Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 41

Nhìn Hàn Trọng Hoài trên giường, mặc dù Ngọc Đào tức giận nhưng cũng không có can đảm đẩy hắn xuống đất.   

Hơn nữa giường cũng đã bẩn, đẩy hắn xuống đất thì có ích lợi gì, còn không phải là lãng phí sức lực của nàng sao.   

Nhưng mà để cho nàng nhận mệnh rửa sạch cho hắn thì cũng không có khả năng, khoác thêm xiêm y, Ngọc Đào mở cửa thò đầu ra thăm dò kêu một tiếng: "Trần thị vệ."   

"Ngọc Đào cô nương."  

Quả thât Trần Hổ đến cùng với Hàn Trọng Hoài, giọng nói từ xa đến gần, trong chốc lát đã đi đến trước cửa, trên người Trần Hổ nhìn khô ráo hơn một chút, cũng không biết có phải là tự mình cầm ô mà không che cho Hàn Trọng Hoài hay không, nếu thật sự là như vậy thì hắn làm rất tốt.   

Phía sau Trần Hổ là Đại Hoa đang đi theo, cả người tràn đầy đề phòng.   

Thấy Ngọc Đào, Đại Hoa khẩn trương kêu "Phu nhân."   

Cả người giống như là bị Trần Hổ hoảng sợ.   

"Nước đã chuẩn bị xong, bây giờ đại nhân như thế nào?"   

Trần Hổ biết được trạng thái của chủ tử không thể lập tức ngủ được, lúc này nhìn thấy Ngọc Đào đi ra thì cũng không khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.   

Chỉ là hắn hỏi một lát cũng không nhận được Ngọc Đào đáp lại.   

Ngọc Đào ít bạc, không có thời gian cũng không có tiền để làm đèn lồng, Trần Hổ chỉ có thể phân biệt vẻ mặt của Ngọc Đào qua ánh nến yếu ớt.   

Ngày thường ánh mắt như thu thủy lạnh lẽo, lúc này nhìn hắn lại giống như là nhìn một tội nhân gì đó.   

Trần Hổ có chút chần chờ hoài nghi mình nhìn lầm, do dự một chút: "Ngọc Đào cô nương?"   

Ngọc Đào nghiêng người ra: "Thiếu gia ở trong phòng."   

Nói xong, nàng đi đến bên cạnh Đại Hoa, sờ sờ giọt mưa nhỏ dính trên mặt nàng ấy, "Trần thị vệ tuổi không nhỏ, cũng không phải là nam nhân hạ lưu gì, dù sao cũng nên biết nam nữ khác biệt đi."   

Ngữ điệu của Ngọc Đào không nhẹ, Đại Hoa còn hiểu lời này là có ý gì thì người đã bị Ngọc Đào dắt đi.   

Trần Hổ chần chờ một chút mới hiểu được, sắc mặt đỏ lên, biết Ngọc Đào đang chỉ trích hắn làm cái gì đối với cô nương nhà quê kia, chợt lại nghĩ không ra, cho dù hắn đi gọi nha đầu kia dậy chuẩn bị nước nóng, nhưng một tiểu nha đầu mà thôi, hắn vào phòng để đánh thức người khác thì có làm sao, cũng không phải là vào khuê phòng của tiểu thư gì đó, thời điểm Ngọc Đào còn ở Kỳ Lân viện, mỗi ngày còn không đóng cửa sổ khi ngủ đâu.   

Hơn nữa không phải là hạ nhân đều phải tùy thời để chuẩn bị hầu hạ chủ tử sao, lại nói căn bản hắn không có xông vào phòng của nha đầu kia, ngược lại buổi tối nha đầu kia lại đi ngồi xổm trong viện, suýt nữa làm cho hắn hoảng sợ.   

Đi tới một sương phòng cách khá xa, trong phòng đã được quét dọn qua, còn mở cửa sổ để thông gió, một chút mùi hôi cũng không có, lấy một bộ chăn đệm trải ra là có thể ngủ.   

