Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 48

Tuy rằng cảm thấy Hàn Trọng Hoài kỳ quái nhưng Ngọc Đào không có ý nghiên cứu sâu, dù sao đi tìm hiểu một người đầu óc có bệnh đang suy nghĩ cái gì, phần lớn là nghiên cứu không ra được, hơn nữa rất có thể sẽ đem chính mình làm lệch.   

"Đại nhân có muốn đi ra ngoài một chút không?"   

Hàn Trọng Hoài gật đầu.   

Thấy Hàn Trọng Hoài đồng ý, trước tiên Ngọc Đào đi thay một bộ xiêm y thuận tiện đi lại, sau đó mới một lần nữa trở lại trước mặt Hàn Trọng Hoài.   

"Đại nhân mua trạch viện ở đây thật đúng là rất tuyệt, nơi này non xanh nước biếc, mùi hương hít vào trong mũi đều mang theo mùi thơm."   

Ngọc Đào nhìn phương hướng, mang theo Hàn Trọng Hoài đi về phía sau nhà.   

"Ồ."   

Hàn Trọng Hoài tùy ý lên tiếng, nhưng mà tiếng đáp lại này đã làm cho lá gan của Ngọc Đào lớn hơn một chút.   

Tay đặt ở phía sau cổ tay Hàn Trọng Hoài, bàn tay của hắn đong đưa theo mỗi bước chân, da thịt chạm vào vài lần. Cuối cùng Ngọc Đào nắm lấy ngón tay của Hàn Trọng Hoài, hai tay nắm chặt lấy nhau.   

Hai tay nắm chặt, Hàn Trọng Hoài không giãy dụa: "Nàng là cái thứ gì chứ?"   

Những lời này có lực sát thương cực lớn, Ngọc Đào giật mình, đối diện với ánh mắt thăm dò của Hàn Trọng Hoài, phân tích một hồi lâu từ vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, lúc này mới xác định không phải là hắn đang mắng nàng.   

"Là một quả đào."   

Ngọc Đào nghiêm túc trả lời.   

Dù sao Hàn Trọng Hoài cũng nhận định nàng không phải nguyên chủ, so với nói mình là cô hồn dã quỷ gì đó, quả đào vẫn đáng yêu hơn nhiều.   

Bàn tay đang cầm tay của Ngọc Đào dùng sức một chút, da thịt mỏng như cánh ve nhanh chóng đỏ lên, không có nước đào tràn ra, nhưng trong gió lại có thêm một chút hương vị ngọt ngào của quả đào.   

Ngọc Đào đau đến nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn hắn: "Đại nhân, xương của nô tỳ sẽ không vỡ chứ?"   

"Quả đào thì làm gì có xương cốt."   

Ngọc Đào: "..."   

Tay Hàn Trọng Hoài luồn theo ống tay áo của Ngọc Đào sờ vào trong, ngón tay hắn nhẹ nhàng, có thể cảm giác được trên da thịt của nàng có một tầng lông tơ ngắn ngủi, thật giống như một lớp lông mềm trên quả đào vậy.   

Tuy rằng lúc trước thẳng thắn nói ra nàng không phải Ngọc Đào thật sự, nhưng hắn lại chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ tới nàng là cái gì.   

Nếu là nói là mật thám do người bên ngoài tỉ mỉ chuẩn bị cho hắn, dựa theo tình báo nàng có thể thu thập được, chỉ sợ đã sớm bị người ta coi là phế vật mà vứt bỏ.   

Hình như là một quả đào chính là đáp án thiết thực nhất.   

Một quả đào đầy đặn và ngọt ngào, chỉ thuộc về hắn.   

Đem mặt và cánh tay Ngọc Đào đều nhéo một lần, Hàn Trọng Hoài dựa vào cổ nàng hít sâu một hơi.   

So với hơi thở tươi mát mà nàng nói, mùi trên người nàng tươi mới và dễ ngửi hơn nhiều.   

"Nàng muốn đem ta đưa đi đâu?"   

"Đại nhân đi là được rồi."   

