Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 59

Lò huân hương trong phòng có mùi cam quýt, hương vị hơi chua nhẹ thanh mát hòa lẫn với mùi đào trên người Ngọc Đào làm cho người ta vô cùng tỉnh táo, giống như đang ở trong rừng rậm trời mưa, giẫm lên đất ẩm ướt, chân nhấc càng cao càng muốn rút ra bùn lầy, ngược lại càng khiến chân lún càng sâu.   

Ngọc Đào không phân biệt được ánh mắt của Hàn Trọng Hoài là có ý gì, chỉ có thể cảm giác ánh mắt của hắn khác với trước kia.   

Nhưng sự khác biệt này có ý nghĩa gì, nàng lại vô cùng mờ mịt.  

Sức nặng đè lên người nàng không nặng, hẳn là Hàn Trọng Hoài đã chống tay ở một bên, không có triệt để đè lên người nàng, chỉ là nàng giật giật thân thể, lại cảm thấy Hàn Trọng Hoài dán rất chặt, không kéo dài khoảng cách cho nàng.   

Cõng ánh sáng, sống mũi phập phồng của Hàn Trọng Hoài giống như một ngọn núi cao dựng đứng, nàng không thể đọc được những cảm xúc khác nhau trong mắt Hàn Trọng Hoài, chỉ là ánh mắt một nam một nữ gần gũi lại giằng co như vậy, cảm xúc gì cũng không sao cả, kết quả cuối cùng là bị hơi thở ái muội trong ánh sáng mờ mịt bao phủ.   

Ngọc Đào ngược lại có ý tứ muốn cởi xiêm y trước, nhưng Hàn Trọng Hoài lại dán quá chặt, không cho nàng khe hở cử động tay.   

"Đại nhân định xem như vậy cả đêm?"   

Ngọc Đào hơi nghiêng đầu, mấy ngày nay nàng đều ăn canh sâm bào ngư, cũng không biết từ góc độ này Hàn Trọng Hoài có nhìn thấy rõ ràng hai cằm của nàng hay không.   

Hàn Trọng Hoài vẫn không trả lời, nhưng Ngọc Đào hơi nghiêng đầu lại có một phát hiện ngạc nhiên.   

Lỗ tai hắn đỏ.   

Ngọc Đào: "???"   

Nhìn đầu lỗ tai trắng nõn nhuộm màu đỏ thẫm, nghi vấn đánh sâu vào trong đầu nàng, Hàn Trọng Hoài đây là thẹn thùng?   

Không đúng!   

Không đời nào!   

Lần trước đi dã ngoại ở nơi hoang dã kia, lấy trời làm chăn, lấy đất làm đệm cũng không thấy hắn thẹn thùng mà chỉ thấy hắn hưng phấn.   

Một người gần như không có điểm mấu chốt, làm sao có thể chỉ dựa vào nàng mà đã cảm thấy thẹn thùng.   

Nhất định là gần đây hắn làm quá nhiều chuyện xấu, người bên ngoài đều nhớ hắn mắng hắn, cho nên lỗ tai hắn mới đỏ.  

Ngọc Đào tự thuyết phục bản thân, nhưng ngay sau đó Hàn Trọng Hoài lại làm ra một hành động khiến cho nàng hiểu lầm.   

Hắn nhận thấy nàng nhìn chăm chú vào lỗ tai của mình nên ánh mắt hơi nghiêng sang một bên, dường như cảm thấy không được tự nhiên.   

Làm sao có thể, Hàn Trọng Hoài đây là bị một tiểu xử nam nào đó xuyên qua đi!   

Trong đầu nàng còn đang suy nghĩ nên làm thế nào, cuối cùng ngay sau đó Hàn Trọng Hoài cũng có hành động.  

Đầu của hắn áp xuống hôn lên môi nàng, cảm giác nụ hôn này hoàn toàn chính là Hàn Trọng Hoài.   

Lại nói tiếp nàng cũng chưa từng hôn môi với người khác, nhưng không biết làm thế nào mà lại xác định nụ hôn của mỗi người không giống nhau. Có lẽ rất nhiều nam nhân đều thích vội vàng chiếm hữu nữ nhân, nhưng đầu lưỡi chạm vào, hương vị tràn vào xoang mũi đều sẽ không giống nhau.   

