Kiêu Ngạo

Chương 102

“Đã ăn xong chưa?” Đinh Tễ ra khỏi siêu thị, gọi điện cho Lâm Vô Ngung ăn vặt ở con phố đối diện.

“Vẫn còn một miếng nữa.” Lâm Vô Ngung nói.

“Sao hôm nay cậu ăn chậm vậy.” Đinh Tễ nói, “Tôi mua xong đồ rồi này.”

“Sao cậu không nói hôm nay còn thừa lại nhiều thế.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi ra rồi đây.”

Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung đi ra khỏi quán mì phía đối diện, vừa lau miệng vừa vẫy tay, sau đó chạy tới.

“Mua được gì rồi?” Anh nhìn túi đồ.

“Đồ ăn thôi, còn có cả văn phòng phẩm nữa.” Đinh Tễ nói, “Trừ những thứ mua cho bọn trẻ, tôi còn mua thêm cho Đinh Mãn một hộp văn phòng phẩm.”

“Vậy thì đi thôi.” Lâm Vô Ngung cầm lấy cái túi, “Cậu lái xe đi.”

“Lời này của cậu làm tôi có cảm giác ảo tưởng.” Đinh Tễ đi tới chỗ đỗ xe điện ở bên cạnh, đẩy xe của mình ra.

“Ảo giác gì?” Lâm Vô Ngung đặt cái túi xuống chỗ để chân, ngồi xuống ghế sau, “Làm cho cậu cảm thấy như mình lái cái xe van cũ nát của Lưu Kim Bằng tới đây hả?”

Đinh Tễ bật cười: “Cảm giác như mình cũng có xe! Không liên quan gì tới xe Van của Lưu Kim Bằng cả!”

“Hôm qua vừa mới ngồi xe của cậu ta,” Lâm Vô Ngung xoa xoa hông cậu, “Cái xe Van ấy là ký ức về xe gần đây nhất của tôi.”

“Bỏ tay ra.” Đinh Tễ lái xe đi.

Lâm Vô Ngung dán vào lưng cậu, tay vòng qua đặt lên trên đùi cậu.

Đinh Tễ lại thở dài: “Lát nữa cậu lái đi.”

“Tôi không biết lái.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cái này cũng cần phải biết sao?” Đinh Tễ nói, “Đi được xe đạp điện thì cái này cũng đi được!”

“Không được đâu, làm vậy là vi phạm quy định.” Lâm Vô Ngung nói.

“Im miệng.” Đinh Tễ càu nhàu.

“Đừng đi đường lớn nữa,” Lâm Vô Ngung nói, “Lỡ như chú cảnh sát bắt cậu thì sao?”

“…Đường này cũng không phải là đường lớn,” Đinh Tễ nói, “Được rồi, đừng lải nhải nữa, ngày mai tôi sẽ đi đổi sang loại xe điện có bàn đạp, được chưa!”

“Loại đó ghế sau bị thấp.” Lâm Vô Ngung hôn một cái lên cổ cậu, “Tôi ngồi sau sẽ không chạm được vào cổ cậu, tôi chỉ có thể nhìn thấy hông cậu.”

“Vậy cậu lái đi, tôi không để ý tới việc nhìn hông cậu.” Đinh Tễ nói.

Xe tăng tốc, áo phông của Đinh Tễ bị gió thổi phồng lên.

Lâm Vô Ngung ở phía sau kéo áo cậu xuống, sau đó buông tay ra, vèo, áo phông lại phồng lên thành quả cầu, lại kéo xuống, buông tay ra, vèo….

“Tôi quay lại cho cậu xem.” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra quay lưng cậu.

“Quay gì?” Đinh Tễ nói.

“Quần áo của cậu lúc này giống như khi cậu tức giận.” Lâm Vô Ngung nói, “Phồng lên, mãi mới hết giận, bất cẩn một chút lại…”

“Tôi có nóng nảy như vậy à?” Đinh Tễ bật cười, đưa tay về sau kéo áo xuống, nhét vào trong cạp quần mình, “Hai chúng ta ở bên nhau cũng đã hơn hai năm rồi, tôi đã bao giờ thực sự tức giận với cậu chưa?”