Ngọc Đào đẩy cửa ra thì vô cùng cảm kích vì bình thường Đại Hoa chăm chỉ, ngay cả chỗ không ở cũng được nàng ấy quét dọn sạch sẽ.   

Nếu là dựa vào sự lười biếng của nàng, phòng của nàng bị Hàn Trọng Hoài chiếm mất, sợ là hơn nửa đêm nàng cũng không có chỗ để ngủ.   

Đối với phương diện làm việc Đại Hoa đặc biệt thông minh, không cần Ngọc Đào nói chuyện nàng ấy đã đi phòng tạp vật cầm chăn đệm đến, một bên trải giường, một bên tò mò hỏi chuyện vừa rồi, nàng ấy ở chung với Ngọc Đào nhiều ngày như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy Ngọc Đào đên mặt, vừa rồi nàng hung dữ giống như là biến thành một người khác: "Phu nhân, những lời ngươi nói với người kia là có ý gì?"   

Nghe có vẻ như có quan hệ với nàng ấy, nhưng nàng ấy nghĩ mãi cũng không ra là quan hệ gì.  

"Thời điểm hắn tới ngươi đang làm cái gì?"   

"Ta không ngủ được nên chạy đến trong viện xem cây giống." Đại Hoa nói thật, thời điểm nàng ấy ngủ chỉ nghĩ đến chuyện Ngọc Đào mời nàng ấy cùng ngủ trên giường mềm, nghĩ đến chủ tử tốt như vậy, nhất định nàng ấy phải làm thật tốt bổn phận của mình, vì vậy không ngủ được thì liền ngồi dậy đi xem xem cây giống có bị ngập nước hay không.   

"Lời ta nói với hắn cũng không có ý tứ gì, chỉ là muốn hắn buổi tối đừng quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi."  

Lúc trước Ngọc Đào nhìn thấy trên chân Đại Hoa còn dính bùn, đại khái cũng đoán được lúc đó nàng ấy không ngủ, mặc dù không ngủ nhưng khi Đại Hoa bị Trần Hổ sai khiến làm việc thì nàng vẫn đau lòng, tiền công nàng cho Đại Hoa là tiền da thịt trước kia của nàng, mỗi đồng tiền đều dính máu cùng nước mắt, Trần Hổ có tư cách gì mà sai người.   

Hơn nữa nếu như không nổi giận, làm sao nàng có thể dẫn theo Đại Hoa rời đi, để cho hắn tự mình thu dọn cục diện.   

"À." Đại Hoa lên tiếng, phu nhân nói không có ý gì, vậy nhất định là không có ý gì, "Phu nhân à, vừa rồi người gọi là đại nhân, là lão gia sao?"   

Đại Hoa tò mò hỏi, ngày đầu tiên nàng ấy đã đáp ứng Ngọc Đào, không nói với bất luận kẻ nào rằng Ngọc Đào ở một mình trong trạch viện này.   

Nhưng cho dù nàng ấy không nói thì không ít người vẫn đang suy đoán, nói nếu Ngọc Đào không phải là quả phụ có tiền, vậy chính là ngoại thất được quan lớn nuôi dưỡng, dù sao cũng không phải là nữ nhân đứng đắn gì.   

Bởi vì những lời đồn đại kia, nàng ấy còn chuẩn bị mấy cây gậy ở bên cạnh cửa, thầm nghĩ nếu như có người nhàn rỗi tới cửa, sẽ để cho bọn họ đều bị gãy chân.   

"Ta cùng hắn không tính là một đôi, sau này có bọn họ ở đây thì ngươi liền gọi ta là Ngọc Đào tỷ, ngươi nhớ kỹ ngươi không có nhận tiền công của bọn họ, nếu bọn họ sai ngươi làm việc, ngươi có thể trốn thì trốn."   