Đi được nửa canh giờ, đường núi bắt đầu khó đi, Ngọc Đào xoay người đã có thể mơ hồ nhìn thấy lầu các trong kinh thành.  

Càng lên cao không khí càng dễ chịu hơn, Ngọc Đào nhìn mặt đất bằng phẳng cách đó không xa, nắm tay Hàn Trọng Hoài đến chỗ đó ngồi xuống.   

Ngọc Đào lấy đất làm chiếu, động tác ngồi xuống vô cùng lưu loát dứt khoát.   

Một tay của nàng còn đang nắm tay Hàn Trọng Hoài, sau khi ngồi xuống, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.   

Tầm mắt Hàn Trọng Hoài từ xa thu hồi, cúi đầu nhìn về phía Ngọc Đào: "Cứ như vậy?"   

Ngày đầu tiên là mua đồ trang sức, ngày hôm sau là mua cây trồng hoa, hôm nay chính là kéo hắn đến một nơi hoang vu, để cho hắn ngồi xuống?   

"Đại nhân còn muốn như thế nào nữa?"   

Ngọc Đào chớp chớp mắt, có phải Hàn Trọng Hoài có hiểu lầm gì đối với nàng hay không, sẽ không phải là hắn cho rằng nàng là một hướng dẫn viên du lịch, đối với việc sắp xếp hành trình cũng có một tay.   

"Mỗi lần nô tỳ đứng ở cửa sổ nhìn ra xa, đều có thể thấy ngọn núi này, sau đó ngẫm lại nếu ở trên núi này nhìn cửa sổ của phòng nô tỳ thì sẽ như thế nào, cửa sổ như phòng của đại nhân cũng nhìn thấy ngọn núi này chứ?"   

Hàn Trọng Hoài cúi đầu nhìn xuống, từng màn sương trắng che khuất trạch viện của bọn họ.   

Ngọc Đào lắc lắc bàn tay đang nắm của hai người, chờ mong nhìn về phía Hàn Trọng Hoài: "Đại nhân có cảm thấy thú vị không?"   

Đương nhiên là không có gì thú vị.   

Trừ phi là vì giám thị người nào đó, bằng không ai sẽ chạy đến nơi này để đi quan sát phòng của người khác.   

Hơn nữa nếu muốn nhìn thấy vị trí cửa sổ như căn phòng của Ngọc Đào, vị trí này cũng không phải là điểm quan sát tốt nhất.   

Mặc dù đã làm phế nhân ba năm nhưng Hàn Trọng Hoài chưa bao giờ có hành vi lãng phí thể lực và thời gian rõ ràng như vậy.   

Nhưng mà khi hắn nhìn vào mắt Ngọc Đào, từ một chuyện mà bản thân hắn thấy không thú vị, lúc này lại cũng không cảm thấy nhàm chán.   

"Bình thường."   

"Vậy đại nhân cũng ngồi xuống đi?"   

Ngọc Đào sửa sửa bụi cỏ bên cạnh mình, mời Hàn Trọng Hoài ngồi xuống bên cạnh nàng.   

"Sáng nay Nhạn Tự tỷ tỷ đối với nô tỳ đặc biệt khách khí, phòng bếp còn hầm canh tẩm bổ cho nô tỳ, nếu mỗi ngày đều như vậy thì tốt rồi."   

Ngọc Đào tự nhiên tựa vào trong ngực Hàn Trọng Hoài, nhìn ngắm cảnh sắc cao xa, cùng hắn nói một ít chuyện nhàn rỗi.   

Hàn Trọng Hoài cũng không lên tiếng, hắn đương nhiên biết vì sao thái độ của bọn họ lại biến hóa, chuyện tối hôm qua hắn trồng hoa, phỏng chừng trong nhà chỉ có Ngọc Đào là còn chưa biết.   

Ngón tay chuyển động trên sợi tóc của Ngọc Đào, sợi tóc hơi lạnh thắt chặt trên ngón tay rồi lại buông ra, Hàn Trọng Hoài nghe ngữ điệu mềm mại của Ngọc Đào, dường như hiểu được vì sao hôm qua hắn lại vì Triệu Hằng Kiêu mà tức giận.   