Môi lưỡi của Hàn Trọng Hoài di chuyển ở giữa cổ nàng, nàng nhịn không được suy nghĩ liệu sau này nàng có cơ hội để so sánh hay không.   

Mùi hương khác nhau, nhưng nếu là hôn trên cơ thể thì hắn là sẽ không quá khác nhau đi.

"A..."   

Ngọc Đào đau đớn khẽ gọi một tiếng, nhìn về phía Hàn Trọng Hoài vừa mới cắn nàng một cái, rõ ràng so với nàng trạng thái của hắn còn tốt hơn, dưới ánh nến hai mắt hắn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.   

"Dưới phủ đệ này có một mật thất..." Có giáo huấn lần trước, hắn sẽ không vì để cho Ngọc Đào chuyên chú mà đem nàng đặt ở trong mưa, nhưng hắn còn có thể dùng thủ đoạn khác, "Mật thất kia có công dụng thẩm vấn, hình cụ đều đầy đủ hết."

Hắn dứt lời, cánh tay Ngọc Đào liền quấn lấy cổ hắn, ngửa đầu mút một cái trên yết hầu của hắn: "Đại nhân, cổ ngài thật đẹp..."   

Nếu Hàn Trọng Hoài hôn cổ nàng lợi hại như vậy, vậy chứng minh hắn thích cổ nàng, chiêu này của nàng gọi là khen ngược lại.   

Tuy rằng thân phận hai người không bình đẳng, nhưng trên giường vẫn giành sự thưởng thức cho nhau.   

Thu hồi tư duy lại muốn tản ra, Ngọc Đào dọc theo cổ hắn hôn lên trên, lặp lại động tác Hàn Trọng Hoài thi triển trên người nàng, lúc giao cổ ôm nhau, môi Ngọc Đào còn chưa chạm vào vành tai hắn, đã nghe được một tiếng hắn nuốt nước miếng rõ ràng.   

Tuy rằng không nhìn thấy nhưng trong mắt nàng lại hiện lên bộ dáng yết hầu của hắn phập phồng, ngón tay lướt qua thân thể mềm mại bởi vì mồ hôi mà hơi ẩm ướt của hắn, nàng có dự cảm lần này sẽ không giống như lần trước khiến cho nàng không thoải mái.   

Động tác kế tiếp nước chảy thành sông, động tác cũng không sai biệt lắm, chỉ là không có mưa to tầm tã, nàng cũng không cần lo lắng đá sẽ rơi xuống.   

Dưới tình huống chuyên chú, nàng phát hiện ra thì ra đào thật đúng là biết phun nước.   

Vốn dĩ Hàn Trọng Hoài hồi phủ cũng không sớm, hai người lại tùy tùy tiện tiện lăn qua lăn lại đến nửa đêm.   

Ngoài phòng tất cả âm thanh đều yên tĩnh, không biết từ lúc nào ánh nến trong phòng đã tắt, tối đen cùng yên tĩnh là hoàn cảnh tốt nhất để ngủ, nhưng Ngọc Đào lại mở to hai mắt, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.   

Dường như Hàn Trọng Hoài ở bên cạnh nàng vừa bình phục sau thở dốc cũng là như vậy.   

Đầu tiên là ngón tay chạm vào, sau đó không biết làm thế nào mà môi lại dán vào một khối.   

"Đại nhân, sao lỗ tai của ngài sao lại đỏ rực..." 

Khóe mắt mông lung tản đến bên cạnh, Ngọc Đào đưa tay chọc chọc lỗ tai của Hàn Trọng Hoài, "Hiện tại có phải có rất nhiều người cả đêm không ngủ chỉ nghĩ đến đại nhân hay không..."   

Nàng nói tai hắn đỏ, nhưng lại không biết bây giờ toàn thân nàng đều lộ ra màu phấn.   

Hắn không biết tối nay sẽ có bao nhiêu người nhớ mình, nhưng hắn biết nàng sẽ bồi hắn trắng đêm không dứt...   

Không có nến, ngược lại ánh mắt Hàn Trọng Hoài lại càng sáng hơn, trong bóng đêm phập phồng bất định, Ngọc Đào có loại cảm giác bị sói nhìn chằm chằm.    

