Hai người vẫn hồ nháo đến khi trời tối, nhìn ánh lửa ở nơi khác, Ngọc Đào đại khái đoán được bọn Trần Hổ giơ đuốc đến tìm bọn họ.
Đề phòng Hàn Trọng Hoài chơi ngoài trời gây nghiện, không có ý định thả nàng rời đi, Ngọc Đào duỗi tay ra ngoài huyệt động, đem tín hiệu thả ra ngoài.
Ánh lửa chợt vang lên trên không trung, Ngọc Đào thở dài một hơi: "Hôm nay chàng trở về, hẳn là còn kịp tham dự đại điển đăng cơ của Kiến Vương."
Hai vương đều chết, các hoàng tử khác đều không có thực lực, Kiến vương lại có di chiếu của tiên hoàng, đăng cơ là chuyện đương nhiên.
"Ta không muốn trở về."
Hàn Trọng Hoài vùi đầu vào trong ngực Ngọc Đào, thừa dịp nhàn rỗi mà hút thêm hai ngụm tiếp tục việc.
Ngọc Đào đưa tay muốn đẩy hắn ra, phát hiện mặt hắn giống như dính vào da nàng.
Mặc kệ nhìn thế nào cũng thấy hắn không muốn trở về không phải là vì vẫn còn tang, mà hoàn toàn là lười biếng không muốn đối mặt với phiền toái.
"Đúng rồi, chàng đứng lên."
Nghĩ đến cái gì, Ngọc Đào đột nhiên nghiêm mặt.
Nghe được giọng điệu nghiêm tức của nàng, Hàn Trọng Hoài hơi ngước mắt lên: "Hả?"
"Chàng đứng lên, ta có chuyện muốn nói với chàng."
"Nói cái gì mà phải đứng lên mới có thể nói được?"
Hàn Trọng Hoài lười biếng nằm sấp trên người Ngọc Đào, giống như động vật không xương, "Ta mới bị nàng hút khô, cần một chút thời gian mới có thể nghĩ ngơi dưỡng sức, khôi phục thể lực."
Người này thật sự coi nàng là yêu tinh đào quả gì đó, còn hút khô hắn.
Rõ ràng là hắn sinh long hoạt hổ, nàng đều khóc nức nở cầu xin hắn, hắn còn đuổi theo không buông.
Đỡ eo đau đớn: "Đứng lên."
Dưới yêu cầu nghiêm mặt nhiều lần của Ngọc Đào, tuy rằng Hàn Trọng Hoài không muốn, nhưng vẫn chậm rãi mà bò lên.
Nàng nhìn động tác chậm chạp của hắn, có loại ảo giác đang nhìn một vũng bùn chậm rãi biến thành hình người trước mắt.
Thấy hắn đứng thẳng, Ngọc Đào kéo tay: "Nhảy."
Con ngươi hẹp dài lộ ra nghi hoặc: "Cái gì?"
"Đừng giả ngu, nhảy, nhảy cho đến khi ta hài lòng mới thôi."
Ngọc Đào nghĩ tới Hàn Trọng Hoài đã làm việc gì đối với mình, nàng hận nhất là cái gì, sau khi liệt kê ra mấy cái, nàng tính toán thực hiện từng cái một, miễn cho hai người ở cùng một chỗ, nửa đêm nàng mơ rồi lại cảm thấy không công bằng, sau đó ủy khuất cắn chăn khóc.
Ngoại trừ để cho Hàn Trọng Hoài đi dầm mưa dưới trời mưa to, còn lại một chuyện quan trọng nhất, chính là lúc nàng mới đến Kỳ Lân viện, hắn không có việc gì liền để cho nàng nhảy hai cái, sau đó lão thần hắn nằm trên giường quý phi thưởng thức.
Lúc trước nàng nhảy, bây giờ như thế nào thì hắn cũng nên nhảy trở về mới đúng.
Nhìn ánh mắt bắt bẻ của Ngọc Đào, đôi mắt Hàn Trọng Hoài híp lại, giống như đã ý thức được nàng là để cho hắn nhảy cái gì.
