"Ngươi chắc chắn nàng sẽ nhớ ngươi?"
Bất quá chỉ là một nha đầu, cho dù suy nghĩ thì có thể đáng giá mấy đồng tiền, nhưng nhìn vẻ mặt của Hàn Trọng Hoài, chính là làm cho Ngụy Cẩm Dương sinh ra cảm giác nghẹn khuất, "Làm sao ta lại nghe nói là do nàng không chen được chân đến chỗ của tam ca ngươi, không có cách nào mới theo ngươi."
Là lựa chọn thứ hai của người khác, ngẫm lại liền cảm thấy nghẹn khuất.
Chỉ là Ngụy Cẩm Dương nói xong, sắc mặt Hàn Trọng Hoài vẫn như cũ, giống như một chút cũng không bị hắn kích thích.
"Ngươi..."
"Tham kiến điện hạ."
Hàn Trọng Hoài lưu loát thỉnh an với người phía sau Ngụy Cẩm Dương, mà Ngụy Cẩm Dương lại chậm nửa nhịp, thỉnh an xong An Ngụy Cẩm Dương liền trừng mắt nhìn Hàn Trọng Hoài một cái, nhất định là Hàn Trọng Hoài biết Thái tử điện hạ tới nên mới cố ý để cho hắn xấu mặt.
Thái tử Triệu Dận ăn mặc một thân nho sinh, đầu đội bạch ngọc quan, miệng cười ba phần, tuy rằng thân ở vị trí cao, nhưng so với đám công tử thế gia như Hàn Trọng Hoài, hắn càng có vẻ nhu hòa.
Thần thái ôn hòa có thể ngụy trang, nhưng khí chất bản thân lại khó có thể giả vờ, bản chất ôn hòa của thái tử đã dung nhập vào trong máu thịt.
Thịnh Thế có đế vương như vậy không thể tốt hơn, chỉ tiếc...
Khóe mắt của Ngụy Cẩm Dương hơi chú ý đến Hàn Trọng Hoài, muốn nhìn thái độ của hắn đối với Thái tử, nhưng cái gì cũng nhìn không ra.
Hàn Trọng Hoài không muốn khi cảm xúc lộ ra ngoài, ai cũng không thể phá vỡ mặt nạ trên mặt hắn.
"Không cần đa lễ, nói xem là ai nghĩ tới A Hoài?"
Trước khi Triệu Dận đi tới đã nghe được lời ngụy Cẩm Dương nói, hắn nhớ rõ hai người bọn họ đều chưa cưới thê tử.
Ngụy Cẩm Dương nhìn về phía Hàn Trọng Hoài, không biết nên nói chuyện này như thế nào, bọn họ lén nói đùa thì tốt, nhưng Ngọc Đào là một nha đầu thông phòng nên cũng không có khả năng bày ra trên mặt bàn mà nói.
Rất nhanh Ngụy Cẩm Dương liền phát hiện lo lắng của hắn là dư thừa, đối với Hàn Trọng Hoài mà nói sợ là không có gì là không thể dọn lên mặt bàn nói chuyện riêng tư.
"Hồi điện hạ, vừa nói là người trong phòng hạ quan."
"A, hẳn là mỹ nhân đi?"
"Hồi điện hạ, đúng vậy."
Hào phóng thành như vậy, xem ra nha đầu kia không chỉ xinh đẹp, mà Hàn Trọng Hoài còn cực kỳ sủng ái nàng.
"Trách không được ngươi muốn mang theo nàng."
Bởi vì thái y nói ôn tuyền của thôn trang này có lợi đối với thân thể của Triệu Dận, cho nên mỗi năm đến khoảng thời gian này, Triệu Dận sẽ rời khỏi Đông cung, đến Biệt Uyển của hoàng gia để ở tạm.
Mà lần này là bởi vì chán Biệt Uyển nên mới chọn được nơi này của Ngụy gia.
Tuy rằng nơi này là thôn trang Ngụy gia nhưng Triệu Dận ở lại đây, tự nhiên sẽ nghiêm khắc khống chế hạ nhân ra vào.
Lúc trước Triệu Dận cũng chỉ nghĩ không cần để cho quan viên quá mức nghiêm túc, nên tùy ý nói một câu quan viên có thể dẫn theo bằng hữu, nhưng mà những người khác cũng không mang theo, cũng chỉ có Hàn Trọng Hoài báo lại sẽ mang theo một nha đầu.
Tình cảm giữa Triệu Dận và thê tử đã mất của mình rất sâu đậm, đối với chuyện tình cảm này đặc biệt có thể cảm nhận, có thể người khác cảm thấy Hàn Trọng Hoài lăn lộn cùng một nha đầu chính là mê muội mất trí, nhưng mà hắn lại không cảm thấy như vậy.