Nhìn đôi môi lúc đóng lúc mở của Ngọc Đào khép, trái tim Hàn Trọng Hoài giống như có một bàn chải nhỏ ma sát qua lại, thậm chí còn vì nàng mà tìm một lý do giải vây.  

Nếu là yêu nàng, vậy làm chút chuyện vô tâm vô phế cũng là đương nhiên.   

Hắn có thể không so đo với nàng, phóng túng để cho chính mình trầm luân.   

"Đại nhân, ngài xem có dê..."  

Ngọc Đào nghe được tiếng rắc rắc, quay đầu nhìn một vòng, thấy có nông dân đang chăn dê.   

Hơn hai mươi con dê trắng đang kêu to, Ngọc Đào nhìn thấy thú vị, lôi kéo Hàn Trọng Hoài cùng nhau đi xem dê ăn cỏ.   

Ngọc Đào khom lưng, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng, vẻ mặt kia giống như là thật sự đang nhìn cái gì đó mà nàng cảm thấy hứng thú.   

"Dê ở kinh thành khác với ở U Châu."   

"Hả?"   

Ngọc Đào khó hiểu nhìn về phía Hàn Trọng Hoài, "Dê ở mỗi nơi còn có thể khác nhau?"

"U Châu lạnh lẽo, lông dê dày hơn, tính tình cũng hoang dã hơn."

"Vậy như thế nào là hoang dã?" Sự chú ý của Ngọc Đào chuyển từ dê đang ăn cỏ sang người Hàn Trọng Hoài.   

Nàng nhận ra Hàn Trọng Hoài có hứng thú nói chuyện, lại nói tiếp nàng chưa bao giờ chủ động điều tra qua những chuyện mà Hàn Trọng Hoài đã trải qua, ngược lại hắn thường xuyên nói những chuyện của mình với nàng, ngay cả chuyện không phải thiếu gia của phủ Quốc công cũng có thể nói cho nàng biết.   

Nàng nhớ rõ U Châu là địa phương do Phúc vương trấn thủ, lúc trước nơi mà hắn đánh giặc cũng là ở đó, hắn biết được phụ thân ruột thịt của mình là ai, nói không chừng chính là do gặp được Phúc vương ở U Châu, sau đó mới biết hai người có quan hệ phụ tử.   

Mà hẳn là lão quốc công gia cũng biết chuyện này, cho nên mới hạ lệnh không cho Hàn Trọng Hoài bước chân ra khỏi phủ Quốc công.   

"Có một lần ta lạc với quân binh, vì đem theo binh lính còn sống của ta mang vào trong rừng nên phải bắt một con dê, dùng nó để phân biệt xem đồ ăn hoang dã có độc hay không có độc... Dê ở nơi đó nếu là có người dựa vào gần nó như vậy, đã sớm đem móng chân đạp lên mặt nàng.

Ngọc Đào nhìn móng dê trước mặt, yên lặng cách xa một chút.   

"Có phải U Châu có rất nhiều thực vật sinh trưởng cũng khác biệt với bên này hay không?"  

Nếu là giống nhau thì cũng sẽ không cần dê phải nếm thử.   

"Khác nhau rất nhiều, cỏ ở nơi đó còn mang theo răng cưa."   

Tuy rằng chưa từng thấy qua cỏ mà Hàn Trọng Hoài nói, nhưng đầu óc Ngọc Đào lại hiện lên những hình ảnh tưởng tượng, ví dụ như Hàn Trọng Hoài trẻ tuổi mặc khôi giáp, thật cẩn thận gạt cỏ dại ra mà hành quân.   

Nhất định khi đó không cần người khác khuyên hắn phải sống sót.   

Cho dù hiện tại Hàn Trọng Hoài nhắc tới, nàng cũng không cảm thấy hắn chán ghét một đoạn thời gian kia.   

"Nàng đang nhìn cái gì vậy?"   