"Nếu không nhảy thì đám người Trần Hổ sẽ lập tức tới, chàng muốn cho thuộc hạ của chàng cùng nhau xem bộ dáng chàng nhảy nhót sao?"
Ngọc Đào dứt lời, Hàn Trọng Hoài đứng trước mặt liền nhảy dựng lên.
Đặt chân uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần nhảy hắn đều thả lỏng toàn thân, để cho Ngọc Đào nhìn thấy hắn rung động.
Trời tối nên Ngọc Đào bắt đầu không nhìn thấy hắn rung động, nhưng chậm rãi thích ứng với ánh sáng, nàng liền phát hiện Hàn Trọng Hoài đang run rẩy ở một vị trí nào đó không thể bỏ qua.
Hơn nữa sau khi lắc lư còn mơ hồ có ý tứ đứng dậy cúi chào.
Ngọc Đào: "..."
"Sao nàng không nhìn."
Ngọc Đào cũng không kêu dừng lại, chỉ nghiêng đầu, không nhìn hắn nhảy lên nhảy xuống nữa.
Không còn khán giả, giọng điệu của Hàn Trọng Hoài còn lộ ra chút đáng thương.
So với Ngọc Đào, thể lực Hàn Trọng Hoài tốt hơn không chỉ một chút, lúc trước nàng hơi nhảy một chút đã thở hồng hộc, toàn thân đổ mồ hôi, nhưng Hàn Trọng Hoài nhảy lên nhảy xuống mấy trăm cái nhưng hơi thở khi nói chuyện vẫn vững vàng như trước.
Nhưng mà có khả năng hắn cũng không muốn vững vàng, nếu thở dốc không ngừng, có lẽ hắn sẽ càng cảm thấy thú vị.
Nhìn ngọn đuốc ở xa càng ngày càng gần, Ngọc Đào đem quần áo rách kia của hắn ném lên người hắn: "Được rồi, còn lại nhớ kỹ, sau này lại nhảy."
Hàn Trọng Hoài còn đang nhảy nhót, bị ngăn cản còn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Khom lưng, Hàn Trọng Hoài sờ sờ hai má đỏ bừng của Ngọc Đào: "Người nhảy là ta nhưng làm sao mặt nàng lại đỏ lên."
"Ta nhìn thấy đồ vật dơ bẩn nên bị dọa."
Trợn trắng mắt, mắt thấy đám Người Trần Hổ lại đây, Ngọc Đào nghiêng người trốn ở phía sau Hàn Trọng Hoài, nàng đem bộ tăng y trên người thiêu đốt, hiện tại trên người cũng chỉ mặc trung y.
Nhưng mà may mắn bởi vì tăng y thô ráp, tránh mặc không thoải mái nên nàng mặc thêm một cái áo lót, sẽ không làm cho người ta cảm thấy quá xấu hổ.
"Dừng ở đó là được."
"Đại nhân?!"
Nghe được giọng nói của Hàn Trọng Hoài, đám người Trần Hổ kích động một trận, không nghĩ tới Ngọc Đào thật đúng là tìm được đại nhân, vốn dĩ bọn họ tưởng rằng Ngọc Đào tìm người rồi bị lạc, còn nghĩ người xảy ra chuyện thì bọn họ nên giải thích như thế nào.
"Ừm, lấy xiêm y cho ta."
Hàn Trọng Hoài vừa mở miệng, Ngọc Đào liền nhéo cánh tay hắn, trừng mắt nhìn hắn, hắn không thể uyển chuyển một chút sao, vừa mở miệng đã muốn xiêm y, sợ người bên ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì sao.
Ngọc Đào cảm thấy Hàn Trọng Hoài không uyển chuyển, ai ngờ thuộc hạ của hắn thật đúng là ngốc nghếch, nghe vậy khẩn trương nói: "Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Hàn Trọng Hoài liếc mắt nhìn Ngọc Đào, mở miệng nói: "Không có chuyện gì, phu nhân sợ ta bỏ chạy, vừa thấy ta đã đốt xiêm y."
“......”
Cánh tay Hàn Trọng Hoài sắp bị Ngọc Đào vặn rách da.
