Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 80

Hộp đặt ở trước mặt, Ngọc Đào vẫn không muốn tin mình đã bỏ lỡ kho báu lâu như vậy.   

"Sao ngươi lại để thứ này trong phòng ta."   

"Đây không chỉ là phòng của nàng."   

"Nhưng..." Ngọc Đào muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói như thế nào, phòng này không phải chính phòng, sau khi nàng chuyển đến đây thì vẫn luôn ở chỗ này, hiện tại nghe ý của Hàn Trọng Hoài, hắn vẫn coi nơi này là phòng ngủ chung của bọn họ.   

Nhưng mà ý tứ của hắn là tất cả đồ trong phủ đệ này đều là của hắn, hay là đang nói lời âu yếm nan giải.  

Hàn Trọng Hoài mở hộp ra, Ngọc Đào không có thời gian suy nghĩ lung tung, bên trong hộp gỗ được mạ vàng đều là khế ước.   

Lấy ra xem phần lớn đều là ngân phiếu lớn, còn lại mấy thứ khác đều là khế ước đất đai.   

Kỳ thật từ lúc trước nàng đã nghi hoặc, làm sao Hàn Trọng Hoài lại có nhiều bạc như vậy. Thời điểm ở Phủ Quốc công Kỳ Lân viện cũng không ít tài sản, cho nên nói Hàn Trọng Hoài nằm liệt ba năm, chi phí ăn mặc của Kỳ Lân viện đều là do hắn tự trả bạc.   

Lúc trước Hàn Trọng Hoài đi đánh giặc ở địa giới hoang vu, cũng không phải là đi vào nhà người ta để giết người cướp của, nhưng mà chỉ dựa vào tiền thưởng của triều đình, rốt cuộc làm sao hắn lại có thể tích góp được nhiều gia sản như vậy.  

Ngọc Đào cảm thấy ánh mắt của mình là nghi hoặc, nhưng không biết bị Hàn Trọng Hoài giải thích thành cái gì, hắn nâng cằm nàng lên, cắn cánh môi nàng, trao cho nàng một nụ hôn thật sâu.   

Nụ xong, môi Hàn Trọng Hoài lưu luyến chạm nhẹ trên mặt nàng, rất có ý tứ muốn đẩy nàng lên giường.   

"Ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"   

Tuyên dâm không ngừng, Ngọc Đào sợ da mặt nàng chịu đựng được nhưng thận lại không chịu nổi.   

Hàn Trọng Hoài quét mắt nhìn hộp, cũng không cảm thấy số bạc này coi như nhiều: "Phần thưởng của quân công, còn có của lão đầu tử cho."  

Ánh mắt Ngọc Đào hướng xuống phía dưới, thăm dò trong cổ áo hơi mở của Hàn Trọng Hoài.   

Tuy rằng vết thương trên người Hàn Trọng Hoài không ít, nhưng da trắng cơ bắp lại có độ dẻo dai, hẳn là có không ít lão đầu tử thích loại này.   

Nghĩ đến số tiền này của Hàn Trọng Hoài đều dính máu và nước mắt, da đầu Ngọc Đào tê rần, tóc bị kéo nặng nề một cái.   

Thời điểm Ngọc Đào ngước mắt lên, đầu sỏ gây tội đã buông tay, nhưng da đầu của nàng vẫn phát đau, Hàn Trọng Hoài một chút cũng không nương tay.  

"Tiểu hài tử mới thích kéo tóc người."   

Hàn Trọng Hoài tựa tiếu phi tiếu đùa giỡn với mái tóc của nàng không nói lời nào.   

Ngọc Đào tự nhận mình xui xẻo, nàng cũng không rõ làm sao Hàn Trọng Hoài có thể cảnh giác thành như vậy, làm sao hắn biết nàng đang suy nghĩ chuyện loạn thất bát tao gì.   

"Là Hàn Hạo Viễn, tổ phụ ta cho."   

Hàn Trọng Hoài dừng một chút, "Hắn để lại không ít đồ đạc, chỉ để lại cho ta."

"Chỉ để lại cho ngươi?"  

Ngọc Đào lặp đi lặp lại trọng điểm.   

Sau đó nhìn Hàn Trọng Hoài khẳng định gật đầu.   

Chuyện này cũng thật kỳ quái, hắn cùng lão quốc công gia không có quan hệ huyết thống, đây là chuyện mà khi lão quốc công còn sống cũng đã biết, hơn nữa lão quốc công gia còn dặn dò nhi tử thân sinh của mình, nếu Hàn Trọng Hoài bước ra khỏi phủ Quốc công thì chặt đứt chân hắn.   