*

Giống như là trong nháy mắt trời đã sáng lên, chính Ngọc Đào cũng không xác định được mình đã nhắm mắt ngủ một giấc, hay là chỉ nháy mắt hơi dài một chút, chỉ thấy Hàn Trọng Hoài từ trên giường đứng dậy, thay xiêm y chuẩn bị đi ra ngoài.   

Mệt mỏi chớp chớp mắt, Ngọc Đào chống lại mí mắt: "Hôm nay đại nhận có trở về sớm không?"   

Nếu không có ý định đứng dậy đưa tiễn, vậy ít nhất phải mở miệng hỏi thăm một câu.   "Ừm."   

Hàn Trọng Hoài gật đầu, sửa sang lại xiêm y, đi về phía trước vài bước, đột nhiên bước chân dừng lại xoay người.   

Vừa rồi Ngọc Đào còn đang nói chuyện nhưng không biết từ khi nào đã nhắm mắt lại, ngửa mặt tựa vào gối, mái tóc đen rải rác hai bên, không ngại bày ra dung nhan đang ngủ của mình.   

Rời khỏi phòng, Hàn Trọng Hoài lên ngựa, đột nhiên ném ngọc bội bên hông xuống.   

Ngọc bội rơi trên mặt đất bị chia năm xẻ bảy, Trần Hổ khó hiểu nhìn cảnh tượng trước mắt này: "Đại nhân đây là?"   

Ngọc bị đạp nát chỉ là một miếng ngọc bình thường, thứ cho mắt hắn vụng về nhìn không ra có chỗ nào không đúng mà cần đập nát nó.   

"Đột nhiên muốn đập đồ."   

Vẻ mặt Hàn Trọng Hoài lạnh nhạt, giống như là làm một chuyện cực kỳ bình thường.   

"Vậy đại nhân có muốn trở về phủ không?"   

Trần Hổ cẩn thận hỏi, đồ sứ trong phủ bày biện không ít, nếu muốn đập, vậy phải đập những thứ kia thì tiếng vang lên mới thanh thúy.   

Trần Hổ cảm thấy phản ứng của mình đã coi như nhanh, nhưng rõ ràng vẫn không lấy được lòng chủ tử, bởi vì hắn vừa nói xong chủ tử đã xoay người lên ngựa, không có ý phản ứng lại hắn.   

"Có lẽ đại nhân lại cãi nhau với phu nhân rồi."   

Không biết Đại Hoa từ đâu xuất hiện, nhìn bóng lưng Hàn Trọng Hoài rời đi, "Khi nương ta cùng cha ta cãi nhau cũng thích đập đồ."

Nghe nàng ấy nói chủ tử cùng Ngọc Đào cãi nhau, Trần Hổ vừa muốn đồng ý, chợt nghe được câu tiếp theo của nàng ấy, nhíu mày: "Nói bậy!"

"Như thế nào mà lại nói bậy?"   

Đại Hoa khó hiểu nhìn về phía Trần Hổ, nàng ấy biết Trần Hổ không tính là hạ nhân, thân phận cao hơn nàng ấy nhiều nên không dám cứng rắn với hắn, "Vậy Trần thị vệ ngươi nói xem vì sao đại nhân lại đập vỡ ngọc bội?"   

Làm sao hắn biết được?  

"Dù sao ngươi cũng không nên đem đại nhân ra để so sánh với một phụ nhân nông thôn, hôm nay sẽ không phạt ngươi, nếu ngươi dám đem lời này truyền loạn, cho dù Ngọc Đào phu nhân coi trọng ngươi nhưng ngươi cũng không tránh khỏi việc bị đánh một trận."   

Đại Hoa đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.   

Chỉ là phu nhân dạy nàng ấy, phu nhân nói tiền hàng tháng của nàng ấy không phải do Hàn phủ xuất ra, cũng không ký khế ước bán thân với Hàn phủ, nếu nàng ấy gặp phải chuyện gì không muốn làm cũng không dám biện giải, vậy chỉ cần đáp ứng sau đó bỏ chạy là được.   

Chạy không thấy bóng dáng Trần Hổ, Đại Hoa cảm thấy mình đã quên lời dặn của Trần Hổ nên đi vào trong phòng Ngọc Đào: "Phu nhân, đại nhân quăng ngọc bội trên người xuống đất, giống như là tức giận với phu nhân?"   