“Có,” Lâm Vô Ngung đặt điện thoại lên vai cậu, chụp mấy tấm góc nghiêng của cậu, “Dùng băng dính trói tôi lại…”

“Lần đó là cậu đáng đời, tôi không giận mới lạ.” Đinh Tễ nói.

“Còn lần học kỳ trước thì sao?” Lâm Vô Ngung nói, “Đột ngột muốn chuyển chuyên ngành, còn muốn đánh tôi nữa?”

“Khoảng thời gian ấy đột nhiên tôi cảm thấy áp lực quá lớn, vô cùng buồn phiền,” Đinh Tễ nói, “Sau đó cũng không đổi nữa mà? Cậu không mắng tôi thì tôi đánh cậu chắc? Cậu mắng tôi là đồ vô dụng tôi không để đánh cậu chắc?”

“Bản thân cậu không muốn học chuyên ngành gì cả, không có mục tiêu gì mà cứ ồn ào đòi đổi, cậu chỉ cảm thấy học rất mệt, cậu có đổi sang gì cậu vẫn lải nhải thôi… Còn nữa, cậu không đánh tôi, cậu chỉ muốn đánh tôi thôi.” Lâm Vô Ngung đính chính lại lời cậu, “Tôi cảm thấy cậu không dám đánh tôi.”

“Cái khỉ,” Đinh Tễ cười, “Tôi không dám đánh cậu á?”

Lâm Vô Ngung cũng bật cười, gác cằm lên vai cậu: “Kỳ thực cậu là một đứa trẻ rất biết tính toán.”

“Đừng khen linh tinh,” Đinh Tễ nghiêng đầu, “Bỏ mặt ra.”

“Bỏ tay ra, bỏ mặt ra.” Lâm Vô Ngung nói, “‘Còn gì cần bỏ ra nữa không, tôi xuống xe luôn nhé?”

“Không phải,” Đinh Tễ hắng giọng, nói nhỏ, “Cậu làm ảnh hưởng tới tôi lái xe.”

Lâm Vô Ngung cười, lui về phía sau: “Được rồi, lái chiếc xe vi phạm quy định của cậu đi.”

Nghỉ hè năm ngoái bọn họ đã tới viện phúc lợi mấy lần, ban đầu là muốn tới xem Đông Lai, nhưng mà khi tới nơi Viện trưởng nói Đông Lai đã được một đôi vợ chồng nhã nhặn nhận nuôi rồi, bọn họ bằng lòng bỏ tiền ra để điều trị cho Đông Lai.

Khi buông đồ xuống, Lâm Vô Ngung lại bị Đinh Mãn ôm lấy chân, gọi bố ơi suốt hai phút.

Sau đó bọn họ lại tới thêm mấy lần nữa, phát hiện đứa bé này rất đáng yêu nên đã hứa với nói khi nào được nghỉ sẽ về thăm nó.

Không biết đây đã là lần thứ mấy hai người họ đến thăm Đinh Mãn rồi.

Đinh Tễ vừa dừng xe lại trước cổng viện phúc lợi, còn chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng chào đầy kích động.

“Bố ơi!” Đinh Mãn đứng phía sau lan can viện phúc lợi, hét lên một tiếng vang dội.

Lâm Vô Ngung lại thở dài, xuống xe.

Có điều khi quay đầu nhìn thấy Đinh Mãn, anh sửng sốt: “Mắt em đã được phẫu thuật rồi hả?”

“Vâng ạ.” Đinh Mãn gật đầu, “Không đau đâu ạ.”

“Anh xem nào, anh xem nào!” Đinh Tễ dựng xe cẩn thận, còn chưa lấy đồ đã chạy vào trong.

Đinh Mãn kích động chạy lên đón cậu, ngước mắt lên, để cậu nhìn thấy mắt của mình, dường như đang khoe khoang.

Khi Lâm Vô Ngung xách túi vào, Đinh Tễ đang nhìn chăm chú vào con mắt của Đinh Mãn, nói một cách chính xác, nó là một lỗ trống. Viện trưởng từng nói, sợ con mắt hỏng làm ảnh hưởng tới con mắt bình thường nên chỉ có thể làm phẫu thuật lấy ra.

Lúc ấy Lâm Vô Ngung còn nói nếu như cần tiền, anh có thể giúp đỡ. Không ngờ lần này đã làm phẫu thuật xong rồi.

