"Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
Khánh Bình quận chúa ngủ không sâu giấc, mơ hồ nghe được bên ngoài có động tĩnh, còn tưởng rằng trong thành có dị động gì, phụ tá của phụ thân nàng lại sớm chờ ở bên ngoài thôn trang.
"Hồi quận chúa, là Hàn đại nhân tới, nói muốn mượn thái y khám bệnh cho phu nhân."
"Hàn đại nhân? Hàn Trọng Hoài?"
Khánh Bình đứng dậy, nhìn lướt qua đồng hồ cát ở góc phòng: "Mượn thái y vào canh giờ này?"
"Hàn Trọng Hoài đại nhân trực tiếp ôm phu nhân đến cửa lớn, nói không nhìn thấy thái y, liền muốn xông vào quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi."
Nếu nói Khánh Bình có vảy ngược gì, vậy đó nhất định là thân thể của phụ thân nàng ta, nghe được Hàn Trọng Hoài lấy việc kinh nhiễu cha mình để uy hiếp, Khánh Bình tức giận đập vỡ đồ vật bài trí bên giường.
"Hắn thật to gan, không muốn sống nữa sao!"
Sau khi tức giận cũng tỉnh táo hơn, nghĩ đến nha đầu mà thị vệ nói là "phu nhân", Khánh Bình hừ một tiếng, "Hắn thì có phu nhân gì? Canh giờ này lại còn ở chỗ này, sợ là thông phòng kia của hắn đi."
"Hàn đại nhân không nói thẳng, nhưng hẳn là vị vẫn luôn ở trạch viện kia..."
"Thật sự là hồ đồ, ta còn tưởng rằng hắn là người thông minh gì, chuyện ngu xuẩn như vậy cũng làm ra được, cho dù thông phòng kia thật sự là bệnh sắp chết thì cũng là số mạng của nàng."
Nếu hôm nay Hàn Trọng Hoài là vì *phát thê mà mạo hiểm, mặc dù nàng ta không đồng ý hành vi của hắn nhưng cũng sẽ cảm thấy hắn là người có tình, nếu sau đó hắn bị truy cứu thì nàng ta còn có thể nói giúp cho hắn mấy câu.
*Phát thê: vợ cả, vợ se tơ kết tóc.
Nhưng hắn lại mang theo thông phòng đến cầu thái y, nghe xong liền cảm thấy đầu óc hắn có bệnh, giống như là cố ý khiêu khích.
"Người đã khám bệnh rồi sao?"
Nha hoàn đáp một tiếng, Hàn Trọng Hoài trực tiếp uy hiếp an nguy của điện hạ, thị vệ đi mời tổng quản quyết định, mọi người sợ hắn vừa ngang vừa không muốn sống, lúc này tổng quản mới phái người đánh thức thái y đến khám bệnh.
"Đám người Trịnh thị vệ đã phái binh vây quanh chỗ của Hàn đại nhân, đợi đến hừng đông điện hạ tỉnh lại thì quyết định."
Mặc dù bị Hàn Trọng Hoài uy hiếp phải để cho hắn vào thôn trang, nhưng thân vệ của thái tử không có khả năng tùy ý thả người ra như vậy.
Cho dù thái y khám bệnh cho thông phòng kia, nói không chừng thông phòng kia vẫn phải chết.
"Cũng nên cho hắn một bài học."
Khánh Bình khoác thêm áo choàng, cố tình đi xem tình huống.
Nếu là ngày thường ngay cả xuất hiện nàng ta cũng sẽ không xuất hiện, chờ đến ban ngày thì nhìn dáng vẻ xấu xí của bọn họ.
Nhưng bây giờ cố tình lại là Hàn Trọng Hoài.
Là Hàn Trọng Hoài mà hôm nay nàng ta đã cân nhắc nửa ngày.
Lúc trước nàng ta cũng giống như những người khác, đều cho rằng thiếu niên Hàn Trọng Hoài lỗ mãng, lúc này đây cuộc đời của hắn cũng đã xong rồi, vì thế nàng ta còn bí mật an ủi Ngụy Thải Vũ hồi lâu.
