Trên người Hàn Trọng Hoài còn mặc quan bào màu đỏ tươi, bên eo phối với gấm hoa điêu khắc, vừa nhìn đã biết là từ bên ngoài trở về còn chưa nghỉ ngơi đã đến nơi này.
Mà hắn tới đây cũng không phải là vừa vặn.
Nghĩ đến Ngọc Đào liền cảm thấy hối hận, sớm biết Hàn Trọng Hoài sẽ tìm tới, nàng sẽ không tìm đến chỗ Hàn Trọng Thời bên này.
Cái kết của nam chủ cũng không khác bao nhiêu so với nữ chủ, cho dù tạm thời nữ chủ chịu ủy khuất, nhưng sau này cũng sẽ dạy dỗ những người làm cho nàng ta ủy khuất, ai nấy đều xui xẻo đến cực điểm, mà nam chủ phong quang vô hạn, một thân anh tuấn cùng tài hoa, nếu có nam phụ nào đè ép hắn một đầu thì cũng không thể có được kết cục tốt.
Hiện giờ rõ ràng là Hàn Trọng Hoài phong quang vô hạn, đè nặng nam chủ một đầu.
Nghĩ đến đây Ngọc Đào lập tức hối hận cho dù lúc ấy không đọc sách thì cũng nên nhìn vào khu vực bình luận, vốn tưởng rằng Hàn Trọng Hoài chỉ là một pháo hôi, nhưng hiện tại làm sao nàng lại cảm giác được thiết lập nhân vật của Hàn Trọng Hoài có chút giống như nhân vật phản diện.
Bởi vì sự xuất hiện của Hàn Trọng Hoài mà bầu không khí nhanh chóng phát triển theo một hướng khác, không biết Tôn Tư Lộ là do khóc đến mệt hay cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm, người cũng không gào thét, chỉ là đáng thương khóc nấc.
Đôi mắt đỏ rực cứ chút chút lại run rẩy.
Ngọc Đào đứng cách ra một bước, cầm khăn tay đưa cho Tôn Tư Lộ lau nước mắt, xem như tìm cho mình một việc để làm.
Hàn Trọng Thời không trả lời Hàn Trọng Hoài, Hàn Trọng Hoài cũng không tiếp Hàn Trọng Thời, hai người nhìn nhau, giống như lúc này Hàn Trọng Hoài mới phát hiện xung quanh lại có một người như vậy, cẩn thận nhìn Hàn Trọng Thời.
Loại thái độ ngạo mạn vô lễ này làm cho mi tâm của Hàn Trọng Thời chậm rãi nhíu lại.
Khác với hai huynh đệ đại phòng, Hàn Trọng Thời cũng không có ý kiến gì đối với Hàn Trọng Hoài, Hàn Trọng Hoài một lần nữa đứng lên, hắn ta tự hỏi mình đã phóng thích không ít ý tốt, nhưng Hàn Trọng Hoài lại không có ý tiếp nhận.
Giống như là Hàn Trọng Hoài chắc chắn cả Hàn gia chỉ có một mình hắn phong quang nên không đem tất cả mọi người để vào mắt.
"Chuyện triều đình đã truyền khắp kinh thành, ngươi can đảm đáng khen, nhưng mà ngươi dự định nói với đại bá phụ như thế nào?"
Hắn quá rõ ràng tính tình của đại bá phụ của hắn, mặc dù muốn xông ra tạo nên một phen tên tuổi, nhưng năng lực không đủ, ảo tưởng nghĩ có đường tắt, chuyện Kỳ vương cũng đã đả kích khiến cho hắn không còn chí tiến thủ.
Đại bá phụ nóng lòng muốn thoát khỏi ảnh hưởng do Kỳ vương mang đến, khiêm tốn hận không thể làm một người vô hình, mà Hàn Trọng Hoài vừa mở miệng ở trên triều đình đã lập tức mang đến phiền toái cho phủ Quốc công.
Lúc này may mắn người không ở phủ đệ, nếu ở chỉ sợ đã nhảy dựng lên muốn tìm Hàn Trọng Hoài hỏi cho ra lẽ, sẽ không để cho hắn ở chỗ này ngạo mạn mà đi dạo.
Nếu hỏi Hàn Trọng Hoài vấn đề này thì ngược lại là hợp lý, khóe mắt của Hàn Trọng Hoài rời khỏi bàn tay đang nước mắt cho người khác của Ngọc Đào: "Có thể giải thích như thế nào?"
"Cho nên ngươi căn bản không lo qua hậu quả đã trình lên một phần chứng cứ không đủ với Thánh thượng?"
Hàn Trọng Hoài gật đầu một chút, từ vẻ mặt đến tư thái đều có thể nhìn ra hắn không cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì.
Hàn Trọng Thời không cảm thấy hắn sẽ ngu xuẩn đến mức đánh trận không nắm chắc, nhưng nhìn bộ dáng như vậy của hắn, ngược lại hy vọng hắn thật sự là một người ngu xuẩn, cho dù liên lụy phủ Quốc công, cùng lắm thì nhị phòng phân gia xóa sạch liên quan.