Câu cuối cùng Đại Hoa không xác định được, phu nhân nhà nàng ấy xinh đẹp giống như Thiên Tiên, làm sao sẽ có người nỡ cùng nàng tức giận.   

Nói đến cũng kỳ quái, thời điểm Hàn Trọng Hoài muốn đi, Ngọc Đào mệt mỏi không chịu nổi, sau khi người đi ngược lại nàng không còn buồn ngủ nữa, khoác xiêm y ngồi dậy: "Hắn có cái gì để tức giận với ta?"   

Đại Hoa kể lại chuyện vừa xảy ra một lần: "Ta chỉ là suy đoán, có khả năng là đại nhân muốn nghe tiếng đập đồ cũng không chừng."   

"Nói không chừng chính là như vậy."   

Ngọc Đào ngáp một cái, dù sao nàng hồi tưởng lại, không cảm thấy mình đã chọc giận Hàn Trọng Hoài chuyện gì.   

Thời điểm hắn rời khỏi giường đều là trạng thái cực kỳ hài lòng.   

"Hàn Trọng Hoài đi đâu?"   

Đại Hoa đã quen với việc ở trước mặt người khác phu nhân sẽ xưng hô với đại nhân là đại nhân, thời điểm chỉ có hai người bọn họ thì mới lén lút gọi tên đầy đủ của đại nhân.   

"Nói là đi Hình bộ thẩm án, hôm qua đại nhân bắt được nhiều người như vậy, nói không chừng hôm nay phải rất muộn mới hồi phủ."

"Không trở về cũng được."   

Ngọc Đào trả lời một câu, thời điểm mặc xiêm y, thấy Đại Hoa mặt đỏ tai hồng không dám nhìn nàng, Ngọc Đào tự mình cúi đầu nhìn dấu vết ái muội trên người.   

Những dấu vết này cũng không có gì, không đau cũng không lưu ấn, chỉ là... Ánh mắt Ngọc Đào rơi vào trên bụng mình.   

Lần trước lấy chén canh tránh thai, thiếu chút nữa đem mạng của mình bồi thường lên.   

Có thể tránh phiền toái thì đương nhiên muốn tránh phiền toái, nhưng hiện tại Nhạn Tự nhìn thấy nàng thì sợ hãi, càng không có khả năng cho nàng canh tránh thai.   

Hơn nữa, nàng cũng có chút không dám uống thuốc thang lung tung.   

Cho nên hiện tại nên làm cái gì bây giờ, thuận theo tự nhiên?   

Theo lý thuyết cho dù là thật sự có hài tử, sinh ra cũng là cùng họ với Hàn Trọng Hoài, cùng nàng không có quan hệ, ngay cả cuộc sống của mình nàng cũng mặc kệ, như vậy cũng đừng suy nghĩ sâu xa đến vấn đề hài tử.   

Nhưng nàng cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ tình mẫu tử, nếu trong quá trình sinh con nàng khó sinh thì làm sao bây giờ, nơi này lại không có sinh mổ, những kiếp nạn khác nàng đều vượt qua, lại bởi vì sinh con mà chết thì không phải là quá thảm sao.  

Nghĩ đến những vấn đề này, Ngọc Đào bảo Đại Hoa tìm cho mình một quả cầu lông gà, chịu đựng sự lắc lư như bóng vỗ trước ngực, đứng trên một bãi đất trống đá hơn một ngàn cái.   

Cảm thụ được mồ hôi nóng phun ra bên ngoài, nàng thật lòng hy vọng hôm nay Hàn Trọng Hoài đừng trở về, lượng vận động này của nàng ít nhất phải nửa tháng mới có thể khôi phục lại được.   

Mệt mỏi nằm sấp trên bàn, Ngọc Đào nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, trình độ giãy dụa với vận mệnh hôm nay của nàng đã xem như là cá mặn nhảy long môn, còn lại chỉ có thể hy vọng ông trời có thể mở mắt ra.   

Cầu cầu, hãy chiếu cố con cá mặn đang nỗ lực cố gắng này đi, Amen!   
Bình Luận (0)
Comment