Thẳng đến khi nghe được tin Hàn Trọng Hoài tiến cung, thái độ của Hoàng gia gia cũng thay đổi, nàng ta cảm thấy không đúng nên hỏi phụ thân của mình, lúc này mới biết được chuyện của Hàn Trọng Hoài đã có chuyển biến.
Hàn Trọng Hoài chỉ là cố tình giả vờ yếu đuối, làm cho mọi người buông lỏng cảnh giác, chờ đợi người bên ngoài lộ ra chân tướng mới một lưới bắt hết.
Vụ án của Binh bộ sẽ lấy thắng lợi của Hàn Trọng Hoài mà kết thúc, sau đó binh bộ cũng sẽ thay máu.
Phụ thân nàng ta cũng không nói với nàng ta quá nhiều, Khánh Bình mơ hồ cảm thấy trong đó có chỗ nghĩ không ra, nghĩ là do phụ thân mình bày mưu tính kế để cho Hàn Trọng Hoài bước đi, nhưng phụ thân nàng ta lại cho nàng ta cảm giác giống như Hàn Trọng Hoài không phải quân cờ, mà là ở vị trí trọng yếu hơn.
Giống như quan hệ giữa phụ thân nàng ta và Hàn Trọng Hoài chính là quan hệ hợp tác.
Điều này làm cho nàng ta cảm thấy kỳ lạ, trước kia tốt xấu gì Hàn Trọng Hoài cũng là thiếu gia của phủ Quốc công, hiện tại chỗ dựa vững chắc gì cũng không có, làm sao phụ thân nàng ta có thể hạ mình đối đãi với hắn.
"Thái y nói như thế nào, là có chuyện gì xảy ra?
Đến sương phòng, nhìn ánh đèn trong phòng, Khánh Bình hỏi thị vệ.
"Hồi quận chúa, thái y nói là trúng độc, hiện giờ đã nấu thuốc, chỉ đợi lát nữa cho người uống."
"Tôn thái y có mười phần nắm chắc?"
Khánh Bình nhíu mày, còn tưởng rằng là bệnh nặng khó lường gì khiến cho Hàn Trọng Hoài không kiêng nể gì như vậy, hiện tại nghe cũng không giống như là vô cùng nghiêm trọng.
"Quận chúa, Tôn thái y cũng không có mười phần nắm chắc, Hàn đại nhân mang theo một phương thuốc tới, Tôn thái y sửa mấy vị thuốc, nói tất cả vẫn là phải xem bệnh nhân."
"Là độc gì mà lợi hại như vậy, lại có thể khiến cho Tôn thái y nói như vậy?
Y thuật của Tôn thái y là tốt nhất trong đám thái y, vậy mà ông ấy cũng nói là không nắm chắc.
Hàn Trọng Hoài để cho Tôn thái y khám bệnh, tự nhiên sẽ nói rõ ràng từ đầu đến cuối vì sao Ngọc Đào trúng độc, Khánh Bình từ lỗ tai thị vệ nghe được nguyên nhân Ngọc Đào trúng độc, không khỏi cứng họng: "Thế nhưng lại có người có vận khí kém đến mức này."
Bất quá chỉ là một trận phong hàn, thế nhưng lại khiến cho bản thân trúng độc suýt chết.
"Quận chúa, lát nữa ta sẽ nghĩ cách đem bọn họ ra thôn trang, sẽ không quấy nhiễu điện hạ."
Nếu có người chết trong thôn trang thì sẽ không may mắn, tất nhiên đám thị vệ cũng sẽ bị phạt nặng.
"Người cũng đã đưa vào, hiện giờ nói mấy lời này thì còn có ý nghĩa gì." Khánh Bình liếc mắt nhìn thị vệ một cái, "Không cần, để Tôn thái y cứu người, nếu là người thật sự không được, vậy đi tìm một chỗ cho bọn họ chuyển qua."
