Kiêu Ngạo

Chương 19

Khi Lâm Vô Ngung quay lại ký túc xá, ký túc xá đã không còn ai nữa rồi, lúc này có lẽ mọi người đều đang ở trong nhà ăn hoặc phòng học.

Anh xé băng gạc trên mặt xuống, soi gương nhìn, miệng vết thương đã đông máu, nhìn vẫn ổn, không dọa người.

Điện thoại kêu lên một tiếng.

Đinh Tễ gửi tin nhắn tới.

– Cậu đi bệnh viện hoặc là phòng y tế xem lại vết thương kia đi, khi rửa mặt đừng chạm vào nước.

– Vậy rửa kiểu gì, dùng khăn khô lau à?

– Trí thông minh của cậu như vậy mà cũng xứng gọi là học thần?

Lâm Vô Ngung cười cười đi vào trong phòng tắm, phải tắm một cái.

Nhưng vì để xứng với xưng hô học thần này, anh mở vòi nước súc miệng trước, sau đó lấy khăn mặt nhúng nước, lau xung quanh miệng vết thương, sau đó nửa lau nửa rửa mặt.

Tắm xong anh gửi tin nhắn cho Trần Mang, bảo Trần Mang mang đồ ăn sáng tới phòng học giúp anh.

Đói rồi.

Rất đói.

Nhưng vẫn phải đi tới phòng y tế.

Bình thường Lâm Vô Ngung sẽ không cẩn thận như vậy, nhưng dù sao cũng sắp thi, lỡ như nhiễm trùng hay là có vấn đề gì khác sẽ phiền phức.

Học ở Trung học phụ thuộc ba năm nay, Lâm Vô Ngung tổng cộng tới phòng y tế hai lần, một lần là do Hứa Thiên Bác bị trật chân khi chơi bóng chung, còn có một lần là Trần Mang nghịch chổi nhưng mà tài nghệ không tinh nên tự chọc vào mắt của mình.

Hôm nay là lần đầu tiên anh vào phòng y tế vì bản thân mình.

Từ khi quen biết Đinh Tễ, những việc mà anh trải qua bắt đầu đi theo phương hướng thần kì.

Đoán mệnh, nhặt trẻ con, bị người khác ôm đùi gọi bố, bị người mắng suốt một trăm mét, ngồi bên bồn hoa ăn đồ nướng, bị côn đồ đuổi theo rồi còn bị đánh, ngủ ở sảnh đăng kí số thứ tự…

Bác sĩ trực ban ngày hôm nay tên là Đào Nhụy, tuy rằng không thường tới, nhưng anh vẫn biết.

“Bị thương thế nào?” Đào Nhụy quen anh, nhìn thấy anh có chút giật mình.

“Bị rạch một đường do móc cở đầu côn gỗ,” Lâm Vô Ngung nói, “Bị thương tối hôm qua.”

“Thấy việc nghĩa hăng hái làm?” Đào Nhụy kiểm tra vết thương của anh.

“Không, ngộ thương.” Lâm Vô Ngung cười cười.

“Không thèm nói bừa linh tinh lừa cô sao?” Đào Nhụy cười cười, “Không sợ cô nói với thầy Lâm của các em à?”

“Chỉ là người khác đánh nhau em xem chuyện thôi.” Lâm Vô Ngung soạn ngay ra lời nói dối.

Đào Nhụy cười cười: “Em nói dối còn kém xa em làm văn.”

Lâm Vô Ngung cười không nói gì.

“Không có chuyện gì lớn cả, có lẽ đã có người chuyên nghiệp xử lý qua rồi nhỉ?” Đào Nhụy kiểm tra xong vết thương phủi phủi tay, “Bây giờ cơ bản đã không sưng tấy hay nhiễm trùng nữa.”

“Vâng, em chỉ cần yên tâm thôi.” Lâm Vô Ngung nói.

Chủ yếu là để Đinh Tễ yên tâm, hôm nói chuyện ở quán cà phê, ánh mắt của Đinh Tễ trung bình cứ ba mươi giây lại liếc nhìn qua miệng vết thương của anh một lần.

“Vậy có thể an tâm rồi, không sao.” Đào Nhụy nói, “Nếu như sưng tấy nhiễm trùng hay sao đó thì tới tìm cô.”

“Cảm ơn ạ.” Lâm Vô Ngung nói.