Hai người từ sơn động đi ra, ngọn đuốc chiếu lên, mọi người nhao nhao cảm thấy không thích hợp, Hàn Trọng Hoài nói Ngọc Đào đốt xiêm y, bọn họ đều cảm thấy là Ngọc Đào đem xiêm y của hắn đốt đi, nhưng rõ ràng là Hàn Trọng Hoài mặc xiêm y của Trần Hổ, mà xiêm y trên người Ngọc Đào giống như là của Hàn Trọng Hoài.
Như vậy xem ra người bị đốt xiêm y chính là Ngọc Đào, về phần vì sao Ngọc Đào đốt xiêm y của mình, sau khi xiêm y bị thiêu hai người lại làm cái gì, mọi người cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
*
Trước kia không coi trọng quan hệ với Hàn Trọng Hoài nên da mặt của nàng còn dày hơn tường thành, sau khi đâm thủng cửa sổ giấy, ngược lại nàng càng dễ thẹn thùng.
Nóng mặt về tới chỗ ở, chuyện đầu tiên Ngọc Đào làm chính là tắm rửa.
Không biết Hàn Trọng Hoài đã mặc xiêm y này được bao lâu, lại một mực ở trên núi, mệt cho Hàn Trọng Hoài dám khoác lên người nàng.
Thời điểm tắm rửa, Ngọc Đào cố ý khóa chặt cửa, nhưng vừa mới nhắm mắt được một chút đã Hàn Trọng Hoài dựa vào bên cạnh thùng tắm, nàng cầm gáo nước hắt thẳng cho hắn một gáo nước nhưng cũng không thể khiến cho hắn có ý định lùi một bước.
“...... "
“Đi ra ngoài"
"Ta đã tắm qua, cơ thể sạch sẽ."
Sợi tóc trước trán Hàn Trọng Hoài hơi ẩm ướt, da thịt bốc hơi nóng, không cần phải nói cũng biết được là hắn vừa mới tắm rửa, nhưng nếu trên người hắn đã sạch sẽ, vậy hiện tại cởi xiêm y là có ý gì.
"Chàng không sợ ngâm đến tróc da."
"Da ta dày hơn người bình thường."
Nước tràn ra ngoài, Ngọc Đào nghiến răng: "Vì sao không đưa tin cho binh tướng đóng quân, ta còn cho rằng chàng có việc cần làm."
Bởi vì trên chân có vết thương, nàng lấy tư thế vểnh chân nằm ở trong thùng, nói thật nằm như vậy cổ cứng ngắc có chút khó chịu, có Hàn Trọng Hoài ở phía sau đỡ cũng tốt hơn không ít.
Sau khi đi một ngày, nếu có người hỗ trợ tắm rửa là chuyện nhẹ nhàng thoải mái, nhưng điều kiện tiên quyết là tay chân của người giúp nàng tắm rửa phải thành thành thật thật.
Vỗ rớt bàn tay đang xâm lấn của Hàn Trọng Hoài: "Dù sao chàng tính toán cái gì cũng phải nói cho ta biết?"
Theo ý tứ của một hộp truyện du ký mà hắn đưa cho nàng, hẳn là tính toán mang theo nàng vân du tứ hải, vậy khi nào vân du, đi vân du như thế nào cũng phải có kế hoạch tỉ mỉ chi tiết.
"Nếu ta trở về, có lẽ Kiến Vương muốn cho ta đi U Châu."
Có lẽ Kiến vương cũng đã mơ hồ phát hiện ra thân phận của hắn, đem hắn lưu lại kinh thành cũng không biết nên an bài hắn như thế nào, không bằng cho hắn một chức quan lớn, để cho hắn đi U Châu bình loạn.
U Châu kham khổ, hơn nữa hắn tiêu diệt quân lính của Phúc vương, sau khi đến đó thì cũng phải mất một đoạn thời gian dài để bình loạn.
Mà đến lúc đó Kiến Vương đã khống chế xong kinh thành, có thể ra tay an bài chi hắn như thế nào cũng được.
"Nàng muốn ta ở kinh thành, hay là đi U Châu làm hoàng đế."
