Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 35

Xe ngựa chạy ra khỏi cổng thành, các cửa hàng trở nên ít hơn, đập vào mắt là những khu rừng xanh tươi hoặc là một cánh đồng lúa lớn.   

Thấy vẻ mặt đáng tiếc của Ngọc Đào, Trần Hổ lại thở phào nhẹ nhõm.   

Vốn dĩ hắn định hỏi Ngọc Đào đã nói gì với những người lạ kia, nhưng ai biết vịt quay không phải là kết thúc mà chỉ là khởi đầu, sau đó Ngọc Đào lại gọi rất nhiều thứ khác, đồ ăn thì không nói nhưng ngay cả khi nhìn thấy lông gà, nàng cũng nói lông kia đẹp mắt, bảo hắn đi mua cho nàng một cái.   

Hắn là thị vệ cũng không phải gã sai vặt, bị Ngọc Đào sai khiến như vậy, trong lòng hắn không thích nên còn lộ ra vẻ không thích trên mặt, nhưng Ngọc Đào giống như là nhìn không thấy, vẫn vô tội mà đòi mua đồ.   

Mà hắn nghĩ tới việc chủ tử đối xử đặc biệt với nàng, cũng chỉ có thể đem không thích cố nén xuống, nghĩ đến việc có lẽ là do nàng bị đưa đến trong thôn trang, trong lòng kinh hoảng nên mới trở nên không biết làm người như vậy.  

Nhưng mà có lẽ Trần Hổ đã nghĩ sai, không phải bởi vì kinh hoảng mà Ngọc Đào trở nên không biết làm người, nàng đây là nhận ra Hàn Trọng Hoài muốn ra oai phủ đầu với nàng, biết hiện tại Trần Hổ không tỉnh táo nên mới có sắc mặt tốt đối với nàng khách sáo, cho nên mới muốn ép ra một chút chỗ tốt cuối cùng mà thôi.   

Tuy rằng ra khỏi thành nhanh, nhưng dưới sự đòi hỏi không biết xấu hổ của Ngọc Đào, thời điểm đến thôn trang, phía sau xe ngựa đã sắp đầy.   

Nhưng mà dường như khi đến nơi này, nàng lại cảm thấy đồ đạc của mình đã ít đi một chút.   

Trạch viện nửa cũ, ngay cả đèn lồng xanh mà chủ nhân ban đầu treo cũng không đổi, cây hồng ở cửa bị chặt đến loạn thất bát tao, sợ là người hái hồng biết người trong nhà này chuyển đi, cho nên ngay cả cành cây cũng cùng nhau chặt đi.   

Bên ngoài lôi thôi thành như vậy, bên trong lại càng không tốt, đồ đạc mới chuyển tới lộn xộn, đừng nói là cành cây khô rụng lá trên mặt đất, ngay cả mạng nhện giữa cửa và cửa đều không có người dọn dẹp.   

"Từ Lập làm việc như thế nào vậy, trước khi ta tới đã dặn dò hắn phái người tới dọn dẹp, đây đâu phải là bộ dáng đã dọn dẹp xong!"   

Thiếu chút nữa đã đụng phải mạng nhện, biểu tình của Trần Hổ khó coi, nơi này nào giống như có thể ở được.   

Ngọc Đào đứng bên cạnh không nói gì, lúc này nói chuyện là vô dụng, chỉ cần bày ra bộ dáng "Ta nhìn rất kiên cường nhưng kỳ thực lại rất ủy khuất", chờ an bài là đủ rồi.   

"Ngay cả người trông cửa cũng không an bài."   

Trần Hổ càng đánh giá chung quanh càng tức giận, tình huống hiện tại như vậy thì làm sao có thể an bài Ngọc Đào đến đây, nhưng chủ tử đã nói hôm nay đưa người đến ở, hắn cũng không thể mang người quay về phủ Quốc công.   

"Đợi đến khi hồi phủ, nhất định ta sẽ giáo huấn Từ Lập một trận, tiểu tử này không những bản lĩnh không tăng, mà trí nhớ còn càng ngày càng kém."   

"Phiền Trần thị vệ."   

Lúc này Ngọc Đào đã không còn tham lam giống như khi ở trên xe, cầm khăn lau bụi bặm trong phòng, chỉ thành thật không thấy yếu đuối.   

Trần Hổ giúp nàng đem đồ vật trong phòng đặt về vị trí, ít nhất còn có một chỗ ngồi.   

Đồ đạc đã thu dọn xong, Trần Hổ nhìn canh giờ: "Ngọc Đào cô nương không cần vội, bây giờ ta sẽ trở về phủ đệ sai người tới đây dọn dẹp."   

Ngọc Đào dừng tay, tiễn Trần Hổ đến cửa.   

"Ta còn phải chạy về phủ phục mệnh cho đại nhân, Ngọc Đào cô nương bảo trọng, nhiều nhất hai canh giờ nữa Từ Lập sẽ dẫn người đến đây."   

Ngọc Đào nhếch môi, hành lễ tạ ơn: "Hôm nay làm phiền Trần thị vệ, có thể phiền Trần thị vệ một chuyện nữa không, giúp ta chuyển lời đến thiếu gia một câu."  

Nghe được nàng muốn nói với chủ tử, Trần Hổ lập tức lấy lại tinh thần: "Ngọc Đào cô nương muốn Trần mỗ mang theo lời gì?"   

"Nếu thiếu gia có thời gian rảnh rỗi, nhất định phải đến thăm Ngọc Đào, Ngọc Đào sẽ luôn chờ thiếu gia."   

