Ngọc Đào nghĩ đến lần đầu tiên của mình.
Nàng đã xem qua không ít phim truyền hình và tiểu thuyết, về cơ bản lần đầu tiên ngay cả khi đối phương không gây đau đớn, nhưng nữ nhân cũng sẽ tạo ra đau khổ cho chính mình.
Nàng cảm thấy chuyện này đặc biệt không tốt.
Nếu là một chuyện vui vẻ, vậy thì dựa vào cái gì mà chỉ để cho đối phương đạt được niềm vui áp đảo, còn chính mình thì run rẩy, giống như là bị ngũ mã phanh thây.
Muốn vui sướng liền cùng nhau vui sướng.
Cho nên trong tưởng tượng của nàng, lần đầu tiên của nàng và Hàn Trọng Hoài, nhất định là nàng dẫn dắt Hàn Trọng Hoài hầu hạ nàng thoải mái.
Nhưng khi mọi chuyện xảy ra, hai chữ thoải mái lại hoàn toàn không có quan hệ gì với nàng.
Mưa to trút xuống, một mặt nàng phải lo lắng chính mình không bắt được Hàn Trọng Hoài thì sẽ bị cuốn ra khỏi tảng đá, một mặt phải lo lắng sấm sét trên trời không được bổ lên người mình.
Tiếng sấm ầm ầm, tia chớp màu xanh đem cây cối cách bọn họ không xa nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Ngọc Đào không phân biệt được nước trên mặt mình là nước mắt hay nước mưa, nếu sau này viết văn gì gì đó, đề tài nói về lần đầu tiên khó quên, nói không chừng bài văn của nàng còn có thể đoạt giải.
Con mẹ nó làm gì có ai có thể có lần đầu khó quên như nàng.
Thời điểm được ôm xuống tảng đá Ngọc Đào đã không còn ý thức nữa, khi tỉnh lại nàng phát hiện mình đang nằm trong căn nhà nhỏ trên núi.
Căn phòng bị mưa lớn cuốn trôi lung lay sắp đổ, thỉnh thoảng gió lại thổi xuống mấy mảnh ngói đen, khiến cho mái ngói rồi lại đến giá gỗ trong phòng bắt đầu lung lay.
Thật tuyệt, nàng không có chết trong mưa, mà sẽ chết bởi vì bị xà nhà đè chết.
Ánh mắt Ngọc Đào tập trung vào xà nhà đang lay động, khuôn mặt Hàn Trọng Hoài che khuất tầm mắt của nàng, lúc này nàng mới phát hiện thứ đang lắc không phải là xà nhà, mà là Hàn Trọng Hoài.
"Nàng đang nghĩ đến ta?"
Chạm vào ánh mắt mờ mịt của Ngọc Đào, ngón tay Hàn Trọng Hoài chọc chọc vào trán nàng.
Ngọc Đào cầm ngón tay Hàn Trọng Hoài, đặt ở bên môi hung hăng cắn một ngụm.
Đúng vậy, đầu óc nàng đều đang suy nghĩ về hắn.
Nghĩ xem nên làm như thế nào mới có thể giết được hắn.
Ngọc Đào giống như một quả đào bị ngâm trong nước sôi, da mềm trên người đều đã bị ngâm sạch, chỉ còn lại thịt tươi, bị Hàn Trọng Hoài nuốt hết vào trong bụng.
......
"Hết mưa rồi?"
Đột nhiên Ngọc Đào ngồi dậy, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhất thời không phân biệt được đêm nay là đêm nào.
Cánh tay nóng rực từ phía sau vờn quanh nàng, Ngọc Đào theo bản năng trốn tránh, nếu như không phải cả người đau đớn như bị xe cán qua, nàng đều muốn trực tiếp trực tiếp trèo qua cửa sổ chạy trốn.
Hàn Trọng Hoài thật đúng không phải là người.
"Đừng run lên."
Không biết là bởi vì lạnh hay vì sợ hãi mà da thịt của Ngọc Đào nổi lên từng tầng da gà, bàn tay Hàn Trọng Hoài phất qua, không có đem da thịt xoa dịu, ngược lại làm cho người ta bắt đầu run lên.
Giọng nói của hắn khàn khàn, không cần nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ cần nghe được âm thanh này Ngọc Đào đã muốn đem hắn đánh cho tàn.