Dù sao hắn và Hàn Trọng Hoài bất đồng, từ nhỏ Hàn Trọng Hoài đã có tổ phụ chỉ điểm, mà hắn là dựa vào chính mình lấy được thành tựu như hiện tại.
Cho dù phủ Quốc Công suy tàn nhưng hắn cảm thấy mình có đủ năng lực thoát khỏi ảnh hưởng.
Nhìn Hàn Trọng Thời ngậm miệng, đột nhiên Hàn Trọng Hoài cười khẽ một tiếng, ý cười treo ở bên môi, cảm xúc nơi ánh mắt lại nhạt nhẽo, chỉ kém viết lên mặt mấy chữ ứng phó với có lệ.
"Dù sao ta gây ra tai họa gì, nhị phòng phân ra ngoài là được."
Bị Hàn Trọng Hoài nói trúng tâm tư, đôi mắt Hàn Trọng Thời hơi co rụt lại, hắn chưa bao giờ chán ghét Hàn Trọng Hoài như lúc này.
"Trưởng giả không phân biệt phân gia, tổ mẫu còn ở đây, lời này của ngươi cũng quá không có quy củ."
Hiển nhiên huynh trưởng như Hàn Trọng Thời cũng không có tác dụng gì, Hàn Trọng Hoài đáp một tiếng, vẻ mặt lại tựa tiếu phi tiếu.
Tức giận đến cực hạn, Hàn Trọng Thời nhận ra cái gì đó.
Nếu người ta đặc biệt để ý cái gì sẽ luôn lộ ra một chút, huống chi khi tới đây Hàn Trọng Hoài cũng không che giấu tức giận của mình.
Chỉ là lúc trước hắn ta cảm thấy đây là do dục vọng chiếm hữu quấy phá, không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài lại dụng tâm như vậy đối với một nha đầu.
Phát hiện Hàn Trọng Hoài đặt tâm trên người một nha đầu, một tia buồn bực của Hàn Trọng Thời cũng tan đi, là người chỉ nên tức giận với người bình đẳng với mình, Hàn Trọng Hoài như vậy cho dù có chút thông minh được Thái tử ưu ái, nhưng ở trong mắt hắn, Hàn Trọng Hoài cùng hai ca ca kia của hắn cũng không khác nhau.
Lúc này Thanh Trúc vừa vặn đem hạ nhân của đại phòng mang đến, Hàn Trọng Thời nhìn Ngọc Đào đang vùi đầu, ngữ điệu ôn nhu hơn vài phần: "Xem như giải quyết xong phiền toái cho ngươi."
Lời này không điểm danh điểm họ, nhưng vừa nghe liền biết lời này của hắn là nói với ai.
Ngọc Đào cắn răng, nàng không phản ứng thì sẽ đắc tội nam chủ, nhưng nếu để ý đến thì chỉ sợ cỗ tức giận của Hàn Trọng Hoài đối với nàng sẽ không tiêu tan được.
Tuy rằng nam chủ ngưu bức, nhưng hiện tại nàng lại dựa vào Hàn Trọng Hoài để ăn cơm, trong lòng Ngọc Đào đưa ra lựa chọn, chỉ thấy Tôn Tư Lộ ngẩng đầu lắp bắp nói: "Nhiều … Tạ.."
Âm thanh mang theo nức nở khiến Hàn Trọng Thời sửng sốt.
Hắn hơi nghiêng mắt, Tôn Tư Lộ khóc đến nỗi ánh mắt sưng đỏ, thật cẩn thận nhìn hắn, sợ cảm thấy không đủ, lại nghiêm túc nói một lần nữa: "Cảm ơn ngươi."
"Biểu cô nương khách khí, đã gặp cũng không thể mặc kệ."
Mặc dù trả lời, nhưng Hàn Trọng Thời vẫn không hiểu tại sao Tôn Tư Lộ sợ thành như vậy mà vẫn còn có thể mở miệng nói cảm ơn, trước khi hắn đi ánh mắt rũ xuống nhìn Ngọc Đào đang nắm chặt tay Tôn Tư Lộ, hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lần đầu tiên cảm thấy một nha đầu có ý tứ, vừa xinh đẹp lại có đầu óc.
Hắn vừa đi, Hàn Trọng Hoài cũng xoay người rời đi.
Ngọc Đào không quản Tôn Tư Lộ kéo vạt áo nàng nữa, nhanh chóng đuổi kịp Hàn Trọng Hoài.
Tôn Tư Lộ vừa mới bắt đầu kéo vạt áo Ngọc Đào đi được hai bước, nhưng lây nhiễm sự sợ hãi của Ngọc Đào, cho nên nhìn bóng lưng Hàn Trọng Hoài rồi ấp úng buông lỏng tay.
Xem ra người còn chưa tính là ngốc, có thể cảm giác được phía trước là núi đao biển lửa, đại nạn sắp tới liền từng người bay.
"Thiếu gia..."