Phân phó xong, Khánh Bình nhìn bóng người trong phòng, động tĩnh của nàng không nhỏ, Hàn Trọng Hoài lại là người biết võ, hẳn là đã phát hiện mới đúng, nhưng người trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, thế nhưng Hàn Trọng Hoài cũng không định đi ra thỉnh an nàng ta
Khánh Bình hơi nhíu mày, vốn đã định rời đi nhưng lại đi tới bên cửa sổ, ngón tay mở ra một nửa cửa sổ.
Trong phòng Tôn thái y chống đầu ngồi ở một bên ghế mơ màng buồn ngủ, mà Hàn Trọng Hoài thì ngồi bên giường, nhìn Ngọc Đào đang hôn mê bất tỉnh.
Góc độ này của nàng ta có thể nhìn thấy được nửa sườn mặt của Hàn Trọng Hoài, không nhìn thấy ánh mắt chính diện của hắn nhưng cũng có thể cảm giác được sự chuyên chú của hắn.
Thế nhưng lại dụng tâm như vậy đối với một thông phòng, may mắn Ngụy Thải Vũ không gả cho hắn.
Nhìn Hàn Trọng Hoài một hồi, Khánh Bình không khỏi nhìn về phía Ngọc Đào đang nằm trên giường.
Con người sắp chết đều sẽ đẹp như vậy sao?
Nhìn làn da trắng bệch của Ngọc Đào, không phải Khánh Bình chưa từng thấy qua khí sắc không tốt của bệnh nhân, nhưng loại tiều tụy này của Ngọc Đào lại phá lệ bất đồng, những bệnh nhân khác tiều tụy làm cho người ta đồng tình, mà tiều tụy của Ngọc Đào lại làm cho người ta thương tiếc.
Đầu tóc đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn kia không có bất kỳ biểu tình nào nhưng lại vượt qua vô số nữ nhân lê hoa đái vũ.
Ngay cả bệnh cũng có thể bệnh đẹp thành như vậy, trách không được Hàn Trọng Hoài liều mạng cứu nàng như vậy.
Hạ nhân thông báo thuốc đã nấu xong, Khánh Bình nhìn thuốc được bưng vào phòng, vừa định xoay người rời đi, chỉ thấy Hàn Trọng Hoài đỡ Ngọc Đào lên, Hàn Trọng Hoài bưng chén thuốc ngậm vào miệng, cúi người đút vào miệng Ngọc Đào.
Môi cùng môi kề sát vào nhau, khoang miệng Hàn Trọng Hoài từ hơi trướng đến phẳng lì.
Khánh Bình chưa từng thấy qua phương pháp cho uống thuốc giống như vậy, cảm thấy kinh ngạc, nhưng nhìn gò má Hàn Trọng Hoài giống như đang ngậm lấy cái gì đó, khó hiểu tiếp tục nhìn chằm chằm, nghĩ thầm không biết trong miệng Hàn Trọng Hoài lấy đâu ra nhiều thuốc như vậy mà đút cho người ta.
Sau đó nàng ấy liền nhìn thấy mép lưỡi của hắn đỏ tươi, lúc này mới phản ứng lại Hàn Trọng Hoài không chỉ cho thuốc uống mà còn đang cùng Ngọc Đào thân mật.
Bị động uống xong một chén thuốc, Ngọc Đào vẫn như cũ nhắm nghiền hai tròng mắt, không hề có trực giác mà nằm ở trên giường.
Đoán chừng Hàn Trọng Hoài đã đút xong, Tôn thái y xoay người đến trước mặt Ngọc Đào bắt mạch.
"Phu nhân thân thể yếu ớt cho nên độc này mới khó giải, bất quá canh giờ kế tiếp vẫn phải canh giữ, nếu là có cái gì không đúng thì kịp thời đút thuốc, như vậy vấn đề sẽ không quá lớn."
Làm đại phu bình thường cũng sẽ không nói quá nhiều, Tôn thái y là bị Hàn Trọng Hoài nhìn chằm chằm nên mới cảm thấy nếu mình không nói đầy đủ một chút thì hiện tại sẽ phải chết, vì vậy mới căng da đầu nói.