Hàn Trọng Hoài hỏi Ngọc Đào, hắn không thèm để ý đến địa vị chức quan, nhưng không biết nàng có luyến tiếc hay không.
"Hai thứ này ta đều không có hứng thú."
Nếu Hàn Trọng Hoài hỏi ý kiến của nàng, vậy nàng cũng thành thật nói, nàng là người sợ phiền toái, làm quan thái thái đối với nàng mà nói không có hấp dẫn gì, nếu có thể nàng nguyện ý sống một cuộc sống bình thường không có áp lực.
Nàng biết Hàn Trọng Hoài cũng giống như nàng.
"Nếu chúng ta trực tiếp đi như vậy có thể không tốt không?"
Hàn Trọng Hoài cũng không đi thông báo cho người của Kiến vương là hắn đã trở về, ý tứ kia chính là trực tiếp không có ý định đi về phía kinh thành.
"Tiên đế để lại cho Kiến vương một phong thư riêng, nếu ta không muốn làm quan, bảo hắn ta không nên ép buộc ta, khi Thái tử kết minh với Kiến Vương cũng đã đưa ra điều kiện này."
Nếu Kiến vương là tiểu nhân phản bội thì Hoàng đế cùng Thái tử cũng sẽ không chọn trúng hắn ta làm tân đế, nếu hắn đã lựa chọn không làm quan, vậy có thể không cần trở về kinh thành mà trực tiếp biến mất.
Hàn Trọng Hoài nhìn sóng nước nhộn nhạo, tay chân lại chậm rãi ngứa ngáy.
Bàn tay không thành thật bắt đầu leo lên, leo đến mức không thể ngăn cản được, Ngọc Đào cầm tay hắn: "Hình như ta có thai."
Không chỉ có tay mà ngay cả thân thể của Hàn Trọng Hoài cũng cứng đờ, trong nháy mắt giống như là Ngọc Đào đang dựa vào một pho tượng đá.
"Ta cũng không xác định, cũng có thể là nguyệt tín của ta không chính xác."
Lúc trước bởi vì uống canh tránh thai nên thiếu chút nữa nàng đã mất mạng, sau đó cũng không dám đụng vào thứ kia, sau khi bị Phí Y đưa ra khỏi kinh thành, nguyệt tín của nàng không ổn định nên cố ý đi thăm đại phu, sau đó mới biết được bởi vì lần đó thiếu chút nữa mất mạng nên khiến cho thân thể bị tổn thương, thân thể nàng cũng trở nên khó có thai.
Chuyện này hẳn là Hàn Trọng Hoài cũng biết, nhưng hắn không nói qua cho nàng biết.
Nghe nói như vậy, nàng chỉ cảm thấy yên tâm, vốn dĩ nàng không có ý định sinh hài tử gì, sau đó nguyệt tín của nàng vẫn bình thường, nhưng gần đây đã gần hai tháng nàng không thấy nguyệt tín, đại phu nói nàng không dễ có thai, nhưng không nói nàng sẽ không mang thai được.
"Phải để đại phu xem mới biết được."
Nhìn bàn tay của Hàn Trọng Hoài đang cứng đờ trên bụng nàng, "Không phải là chàng định cho bụng ta một quyền chứ?"
Tay Hàn Trọng Hoài nhẹ nhàng rơi vào trên bụng bằng phẳng của Ngọc Đào, dường như eo của nàng còn tròn hơn vài phần so với trước, là bởi vì trong đây đang có một hài tử sao.
"Khi ở trong động ta còn nghĩ rằng là do nàng quá mệt mỏi."
"Không a, xét theo trạng thái mãnh liệt như muốn ăn thịt người, cho dù không hoài nghi mình có thai thì ta cũng sẽ khóc lớn ngăn cản chàng."
Ngọc Đào chớp chớp mắt, "Nếu thật sự có thì làm sao bây giờ?"
"Ta sẽ là một phụ thân tốt." Hàn Trọng Hoài trả lời nhanh chóng dứt khoát làm cho Ngọc Đào hoài nghi nam nhân mấy canh giờ trước cõng nàng, nói không cần hài tử không phải là hắn.