Cho nên nói quan hệ giữa Hàn Trọng Hoài và lão quốc công mà nàng biết trước kia đều là bề ngoài, trên thực tế lão quốc công gia coi Hàn Trọng Hoài là tôn tử ruột thịt, bằng không Hàn Trọng Hoài sẽ không còn xưng hô tổ với phụ ông ấy.   

"Vốn dĩ ta còn tưởng rằng ông ấy không thích ngươi."   

"Ta cũng cho rằng như vậy."   

Nhớ tới Hàn Hạo Viễn, thần thái cả người Hàn Trọng Hoài đều có chút biến hóa.  

Giống như nhu hòa hơn không ít.   

Lại nói tiếp, Hàn Trọng Hoài không biết bắt đầu từ khi nào sẽ không có cảm giác trống rỗng như lần đầu tiên hắn gặp nàng, giống như là cái gì cũng cảm thấy thú vị, nhưng trên thực tế cái gì cũng không quan tâm.   

Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng hắn tìm được chuyện thú vị cho mình cho nên mới thay đổi trạng thái, hiện tại xem ra hẳn là còn có công lao của lão quốc công.   

Một người quá thông minh như hắn, đều sẽ có cảm giác khinh thường đối với rất nhiều chuyện thế tục, nhưng một khi quan tâm đến cái gì đó, lại dễ dàng trở nên cố chấp.   

Lão quốc công gia xem như là nguồn tình cảm duy nhất mà hắn nhận được khi còn nhỏ.   

Nghĩ đến sự ràng buộc của Hàn Trọng Hoài và lão quốc công gia, đột nhiên Ngọc Đào ý thức được một chuyện, chỉ là trợn tròn mắt không biết nên mở miệng như thế nào.   

Nếu Hàn Trọng Hoài đã nhận lão quốc công gia làm tổ phụ, vậy làm sao hắn có thể giúp Phúc vương.   

Mà không giúp Phúc vương, hắn lại tính toán đem Phúc vương như thế nào?   

"Nàng có chuyện muốn nói?"   

Nhìn ra Ngọc Đào muốn nói lại thôi, Hàn Trọng Hoài chủ động mở miệng.   

Có lẽ là hai chân vừa mới bị trói lâu nên hiện tại vô lực, không đứng cũng không ngồi, mà là nửa tựa vào mép giường, đầu tựa vào chân Ngọc Đào, chân thon dài lười biếng lộ ra dưới y bào đặt ở trên thảm lông trắng.   

Địa long nóng bỏng làm cho vết thương trên đùi hắn đỏ bừng, bởi vì có da thịt trắng nõn của hắn làm nổi bật mà vết thương đỏ bừng lại có vài phần kiều diễm.  

Ngọc Đào nghiên cứu chân của Hàn Trọng Hoài, cảm thấy y bào của hắn vướng bận, mũi chân vươn ra giúp hắn xốc lên nửa tấc.   

Hàn Trọng Hoài nhìn chăm chú vào đôi chân đang căng ra như cánh cung của Ngọc Đào, trong lúc nhất thời không thèm để ý nàng có lời muốn nói lại thôi.   

Hàn Trọng Hoài cúi người xuống, Ngọc Đào thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật nàng còn chưa hiểu rõ hiện tại rốt cuộc quan hệ giữa nàng và Hàn Trọng Hoài gì, so với việc đi quá giới hạn để tìm hiểu Hàn Trọng Hoài, nàng tình nguyện uống thêm hai bát canh sâm bổ thận.   

"Khế ước bán thân của ta đâu?"   

Trước khi tiến vào chủ đề chính, Ngọc Đào đảo qua tờ giấy bên cạnh, mở miệng hỏi.   

"Đã sớm bị hủy rồi."   

Trả lời xong, Hàn Trọng Hoài nặng nề hút một cái ở chỗ cực mềm mại trên người nàng, nhắc nhở nàng chuyên tâm chuyện trước mắt.   

Ngọc Đào ăn đau nên tay cắm vào trong tóc Hàn Trọng Hoài, theo thân thể càng ngày càng nóng, nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện kéo tóc, trong lúc vô tình không biết nàng đã kéo tóc Hàn Trọng Hoài bao nhiêu lần.   

*

Sau khi Hàn Trọng Hoài hồi phủ, ngoại trừ hôm mang Ngọc Đào đi gặp Phúc vương, sau đó Ngọc Đào cũng không gặp được hắn.   