Khi rời khỏi phòng y tế, anh gửi tin nhắn cho Đinh Tễ.

“Đợi lát, tao xem tin nhắn.” Đinh Tễ dựa vào lan can gọi điện thoại.

“Nói xong đã, xem sau!” Lưu Kim Bằng nói, “Mày đang nói chuyện điện thoại với tao còn có ai có thể gửi tin nhắn quan trọng cho mày.”

“Cút, nhiều lắm.” Đinh Tễ cầm điện thoại tới trước mặt.

– Tới phòng y tế của trường kiểm tra rồi, vết thương không sao.

– Thời gian này đừng ăn đồ nướng.

Lâm Vô Ngung nhanh chóng trả lời một câu.

– Biết rồi.

Nhìn thấy câu trả lời của Lâm Vô Ngung, cậu mới đặt điện thoại lên bên tai: “Dù sao chuyện này đã thế rồi, Lão Lục tìm tao chắc chắn là do đầu trọc bảo tìm.”

“Tao cảm thấy có gì đó sai sai,” Lưu Kim Bằng nói, “Lẽ ra Lão Lục chắc chắn không dám nói dối rằng gọi mày đi đánh nhau, vì bảo vệ bản thân mà mày lừa đàn em của đầu trọc chạy, còn bị đánh, đến mức đầu trọc vì chuyện nhỏ nhặt này mà bảo Lão Lục tìm mày khắp nơi sao?”

“Mày cảm thấy còn có chuyện gì?” Đinh Tễ hỏi.

Tuy rằng đầu óc Lưu Kim Bằng phần lớn thời gian đều ngâm trong thùng nước nhà cậu ta, không mang theo ra ngoài, nhưng từ hồi cấp hai đã bắt đầu lăn lộn ở bên ngoài, chỉ ở phương diện này mà nói cũng coi như phong phú, Đinh Tễ thường sẽ nghe theo ý kiến của cậu ta.

“Tao còn chưa đoán ra, chỉ có thể nói chuyện của Lão Lục và đầu trọc, chắc chắn không chỉ đơn giản là tao đánh mày một trận là xong,” Lưu Kim Bằng nói, “Mày không cần quan tâm, thời gian này mày đừng qua bên đó nữa, ôn tập là được rồi, tao quen mày bao nhiêu năm cũng chưa từng thấy mày khắc khổ như vậy.”

“Mày đừng gây chuyện,” Đinh Tễ dặn dò cậu ta, “Nếu mày xảy ra chuyện gì bây giờ cũng không có người có thể giúp mày, mấy người ca hát như bọn Đại Đông không thể dựa vào được.”

“Mày yên tâm đi, tao là ai chứ,” Lưu Kim Bằng cười, nghĩ ngợi lại hạ giọng nói, “Haiz, sẽ không phải là người đó có quan hệ với đầu trọc đấy chứ?”

“Người đó?” Đinh Tễ hỏi.

“Là bạn mới của mày!” Lưu Kim Bằng có chút tức giận, “Mày biết rõ nó không mà cả ngày chơi cùng với nó, vừa ăn cơm, vừa uống rượu còn ăn đêm, mày là cái đồ vong ân phụ nghĩa.”

“Ngữ điệu của mày sao đấy,” Đinh Tễ bật cười, “Nghe giống như vợ của tao ấy.”

“Được rồi, người vợ như tao, còn chưa đợi đăng kí kết hôn, đã bị bà nội mày trực tiếp xé nhỏ ra rồi.” Lưu Kim Bằng nói.

“Tao nói cho mày biết thông tin chi tiết của Lâm Vô Ngung nhé.” Đinh Tễ nói.

“Nói.” Lưu Kim Bằng rất vui.

“Cậu ấy là học thần của Trung học phụ thuộc,” Đinh Tễ nói, “Thủ khoa dự bị tỉnh kỳ thi đại học năm nay.”

“Đậu má.” Lưu Kim Bằng sửng sốt, “Đây là lần đầu tiên tao nghe thấy ‘thông tin chi tiết’ thế này, tí nữa thì nghe không hiểu.”

“Loại nhỏ bé như mày,” Đinh Tễ cười nửa ngày, “Được rồi, không nói nhiều với mày nữa, mày chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tao.”