Hàn Trọng Hoài đột nhiên tới cửa, đối với Ngọc Đào mà nói hoàn toàn là một chuyện xấu, hơn nữa xem bộ dáng này, có lẽ Hàn Trọng Hoài đã bị đuổi ra ngoài.   

Theo như lời hắn nói, làm sao hắn có thể quên được trạch viện này, một tòa trạch viện này cũng tốn không ít bạc.   

"Làm sao ta có thể gọi phu nhân là tỷ tỷ, có phải bọn họ là người xấu hay không?"   

"Nói người xấu cũng không tính là người xấu, nhưng cũng không phải là người tốt gì." Chỗ này là của Hàn Trọng Hoài, tuy rằng nàng muốn Hàn Trọng Hoài quên nàng, quên đi căn nhà này, nhưng Hàn Trọng Hoài thân là chủ nhân nên khi tới cửa cũng không có gì đáng trách, không liên quan gì đến hai chữ người xấu.   

"Ngươi đi lên ngủ với ta đi, ta sợ Trần Hổ lại sai ngươi."   

Ngọc Đào xốc chăn lên, lần này Đại Hoa lưu loát cởi xiêm y rồi leo lên giường, đột nhiên hơn nửa đêm trong nhà có thêm hai người, một nha đầu nông thôn như nàng ấy cũng đều sợ hãi, phu nhân hẳn là càng sợ hãi hơn.  

“Vậy chúng ta không thể đánh đuổi họ sao? Trời sáng, chúng ta có thể đi tìm Chu phu nhân giúp đỡ."

Ngọc Đào sợ nếu nói thì Đại Hoa sẽ không che giấu được thái độ, chọc giận đám người Hàn Trọng Hoài, vì vậy vỗ vỗ trán của nàng ấy nói: "Nói thật với ngươi, bọn họ là chủ nhân của trạch viện này, ta chỉ là người trông coi nơi đây, bọn họ đến, nếu là không đuổi ta, vậy ta sẽ tiếp tục ở đây... Đại Hoa, ta sẽ tiếp tục trả tiền công cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần không được vứt bỏ ta."

Đại Hoa bị ôm trong lòng, mùi hương cùng mềm mại đánh úp lại, Đại Hoa có một loại cảm giác thẹn thùng: "Ta sẽ không vứt bỏ phu nhân, nếu là cha nương ta đồng ý, ta có thể vẫn luôn làm việc cho phu nhân, không cần thu tiền công chỉ cần có cơm ăn là được..."   

"Cái này cũng không được!"  

Vẻ mặt của Ngọc Đào nghiêm túc, tuy rằng nàng lười biếng, nhưng thân là người làm công, biết rõ nhân dân lao động vất vả, vì vậy sẽ không áp bức người cùng giai cấp với mình.   

"Ngươi phải bỏ ra sức lao động của mình, nên thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, Đại Hoa ngươi phải nhớ rõ, nếu sau này có người dùng mấy câu để cho ngươi làm việc không công cho hắn, cho dù trước mặt ngươi không mắng được hắn, nhưng trong lòng cũng phải hung hăng phỉ nhổ."   

Đại Hoa ngây thơ gật gật đầu.   

"Lời nói có hoa mỹ đến đâu cũng không thể cho ngươi lợi ích, vậy nỗ lực của ngươi chính là đang hoàn thành mộng tưởng của hắn, cho dù đã lập gia đình nhưng cũng đừng hy sinh chính mình để thành toàn cho người khác..."   

Giống như chuyện hôm nay của Hàn Trọng Hoài, rõ ràng là Hàn Trọng Hoài bị kích thích cho nên mới đến trên giường của nàng, quấy rầy nàng.   

Nhưng tâm tình của hắn uể oải thì có liên quan cái rắm gì đến nàng, cho dù trạch viện này là của hắn, nhưng nếu đã là người thì hắn cũng nên biết tháo giày cởi xiêm y, yên tĩnh sạch sẽ nằm ở một bên.   