Cũng không phải là hắn lại đi chỗ nào xa xôi, mà là đi sớm về khuya, không sai biệt lắm lúc hắn hồi phủ nàng đã ngủ, mà nàng còn ngủ hắn đã xuống giường rời đi.   

Qua vài ngày như vậy, Ngọc Đào cảm thấy mình giống như bị quỷ quấn lấy, mỗi đêm đều mơ mộng xuân, nghĩ cũng biết là Hàn Trọng Hoài thừa dịp nàng ngủ đi đùa nghịch nàng.   

Hôm nay nàng dứt khoát không ngủ, ngồi thêu thùa để tống cổ canh giờ, chờ Hàn Trọng Hoài trở về.   

Tay nghề thêu của nguyên chủ không tệ, nhưng cũng để lại cho nàng một chút kỹ thuật nào.   

Nhìn thấy tứ bất tượng mà mình thêu, Ngọc Đào dứt khoát vứt bỏ hình ảnh phức tạp, tự mình vẽ một quả đào trên vải, một lần nữa bắt đầu luồn kim vào thêu.   

Một quả đào mơ hồ được thêu thành hình, Ngọc Đào nhìn đồng hồ cát đang chảy, đã qua giờ tý.

Ngày thường hình như Hàn Trọng Hoài đều trở về vào canh giờ này.   

Ngọc Đào đang nghĩ có nên vẽ thêm một quả đào để chờ một chút hay không, chợt nghe có người gõ cửa.   

Trong lòng thị vệ gõ cửa có chút áy náy, ngày thường Ngọc Đào đều đã sớm nghỉ ngơi, nhưng hôm nay ánh nến trong phòng lạ vẫn còn sáng.   

Dựa theo cách làm trước đây của Ngọc Đào thì không giống như là đang chờ chủ tử, nhưng mọi việc đều có vạn nhất, nếu thật sự đang chờ người, vậy đây không phải chỉ là chờ đợi bình thường.   

"Phu nhân, tối nay đại nhân không về."   

Thị vệ ngắn gọn xúc tích đứng ở ngoài phòng nói xong, một lát sau mới nghe được tiếng Ngọc Đào đáp lại.   

Ngọc Đào nhìn quả đào mới vẽ xong trên vải, cũng không biết là giận dỗi với mình hay là cái gì, dứt khoát thêu xong mới lên giường đi nghỉ ngơi.   

Ngủ muộn thì thức dậy thì muộn, nàng vừa ngủ đến trưa, tỉnh lại đã thấy Hàn Trọng Hoài ngồi ở bên giường.   

Nháy mắt mấy cái, phát hiện Hàn Trọng Hoài đang mỉm cười trước mặt là người thật mà không phải là mộng xuân, Ngọc Đào xoa cổ ngồi dậy.   

"Đại nhân hết bận rồi sao?"  

Thánh thượng đã không lên triều gần nửa tháng, tin tức hắn bệnh nặng đã không giấu được mà chảy ra, hiện tại mọi người khắp kinh thành đều hoảng sợ, cũng không biết khi nào mưa bão rơi xuống.   

"Bận, thời gian này sẽ đặc biệt bận."   

Từ khi Ngọc Đào tỉnh lại, nụ cười như khóe miệng Hàn Trọng Hoài vẫn chưa từng buông xuống, "Nghe nói đêm qua nàng chờ ta?"   

Phủ đệ này đúng thật là không thể có bí mật gì.   

Ngọc Đào cầm trà thơm súc miệng: "Mỗi đêm đều làm mộng xuân, phòng bếp nấu canh bổ cũng không thể bổ lại nguyên khí cho nên muốn chờ đại nhân hồi phủ, thương lượng với đại nhân đừng ép buộc ta như vậy."    

Nàng nói xong cũng không chờ mong Hàn Trọng Hoài lộ ra vẻ mặt xấu hổ gì, nhưng cũng không nghĩ tới ý cười trên mặt Hàn Trọng Hoài lại càng đậm: "Ta cũng không có hàng đêm chạm vào nàng."   

“......”   

Ý tứ gì, chẳng lẽ nàng cho rằng chính mình bị Hàn Trọng Hoài quấy rầy nên ban đêm mới mộng xuân, trên thực tế là do nàng sắc mê tâm khiếu, chính mình trống rỗng nên hằng đêm mới nằm mơ chính mình đang sảng khoái.   

"Mặc dù ta có nghĩ tới, nhưng có khi chỉ nghỉ ngơi được mấy canh giờ thì sẽ phải đi binh bộ, hơn nữa nàng ngủ say, nếu đánh thức nàng thì lại sợ nàng oán ta."   

