Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 56

Liên tiếp mấy ngày, Hàn Trọng Hoài đều không trở về chỗ ở.  

Người trong nhà sợ lúc trước Ngọc Đào muốn chết không sống nên mỗi ngày đều nấu canh sâm bào ngư đút cho nàng, dưỡng bệnh mấy ngày, nhìn mặt Ngọc Đào cũng đều tròn đi vài phần.   

Tuy rằng Hàn Trọng Hoài chưa về phủ, nhưng chuyện của hắn đừng nói bên trong tòa trạch viện này, cho dù là Chu phu nhân cách vách thì thỉnh thoảng nghe được cũng sẽ cùng Ngọc Đào tán gẫu.  

"Vị Hàn thị lang kia thật sự là lợi hại, nghe nói ở trên điện Kim Loan, trước mặt mọi người hắn bắt được một vị binh bộ thị lang khác, liệt kê ra tội trạng của hắn ta, trực tiếp khiến cho người ta phải khóc thét."   

Chu phu nhân cũng không biết chủ nhà hàng xóm kế bên chính là Hàn Trọng Hoài, nói những lời này với Ngọc Đào chỉ là vì nghe được những lời nhàn rỗi bên ngoài nên muốn tán gẫu vui vẻ cùng với Ngọc Đào.   

Đám người Trần Hổ cũng sẽ bẩm báo cho nàng nghe xem Hàn Trọng Hoài đang làm cái gì, nhưng rõ ràng không sinh động giống như Chu phu nhân nói.   

"Làm trò gào khóc trước mặt Thánh thượng?"   

"Cũng không hẳn vậy, nghe nói là khóc để cho Hàn thị lang buông tha cho hắn ta."   

Ngoài việc Tô Tề Ninh nhận tội, việc này còn liên quan đến rất nhiều quan viên, trong đó có một người rất đặc biệt, chính là ca ca của Thái tử phi đã qua đời.   

Biết rõ trong số những người ngã ngựa sẽ có một người như vậy, Ngọc Đào lập tức hiểu được vì sao lúc trước Thái tử lại hành xử như vậy.   

Sau khi Thái tử phi qua đời, Thái tử Triệu Dận vẫn chưa tái hôn, hơn nữa vẫn luôn có quan hệ mật thiết với *nhạc gia.

*Nhạc gia: Nhà vợ  

Triệu Dận tự mình đại nghĩa diệt thân không khỏi làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, hơn nữa cũng sẽ làm cho nữ nhi duy nhất của hắn khó làm, dù sao cũng là nhà ngoại của nàng ta.   

Nhưng mà từ việc hắn cùng Hàn Trọng Hoài hợp tác, xem ra hắn đã muốn xử trí đại cữu tử cũng không phải ngày một ngày hai, thu thập chứng cứ phạm tội sau đó chỉ chờ một cơ hội thích hợp mà tung ra.

"Ngươi nói Hàn thị lang sẽ về phủ Quốc công sao?   

Hiện tại ai cũng biết lúc trước vì không để rước họa vào thân mà Quốc công gia đã đoạn tuyệt quan hệ với Hàn Trọng Hoài, hiện tại Hàn Trọng Hoài xoay người, không biết Quốc công gia tính toán như thế nào.   

Dù sao chuyện của phủ Quốc công này, dân chúng như bọn họ xem cũng chỉ chê cười, muốn nhìn xem Quốc công gia định tìm thêm cái bậc thang vụng về gì, làm sao để khiến cho Hàn Trọng Hoài quay về phủ Quốc công.   

"Hẳn là sẽ không."   

Ngọc Đào mở miệng nói, nhìn bộ dáng Của Hàn Trọng Hoài, có lẽ rời khỏi phủ Quốc công cũng là một phần trong kế hoạch của hắn.   

Chỉ là nàng không rõ ràng lắm, hắn rời khỏi Hàn gia thuần túy là bởi vì hắn không phải là người Hàn gia, hay là hắn cảm thấy làm nhi tử của Phúc vương càng có tiền đồ, vì lấy lòng Phúc vương nên không gọi người khác là cha nữa.    

"Phụ tử nào có thù qua đêm, nếu thật sự là Quốc công gia đưa bậc thang, cũng không có khả năng là Hàn thị lang không gặp, nhưng mà ta còn nghe một chuyện."   

Chu phu nhân thần thần bí bí, Ngọc Đào vô cùng hứng thú: "Chu tỷ tỷ còn nghe nói cái gì?"   

"Nghe nói Hàn thị lang rời khỏi phủ Quốc công chỉ mang theo một nha hoàn thông phòng, nói không phải là Quốc công gia ép hắn rời đi, mà là hắn biết nếu hắn là thiếu gia của phủ Quốc công thì vĩnh viễn sẽ không cưới được nha đầu này..."   