"Phong cảnh nơi này tú lệ, lại còn có hơn trăm hồ suối nước nóng, cô sẽ sớm thả ngươi về, miễn cho nha đầu kia nhớ ngươi đến nóng nảy."
Triệu Dận mỉm cười trêu ghẹo, Hàn Trọng Hoài đứng đắn khom lưng tạ ân.
Nhìn cảnh tượng này, Ngụy Cẩm Dương nhịn không được cảm thấy Hàn Trọng Hoài nhắc tới cái gì mà Ngọc Đào nhớ tới hắn chỉ là giả, hắn bất quá là muốn mượn chuyện này để lười biếng phóng túng mà thôi.
Như vậy cũng tốt, miễn cho muội muội ngốc kia của hắn nghĩ đông nghĩ tây, với cái tính tình của nàng, chỉ sợ lúc này cũng đã gặp qua Ngọc Đào.
Mới chỉ đứng ở bên ngoài nói mấy câu, Triệu Dận đã bắt đầu che miệng ho khan.
Ho một chút ánh sáng trên mặt liền quét sạch không còn, chỉ còn lại tái nhợt.
Dường như thái giám bên cạnh Triệu Dận đã quen với việc này, lo lắng trên mặt là thật, chỉ là mang theo chết lặng: "Điện hạ nên ít ra gió, hay là trở về thư phòng nghỉ ngơi một chút đi..."
Thái giám đỡ Triệu Dận vào phòng, Hàn Trọng Hoài cùng Ngụy Cẩm Dương đi theo.
Trong thư phòng của Triệu Dận có đốt mấy chậu than, so với bên ngoài ấm hơn rất nhiều, Ngụy Cẩm Dương đứng một lúc trên đầu đã có một tầng mồ hôi, nhìn về phía Hàn Trọng Hoài lại thấy hắn vẫn sảng khoái.
Nhìn nhìn Ngụy Cẩm Dương nhịn không được lo lắng có phải Hàn Trọng Hoài bị thể hư hay không, vì vậy nên mới ở tuổi này đã có thể chịu nóng như vậy.
Nhận thấy được ánh mắt Ngụy Cẩm Dương, ánh mắt Hàn Trọng Hoài nhẹ nhàng đảo qua trán hắn, lộ ra một biểu tình chán ghét, thậm chí chân còn dời sang bên cạnh.
Ngụy Cẩm Dương: "..."
"Cô ngược lại đã quên trong phòng này hơi nóng, các ngươi đi thay xiêm y trước rồi lại đến."
Triệu Dận nghỉ ngơi một lát thì lấy lại tinh thần, thấy đám người Hàn Trọng Hoài đứng ở một bên, xua tay nói với bọn họ.
Khụ khụ một hồi, nhìn Triệu Dận đã già đi mấy tuổi.
Tính ra năm nay Triệu Dận mới ba mươi sáu mà thôi, mặc kệ đối với nam nhân hay là nữ nhân mà nói, đây đều là tuổi nở rộ quang hoa, đặc biệt là Triệu Dận còn là một trữ quân.
Khóe mắt Hàn Trọng Hoài thấy khăn tay che miệng của Triệu Dận dính vết máu, nhưng mà cho dù không nhìn thấy vết máu này, hắn cũng có thể cảm giác được mạng của Thái tử không còn dài.
Mạng người giống như một chậu đồng hồ cát, khi cửa động bị vỡ, cát nhanh chóng đổ xuống, những người bên ngoài bọn họ có thể cảm nhận được tiếng cát rơi rải rác.
Đặc biệt là có chuyện lão quốc công ở phía trước, hắn dễ dàng bắt được sự suy vong đang dần tan rã.
Hôm nay không nóng không lạnh, bọn họ mặc cũng không ít không nhiều, xiêm y không có gì để đổi, bất quá là cởi bớt một bộ xiêm y.
"Vẫn là Ngư lão tốt, cũng sợ lạnh như cô, cũng bớt phiền toái phải thay đổi xiêm y."
Triệu Dận nhắc tới Ngư lão, cũng là lão sư của Hàn Trọng Hoài và Ngụy Cẩm Dương, năm đó Ngư Hướng Cổ được lão quốc công gia mời đến Hàn gia dạy học, hết một năm rưỡi cũng chỉ thu hai học trò là Hàn Trọng Hoài và Ngụy Cẩm Dương.
Sau đó Ngư Hướng Cổ đi vân du khắp nơi, cũng coi như là ngẫu nhiên trở thành phụ tá của Triệu Dận.
Đương nhiên hiện giờ Hàn Trọng Hoài có thể trở thành một thành viên bên phe Thái tử, có một phần cũng là bởi vì quan hệ với Ngư Hướng Cổ.