“Không gọi, mày ôn tập cẩn thận.” Lưu Kim Bằng nói, “Người ta là thủ khoa dự bị, mày ít nhiều thì cũng phải lên đại học đúng không.”

“Ừ.” Đinh Tễ nghiêm túc trả lời.

“Em đừng ừ một tiếng là xong,” thầy Lâm ôm cánh tay, xem xét Lâm Vô Ngung từ trên xuống dưới, “Em vô cùng đáng ngờ.”

“Thật sự chỉ là ngoài ý muốn,” Lâm Vô Ngung nói, “Hôm nay em đi phòng y tế rồi, bác sĩ Đào nói không sao.”

“Thầy không nói vết thương này,” thầy Lâm dựa vào gần, dùng ngón tay chọc chọc đầu anh, “Thằng nhóc này, hôm qua thầy tới ký túc xá tìm em, mấy người Hứa Thiên Bác và Trần Mang còn yểm trợ cho em, nói em ngủ rồi, nếu như em không bị thương ở mặt, thầy còn thật sự không biết là cả đêm em không ở ký túc xá.”

“Tìm em có chuyện gì?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Gọi điện thoại cho em là được rồi.”

“Không muốn ảnh hưởng tới tâm tình của em, em cũng sẽ không làm chuyện gì xấu cả, lỡ như em ra ngoài yêu đương, thầy gọi điện thoại không phải là rất sát phong cảnh sao.” Thầy Lâm nói.

“… Vậy thầy tìm em có chuyện gì?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Tối qua bố em liên hệ với thầy, nói chuyện điền nguyện vọng.” Thầy Lâm nói.

“Vẫn còn sớm mà, hơn nữa chuyện này cũng không có liên quan gì tới ông ấy cả,” Lâm Vô Ngung nói, “Em cũng không nghe đề nghị của ông ấy.”

“Dù sao các trường đều muốn cướp người, đặc biệt là người như em, người trong nhà chắc chắn sẽ cẩn thận,” Thầy Lâm cười lên, “Nhưng mà thầy cũng nói với bố em như vậy, thầy nói với tính cách của Lâm Vô Ngung, đã có ý định rồi e rằng sẽ không nghe lời người khác.”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Nhưng mà khi điền nguyện vọng em vẫn phải bàn bạc với thầy.” Thầy Lâm nhìn anh.

“Anh yên tâm đi.” Lâm Vô Ngung cười cười.

Ba ngày liên tục Đinh Tễ không ngủ ngon, lúc muốn ngủ vừa nghĩ tới thành tích chói lóa của Lâm Vô Ngung, cậu sẽ hoàn toàn tỉnh táo.

Cũng không hẳn là vì khích lệ.

Đinh Tễ cảm giác như bản thân mình mơ hồ quay lại thời còn nhỏ, bởi vì lo lắng bản thân mình không phù hợp với hình tượng có sẵn mà áp lực tăng gấp bội.

Mỗi khi tới lúc này, cậu đều sẽ nghĩ tới lời của Lâm Vô Ngung.

Cậu không cần chứng minh, không cần chứng minh cậu phải cũng không cần chứng minh cậu không phải.

Lúc trước Lâm Vô Ngung mấy ngày không gặp đã phát hiện ra cậu gầy đi, bây giờ ngay cả bà nội ngày ngày đều gặp cũng không phát hiện ra cậu ngày càng thê thảm.

Bà nội đã làm phẫu thuật xong rồi, bác sĩ nói rất thuận lợi, mấy ngày nay nhìn thấy hồi phục rất tốt.

Vì thế bà nội bắt đầu làm ầm đòi ra viện.

“Có phải bà sợ cháu nghỉ ngơi không tốt không?” Đinh Tễ nắm lấy tay bà nội, “Bác sĩ nói bà vẫn còn phải nằm viện, vừa mới phẫu thuật xong lại đòi về nhà rất vô lý.”

“Gầy như que củi rồi,” bà nội cau mày, “Từ bé tới lớn cũng chưa gầy thế này bao giờ.”

“Không phải bà nói khi cháu sinh ra chỉ nặng có ba lạng chín sao.” Đinh Tễ nói.

“Ít ba hoa với bà thôi,” Bà nội nói, “Không phải chỉ thi thôi sao, thi được thì thi, không thi được thì thôi, đừng chịu đựng phá hoại cơ thể.”