"Vậy bây giờ đi gặp đại phu?"
Hàn Trọng Hoài ôm nàng từ thùng tắm lên, đáp lại.
Vẻ mặt nhìn đạm mạc lạnh nhạt, nhưng bước chân lại không có loại cảm giác cứng ngắc.
Trước khi Hàn Trọng Hoài đi tìm đại phu, Ngọc Đào cầm lấy tay hắn: "Chúng ta hẳn là có thể chăm sóc nó thật tốt đi."
Trong bụng chính là có thứ gì đó, mặc dù cũng chưa thành hình nhưng hiện tại nàng đã bắt đầu lo lắng chuyện nuôi dạy hài tử.
Nàng và Hàn Trọng Hoài mới đâm thủng cửa sổ giấy, nàng còn chưa để Hàn Trọng Hoài cởi sạch đi dầm bão táp, hiện tại đã tiến đến giai đoạn làm phụ mẫu có phải còn quá sớm hay không.
Nhưng hài tử của nàng và Hàn Trọng Hoài sẽ xinh đẹp thành bộ dáng gì, nàng vừa khẩn trương vừa chờ mong.
Về phần lúc trước Hàn Trọng Hoài nói không cần phải sinh hài tử đã bị nàng hoàn toàn bỏ qua, Hàn Trọng Hoài nói những lời kia, dựa theo sự lý giải của nàng đối với hắn, nếu không phải đã biết nàng không dễ sinh nên muốn mượn cơ hội trải thảm thì chính là thương tiếc bộ dáng giả đáng thương của nàng.
Hài tử của nàng, hắn dựa vào cái gì mà ghét bỏ.
"Chúng ta có thể."
Hàn Trọng Hoài ngồi xổm xuống, đem nàng ôm vào trong ngực, "Kỷ Ngọc Đào, chúng ta có thể."
"Cũng có thể là do ta nghĩ quá nhiều nha."
Trước khi Hàn Trọng Hoài rời đi, Ngọc Đào nhắc nhở một câu, quấn lấy chăn rồi lăn vào bên trong giường.
Mấy ngày nay quá mệt mỏi, hôm nay thoải mái hơn, tuy rằng cũng rất để ý có phải là trong bụng mình đã có hài tử hay không, nhưng Hàn Trọng Hoài đóng cửa không được một lát, Ngọc Đào nhắm mắt không được nửa khắc đã ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi nghe được "Chúc mừng lão gia" các loại đối thoại, nàng đã không phân biệt được là mộng hay là hiện thực.
Nhưng mà nàng có thể cảm giác được mình rơi vào một cái ôm ấm áp, cái ôm này mang theo hương gỗ lạnh nhàn nhạt, có mùi hương quen thuộc với nàng.
Ấm áp chân thật này tồn tại bên cạnh nàng, gắt gao vây quanh nàng.
......
Nước xuân gợn sóng, sóng xanh ngàn dặm.
Ngọc Đào ngồi ở nơi râm mát, vươn ra một cánh tay lười biếng phơi dưới ánh mặt trời.
Mà Hàn Trọng Hoài đang đọc sách, chú ý tới Ngọc Đào buồn ngủ vội đem tay kia của nàng vớt trở về, đổi cho tay kia đi phơi nắng.
Da thịt trắng nõn lộ ra mạch máu màu xanh dưới ánh mặt trời rực rỡ, Hàn Trọng Hoài cúi người hôn lên cổ tay nàng, thuận thế nằm xuống bên cạnh nàng.
Ngọc Đào chỉ nhắm mắt lại, căn bản không ngủ, phát hiện Hàn Trọng Hoài đầu tiên là đùa bỡn tay mình, sau đó cứ như vậy nằm bên cạnh nàng, nhịn không được trợn trắng mắt.
"Ta mang thai nên mới lười biếng không muốn nhúc nhích, ban ngày chàng nằm làm gì?"
Hàn Trọng Hoài ôm eo nàng: "Nhớ nàng."