“Bố ơi!” Đinh Mãn nhìn Lâm Vô Ngung đi vào, lại gọi lên một tiếng.

Lâm Vô Ngung đã lười sửa lời cậu bé, chỉ đành chỉ Đinh Tễ: “Vậy đó là ai?”

“Bố!” Đinh Mãn lập tức gọi hô vang với Đinh Tễ.

“Gọi là cha cũng được.” Đinh Tễ ôm lấy mặt cậu bé, “Hai bố phân thế nào được là đang gọi ai?”

“Bố!” Đinh Mãn cố chấp.

“Thôi được rồi.” Đinh Tễ cười, “Anh mang quà tới cho các bạn nhỏ, em có muốn xem không?”

“Có!” Đinh Mãn gật đầu.

Mỗi lần tới viện phúc lợi, Lâm Vô Ngung đều cảm thấy có chút không được tự nhiên. Ở đây không có mấy đứa trẻ khỏe mạnh, đa phần đều là có bệnh hay thân thể tàn tật, mỗi lần anh nhìn đều thấy những đứa trẻ này không biết cách tự lo cho mình.

Anh vốn không giỏi giao lưu với trẻ con, những đứa trẻ này càng khiến cho anh không biết phải xử lý thế nào. Trừ Đinh Mãn ra, anh cũng không biết phải nói chuyện với những đứa trẻ khác thế nào.

Ngược lại, có lẽ do nhà Đinh Tễ có bé Đậu Xanh cho nên không có chướng ngại giao tiếp gì với những đứa trẻ này cả.

Mỗi lần Lâm Vô Ngung đều ngồi ở bên cạnh nhìn cậu chơi với những đứa trẻ này.

Viện phúc lợi cũng có một số những đứa trẻ lớn hơn, đã đi học rồi, lúc này cũng xúm lại nghe Đinh Tễ kể chuyện học đại học.

Chị Vương làm tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Lâm Vô Ngung, cười với anh: “Vẫn không thể nói chuyện với bọn trẻ hả?”

“Vâng ạ,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Em không biết phải nói gì.”

“Tự nhiên thôi, em xem Tiểu Đinh rất được trẻ con yêu quý,” Chị Vương nói, “Chị cũng thế, khi rảnh rỗi bọn nhóc thường thích dính lấy chị.”

“Đinh Mãn phẫu thuật khi nào đấy ạ?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Lúc khai xuân.” Chị Vương nói, “Có một công ty hỗ trợ bọn nhóc làm phẫu thuật, còn liên hệ với bệnh viện giúp.”

“Còn phải lắp mắt giả nữa phải không ạ?” Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Mãn.

“Ừ,” Chị Vương nói, “Nếu không đi học sẽ dọa những đứa trẻ khác, lại bị bọn nhóc cười nhạo.”

“Em có thể quyên góp.” Lâm Vô Ngung nói, “Lắp mắt giả cho thằng bé.”

Chị Vương nhìn anh, cười nói: “Thằng nhóc này.”

“Mì Sợi nói sau này lấy một viên thủy tinh đặt vào trong mắt.” Đinh Mãn chỉ vào mắt mình nói với Đinh Tễ, “Là được rồi, còn có thể chọn màu.”

“Em muốn chọn màu gì.” Đinh Tễ nói.

“Màu vàng rực rỡ.” Đinh Mãn nói.

“Màu vàng không rõ lắm.” Đinh Tễ nói.

“Vậy thì màu đỏ!” Đinh Mãn lại nói.

“Màu đỏ sẽ dọa người khác.” Đinh Tễ nói, “Em không thể chọn màu nào bình thường một chút à?”

“Em không phải là đứa trẻ bình thường.” Đinh Mãn nói.

“Ồ.” Đinh Tễ nhìn nhóc cười, “Em là đứa bé rất đặc biệt đúng không nào?”

“Vâng ạ.” Đinh Mãn nói, “Em chỉ có một con mắt.”

“Lợi hại.” Đinh Tễ nói.

“Vâng!” Đinh Mãn gật đầu, còn đắc ý. Khi quay đầu qua nhìn thấy Lâm Vô Ngung đang đi tới, cậu bé lại hô lên, “Bố ơi!”

“Haiz…” Lâm Vô Ngung nghiêng đầu qua, “Đi vào trong chơi một lát nhé?”