Nàng biết cho dù mặc xiêm y thì cũng không chạy được đi đâu, nói không chừng còn có thể bởi vì chân mềm chạy không nhanh, chết vì sạt lở đất, vì vậy Ngọc Đào yên lặng nằm về chỗ cũ.
Nàng muốn trốn tránh ánh mắt của Hàn Trọng Hoài, nhưng nàng xoay theo hướng nào, Hàn Trọng Hoài liền di chuyển theo hướng đó, giống như là mèo ăn no đang bắt chuột, đối với thịt cũng không còn hứng thú, không ngừng dùng móng vuốt cùng ánh mắt mà đùa giỡn con mồi.
Ngọc Đào bị quấy nhiễu đến mức không chịu nổi nữa, mặc kệ tức ngực mà trực tiếp chôn ở trong gối đầu.
Nàng vùi một cái, không lâu sau Hàn Trọng Hoài đã tìm được điểm cân bằng như thân thể nàng, ôm thân thể nàng vừa chuyển, trời đất đã quay cuồng, từ nằm sấp trên gối đầu đã biến thành nằm sấp trên người hắn.
"Đại nhân, ngài cảm thấy vui vẻ sao?"
Hàn Trọng Hoài gật đầu.
Cho dù đêm qua không tính là tận hứng, nhưng cảm giác chiếm hữu mang đến khoái cảm gần như ngập đầu.
"Vậy đại nhân còn muốn chết sao?"
Hàn Trọng Hoài híp mắt, ở trên cổ Ngọc Đào nặng nề hít một cái: "Muốn chết ở trên người nàng." “......”
Tuy rằng người vẫn là không bình thường, nhưng cuối cùng cũng dấy lên hy vọng sống sót. Ngọc Đào nhắm mắt lại, nếu nàng không còn bị cái chết uy hiếp, vậy tất cả vấn đề cũng không tính là vấn đề nữa.
"Ta phải đi."
Ngọc Đào mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của Hàn Trọng Hoài, theo bản năng bắt lấy tay hắn.
Ăn xong liền đi, nào có chuyện tốt như vậy.
Hàn Trọng Hoài cúi đầu nhìn ngón tay Ngọc Đào, cúi đầu bắt đầu hôn từ đầu ngón tay đầu tiên, đợi đến khi hôn đến đầu ngón tay cuối cùng, Ngọc Đào đã ngại ngứa mà buông tất cả ngón tay ra.
"Chờ ta trở về."
Người đang ngủ say trên giường "ừm" một tiếng, không biết là có nghe vào hay không.
Đợi đến khi Ngọc Đào chân chính tỉnh táo lại, Hàn Trọng Hoài đã không còn nữa, đẩy cửa ra ngoài phòng liền thấy một chiếc kiệu đang được đặt ở đó, đám Người Trần Hổ đang chờ ở bên cạnh.
Chiếc kiệu này cũng giống như những chiếc kiệu bình thường khác, chỉ là xuất hiện trên núi này thì quá mức kỳ quái.
"Đây là?"
Ngọc Đào đánh giá thứ trước mắt này, nàng chỉ vừa mới ngủ mà đã nhận được đãi ngộ tốt như vậy sao?
"Đại nhân phân phó thuộc hạ đưa Ngọc Đào cô nương xuống núi."
Thật đúng là để cho nàng ngồi, Ngọc Đào nhìn lướt qua vách núi dốc đứng: "Không phải muốn đẩy ta xuống chứ?
“Ngọc Đào cô nương nói đùa, trong núi có đường lớn, chúng ta đưa Ngọc Đào cô nương đi xuống từ đường lớn."
Nghe được có con đường bằng phẳng khác Ngọc Đào liền yên tâm, chỉ là trước khi lên kiệu, nàng nhìn rèm kiệu đang buông xuống, bước chân dừng tại chỗ.
"Trần thị vệ, làm phiền ngươi kéo rèm giúp ta một chút."
Rèm vừa mở ra, bên trong trống rỗng, lúc này Ngọc Đào mới sải bước đi vào. Nàng đây là bị Hàn Trọng Hoài làm cho sợ hãi, chỉ sợ hắn còn chưa tận hứng nên lại làm một cái kiệu AVI.
