Bệnh tình của Hoàng thượng nguy kịch, nói cái gì cũng phải trở về kinh thành.
Trước khi đi Ngọc Đào quay đầu nhìn bức chân dung Hàn Trọng Hoài đặt trên bàn.
Mấy ngày nay Hàn Trọng Hoài không có việc gì thì vẽ nàng, nàng đã tò mò hồi lâu rốt cuộc hắn sẽ vẽ nàng ra cái hình dạng gì.
Nếu như là dáng vẻ ban đầu của nàng, vậy hắn chính là cởi quần đánh rắm, làm bộ nhìn chằm chằm nàng mà vẽ tranh; Nếu là vẽ bộ dáng sau khi dịch dung của nàng, vậy chính là khẩu vị nặng, thích xem bộ dáng xấu xí của nàng.
Ánh mắt chạm tới giấy vẽ, trong lúc nhất thời Ngọc Đào cảm thấy hai loại ý nghĩ của nàng đều không đúng.
Trên bức chân dung không tô màu da, chỉ vẽ đường nét ngũ quan của nàng, tuy rằng khóe mắt đuôi lông mày được vẽ theo bộ dáng đã dịch dung của nàng, trên mặt cũng chấm thêm đốm, nhưng nhìn cũng không xấu xí, ngược lại còn có loại thoải mái nói không nên lời.
Làm sao có thể không xấu đây?
Ngọc Đào còn đang khó hiểu nhìn chằm chằm chân dung, chỉ thấy ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy giấy vẽ, sau đó cẩn thận cuộn giấy vẽ lại, vô cùng trân quý mà bỏ vào trong ngực.
Theo ngón tay, tầm mắt Ngọc Đào dừng lại trước ngực Hàn Trọng Hoài.
Có vẻ như nàng biết vì sao bức chân dung này lại không xấu xí, bởi vì trong mắt người vẽ, thứ hắn vẽ chính là bảo bối trong mắt hắn, bức chân dung chứa đầy tình cảm của hắn, làm sao có thể xấu xí được.
Có thể là cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức giả tạo, lại quá mức dầu mỡ, trong lúc thu dọn đồ đạc để lên thuyền Ngọc Đào cũng không nói một lời.
Hàn Trọng Hoài nhận ra nàng đang hoảng thần, vội an ủi: "Không có việc gì, rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ được giải quyết xong."
"À."
"Khánh Bình công chúa sẽ không dám động đến nàng nữa."
Ngọc Đào híp mắt, nhịn không được dỗi hắn: "Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ Khánh Bình công chúa, đối với ta mà nói nàng chính là ân nhân của ta."
Động tác híp mắt này, rõ ràng Hàn Trọng Hoài làm càng có hương vị.
Đôi mắt phượng hẹp dài nhướng lên, chính là cái loại ánh mắt nhìn thấu thế gian, tựa tiếu phi tiếu, làm cho người ta vô duyên vô cớ thấp hơn một nửa ở trước mặt hắn.
"Ta tìm được nàng, là bởi vì nàng ta muốn ngủ với ta, cho nên mới tính toán đem nàng nhổ cỏ tận gốc."
Cho dù biết Ngọc Đào không vui khi ở bên cạnh hắn, nhưng nghe được nàng trực tiếp làm rõ ràng tất cả, Hàn Trọng Hoài vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cảm xúc của hắn đã bị nàng chi phối.
"Nàng phái người muốn đem ta nhổ cỏ tận gốc, vậy đó nhất định là bởi vì ngươi đề cao độ khó mà nàng có thể ngủ với ngươi."
Mắt hạnh của Ngọc Đào trong trẻo, muốn vòng quanh logic, Hàn Trọng Hoài làm sao có thể vòng qua được nàng.
Hàn Trọng Hoài giơ tay lên nắm lấy cổ Ngọc Đào.
Cổ bị nắm chặt, chính Ngọc Đào cũng không phát hiện, so với ngày thường lúc này ánh mắt của nàng lại càng lấp lánh ánh nước, lộ ra một loại đáng thương tự nhiên làm cho người ta không cách nào cự tuyệt.
Mấy ngày nay nàng cùng Hàn Trọng Hoài ở chung xem như hài hòa, nếu hôm nay nàng vừa phản kháng đã bị Hàn Trọng Hoài không kiên nhẫn bóp cổ, vậy coi như là thành tích phi thường.