Mấy đứa trẻ trong viện đang chơi, Đinh Mãn đi tới ngồi xuống một xích đu gắn lốp xe: “Đẩy hộ em nhé!”

“Được.” Đinh Tễ đi qua đẩy cậu bé.

Đinh Mãn cười rất vui vẻ.

“Tôi vừa nói chuyện với viện trưởng.” Lâm Vô Ngung đứng ở bên cạnh cậu, “Tôi chi tiền lắp mắt giả cho Đinh Mãn.”

“Thật hả?” Đinh Tễ đẩy xích đu, xích đu lại bay lên cùng với tiếng cười vang của Đinh Mãn, “Cần bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều lắm, tôi đã tìm thử rồi, từ mấy nghìn tới mấy chục nghìn đều có.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ừ.” Đinh Tễ nhìn anh, “Cậu quan tâm thật đấy, lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi còn tưởng cậu là cái loại máu lạnh.”

“Tôi chỉ không thích trẻ con như cậu thôi.” Lâm Vô Ngung nói nhỏ.

“Trẻ con vui lắm mà, nói chuyện một lát có thể vui vẻ cả ngày,” Đinh Tễ nói, “Nghe bọn trẻ nói chuyện rất buồn cười.”

“Làm thế nào bây giờ, sau này cậu cũng không có con để chơi chùng,” Lâm Vô Ngung nói, “Chỉ có thể chơi với con nhà người ta…”

“Cái giọng điệu của cậu là sao,” Đinh Tễ bật cười, “Nghe như đang giận ấy nhỉ?”

“Tôi đang giận cậu mà.” Lâm Vô Ngung nói.

“Giận cái mông,” Đinh Tễ nói, “Muốn chơi với trẻ con và muốn có con là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ví như bé Đậu Xanh, tôi mà ở với nó quá hai tiếng là tôi mệt chết rồi.”

“Tôi sẽ nói ngay với con bé.” Lâm Vô Ngung nói, “Tối nay con bé sẽ diệt cậu.”

“Bây giờ chẳng ai chọc được vào nó cả, còn ngày nào cũng tập võ. Hôm đó chú nói con bé còn hành hiệp trượng nghĩa, ấn một thằng nhóc lớp sáu xuống đánh cho các chị em.” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Cũng không biết nó nghĩ gì, sống gì mà bạo lực.”

“Đáng yêu lắm mà.” Lâm Vô Ngung cười.

“Cái khỉ, hôm ấy bị người ta đánh ngược lại thì làm thế nào,” Đinh Tễ nói, “Bà nội đã răn đe nó mấy ngày liền, bắt nó phải học cách giải quyết vấn đề mà không dùng bạo lực.”

Lâm Vô Ngung cười mãi: “Hình như bà chưa bao giờ dạy cậu như thế.”

“Con trai thì khác,” Đinh Tễ nói, “Hơn nữa khi tôi còn bé… còn bị người khác bắt nạt.”

Lâm Vô Ngung vươn tay nắn nắn sau cổ cậu: “Ai mà ngờ được, trưởng thành rồi lại đi bắt nạt người khác, tôi bị đánh gãy răng cũng phải nuốt vào trong bụng…”

“Liêm sỉ ở đâu rồi?” Đinh Tễ nhìn anh.

“Ở đây!” Đinh Mãn không nghe rõ bọn họ đang nói gì, hô lên một tiếng.

Đinh Tễ cười ngặt nghẽo, đẩy xích đu: “Em có biết anh đang nói gì không?”

“Không biết ạ!” Đin Mãn cũng cười.

“Không biết sao còn giành trả lời.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Mãn nhìn anh: “Bố!”

“A…” Lâm Vô Ngung xoay người đi tới bên cạnh ngồi xuống.

Hai người họ rời khỏi viện phúc lợi cùng với tiếng tạm biệt của Đinh Mãn theo lệ thường.

“Bố!”

“Được rồi, quay về phòng đi!” Đinh Tễ phất tay với cậu bé.

“Bố!”

“Biết rồi, về đi.” Lâm Vô Ngung vẫy tay.

Lái xe đi rồi Đinh Tễ lại thở dài: “Không biết sau này thằng bé sẽ thế nào đây.”

“Đừng nghĩ nhiều thay cho nó,” Lâm Vô Ngung nói, “Ít nhất cuộc sống của nó bây giờ vẫn ổn. Đương nhiên sau này cũng có thể tìm được phương pháp thích hợp với bản thân.”