"Đại nhân đâu rồi?"
Kiệu đi được một đoạn đường, lúc này Ngọc Đào mới cân nhắc vì sao Hàn Trọng Hoài lại rời đi sớm như vậy, theo lý thuyết khoảng thời gian này hắn nên nhàn rỗi, ngồi ở nhà ngồi ăn chờ chết mới đúng.
Chẳng lẽ lên giường cùng nàng lại hữu dụng như vậy, thoáng cái đã làm cho hắn có tinh thần phấn đấu, quyết định đi ra ngoài đánh thiên hạ.
"Đại nhân có việc xử lý, ít ngày nữa sẽ trở về."
"Có chuyện gì cần xử lý?"
Ngọc Đào đuổi theo hỏi, nàng dứt khoát vén rèm lên, nhìn chằm chằm Trần Hổ, chờ hắn cho nàng một đáp án.
"Ngọc Đào cô nương..."
Vốn dĩ Trần Hổ định lừa gạt cho qua chuyện, nhưng nhìn thấy mặt Ngọc Đào, còn có dấu ấn triền miên triền miên trên cổ nàng, hắn do dự nói, "Đại nhân không nói cho cô nương sao?"
"Có nói, thời điểm ta đang ngủ hắn có nói một đống, nhưng ta chỉ nghe rõ một câu rời đi."
"Vậy..."
"Trần thị vệ, quan hệ giữa ta và đại nhân đã không giống như bình thường, nếu ngươi không nói cho ta biết đại nhân đi đâu, ta cũng sẽ ở trong nhà chờ đại nhân, chỉ là ngày đêm lo lắng rơi lệ, chỉ sợ lúc đại nhân trở về ta đã khóc đến mù mắt."
Nói xong Ngọc Đào dùng khăn lau nước mắt nơi khóe mắt.
Uy hiếp trắng trợn khiến cho Trần Hổ không thể không đầu hàng, nếu mắt Ngọc Đào thật sự khóc ra vấn đề gì, khi chủ tử hỏi, nhất định Ngọc Đào sẽ chỉ ngón tay về phía hắn.
Mà hiện tại càng ngày hắn càng không xác định, ở trong mắt chủ tử, hắn cùng Ngọc Đào ai quan trọng hơn.
"Đại nhân là muốn đi lật án."
"Lật án?"
"Ta không thể nói nhiều cho cô nương biết, cô nương chỉ cần biết đại nhân an toàn vô ưu, mấy ngày sau, hẳn là chúng ta có thể chuyển về kinh thành … Cô nương?"
Nghe được âm thanh cắn răng, Trần Hổ ngẩn người, "Ta nói có cái gì không đúng sao?"
Đương nhiên không đúng, không có nơi nào là đúng.
Nghe Trần Hổ nói, đột nhiên sương mù vẫn che trước mắt nàng tản ra, nàng bắt đầu nhớ lại thái độ mấy ngày nay của Hàn Trọng Hoài, còn có thái độ của những thị vệ như Trần Hổ, dường như nàng đã hoàn toàn bị Hàn Trọng Hoài mang đi.
Vì cái gì nàng lại tin tưởng Hàn Trọng Hoài không muốn sống, hơn nữa trước khi chết sẽ lôi kéo theo nàng chôn cùng.
Hơn nữa còn tin tưởng đến nỗi không cần lý do, liều mạng làm cho hắn dấy lên hy vọng sống sót.
Nếu Hàn Trọng Hoài đã không còn ý chí sống sót, làm sao Trần Hổ có thể khẳng định bọn họ sẽ chuyển về kinh thành, còn chắc chắn Hàn Trọng Hoài sẽ đảo ngược được tình thế.
Lại nói tiếp mấy ngày nay cũng chưa từng thấy qua đám thị vệ như Trần Hổ hoảng loạn, ngay cả Nhạn Tự cũng có bộ dạng nhận mệnh.
So sánh với những bệnh nhân không có ý chí sống sót mà nàng từng gặp, căn bản tất cả hành vi của Hàn Trọng Hoài đều không giống.
Cho nên nàng là hoàn toàn bị Hàn Trọng Hoài đùa bỡn, hắn thật đúng coi mình là mèo, coi nàng như chuột để trêu chọc.