Thay vì đánh thức nàng dậy, không bằng hãy để cho nàng bồi hắn đắm chìm trong cảm xúc của hắn.   

Ngọc Đào ở trong sương phòng triển khai hoạt động phổ cập khoa học về nguyên tắc cho Đại Hoa, Trần Hổ lại vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn đống hỗn độn trên giường.   

Hàn Trọng Hoài đã lâm vào ngủ say, nói thật lúc trước Trần Hổ cũng không biết Hàn Trọng Hoài đi đâu, hắn tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy người, sau đó nghĩ đến có thể Hàn Trọng Hoài đã đến chỗ của Ngọc Đào hay không, vì vậy ngồi canh đến tận trời tối, cuối cùng cũng thấy người.  

Ngọc Đào mang theo nha đầu rời đi, Trần Hổ chỉ có thể tự mình thu thập cục diện rối rắm này, cũng không thể để cho chủ tử cứ như vậy nằm trên giường ngủ một đêm.   

Chỉ là lúc tìm chăn đệm để thay thế lại gặp phải khó khăn, tòa nhà này cũng không phải Kỳ Lân viện, căn bản không cất giữ cái gì, một nha hoàn như Ngọc Đào cũng không có khả năng đặt hơn mười cái chăn, cho nên trong nhà kho chỉ còn lại một bộ chăn mỏng.   

Về phần gọi Ngọc Đào tới đây, nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo trước khi rời đi của nàng, Trần Hổ không nghĩ tới việc gọi người.   

Luôn cảm thấy có gọi thì cũng là chính mình bị khó xử.   

Xiêm y không có để thay, lại thiếu đệm trải, may mắn ngày thường Ngọc Đào thích gật gù nằm trên giường nên lại tìm được một cái chăn mềm lớn ở trong phòng.   

Trần Hổ trải chăn mềm trên giường, nhìn một chút thì thấy quen mắt, lúc này mới nghĩ đến chăn này là hắn đưa cho Ngọc Đào, lúc đó là do Ngọc Đào tùy ý chỉ vào cửa hàng bên đường bảo hắn mua.   

May mắn là mua thứ này, bằng không chủ tử của hắn sẽ phải trần truồng. Trần truồng mà nằm trên giường.   

Xử lý xong tất cả, Trần Hổ sờ sờ cái đầu hơi nóng lên của chủ tử, cũng không nghỉ ngơi mà đi tìm đồ.   

Thời điểm hắn đến sương phòng, bên trong phòng cũng đã tắt nến.   

Trần Hổ không biết được là người đã ngủ hay chưa, chỉ có thể nói: "Mong Ngọc Đào cô nương chiếu cố đại nhân, ta đã phát ra tín hiệu, sẽ có thị vệ chạy tới nơi này, hiện tại ta đi lấy đồ đại nhân cần, sẽ nhanh chóng trở về."   

Hắn nói xong, trong phòng truyền đến tiếng gõ tường, giống như là đang đáp lời hắn.   

Trần Hổ yên tâm rời đi, Ngọc Đào ngủ một giấc an ổn đến hừng đông.   

Mưa dừng lại vào nửa đêm, đến giờ mẹo ánh nắng đã len lỏi vào trong phòng.   

So với Ngọc Đào, Đại hoa còn tỉnh sớm hơn một chút, vừa tỉnh lại đã đi xem rau giống, Ngọc Đào mặc xiêm y xong thì đi ra khỏi phòng, nàng đem chỗ nước đọng lại trong sân xả hết đi.   

Đối với việc này Ngọc Đào vô cùng hài lòng, buổi tối nàng dạy Đại Hoa là muốn cho Đại Hoa hiểu được, lao động phải đổi lấy thù lao xứng đáng, chứ không phải biến Đại Hoa thành một kẻ lười biếng giống như nàng.   