“Khi còn nhỏ cậu đã từng cảm thấy mình đáng thương chưa?” Đinh Tễ hỏi.

“Chưa từng,” Lâm Vô Ngung, “Phần lớn cảm giác đáng thương tôi đều dành cho người khác.”

“Hình như thế,” Đinh Tễ dựa về sau, “Điện thoại tôi rung, cậu xem hộ tôi với.”

Lâm Vô Ngung lấy điện thoại khỏi túi cậu xem xét: “Là cô út gửi, quần áo bà nội đặt may đã may xong rồi, bảo chúng ta đi lấy về…ở đâu vậy?”

“Bên phía… nhà bố mẹ cậu, ở cái cửa hàng tổng hợp đặt biệt cũ ấy, tôi không nhớ ra tên nó là gì.” Đinh Tễ nói, “Tầng ba toàn là hiệu may.”

“Tôi biết rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Nếu như cậu không muốn qua đó tôi sẽ về nhà bà trước rồi tự đi lấy sau.” Đinh Tễ nói.

Đã hai năm rồi Lâm Vô Ngung chưa quay về nhà, cũng không liên lạc gì với bố mẹ. Nếu như không phải lúc này đột nhiên phải tới gần đó lấy quần áo cho bà, đầu óc Đinh Tễ hoàn toàn không nhớ tới hai người này.

“Không tới mức ấy.” Lâm Vô Ngung nói, “Có phải là tới nhà bọn họ lấy quần áo đâu.”

Có điều Lâm Vô Ngung không nói với Đinh Tễ, bên cạnh cửa hàng tổng hợp này là chợ, là nơi cư dân xung quanh tiện mua gia vị và thức ăn nhất.

Chủ yếu là anh không cảm thấy sẽ trùng hợp gặp được.

Cho nên khi hai người đỗ xe vào trong bãi đỗ ven đường, xoay người lại nhìn thấy bố anh xách một cái túi đang đi tới, anh và Đinh Tễ đều kinh ngạc.

Muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, khoảng cách quá gần, gần tới mức anh có thể nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt của bố.

Sáu mắt nhìn nhau, bầu không khí vô cùng quái dị, không lúng túng, không có cảm giác đã lâu không gặp. Đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của bố, thậm chí chút bùi ngùi xúc động mới nảy sinh của Lâm Vô Ngung cũng chậm rãi biến mất.

Bố anh không có ý muốn nói chuyện với hai người, chỉ đứng tại chỗ nhìn hai người bọn họ.

Lâm Vô Ngung cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn ông.

Hoàn cảnh này làm Đinh Tễ rất khó xử, có nên chào hay không, nếu như không chào, nên tiếp tục đứng đây hay là xoay người đi?

“Về rồi đấy à.” Đối diện cuối cùng cũng mở miệng.

“Vâng.” Lâm Vô Ngung trả lời.

Đinh Tễ từ bỏ việc chào hỏi, im lặng đứng một bên.

“Bố đi mua thức ăn ạ?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Ừ.” Bố anh nhìn túi trong tay.

“Bố mẹ vẫn khỏe cả chứ?” Lâm Vô Ngung lại hỏi.

“Vẫn khỏe lắm.” Bố anh nói xong thì xoay người đi sang đường đối diện, không thèm quay đầu lại, dần dần biến mất trong đám người.

Đinh Tễ nghe thấy Lâm Vô Ngung khẽ thở dài.

“Biết thế này đã không để cậu tới đây.” Cậu nhìn Lâm Vô Ngung.

“Không sao,” Lâm Vô Ngung nói, “Không có cảm giác gì, chỉ đột nhiên cảm thấy giống như người xa lạ…trước đây thỉnh thoảng cũng cảm thấy bọn họ rất xa lạ, cảm thấy khó hiểu khi bọn họ là bố mẹ, nhưng bây giờ không còn cảm giác xa lạ này nữa.”

“Có lẽ là do lâu rồi không gặp.” Đinh Tễ nói, “Có điều nếu như tôi với ông bà mười năm không gặp cũng không tới mức như vậy.”

“Đi thôi, đi lấy quần áo.” Lâm Vô Ngung ôm vai Đinh Tễ, đi về phía cửa hàng tổng hợp. “Cảm giác như tình trạng của bố tôi vẫn ổn.”