Lần đầu tiên Ngọc Đào tức giận đến lợi hại như vậy, trở lại trạch viện, ăn xong bữa sáng đầu vẫn còn mơ hồ choáng váng, đến buổi trưa thì không xuống được giường.
Đại Hoa sờ trán nàng: "Phu nhân, người đây là bị phong hàn!"
Ở nông thôn sinh ra một bệnh có thể đem người sống biến thành người chết, Đại Hoa có một biểu đệ bị phát sốt đến nỗi qua đời, sợ Ngọc Đào cũng bị sốt đến choáng váng, Đại Hoa vội vội vàng vàng đi tìm người gọi đại phu.
"Ta đây rõ ràng là lửa giận công tâm."
Sờ sờ đầu mình, Ngọc Đào càng tức giận đến lợi hại, nên nói như thế nào đây, tuy rằng khi đến cổ đại, nàng vẫn luôn là nha hoàn không có nhân quyền nhưng nàng vẫn có chút cảm giác ưu việt.
Nàng biết Hàn Trọng Thời là nam chính, biết chuyện xưa đều sẽ xoay quanh sự trưởng thành của Hàn Trọng Thời, mặc dù Hàn Trọng Hoài ầm ĩ đến mức hung dữ, nhưng trong chuyện xưa hắn cũng chỉ là một vai phụ không quan trọng.
Hơn nữa ở bên cạnh Hàn Trọng Hoài không bao lâu, nàng biết bởi vì một nguyên nhân nào đó mà Hàn Trọng Hoài hổ thẹn với lão quốc công gia, bởi vì phần áy náy này nên có thể hắn sẽ bồi thường tính mạng.
Biết Hàn Trọng Hoài có nhược điểm lớn như vậy, cho nên cho dù Hàn Trọng Hoài có lăn lộn nàng như thế nào, nàng đều cảm thấy mình cao hơn hắn một chút.
Ai ngờ nàng lại bị hắn lợi dụng nhược điểm của chính hắn để đùa giỡn nàng.
Sau khi đại phu chẩn mạch xong, Ngọc Đào hấp hối nói: "Trong thuốc phải pha mấy vị thuốc mát lạnh hạ hỏa, ta cảm thấy đáy lưỡi ta nóng rát sinh ra vết loét."
Đại phu bảo Ngọc Đào mở miệng ra, nhìn thấy duyên lưỡi nàng đích xác có dấu vết bốc hỏa, nói một tiếng quái dị, kê cho nàng một loại thuốc phụ.
"Nếu cô nương có yêu cầu gì, chỉ cần gọi ta hầu hạ." Nhạn Tự chưa bao giờ thấy Ngọc Đào héo rũ như vậy, bộ dáng của nàng không giống như hầu hạ chủ tử đêm qua, ngược lại giống như mưa một đêm.
Nghĩ đến nàng bệnh thành như vậy, Hàn Trọng Hoài có thể sinh long hoạt hổ, Ngọc Đào lại càng tức giận hơn.
Đầu óc giống như bột nhão chỉ còn lại một chuyện tức giận với Hàn Trọng Hoài, nếu đây là do Hàn Trọng Hoài muốn trong đầu nàng chỉ nghĩ đến hắn, vậy hắn thật đúng là đã hoàn toàn làm được.
"Cái khác có Đại Hoa hầu hạ, Nhạn Tự tỷ tỷ bưng cho ta một chén canh tránh thai là được."
"Cái này..."
Hàn Trọng Hoài chưa cưới thê tử, theo lý thuyết thông phòng thị thiếp hầu hạ đều nên uống canh tránh con, lúc trước Nhạn Tự hiểu lầm Ngọc Đào đã hầu hạ chủ tử, cũng đã vì nàng mà chuẩn bị qua, nhưng hiện tại đã rời khỏi phủ đệ, hơn nữa rõ ràng chủ tử lại đối với Ngọc Đào bất đồng.
Nghĩ đến đây Nhạn Tự muốn mua một chỗ tốt từ Ngọc Đào, cũng coi như là xoay chuyển những hiểu lầm lúc trước, "Nếu chủ tử không có phân phó, cô nương lại đang bệnh, hay là đừng uống..."