Về phần một nguyên nhân khác, cũng có liên quan đến thân thể hiện giờ của thái tử, năm đó ngoại địch xâm lấn Đại Minh, Thái tử đích thân chinh phạt, Hàn Trọng Hoài cũng ở trong đội ngũ đó, cũng chính là lần đó là lần đầu tiên hắn lập quân công, mang binh đến chi viện Thái tử, để thái tử tránh khỏi một kiếp.
Mà cũng là sau lần đó nên thân thể Thái tử có bệnh, Thái tử phi qua đời đối với Thái tử có ảnh hưởng, nhưng chủ yếu nhất vẫn là vết thương cũ năm xưa.
"Điện hạ cần bảo trọng thân thể nhiều hơn."
Ngư Hướng Cổ đã đến tuổi hoa giáp, gấp đôi tuổi của Triệu Dận, lão nhân sợ lạnh là bình thường, mà Triệu Dận sợ lạnh như vậy lại làm cho người ta lo lắng.
"Nếu cô không muốn bảo trọng thân thể, vậy cũng sẽ không ngày ngày uống nhiều thuốc đắng như vậy."
Uống hết chén thuốc trong tay, Triệu Dận nhíu mày hồi lâu mới tản ra.
"Thuốc đắng dã tật."
"Chẳng qua lời này chỉ dùng để lừa gạt thế nhân cam tâm uống thuốc đắng" Triệu Dận nói xong vẻ mặt có chút hoảng hốt, lời này hắn buột miệng mà thốt lên, nhưng nói ra liền nhớ tới lời này là khi thái tử phi triền miên giường bệnh, khi hắn khuyên nàng uống thuốc đã nói như vậy.
Bệnh nặng, có lúc hắn thật muốn đi cùng nàng, nhưng trong đầu vừa hiện lên hình ảnh đầu đầy tóc bạc của phụ hoàng, còn có Khánh Bình, hắn lại chịu đựng từ Quỷ Môn Quan trở về hiện thế.
Đôi khi chống đỡ khát vọng sống của con người, không phải là khát vọng sống của chính mình, mà là được người khác yêu cầu.
Cảm thấy tinh thần khôi phục không sai biệt lắm, trước tiên Triệu Dận nhìn về phía Hàn Trọng Hoài: "A Hoài, ngươi ở Bộ binh có bị khó xử không?"
Ngày đó Ngụy Cẩm Dương đến cửa, không nhận được câu trả lời khẳng định của Hàn Trọng Hoài nên cũng không nghe được ý nghĩ của Hàn Trọng Hoài đối với Thái tử điện hạ. Không nghĩ tới đảo mắt hắn đã đưa bái thiếp lên bàn Thái tử.
Mà Thái tử cũng có chút coi trọng đối với hắn, cũng không quan sát nhiều liền để cho hắn đứng đội, còn để cho hắn làm bộ binh thị lang.
Mặc dù trở thành bộ binh thị lang, nhưng nếu Hàn Trọng Hoài muốn chân chính tiến vào trung tâm quyền lợi của bộ binh chỉ sợ còn phải tốn chút thời gian.
Cũng là bởi vì thân thể Thái tử có bệnh, cho dù đã nghiêm trị Kỳ vương, nhưng quyền lực vẫn càng ngày càng tán loạn như cũ.
Bây giờ Bộ binh thượng thư nhìn như có liên quan đến Kiến vương, nhưng lại từng là bộ hạ cũ của Phúc vương. Mặc kệ là cùng bên nào có cũ, Hàn Trọng Hoài muốn đi cũng không phải là chuyện dễ dàng.
"Nếu điện hạ đã cho hạ quan cơ hội này, vậy hạ quan nhất định sẽ quý trọng, lấy được một vị trí ở bộ binh."
Triệu Dận hỏi câu này chính là có ý hỗ trợ, mà Hàn Trọng Hoài lại dứt khoát cam đoan, làm cho người ta nghe không biết là nên nói Hàn Trọng Hoài là ngốc, hay là khen hắn hậu sinh không sợ hãi.
Thời gian kế tiếp chính là các quan viên như phe Thái tử báo cáo trên tay, thân phận tân binh của Hàn Trọng Hoài khiến hắn chỉ là nhân vật được nghe.
Thân thể của Triệu Dận không thể hao tâm tốn sức quá mức, đợi đến thời gian không sai biệt lắm, chính là khoảng thời gian mọi người bắt đầu dùng bữa.
Một đám nam nhân, lại là nam nhân trên quan trường, không thể thiếu được việc ăn uống linh đình.
Hàn Trọng Hoài thân là người mới, tự nhiên là đối tượng bị người khác chuốc rót.
Mà Ngụy Cẩm Dương ở bên cạnh cũng không giúp hắn, ngược lại còn nghiêm túc mời rượu, Hàn Trọng Hoài bị rót mấy chén thì nhìn về phía Triệu Dận bên cạnh.