Giọng điệu của Hàn Trọng Hoài mang theo chút ủy khuất, đầu tựa lên vai Ngọc Đào, nặng nề hít một cái.   

Hắn chỉ có thể ở trong phủ đệ thêm mấy canh giờ, chỉ là cảm thấy ở bên cạnh nàng hắn có thể ngủ ngon hơn.   

Giải tỏa nghi vấn, Hàn Trọng Hoài kết luận: "Ta bảo phòng bếp ít hầm canh bồi bổ cho nàng, nếu bồi bổ đến quá mức thì ta cũng không thể giải tỏa được cho nàng."   

Ngọc Đào tự nhận da mặt mình dày hơn tường thành, nhưng vào giờ khắc này lại cảm thấy nóng như lửa đốt.   

May mà đợi lát nữa Hàn Trọng Hoài còn có chuyện chi nên không muốn chậm trễ thời gian, không có thời gian thưởng thức thần sắc xấu hổ của nàng đã bắt đầu cởi xiêm y.   

"Ngươi đây là làm cái gì?"   

Mới ngủ dậy đã bị đẩy trở lại giường, thân thể trải qua một đêm tĩnh lặng, khớp chân còn đang chậm chạp đã bị Hàn Trọng Hoài gấp cao.   

Hàn Trọng Hoài dừng ở ngoài phòng hoa, từng nụ hôn rơi trên mặt Ngọc Đào, trên vai, "Làm cho nàng cao hứng."

Ngọc Đào giãy dụa muốn né tránh: "Ta mất hứng."   

"Thật sao?"   

Không thể phủ nhận hương đào tỏa ra bốn phía, Ngọc Đào yên lặng nhắm mắt lại nghiêng mặt, miệng nàng cố gắng, nhưng thân thể lại không biết nỗ lực.

"Có giống như mộng không?"   

Làn da trắng nõn chảy ra mồ hôi giống như giọt sương trong suốt đáng yêu trên đóa hoa.   

Hàn Trọng Hoài làm việc cũng không quên hỏi mức độ hài lòng dịch vụ của khách hàng.   

Đầu tiên là Ngọc Đào lấy tay che mặt, sau khi nghe được Hàn Trọng Hoài không ngừng hỏi, nhếch môi cắn cổ hắn.   

Sau lưng, nàng không nhìn thấy vẻ mặt Hàn Trọng Hoài, lại nghe được tiếng cười khàn khàn sung sướng.   

Tiếng cười chấn động thân thể, nàng bị chấn động này đốt lên, run rẩy một lúc lâu mới dừng lại.  

 ...... Được thôi, đừng sống nữa.   

Hàn Trọng Hoài ăn bữa trưa cùng với Ngọc Đào rồi mới rời đi, lần này hắn rời đi cũng không mang theo Trần Hổ, ngược lại còn để thêm vài thị vệ.   

"Ta đem những người này để lại cho nàng, nghe được tin tức gì cũng không cần kinh hoảng."   

Hàn Trọng Hoài không khai báo còn không có việc gì, vừa dặn dò Ngọc Đào đã bắt đầu hoảng hốt.  

"Ta sẽ nghe được tin gì?"   

Hàn Trọng Hoài ý vị thâm trường: "Tóm lại không phải là tin tức ta chết."  

Nói xong, thấy Ngọc Đào cố ý làm ra vẻ mặt thất vọng, Hàn Trọng Hoài kéo tóc nàng, thấy nàng trừng mắt nhìn mình mới nói, "Mấy ngày nay phần lớn ta đều ở trong cung, bệ hạ đang hướng về phía Kiến vương."

"Vậy..."   

"Kỳ vương biết bệ hạ không còn được mấy ngày, hắn sẽ động trước, hiện tại chỉ chờ loạn rồi lại bình loạn."   

Nói xong, Hàn Trọng Hoài không nói nhiều nữa, xoa xoa nhúm tóc mà hắn vừa kéo, "Chờ ta trở về."

Ngọc Đào nhìn theo hắn ra cửa, cũng không biết khi nào hắn mới trở về.   

Còn có nàng ở đây thì sẽ an toàn sao? Ai cũng biết Hàn Trọng Hoài ở chỗ này, nếu nàng ở tại chỗ này rồi bị người bắt đi thì làm sao bây giờ.   

Nhìn cái hộp mạ vàng trên giá bát bảo, bằng không nàng mang theo ngân lượng chạy đi.   

Nàng không nên bị Hàn Trọng Hoài ép buộc, nhưng làm sao nhìn nàng và hắn lại giống như đôi tiểu phu thê mới cưới vậy chứ.  
Bình Luận (0)
Comment