Ngọc Đào còn đang nghĩ, nhưng bàn tay trên cổ vốn không dùng sức, ngón tay còn bắt đầu xoa xoa cổ nàng.
Cảm giác ái muội tràn ngập chung quanh, Ngọc Đào hơi giật mình, thiếu chút nữa đã tránh thoát nụ hôn muốn rơi xuống của Hàn Trọng Hoài.
Môi rơi xuống, Hàn Trọng Hoài cũng không chấp nhất hôn lên môi Ngọc Đào, mà là vùi đầu vào cổ nàng, lưu luyến cắn một ngụm.
"Chờ ta trở lại."
Thấy Hàn Trọng Hoài đứng dậy, Ngọc Đào che lại cổ: "Ta không muốn đi kinh thành."
Hàn Trọng Hoài đã sắp đi ra khỏi khoang thuyền, nghe Ngọc Đào nói thì quay đầu lại nói: "Mấy ngày này nàng ngoan ngoãn, ta sẽ đưa cho nàng trạch viện."
Phải không?
Hai mắt Ngọc Đào sáng lên, cuối cùng Hàn Trọng Hoài cũng cùng mạch đập với nàng.
Nhìn bóng lưng Hàn Trọng Hoài biến mất, Ngọc Đào ngồi suy nghĩ nửa ngày xem nên lấy trạch viện nào, nghĩ đến đột nhiên cảm thấy không đúng.
Nhìn lướt qua một vòng, chỉ thấy Trần Hổ đứng ở một bên.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ: "Người khác đâu?"
Thuyền đều lái đi, không có khả năng là Hàn Trọng Hoài đã trở về bờ, vừa rồi hắn ra khỏi khoang thuyền, nàng còn tưởng rằng hắn đi ra ngoài để đi nhà xí, ai biết đến bây giờ hắn vẫn chưa trở về, so với táo bón càng giống như người đã chuồn mất.
"Phu nhân, đại nhân phân phó thuộc hạ đưa phu nhân về kinh thành trước, phu nhân ở kinh thành chờ đợi nhiều nhất nửa ngày, đại nhân sẽ trở về cùng phu nhân hội hợp."
"Nghe ý tứ này, hắn không trực tiếp đi kinh thành sao?"
Vốn dĩ nàng tưởng rằng Hàn Trọng Hoài cảm thấy mang theo nàng thì sẽ chậm, cho nên chạy trước, nghe ý tứ của Trần Hổ, hắn ngược lại là đi nơi khác, so với nàng thì còn đến kinh thành trễ hơn.
"Đại nhân có việc phải làm."
Sau khi nói xong, Trần Hổ nhớ tới lời chủ tử phân phó, tiếp tục nói, "Đại nhân phân phó nếu phu nhân muốn biết hắn đi đâu, muốn làm chuyện gì, thuộc hạ sẽ nói thẳng với phu nhân."
"Ta biết những chuyện này thì có ích lợi gì."
Nghe Ngọc Đào nói, Trần Hổ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho dù chủ tử cảm thấy nói với Ngọc Đào cũng không có gì đáng ngại, nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi, tuy rằng ở trên mặt nước, lại có thị vệ tuần tra, nhưng vẫn sợ bị người không nên nghe nghe được, tiết lộ kế hoạch của chủ tử.
Chỉ là Trần Hổ vừa thở phào nhẹ nhõm xong, chỉ thấy Ngọc Đào nghiêng đầu nhìn hắn, "Cho nên hắn làm chuyện gì?"
"Phu nhân vừa rồi không phải..."
"Ta biết những chuyện này là vô dụng, nhưng nhân sinh trên đời không phải là không ngừng biết rất nhiều chuyện vô dụng để tống cổ thời gian sao."
Mỗi ngày nàng ngoại trừ mở cửa tiệm thì chính là chạy tới tửu lâu của Dương nương, còn không phải chỉ là nghe người khác nói chút chuyện nhà sao, chút chuyện này đối với nàng mà nói thì có lợi ích gì chứ.
Thấy Ngọc Đào coi chuyện tuyệt mật là chuyện thú vị để giết thời gian, Trần Hổ giận mà không dám nói gì, bảo thân tín kiểm tra khoang thuyền một lần nữa mới nói: "Đại nhân đi điều binh."
"Điều binh?"
"Nếu bệ hạ có vạn nhất, mặc kệ thái tử được định ra là ai, nhất định kinh thành đều sẽ đại loạn một hồi."