“Sắc mặt rất tốt.” Đinh Tễ nói, “Tuy rằng hơi già.”

“Có nếp nhăn rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Sau này ai mà chẳng có nếp nhăn.” Đinh Tễ sờ mặt mình, “Sau này cũng có một ngày mặt hai ta đầy nếp nhăn…”

“Bây giờ đừng tưởng tượng tới chuyện đó vội.” Lâm Vô Ngung nói.

“Sao nào?” Đinh Tễ liếc mắt nhìn anh, “Không chấp nhận nổi sao? Đúng là đồ hám đẹp! Sau này chắc chắn sẽ thay lòng!”

“Có cái khối.” Lâm Vô Ngung nói.

“Vậy cậu nói đi?” Đinh Tễ nói.

“Mỗi ngày tôi soi gương đều nhìn thấy một cậu trai đẹp trai.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi quay đầu lại, còn có thể nhìn thấy một cậu trai đẹp trai khác. Tại sao tôi lại phải tưởng tượng nhìn thấy một ông già mặt đầy nếp nhăn chứ.”

“Cũng phải,” Đinh Tễ nghĩ, “Quá mức đột ngột, vẫn phải từ từ tiến, còn quá trình mấy chục năm để đần thích ứng.”

“Mới có mấy chục năm.” Lâm Vô Ngung nói.

“Hả?” Đinh Tễ khó hiểu, nhìn anh.

“Hai chúng ta ở bên nhau cũng không quá một trăm năm.” Lâm Vô Ngung nói, “Ngắn thật.”

“Cậu nghĩ vậy đương nhiên là ngắn rồi.” Đinh Tễ nói, “Tôi đổi một cách nói khác, ví dụ, cả đời, nghe có phải dài hơn không, oa, cả đời đấy.”

“Oa cả đời tôi đều ở cùng với người này.” Lâm Vô Ngung cười.

“Nghe ý của cậu có vẻ là thất vọng ấy nhỉ?” Đinh Tễ nói, “Chưa thử ở bên người khác nên tiếc nuối lắm nhỉ?”

“Không có mà,” Lâm Vô Ngung nói, “Chia cả đời thành hai phần, ba phần hay nhiều phần đều không thích bằng một phần.”

“Phản ứng nhanh thật.” Đinh Tễ ghét bỏ, “Nói tới cả đời, tuần sau Bằng Bằng kết hôn rồi chúng ta tặng chăn đệm thật đấy à? Có quê mùa quá không?”

“Chăn lông ngỗng! Quê mùa ở đâu!” Lâm Vô Ngung suy nghĩ lại cảm khái, “Cậu ấy thực sự phải kết hôn à? Không phải bày tiệc rượu rồi lừa tiền ấy chứ?”

Đinh Tễ cười: “Cẩn thận nó mắng cậu.”

“Chẳng qua vẫn còn chút chưa định thần lại được.” Lâm Vô Ngung nói, “Chúng ta vẫn còn đang đi học, cậu ta đã kết hôn rồi.”

“Thích hợp thì kết hôn thôi, nó vẫn luôn muốn kết hôn,” Đinh Tễ nói, “Dù sao từ bé tới lớn đều chưa có một gia đình thực sự, chú họ có đối xử tốt với nó thế nào đi nữa thì chú cũng có con của mình, cũng không phải là nhà của mình chú.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung nghĩ, “Tôi có thể hiểu chuyện này.

“Cậu có nhà mà.” Đinh Tễ lập tức nhắc nhở anh, “Lát nữa lấy quần áo là về nhà, đừng hâm mộ người khác.”

“Tôi biết rồi.” Lâm Vô Ngung bật cười, “Cậu căng thẳng cái gì.”

“Sợ cậu nghĩ quá nhiều.” Đinh Tễ nói.

“Bây giờ trừ cậu ra, tôi không nghĩ được gì khác.” Lâm Vô Ngung nói.

“Để chừa ra vị trí khác, nghĩ xem lát nữa mua một cái lì xì lớn,” Đinh Tễ nói, “Để tiền vào.”

“Tôi biết rồi.” Lâm Vô Ngung thuận tay nhéo nhéo vành tai cậu.
Bình Luận (0)
Comment