Trà trong miệng Ngọc Đào thiếu chút nữa phun ra, cho dù không phun ra nhưng cũng bị sặc cho ho vài tiếng.   

"Chu tỷ tỷ nghe được chuyện này từ đâu, lời đồn này một chút chân thật cũng không có, cho dù Hàn thị lang không phải là thiếu gia của phủ Quốc công nhưng vẫn là thị lang, làm sao có thể cưới một nha đầu."   

Hơn nữa nàng vô cùng khẳng định Hàn Trọng Hoài sẽ không có tâm tư lãng mạn này.

Hắn có thể thừa nhận tầm quan trọng của nàng, nhưng mấy thứ như ý tưởng tìm cách cưới nàng linh tinh, một chút cũng không có khả năng.   

Hắn đã sớm coi nàng là đồ vật thuộc quyền sở hữu của hắn, nếu đã là đồ của mình, chuyện danh phận này là thời điểm một nam nhân không lấy được một nữ nhân, mới có thể hao hết tâm tư hướng trên đầu nữ nhân.   

"Muội muội ngươi nói cũng đúng, lời đồn bên ngoài thật đúng là không có chân thật."   

"Chỉ sợ những lời đồn này là do người của phủ Quốc công không nhìn quen mắt Hàn thị lang nên mới truyền ra."   

Ngọc Đào vừa nghĩ liền đoán được có lẽ là do Hàn đại phu nhân, động một chút đã đem chuyện của nội viện nói ra, chỉ cần nghĩ cũng biết là xuất phát từ tay phụ nhân.   

Nếu như là đám người đối đầu với Hàn Trọng Hoài, căn bản sẽ không dùng loại chiêu số này, bởi vì biết lúc này cho dù nói Hàn Trọng Hoài lưu luyến nơi pháo hoa, muốn cưới thông phòng làm chính thê thì cũng vô dụng.   

Mặc kệ hắn phong lưu bao nhiêu thì cũng đều không có quan hệ với chứng cứ hắn lấy ra.   

Sau đó phản kích của Hàn Trọng Hoài cũng đã chứng minh ý suy nghĩ của Ngọc Đào.   

Bên ngoài đều truyền tin Hàn Trọng Hoài sủng ái nha đầu, thậm chí dung túng nha đầu đến vô pháp vô thiên, khi dễ cô nương đứng đắn ở phủ Quốc công.   

Không bao lâu lời đồn đãi lại biến đổi, nói vốn dĩ nha đầu thông phòng này là cho Hàn Tam thiếu gia, nhưng bởi vì bị Hàn nhị phu nhân ghét bỏ phẩm tính của nha đầu đó nên mới cho Hàn Trọng Hoài, mà Hàn Trọng Hoài đã đến tuổi nhược quán, ngoại trừ một nha đầu thông phòng phẩm hạnh không tốt, cũng chỉ có một vị hôn thê ngốc nghếch mà Hàn đại phu nhân định ra cho hắn.   

Dân chúng chính là xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, nghe được câu chuyện có chuyển biến, bên ngoài truyền đến càng là phong ba mưa gió, thậm chí còn có người viết thành vở diễn để thương xót cho Hàn Trọng Hoài.   

Hàn đại phu nhân thấy tình huống không đúng, chỉ có thể cứng rắn nói biểu chất nữ của mình không ngốc, vả lại không phải định cho Hàn Trọng Hoài, mà là định cho Hàn Trọng Thời.   

Quan hệ càng dính líu càng loạn, Ngọc Đào ăn vải thiều thiếu chút nữa bị sặc nghẹn trong cổ họng, nàng nhớ rõ thê tử đầu tiên của nam chủ là một thế gia tiểu thư, trợ lực đối với hắn không nhỏ, sẽ không thật sự làm loạn mà biến thành Tôn Tư Lộ chứ.   

Cho dù Hàn đại phu nhân nguyện ý nhưng Hàn nhị phu nhân cũng sẽ không nguyện ý.   

Nhưng mà cho dù nàng nghĩ như thế nào thì cũng không cảm thấy Hàn đại phu nhân sẽ có lá gan truyền ra, vốn dĩ Hàn lão phu nhân đã không thích Hàn đại phu nhân, nếu bà ta gây họa cho Hàn Trọng như vậy không phải càng khiến cho người ta chán ghét sao.   

Nghĩ vậy, Ngọc Đào liền tìm Trần Hổ, phát hiện Trần Hổ không muốn nhìn thẳng nàng, Ngọc Đào càng nhìn chằm chằm hắn không buông.   

Nàng còn nhớ rõ lần trước Trần Hổ bày ra bộ dạng như vậy chính là muốn tiễn nàng đi, sẽ không phải là lần này Hàn Trọng Hoài lại đột nhiên nghĩ ra ý tưởng gì chứ.   