Cho dù thân thể cồng kềnh nhưng nàng vẫn đạp Hàn Trọng Hoài một cước, mỗi ngày hai người đều ở cùng một chỗ, thời điểm hắn đọc sách lực chú ý còn phân một nửa ở trên người nàng, cái cớ lười biếng này cũng quá kém.
"Nóng quá, buông ta ra."
Ngọc Đào lăn lộn vài cái cũng không hất được Hàn Trọng Hoài ra, không khỏi mở mắt trừng hắn, mà hắn nhắm mắt lại, giống như rơi vào trạng thái thoải mái nào đó, còn muốn chìm vào giấc ngủ nhanh hơn so với nàng.
Híp mắt, Ngọc Đào nằm sấp trên người hắn: "Hàn Trọng Hoài, chàng nói xem chàng không có chí tiến thủ thành như vậy, sau này hài tử học theo chàng thì làm sao bây giờ?"
"Nếu lười nhác thì hẳn là học theo nàng."
“......”
Ngọc Đào nghiến răng, "Hàn Trọng Hoài!"
Hàn Trọng Hoài ngửa đầu ôm lấy Ngọc Đào hôn, mặt mày nhướng lên, dưới ánh mặt trời ngũ quan anh tuấn càng nổi bật hơn, có một loại mị lực trí mạng.
"Ta sẽ dạy bọn chúng thật tốt, chỉ là trước khi chúng nó còn chưa chào đời, giờ khắc này, ta chỉ muốn nàng, chỉ muốn cùng nàng nằm ở nơi này, chỉ có lẫn nhau."
Giọng nói từ tính so với nước xuân tháng ba còn dịu dàng hơn vài phần, Ngọc Đào nằm trong lòng Hàn Trọng Hoài.
"Hàn Trọng Hoài."
"Ừm?"
"Ít dùng sắc đẹp quyến rũ ta lại."
"Tốt..."
"Kỷ Ngọc Đào."
"Ừm?"
"Dùng nhiều sắc đẹp dụ dỗ ta."
Chân Ngọc Đào vượt qua cái bụng to của mình cố gắng nhét vào thắt lưng Hàn Trọng Hoài.
Không giống như nàng, mùa hè thân thể của nàng nóng bỏng, mùa đông lạnh lẽo, mà Hàn Trọng Hoài đông ấm áp hè lạnh lẽo, da thịt lạnh lẽo, hiện tại lòng bàn chân của nàng cần hưởng thụ loại đãi ngộ thoải mái này.
Nghe được Hàn Trọng Hoài nói, Ngọc Đào cũng không thử dò xét, chân trực tiếp nhét vào trong ngực hắn, mũi chân ý tứ lướt qua khe hở cơ bụng của hắn.
Nhưng mà cảm giác nơi nàng chạm qua nhanh chóng nóng rực lên, nàng lập tức sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Canh giờ trên thuyền trôi qua rất nhanh, Ngọc Đào cảm thấy mình mới ngủ trưa một giấc mà ánh mặt trời rực rỡ đã phiếm cam, phía chân trời mọc ra một vầng trăng tròn nhỏ màu trắng gấp gáp chờ không nổi mà muốn chiếm lĩnh chân trời.
Ngọc Đào không biết Hàn Trọng Hoài có tỉnh hay không, giống như nỉ non nói: "Hàn Trọng Hoài, ban đầu ta cho rằng ta đến nơi này chính là bị trừng phạt, để cho ta từ đứng biến thành quỳ, nhưng đến bây giờ ta mới phát hiện là may mắn, bởi vì gặp được chàng."
Bầu trời từ hoàng hôn đầy trời dường như trong nháy mắt đã chuyển thành vạn dặm tinh hà.
Ngọc Đào nghe được giọng nói chậm rãi rõ ràng của Hàn Trọng Hoài: "Kỷ Ngọc Đào, từ ngày nàng cứu ta, ta chỉ vì nàng mà sống."
Hàn Trọng Hoài ôm lấy ngón tay nàng, "Tình yêu vì nàng mà diễn, lấy đó làm khởi đầu, nguyện *tình triệu tái vĩnh kiếp."
*Tình triệu tái vĩnh kiếp: có thể hiểu là tình yêu tồn tại mãi mãi
- --THE END---