Giọng nói mềm mại mang theo bi thương nhàn nhạt, Trần Hổ là người thô lỗ nhưng nghe xong cũng cảm thấy lòng mềm nhũn, nhưng hắn vẫn có chút không rõ vì sao Ngọc Đào không nói lời này với chủ tử ở phủ Quốc công.   

Nếu nàng đáng thương cầu khẩn, có lẽ chủ tử sẽ không đưa nàng đến nơi này.   

Dù sao lời nói của chủ tử đều bày ra trên bàn, nói là bởi vì nàng không muốn cùng hắn "chơi", hắn mới đem nàng đưa đi.   

"Ngọc Đào cô nương yên tâm, nhất định Trần mỗ sẽ chuyển lời, cô nương ở đây một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này có thể nghĩ xem đại nhân muốn cô nương làm cái gì, sau khi nghĩ rõ ràng thì sai người truyền lời cho đại nhân, Trần mỗ nhìn ra được đại nhân đối với cô nương là dụng tâm."   

Những lời này của Trần Hổ xem như là lời từ đáy lòng, Ngọc Đào gật đầu, không cự tuyệt ý tốt của Trần Hổ.   

Tiễn Trần Hổ đi, Ngọc Đào vẫn cầm lấy khăn lau phòng, đợi đến khi nàng dọn dẹp thành bộ dáng có thể ở được cũng không gặp cái gì Vương Lập, Từ Lập lại đây.

Đã sớm đoán được có thể là kết quả này, Ngọc Đào duỗi thắt lưng, đi chốt cửa lại rồi nằm trên giường chuẩn bị ngủ.   

Trong buổi đêm tuyệt vời đầy sao này, nàng mong ước Hàn Trọng Hoài keo kiệt bủn xỉn sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại, đoạn tử tuyệt tôn thì càng tốt.   

*

Đến giờ Hợi, Trần Hổ thấy chủ tử bận rộn công việc đã gần xong mới dám tiến lên nhắc tới Ngọc Đào.   

Trần Hổ vừa về phủ liền đi tìm Từ Lập, nên giáo huấn Từ Lập như thế nào hắn cũng đều đã nghĩ kỹ, ai ngờ Từ Lập mở miệng nói là do chủ tử phân phó không cho người đi đến trạch viện, chuyện này càng làm cho hắn khó hiểu.   

Đem hạ nhân phái đến trạch viện cũng không phải là vì để cho bọn họ đi hầu hạ Ngọc Đào, mà là một trạch viện thì như thế nào cũng phải có mấy hạ nhân, bằng không một chỗ lớn như vậy tất cả đều để Ngọc Đào thu dọn sao?   

Hơn nữa cho dù mặc kệ chuyện dọn dẹp, một cô nương một mình ở trong trạch viện nơi rừng núi hoang vắng, ngẫm lại liền cảm thấy có lẽ buổi tối nàng sẽ sợ đến mức không dám ngủ.   

Hàn Trọng Hoài có loại năng lực thích ứng với hoàn cảnh giống như tắc kè hoa biến sắc, thời điểm hắn lười, chân của hắn đã tốt nhưng một chút hắn cũng không nhấc lên, bị người khác nhục mạ cũng có thể không nói một tiếng, làm một phế vật hoàn mỹ đủ tư cách, nhưng hôm nay hắn đi vào chính cục triều đình, trên bàn hắn có thể bày đầy sách.   

"Nàng có chuyện muốn nói với ta?"  

Trần Hổ đứng ở trước mặt hắn muốn nói lại thôi, hắn không quên hôm nay Trần Hổ đưa Ngọc Đào rời khỏi phủ Quốc Công.   

"Ngọc Đào cô nương nói nếu đại nhân rảnh rỗi thì hãy nghĩ đến nàng, nhất định phải đến viện thăm nàng, nàng sẽ luôn chờ đại nhân. Ngọc Đào cô nương nói những lời này giống như là thật lòng."

"Ta tin nàng là thật lòng."   

Hắn tin tưởng Ngọc Đào đối với hắn ỷ lại, không chỉ là bởi vì nàng chọn hắn trong đám nam chủ tử của phủ này, còn bởi vì biết nàng hiện giờ chính mình bị nhốt trong tòa nhà rách nát kia, nàng chỉ có thể cầu hắn.  

Nghĩ đến vẻ mặt khi Ngọc Đào nói những lời này cùng Trần Hổ, Hàn Trọng Hoài cảm thấy có một sợi lông vũ lướt qua trong lòng hắn.   

Thời điểm bận rộn thì không nhớ tới, trên tay không có việc gì, vừa nghĩ đến nàng thì trong đầu đều là hình ảnh của nàng.   

Hàn Trọng Hoài không che dấu tâm tình sung sướng của mình, ngũ quan của hắn thâm thúy, bình thường khi không cười thì mắt đen như uyên, cười một tiếng liền giống như có ánh sao sáng bên trong.   

Nhìn thấy chủ tử như vậy, Trần Hổ càng khó hiểu: "Vì sao đại nhân không cho Từ Lập phái người đi trạch viện, tối nay có cần thuộc hạ đón Ngọc Đào cô nương trở về."   

"Đón nàng làm gì."   

Hàn Trọng Hoài khẽ nhíu mày, hắn sẽ không đón Ngọc Đào trở về, hắn sẽ nhìn xem rốt cuộc thì khi nàng không ở trước mặt hắn, hắn sẽ càng ngày càng nhớ nàng, hay là chậm rãi quên mất nàng, nếu quên thì quên, hắn sẽ tìm một thứ thú vị khác, nhưng nếu không quên được, đương nhiên hắn sẽ đi tìm nàng, khi đó làm khó người khác liền biến thành một chuyện thú vị.  
Bình Luận (0)
Comment