Trần Hổ bị Ngọc Đào nhìn chằm chằm đến nỗi sống một ngày mà như một năm, bất đắc dĩ nói: "Phu nhân, không có đại nhân phân phó, thuộc hạ không thể mang ngươi vào trong thành."   

Hả?   

Ngọc Đào giật mình, ai nói nàng muốn vào trong kinh thành gặp Hàn Trọng Hoài, nàng một chút cũng không muốn gặp mặt hắn.   

"Mấy ngày nay cũng không phải là đại nhân trốn phu nhân, mà là thật sự bận rộn nên mới không rảnh trở về nơi này. Thuộc hạ nói thật với phu nhân, đại nhân xông vào chỗ ở của Thái tử vào ban đêm, tuy rằng Thái tử điện hạ không truy cứu nhưng bệ hạ lại tức giận, phạt đại nhân quỳ trong cung nửa ngày. ”  

Dưới loại tình huống này, nếu mỗi ngày Hàn Trọng Hoài còn chạy ra ngoài thành, rõ ràng chính là không biết hối cải, bị nữ nhân mê hoặc tâm hồn.   

Ngọc Đào ngậm miệng nghe Trần Hổ nói chuyện, một câu nàng cũng không nói, Trần Hổ liền liên tiếp nói rất nhiều sự thật bất đắc dĩ không thể không nói.   

Nàng cũng ngượng ngùng kêu dừng lại, cho nên bị ép nghe rất nhiều chuyện như hiện tại tình cảnh của Hàn Trọng Hoài có bao nhiêu khó khăn, muốn gặp nàng lại không thể gặp.   

Nhưng mà nàng cảm thấy có lẽ những chuyện này đều là do Trần Hổ tự phỏng đoán, cùng Hàn Trọng Hoài một chút quan hệ cũng không có.   

Đối với Hàn Trọng Hoài nàng ngược lại không có nhiều xấu hổ, làm ở ngoài trời hơn nữa lại còn là lúc trời mưa lớn đã là không có chừng mực, nhưng trải qua lễ rửa tội ở khu bình luận, có một đám người nói nàng cùng người chết làm, nàng còn có cái gì phải xấu hổ chứ.  

Nhưng ngược lại Hàn Trọng Hoài hẳn là xấu hổ không muốn nhìn thấy nàng đi.   

Đem nàng làm đến sinh bệnh, sau đó lại bởi vì nàng mà đắc tội với một nhà Thái tử, cái này chứng minh cho việc tự làm bậy không thể sống.   

"Trần thị vệ, ta là muốn hỏi ngươi, tin đồn bên ngoài về Tôn cô nương cùng Tam thiếu gia là ý tứ của Hàn đại phu nhân, hay là ý của đại nhân."   

"Là ý của đại nhân, đại nhân muốn cắt đứt đường của Hàn đại phu nhân, nếu không dạy dỗ thì bà ta sẽ lại truyền ra những lời kỳ quái gì đó … Khiến cho phu nhân cảm thấy không tốt?"   

Ngọc Đào vội vàng lắc đầu, nàng nào có quyền quyết định gì, bất quá chỉ là tùy tiện hỏi hai câu.   

Nhận được đáp án, vốn dĩ Ngọc Đào còn có chút bát quái muốn tìm Trần Hổ chứng thực, nhưng thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc chờ đợi vấn đề của nàng, Ngọc Đào lại cảm thấy nhàm chán, đối với nàng cho dù biết những chuyện này thì cũng không có chỗ tốt gì. 

Còn không bằng nàng tiếp tục trở về phòng làm cá mặn nằm đến thoải mái.   

Thấy Trần Hổ còn đang chờ mong nàng mở miệng, Ngọc Đào nghĩ quả thật phải nói lời kết thúc: "Đại nhân đã bận rộn như vậy, vì sao Trần thị vệ không đi giúp hắn."  

Khẽ nhíu mày, Ngọc Đào không đợi đáp án của Trần Hổ đã lập tức rời đi.   

Bộ dáng này rơi vào trong mắt Trần Hổ, giống như mang theo một tia oán phụ.   

Cũng không thể trách hắn suy nghĩ quá nhiều, chủ tử vì Ngọc Đào mà ngay cả mạng của mình cũng không cần, những người ngoài cuộc như bọn họ nhìn cũng cảm thấy cảm động, đương nhiên liền cảm thấy đương sự là Ngọc Đào sẽ cảm động vô cùng, cả trái tim đều ở trên người Hàn Trọng Hoài.   

Ôm tâm tư như vậy, Trần Hổ sai người truyền lời cho chủ tử, biểu đạt tình cảm nhớ nhung của Ngọc Đào đối với hắn.  
Bình Luận (0)
Comment