Hiện tại tranh đoạt ngôi vị hoàng đế có ba thế lực, một là Phúc vương cắm rễ ở U Châu, trên tay có rất nhiều tinh binh cường tướng, hai là Kiến vương được văn quan tôn sùng, thanh danh giống như thái tử trước kia, mà phía sau Kỳ vương là mấy thế gia lâu năm làm chỗ dựa cho hắn.
Dựa theo mức độ yêu thích mà nói, thế nhân đều nói bệ hạ dự định lập Kỳ Vương làm thái tử.
Nhưng lời đồn càng lợi hại thì chứng tỏ càng có vấn đề, Kỳ vương phần lớn là bia đỡ đạn.
Đương nhiên cũng có khả năng để cho hắn nhặt được sơ hở, những thế gia kia cũng không phải kẻ ngốc, luôn cảm thấy có khả năng mới đứng ở phía sau hắn.
"Cho nên Hàn Trọng Hoài điều binh là vì cái gì, hắn cũng có tâm tranh một trận?"
Ngọc Đào nói xong, liền nhìn đôi mắt nhỏ nhắn của Trần Hổ trừng đến sắp lớn thành mắt trâu, một bộ dáng muốn che miệng nàng lại không dám che.
"Phu nhân vọng ngôn, lời này cũng không thể để cho người bên ngoài nghe được, đại nhân điều binh chỉ là vì bảo vệ kinh đô bình an, đây là do thái tử điện hạ từng hạ mệnh lệnh cho đại nhân."
"Điều binh là bảo vệ bình an, hay là vì giúp Phúc..."
Ngọc Đào nói đến một nửa thì đột nhiên bị kẹt vỏ, khó hiểu nhìn Trần Hổ, "Đại nhân không có ý định giúp Phúc vương sao?"
So với Ngọc Đào thì Trần Hổ càng khó hiểu hơn, nói: "Vì sao đại nhân phải giúp Phúc vương? Đại nhân có thù oán với Phúc vương."
"Có thù oán?" Khi không rõ chân tướng sự việc, lại không muốn tiết lộ thông tin mình nắm giữ, chỉ cần nắm lấy từ khóa trong lời nói của đối phương rồi hỏi theo là được.
"Trong khoảng thời gian mà chân đại nhân xảy ra vấn đề, thường xuyên sẽ có người phái mật thám tới tiếp cận chủ tử, hoặc là có thích khách ám sát đại nhân, mà trên cơ bản những người này đều là do Phúc vương phái tới."
Tuy rằng cuối cùng đã điều tra rõ ràng, thích khách đều không liên quan đến Phúc vương, nhưng chủ tử nói muốn đem tất cả mọi chuyện đều tính ở trên đầu Phúc vương.
Đã là như vậy thì làm sao chủ tử có thể giúp Phúc vương.
"Như vậy nha..."
Ngọc Đào kéo dài tiếng vang, nàng hiểu được một chuyện, đó chính là Hàn Trọng Hoài đã từng thoải mái nhắc tới thân thế của hắn vài lần với nàng, giống như là nhắc tới một chuyện nhỏ, nhưng lại không đem chuyện nhỏ này nói cho người khác, bao gồm cả tâm phúc của hắn.
Có phải hắn có hiểu làm gì với nàng hay không, ví dụ như cảm thấy miệng lưỡi của nàng rất chặt chẽ.
Một khắc trước nàng cùng người này tán gẫu, sau một khắc cùng người khác tán gẫu, có thể lấy chuyện của người trước để tán gẫu với người sau, Hàn Trọng Hoài hiểu lầm đối với nàng cũng quá sâu đi.
"Cho nên nói Hàn Trọng Hoài sẽ chỉ trung thành với bệ hạ, không giúp bất kỳ một vương gia nào."
Trần Hổ gật đầu. Khẳng định nói: "Đại nhân là trung thần, sau này phu nhân chớ nhắc tới những chuyện "vui đùa.""
Rõ ràng là Trần Hổ phải tìm từ vựng nửa ngày mới có thể tìm được một từ không nặng để hình dung Ngọc Đào vừa mới bất trung bất nghĩa.
Ngọc Đào nhún nhún vai, đây là do lượng thông tin của hai người bọn họ khác nhau nên mới không cùng chung suy nghĩ.