Trên đời này, người cần cù có thể hưởng thụ niềm vui mà lao động mang lại, so với người chỉ ăn không ngồi rồi như nàng, chắc chắn là có tương lai hơn.   

Ngọc Đào đứng dậy đi thay đổi chỗ giấu tiền, sau đó nhàn rỗi không có việc gì nên đi vào phòng bếp.  

Bởi vì tỉnh dậy sớm nên hiếm khi nhìn thấy được Đại Hoa vẫn chưa chuẩn bị xong điểm tâm cho nàng.

Đại Hoa đang vội vàng nhón củi, thấy Ngọc Đào đến thì hơi ngạc nhiên: "Hôm nay phu nhân dậy thật sớm."   

Ngày thường gà kêu mệt mỏi rồi quay lại lồng cũng không thấy Ngọc Đào ngủ dậy.   

"Ngủ không được nên liền dậy."   

Tuy rằng nói đừng để chuyện xảy ra hôm qua ảnh hưởng đến tâm tình hiện tại, nhưng nàng vẫn không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng, đương nhiên cũng có thể là do hôm qua nàng ngủ quá nhiều, không phải bởi vì Hàn Trọng Hoài xuất hiện nên mới không thể ngủ được.   

Duỗi duỗi thắt lưng, Ngọc Đào nói: "Nếu đã tỉnh, vậy sẽ để cho ngươi nếm thử tay nghề của ta."   

Buổi tối ôm ấp ngủ chung, buổi sáng rửa tay làm đồ ăn sáng, đối tượng lại là Đại Hoa, đột nhiên Ngọc Đào cảm thấy mình có tiềm năng làm hiền thê lương mẫu.   

Ngọc Đào lấy bột nhào lên, nàng đã học được một thời gian với La thẩm, phần lớn sợi mỳ đơn giản nàng đều làm được, hơn nữa nàng có chút nền tảng mỹ thuật, màu sắc cùng hình dáng của điểm tâm vô cùng tinh xảo, món ăn nhìn đẹp, hương vị vào miệng cũng có thể tăng lên một phần.   

Làm bánh bao nhân nấm hương, còn có canh hoành thánh.   

Đại Hoa sợ hãi liên tục, đồ ăn vào miệng, càng cảm thấy phu nhân đúng thật là một người tốt, làm đồ ăn ngon như vậy, thế nhưng ngày thường còn có thể ăn được thứ mà nàng ấy làm.   

Hai người chia nhau ăn xong đồ ăn sáng, thu dọn phòng bếp, vừa lúc Trần Hổ mang theo người trở về.   

Lần này hắn cầm mấy cái rương, ngay cả Nhạn Tự cũng đi theo bên cạnh hắn.   

"Về sau đại nhân không còn quan hệ với phủ Quốc công, tạm thời có chút đồ đạc của Kỳ Lân Viện còn đang ở trong thành, đại nhân xác định sau này sẽ ở chỗ này, nên sẽ từ từ mang đến."

Trần Hổ cũng không biết vì sao mình lại giải thích những thứ này với Ngọc Đào, nhưng nhìn thấy nàng thì không biết như thế nào mà lời này liền như nước chảy ra từ trong miệng.   

Ngọc Đào khẽ đáp một tiếng, cũng không nói thêm bất kỳ cái gì mà mang theo Đại Hoa đi nơi khác, kiên quyết không tham dự quá trình bọn họ thu dọn đồ đạc.   

*

Thời điểm Hàn Trọng Hoài tỉnh lại, đầu óc nặng nề, màn che rủ xuống khiến cho hắn không thể nhìn rõ thân ảnh đang bận rộn bên ngoài giường: "Ai?"  

Tuy rằng mũi bị nghẹt không ngửi được mùi vị, nhưng có thể dậy sớm như vậy, bàn tay vặn khăn tay gọn gàng như vậy, tất nhiên không phải là Ngọc Đào.  
Bình Luận (0)
Comment