"Làm phiền Tôn thái y."
Thấy Hàn Trọng Hoài vẫn ngồi ở bên giường như cũ, không có ý định đi nghỉ ngơi một lát, Tôn thái y chỉ có thể cầm một cái ghế tròn ngồi ở bên giường cách đó không xa, thuận tiện có thể bắt mạch bất cứ lúc nào, ghế tròn không có chỗ dựa lưng nên cũng không đến mức buồn ngủ.
Bọn họ đều không có ý định ngủ, nhưng Ngọc Đào lại muốn ngủ.
Nàng đã ở bên trong thân thể, nhưng không biết vì sao lại không thể khống chế thân thể, thoạt nhìn nằm ở trên giường suy yếu bao nhiêu, tinh thần của nàng lại càng có bấy nhiêu tinh thần, cảm thấy nhàm chán muốn ngủ cũng không thể ngủ, bị ép nhìn tất cả chung quanh.
Vừa mới bắt đầu nàng nhìn thấy Hàn Trọng Hoài vì nàng mà đắc tội với người khác nên cảm thấy thú vị, vừa lúc báo thù chuyện nàng bị Hàn Trọng Hoài đùa giỡn, nhưng sau khi nhìn xong hết tất cả lại cảm thấy nhàm chán.
Phát hiện Khánh Bình quận chúa đến, nàng còn chờ mong Khánh Bình quận chúa có thể mắng Hàn Trọng Hoài vài câu, nhưng không nghĩ tới Khánh Bình quận chúa một câu cũng không nói đã rời đi.
Ngẫm lại nàng thật sự là nhàm chán đến điên rồi, hiện tại người nằm trên giường chính là nàng, nếu đám người Khánh Bình quận chúa muốn nháo lên, nói không chừng nàng sẽ bị giày vò đến chết.
Nếu là như vậy, nàng không chỉ không nên chờ mong Hàn Trọng Hoài chịu nhục mà còn phải cầu nguyện Hàn Trọng Hoài có thể cứu mạng của nàng trở về.
Một mặt nàng muốn mình sớm tỉnh lại một chút, thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, một mặt nàng lại muốn nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Trọng Hoài để hả giận.
Nếu như bây giờ nàng có thể trực tiếp trở lại hiện đại, để lại cho Hàn Trọng Hoài một cái xác không hồn thì tốt rồi, không biết khi đó hắn sẽ có biểu tình gì?
Sẽ không vì nàng mà tự sát đi?
Đầu óc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Ngọc Đào cũng có chút buồn ngủ, nhìn đôi mắt đen phủ đầy tơ máu của Hàn Trọng Hoài, nàng "nhắm mắt lại."
"Mạch này..."
Cách nửa canh giờ thái y sẽ bắt mạch cho Ngọc Đào một lần, mạch đập càng ngày càng vững vàng, rõ ràng là đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Thái y kiểm tra lại một lần nữa để có thể khiến cho Hàn Trọng Hoài hoàn toàn an tâm, cũng là để cho bản thân có thể trở về phòng nghỉ ngơi một hồi.
Ai biết lần này khi đặt tay lên cổ tay của Ngọc Đào, cái gì thái y cũng không sờ được.
"Hàn đại nhân..."
Cơn buồn ngủ của Tôn thái y hoàn toàn bị đánh y, không dám nhìn Hàn Trọng Hoài, "Phu nhân này..."
Hàn Trọng Hoài không hiểu y thuật, nhưng cũng hiểu mạch có đang đập hay không.
Tay hắn phủ lên cổ tay mảnh khảnh của Ngọc Đào, mạch đập ngừng đập.
Máu từ cánh môi Hàn Trọng Hoài tràn ra, giọt máu không ngừng rơi xuống giống như không chỉ cắn rách môi mà ngay cả lưỡi cũng đã cắn nát, Tôn thái y bị hoảng sợ dời về phía sau.
Ông ấy thế nhưng cảm giác nữ nhân trên giường này đã chết, Hàn Trọng Hoài cũng không muốn mạng của mình.