"Chính là bệnh mới phải uống..." Ngọc Đào khẳng định nói, "Trước kia ta nghe nói qua, có người mang thai trong lúc bị bệnh, hài tử ở trong bụng cũng sẽ bị ảnh hưởng, sinh ra chính là một kẻ ngốc."
Mang thai là chuyện tốt, nhưng sinh ra một thiếu gia ngốc nghếch thì quả thật là vô cùng dọa người.
Nhạn Tự bị Ngọc Đào hù dọa, lập tức đi chuẩn bị thuốc cho nàng.
Được toại nguyện, Ngọc Đào lộ ra một nụ cười, mơ mơ màng màng gảy tua rèm bên giường, chờ thuốc tới, uống hết một chén.
"Sau này phải chuẩn bị thuốc này nhiều hơn, đại nhân rời khỏi phủ Quốc công, về sau càng cần phải có nhà ngoại đắc lực nâng đỡ, như vậy mới có thể không khiến người ta chê cười."
"Ngọc Đào cô nương..."
Thấy Ngọc Đào dứt khoát uống canh tránh thai như vậy, bị bệnh nên vẻ mặt mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn còn nhớ rõ dặn dò nàng ấy, Nhạn Tự không khỏi cảm động.
Trước kia nàng ấy không thích Ngọc Đào, không chỉ là bởi vì quan hệ với Hồi Thời, mà càng là cảm thấy Ngọc Đào lười biếng thích dùng mánh lới, mặc dù xinh đẹp nhưng không phải là nha đầu đứng đắn gì, chỉ muốn leo lên giường bay lên cành cây để sống tốt.
Nhưng hiện tại xem ra so với ai, rõ ràng Ngọc Đào cũng đều hiểu chuyện hơn.
Nếu đổi lại là Hồi Thời, chỉ sợ có thể tránh được thuốc tránh thai thì tránh, tuy rằng nói đem chủ đặt ở vị trí đầu tiên trong lòng, nhưng cũng sẽ không quản chủ tử có thứ tử thứ nữ thì sau này có cưới thê tử hay không.
"Cô nương ngươi thật tốt..."
Vẻ mặt Nhạn Tự khẩn thiết, Ngọc Đào lại không nghe được rõ ràng lời nàng ấy nói, cũng không biết có phải trong thuốc mà nàng uống có thành phần mê dược gì hay không, trước mắt nàng đều sương mù mù mịt, cái gì cũng nhìn không rõ.
Nhìn thấy biểu tình của Nhạn Tự chuyển thành vội vàng, nàng lập tức ý thức được không tốt, nhưng trên người không còn khí lực, rõ ràng là đã cố gắng mở to mắt, nhưng mí mắt giống như rơi xuống tảng đá, cả người liền hôn mê bất tỉnh.
Dường như trong nháy mắt sắc môi của Ngọc Đào đã bắt đầu trắng bệch, Nhạn Tự dọa nhảy dựng, ngay cả kêu vài tiếng cũng không đánh thức được Ngọc Đào.
"Sao uống thuốc rồi nhưng vẫn còn hôn mê?"
Tuy rằng Trần Hổ không hiểu y thuật, nhưng nhìn bộ dáng của Ngọc Đào cũng biết được nàng vẫn chưa chuyển biến tốt, may mắn đại phu còn chưa đi xa, hắn gọi người đuổi theo.
"Có phải là đại phu ở nông thôn không được hay không?"
Biểu tình Nhạn Tự khẩn trương, canh tránh thai mà nàng ấy nấu chính là phương thuốc trong phủ đệ truyền xuống, cho nên không phải là lỗi của nàng ấy mới đúng.
"Ta đi gọi thêm mấy đại phu."
Trong lòng Trần Hổ cũng chột dạ, nhìn Ngọc Đào nhắm chặt mắt, nghĩ đến lúc trước Ngọc Đào đã uy hiếp, nếu người khóc mù mắt, có thể chủ tử chỉ tàn nhẫn phạt hắn một trận, nếu người trực tiếp không còn, chủ tử không giết hắn mới là lạ.
Đại phu ra ra vào vào tới tận đêm, đợi đến khi tin tức truyền đến chỗ Hàn Trọng Hoài, đã thành Ngọc Đào sắp không xong rồi.