Nhận thấy ánh mắt của Ngọc Đào tập trung ở trên mặt hắn, Hàn Trọng Hoài nắm chặt má của nàng, "Nếu nàng vẫn luôn nhìn ta như vậy, ta cũng sẽ không ăn cỏ xanh này."

Ngọc Đào giật mình, chợt nở nụ cười: "Nô tỳ cũng không dám coi đại nhân là dê."   

Hàn Trọng Hoài nhướng mày, rốt cuộc là lá gan lớn đến mức nào mới dám trực tiếp nói ra.  

Đến giữa trưa, đám người Trần Hổ đem bữa trưa đưa lên núi, trên núi không có lương đình, nhưng có không ít đại thụ, ăn xong Ngọc Đào liền mệt mỏi, để cho bọn Trần Hổ đi tìm xem trên núi này có nhà ở hay không, nếu có thì có thể thuê một chỗ để ngủ trưa.   

Nhưng mà vì sao không dứt khoát xuống núi ngủ, hiện tại Trần Hổ cảm thấy trình độ khó hiểu của Ngọc Đào đã sắp bằng với chủ tử.   

"Buổi tối nô tỳ còn muốn xem sao cùng đại nhân."   

Trước khi đi ngủ trưa, Ngọc Đào cố ý giải thích hành trình ngày hôm nay với Hàn Trọng Hoài.   

Thật ra lịch trình duy nhất ngày hôm nay của nàng chỉ là cùng Hàn Trọng Hoài ngắm sao, nhưng sáng sớm hắn đã hỏi nàng muốn làm gì, nàng không có biện pháp nên mới đưa hắn lên núi.   

Giữa trưa xuống núi, buổi tối lại leo lên thì quá phiền phức, còn không bằng ở chỗ này đến ban đêm.   

Hàn Trọng Hoài ngước mắt nhìn trời, không biết buổi tối Ngọc Đào muốn xem ngôi sao nào.   

Trên núi có một ngôi nhà trống do nông gia khác để lại, người nhà kia chuyển đến ở dưới chân núi, nhưng lại luyến tiếc nhà trên núi nên thường xuyên quét dọn, Trần Hổ mượn chìa khóa của bọn họ, ôm chăn trải giường đến, nửa canh giờ sau Ngọc Đào cũng dần chìm vào giấc ngủ trưa.   

"Hiện giờ tất cả mọi người đều cảm thấy đại nhân đang sống mơ mơ màng màng, đã hoàn toàn buông tha chuyện điều tra án."   

Thấy Ngọc Đào đi rồi, Trần Hổ mở miệng nói. Cũng nhờ nỗ lực mấy ngày nay của Ngọc Đào mà đã làm cho những người điều tra đều cảm thấy chủ tử đã nhận mệnh.   

"Đại nhân định khi nào thì phản kích?"   

Cũng không có khả năng kéo dài đến nửa tháng mới chân chính chấm dứt, tấu chương như tuyết mà đưa lên bàn thánh thượng, nếu nơi này của bọn họ chậm chạp không có động tĩnh, vậy giống như là bất kính với thánh thượng cùng thái tử điện hạ.   

"Ngày mai."   

Tuy rằng Trần Hổ tín nhiệm chủ tử, nhưng vẫn sợ chủ tử đối xử quá khác biệt với Ngọc Đào, ảnh hưởng đến khả năng phán đoán tình thế nên mới lên tiếng nhắc nhở, lúc này nghe được chủ tử nói thẳng ra là ngày mai thì không khỏi kinh ngạc.   

Sau khi kinh ngạc thì thỏa mãn chắp tay lui ra.   

Ngọc Đào ở trong phòng hô hô ngủ say, mà Hàn Trọng Hoài lại đẩy cửa sổ ra nhìn bầu trời bên ngoài, Triệu Hằng Kiêu đã đến nên hắn cũng cần có động tác, hôm nay xem như là thời khắc thư giãn cuối cùng của hắn và nàng.   

Còn nữa, hôm nay qua đi, chỉ sợ nàng cũng sẽ không tin lời nói không muốn sống nữa của hắn.  
Bình Luận (0)
Comment