Ngọc Đào yên lặng ở phía sau Hàn Trọng Hoài hô một tiếng.
Nếu bước chân của Hàn Trọng Hoài đi rất nhanh thì tốt rồi, ít nhất nàng còn có thể chạy bộ thở hổn hển đi theo phía sau hắn, tạo ra một loại bầu không khí vội vàng, nhưng hắn đi không nhanh không chậm, chỉ cần bước chân của nàng hơi lớn một chút là có thể vượt qua hắn.
"Thiếu gia không biết, hôm nay thiếu chút nữa nô tỳ đã bị dọa chết, Đại phu nhân truyền nô tỳ đến trước mặt nói chuyện, vốn dĩ nô tỳ tưởng rằng mình sẽ ăn trượng hình, nhưng Đại phu nhân vẫn chưa nhắc tới chuyện của Nhị thiếu gia, nói vài câu liền để cho nô tỳ rời đi, mà nô tỳ vừa đi đã gặp biểu tiểu thư..."
Ngọc Đào nói về tình huống ban đầu của sự việc, nhưng Hàn Trọng Hoài giống như là đóng lỗ tai lại, sống mũi cao thẳng trắng nõn giống như đang cười nhạo lời giải thích vô dụng của Ngọc Đào.
Mặc kệ lời giải thích có hữu dụng hay không, có ý tứ muốn giải thích là được rồi.
“Biểu tiểu thư khóc lớn nói rớt trâm cài tóc, nô tỳ nói sẽ sai người đi tìm cho nàng, nhưng nàng ấy không chịu mà lôi kéo nô tỳ, để cho nô tỳ một mình đi tìm cho nàng, sau đó ngoài ý muốn gặp được Tam thiếu gia, Tam thiếu gia thấy bộ dáng của biểu tiểu thư nên để cho nô tỳ bên cạnh hắn đi đến đại phòng mời người."
Biểu tình của Ngọc Đào bất đắc dĩ, môi cắn tới cắn lui đến nỗi trắng bệch.
Hàn Trọng Hoài vẫn như cũ không để ý tới nàng, thậm chí ánh mắt cũng không liếc về phía nàng một chút.
Trạng thái này làm cho Ngọc Đào hoài nghi khi bọn họ đi tới Kỳ Lân viện, có lẽ nào Hàn Trọng Hoài sẽ trực tiếp đóng cửa viện, nhốt nàng ở bên ngoài hay không.
Nhưng mà theo tính tình của Hàn Trọng Hoài, trầm mặc chính là cho nàng cơ hội chữa sai, Ngọc Đào tiếp tục cắn môi, rất nhanh đã khiến cho nó rách da: "Thiếu gia người đừng không nói lời nào, người không nói lời nào sẽ khiến cho nô tỳ sợ, nô tỳ tình nguyện thiếu gia mắng nô tỳ ngu xuẩn, cũng không muốn thiếu gia không để ý tới nô tỳ..."
Mang theo thế công cùng nức nở cũng không có tác dụng, Ngọc Đào ngửa đầu không nhìn dưới chân, chân vấp lên hòn đá nhô lên mặt đất, thẳng tắp ngã về phía Hàn Trọng Hoài.
Nhìn Hàn Trọng Hoài nghiêng người, trong đầu Ngọc Đào tràn đầy ba chữ "Không phải người", may mắn Hàn Trọng Hoài không phải là người nhưng là đầu sói, lúc nàng ngã xuống đã vươn một tay chắn trước ngực nàng.
Đại khái Hàn Trọng Hoài không nghĩ tới cánh tay của hắn cứng hơn dưới cổ của nàng mấy lần, chợt nghe thấy thanh âm "ùng ục" giống như tiếng nước vang lên, tuy rằng Ngọc Đào không ngã xuống đất, nhưng sau khi đứng vững thì chậm rãi ôm mình ngồi xổm trên mặt đất.
Người lập tức biến thành nấm, Hàn Trọng Hoài nhìn cánh tay mình, không nghĩ tới mình có thể lợi hại như vậy.
Ngọc Đào nhăn mi, đột nhiên bị đè mạnh xuống, nếu nói không đau thì là giả.
Đặc biệt là còn đụng đến mức gây ra tiếng vang.
Hiện tại nàng muốn nhanh chóng trở về phòng xem một chút, nhưng nếu nàng đã theo bản năng làm ra tư thế này, vậy cũng chỉ có thể duy trì lâu hơn một chút.
Ôm lấy chính mình, nửa ngày sau Ngọc Đào cũng không nghe thấy động tĩnh của Hàn Trọng Hoài, còn tưởng rằng người đã đi rồi.
Nhưng mà nàng hơi nghiêng mắt đã nhìn thấy quan bào màu đỏ thẫm của Hàn Trọng Hoài.
Người còn đang ở đây giống như cho nàng một gốc định hải thần châm, trong lòng Ngọc Đào là một mảnh sáng sủa, mà ánh mắt lại đỏ bừng giống như là sắp mưa: "Thiếu gia, Ngọc Đào đau quá."