Nàng biết Hàn Trọng Hoài là hài tử của Phúc vương, là con cháu hoàng thất, hơn nữa Hàn Trọng Hoài lại có cừu oán với thế tử của Phúc vương, cho nên liền cảm thấy hắn có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng tin tức của Trần Hổ vẫn dừng lại ở chuyện Hàn Trọng Hoài là thiếu gia của phủ Quốc Công.
Khác biệt như vậy, làm sao suy nghĩ có thể va chạm với nhau.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc là Hàn Trọng Hoài nghĩ như thế nào, hắn là muốn đi chiếm thiên hạ hay là muốn trở thành một trung thần, cuối cùng hắn đã đáp ứng Thái tử cái gì?
*
Hai ngày say thuyền cập bến, vốn dĩ nhìn thấy đám người Trần Hổ thần kinh căng thẳng, Ngọc Đào còn tưởng rằng Hàn Trọng Hoài đem nàng ném lên thuyền là cố bố nghi trận, muốn nàng hấp dẫn lực chú ý của những người khác.
Nhưng một đường đi xuống sóng yên biển lặng, nàng phát hiện những thị vệ kia không dám nhìn mình, cân nhắc chỉ sợ là những người này đã biết chuyện của Phí Y, cảm thấy nàng là hồ ly tinh chuyển thế, căng chặt thần kinh là vì sợ bị nàng câu dẫn.
May mắn cuối cùng cũng lên bờ, bằng không với trạng thái run như cầy sấy của bọn họ, nếu không cho bọn họ một đoạn diễm tình thì thật sự là có lỗi với sự tự tin của bọn họ.
Sau khi nàng rời đi Hàn phủ cũng không khác nhiều lắm, thậm chí nàng còn có cảm giác phòng ngủ của nàng cũng giống hệt với trước khi nàng đi.
Nàng vuốt ve ấm trà thanh hoa ấm áp, nắp trà vén lên, hương thơm bốn phía.
Trà này là loại trà mà nàng đã uống trước khi bị đánh ngất xỉu.
Quét qua một vòng, may mà trí nhớ của nàng không tệ, cho nên có thể khẳng định khi nàng đi như thế nào, trở về vẫn như thế nào.
"Trà này là ai phân phó?"
Tuy rằng trong lòng có ý nghĩ, nhưng lại cảm thấy Hàn Trọng Hoài không đến mức tinh tế đến trình độ này.
Nghe được vấn đề của Ngọc Đào, Trần Hổ cũng không suy nghĩ sâu xa: "Hẳn là hạ nhân thông minh, biết phu nhân sẽ trở về nên dâng trà trước."
"Hẳn là."
Ngọc Đào không có nghiên cứu sâu, nhấp một ngụm trà, vị trà như cũ, nhưng có thêm một chút hương vị mật đường.
Nếu là Hàn Trọng Hoài lấy lòng người khác, vậy thật đúng là rất biết lấy lòng, có phải hắn cảm thấy nàng bị kinh sợ trong phòng này, vừa muốn để cho mọi chuyện diễn ra như cũ, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng lại sợ nàng bất an nên mới đổ đường vào trong nước, cố ý trấn an nàng.
Uống nửa chén trà, Ngọc Đào chỉ cảm thấy chính mình thật lợi hại, tâm tư Hàn Trọng Hoài vòng tới đi lui, thế nhưng vẫn bị nàng đọc ra.
Nếu đổi lại là những nữ nhân khác chưa từng ở chung với Hàn Trọng Hoài, chỉ sợ còn phải nghi xem trà có bị biến vị hay không.
Sau khi Trần Hổ ra khỏi phòng, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy vấn đề của Ngọc Đào giống như có ý nghĩa gì đó, xuất phát từ thái độ cẩn thận, hắn cố ý đi hỏi thăm chuyện nước trà.
"Thời điểm rời đi đại nhân đã phân phó chúng ta phải giữ nguyên căn phòng, cho dù là trên bàn rơi xuống một mảnh hoa cỏ lá cây cũng phải để cho phu nhân trở về nhìn thấy trên bàn có một mảnh lá rụng, trà nóng cũng là đại nhân đã phân phó qua trước đó."
Trần Hổ nghe được tâm tư tinh tế của chủ tử mà đầu đầy mồ hôi, có vẻ như hắn càng lăn lộn thì lại càng ngu xuẩn, nếu hiện tại hắn đi nói rõ với Ngọc Đào, vậy chẳng khác gì là đang đi kiếm mặt mũi cho chủ tử nhà mình.