Chạm đến ánh mắt của Hàn Trọng Hoài, Triệu Dận nghĩ đến chính mình vừa mới hứa cái gì, bừng tỉnh bật cười.
"Các ngươi đều không mang theo bằng hữu nhưng A Hoài có dẫn theo, để cho hắn trở về trước đi."
Triệu Dận cũng đã mở miệng, Hàn Trọng Hoài tự nhiên là có thể thoải mái rời đi.
Hàn Trọng Hoài vừa đi, người trẻ tuổi nhất mới nhất liền đổi thành Ngụy Cẩm Dương, Ngụy Cẩm Dương nhìn bóng lưng Hàn Trọng Hoài, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Hàn Trọng Hoài lại mang Ngọc Đào đến, vì sao lại nhắc tới trước mặt Thái tử.
Con hồ ly này.
*
Mấy chén rượu này còn xa đến mức say, chỉ là đi trong hoàng hôn rồi dần dần chìm vào bóng tối, có một lát Hàn Trọng Hoài hoảng hốt, không biết khi nào nên dừng bước.
May mắn Ngọc Đào nhận được tin của các nha đầu khác trong trang, đứng ở cửa viện nghênh đón Hàn Trọng Hoài mới không để cho hắn đi quá.
"Chuẩn bị xiêm y."
Trong gió đêm, đôi mắt Hàn Trọng Hoài híp lại, phân phó một câu rồi đi đến chỗ suối nước nóng trong viện.
Viện này trồng không ít cây gỗ, gió mát thổi qua, hương thơm ngọt ngào say lòng người.
Nhưng mà hương này so với thứ hắn thích ngửi lại kém một chút, lướt qua hoa vụn màu vàng trên mặt nước, tầm mắt của hắn chuyển sang một bên phát ra tiếng bước chân.
Ngọc Đào ôm xiêm y đến khoan thai tới muộn, chân nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất, thời tiết trở nên lạnh lẽo, nàng ăn mặc cũng dần dày hơn, không còn biên độ run rẩy như mùa hè.
Bất quá từ góc độ này của hắn, vẫn có thể nhìn thấy đường cong xinh đẹp đung đưa của nàng.
Tay đặt bên hồ bơi, Hàn Trọng Hoài cảm thấy phảng phất đã lâu mình không cẩn thận thưởng thức nàng như vậy.
Ánh mắt Hàn Trọng Hoài quá trực tiếp không thèm che dấu, còn chưa đi tới chỗ hắn đã nghe hắn mệnh lệnh.
Giọng nói khàn khàn xen lẫn những cảm xúc chưa từng có trước đây.
"Tới."
Ngọc Đào đứng ở bên hồ, còn chưa buông xiêm y xuống, Hàn Trọng Hoài đã vươn tay ra, bàn tay to lớn trắng nõn dính nước, mời mà đặt ở trước mắt nàng.
Ặc...
Nước suối bốc lên sương trắng không ngừng chảy ra mương nước bên cạnh, trong sương trắng mông lung trừ bỏ ngón tay của Hàn Trọng Hoài, da thịt những chỗ khác cũng rất trắng, đương nhiên cũng có chỗ không trắng.
Ví dụ như trước mắt hắn cũng bởi vì rượu mà hun lên màu đỏ...
Bầu không khí bởi vì mập mờ trở nên dày đặc, đối với việc này Ngọc Đào nhìn về phía phương xa: "Thiếu gia nhìn xem ngọn núi kia trông có giống một khẩu súng không."
Núi xanh xa xa không cao, kéo dài không ngừng, giống như là một cái màn thầu, hoàn toàn không liên quan đến súng.
Hàn Trọng Hoài hạ tay: "Hửm?"
Vẻ mặt Ngọc Đào vẫn thâm trầm như cũ: "Thiếu gia xem khẩu súng kia, có phải là có màu đỏ ở phía trên hay không."
Nói xong, Ngọc Đào thấy Hàn Trọng Hoài không có phản ứng giống như không nghe hiểu, nàng có chút nghi hoặc, Hàn Trọng Hoài rất kỳ quái, luôn cảm thấy có vài thứ hắn nên hiểu, nhưng hình như hắn lại không hiểu.
Ngọc Đào nhìn thẳng Hàn Trọng Hoài trong nước: "Khẩu súng kia cũng thật xanh a."
Nếu hắn không thể để ý, nàng chỉ có thể đem tình huống hiện tại phát triển tiếp, sẽ cố gắng nói ra một cách thẳng thắn.
Nếu như hắn cứng rắn muốn như thế nào, có ôn tuyền tiêu độc hẳn là không có vấn đề gì đối với thân thể nàng, cũng không biết Hàn Trọng Hoài rời khỏi chiến trường lâu như vậy, có còn muốn nhìn thấy thảm cảnh máu chảy thành sông hay không.