“Mấu chốt chính là cháu thi được,” Đinh Tễ cười cười, “Bà yên tâm đi.”

Nói chuyện với bà một lát, ăn cơm xong Đinh Tễ cầm sách rời khỏi phòng bệnh.

Giữa việc đi lên trên sân thượng hay đi xuống sảnh ôn tập, cậu lựa chọn ra ngoài đi dạo.

Để đầu óc đổi môi trường cố gắng.

Khi ra khỏi cửa, cậu theo thói quen lấy điện thoại ra, nhìn mấy lần, sau đó gửi một tin khoảnh khắc.

– Qua giờ cơm rồi vẫn còn nhiều người thế này.

Sau đó cậu do dự một lát, để điện thoại vào trong túi.

Mấy ngày nay cậu không liên hệ gì với Lâm Vô Ngung, nhưng lại hoàn toàn không có lời gì để nói.

Bình thường cậu không phải một người có thể chủ động nói chuyện với người khác, bây giờ còn là giai đoạn nước rút, tất cả mọi người đều nhịn một hơi đợi khi thi xong rồi nhịn tới chết… không, thi xong thì xả hơi, cậu ngại làm phiền Lâm Vô Ngung.

Kỳ thực cũng không có nguyên nhân gì nhất định phải tìm Lâm Vô Ngung cả.

Chẳng qua không biết tại sao, Lâm Vô Ngung lại khác với tất cả những người mà cậu quen biết, nói chuyện với cậu cũng tốt, đấu võ mồm với cậu cũng tốt, đều rất thú vị.

Dường như mọi người đều chỉ là trò chơi một người chơi, mà Lâm Vô Ngung chính là game RPG trên máy tính.

Hơn nữa còn là loại cậu vui vẻ chơi một lần sau đó không thể đăng nhập được nữa.

Cũng có chút giống loại mất mát như một người mới vượt qua thôn tân thủ náo nhiệt, sau đó chạy khắp nơi tăng cấp đánh quái, đánh phó bản nhưng cũng không thể gặp lại cảm giác như ban đầu.

Kỳ thực cậu không có lời nào để gửi tin nhắn cho Lâm Vô Ngung cả, có lẽ Lâm Vô Ngung cũng sẽ không để ý tới cậu, nhưng cậu lại không mong như vậy.

Dù sao mỗi lần nói đùa nhỏ nhặt “cậu đối với tôi vậy, có phải…”, cậu đều sẽ kinh ngạc phát hiện, những lời mà Lâm Vô Ngung kể ra đều không ít hơn cậu.

Quá lúng túng.

Dù sao Lâm Vô Ngung cũng thích đàn ông, còn cậu lại là thẳng nam.

Một thẳng nam, không ngờ lại còn có thể khiến cho Lâm Vô Ngung đánh ngang tay với cậu, đúng là quá kỳ cục.

Ngang qua một siêu thị nhỏ, Đinh Tễ vào mua một cây kẹo que vị sữa.

Khi còn nhỏ cậu vừa khóc lóc, bà nội sẽ nhét một que kẹo vào trong miệng cậu, cậu có thể ăn cả buổi chiều, không cắn nát, chỉ ngậm lấy nó liếm chậm chạp.

Khi đó ông nội còn khen cậu, nói cậu có tính kiên nhẫn, có thể kiên trì làm việc.

Thật sự có phải như vậy hay không, cậu cũng không khẳng định, theo như lý giải của bản thân, đây có thể coi như một chứng ám ảnh cưỡng chế, giống như nắm ngón tay cái, cũng có thể là do thiếu cảm giác an toàn.

Mặc dù cậu có ông bà nội, cô út và chồng cô yêu thương, dường như chưa bao giờ cảm nhận được trong sinh mệnh còn thiếu thứ gì, bố mẹ không bên cạnh mang lại cho cậu cảm giác bất an nhưng cậu vẫn luôn vùi sâu tận đáy lòng, mười mấy năm đều chưa từng biến mất, hơn nữa cũng vĩnh viễn không thể bù lại.

Điều này sau khi lớn lên cậu mới dần dần phát hiện ra, cho nên cảm xúc của cậu với bố mẹ rất hỗn loạn.

Điện thoại đang vang.

Đinh Tễ vui vẻ nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Nhưng khi nhận ra đây là chuông cuộc gọi wechat hơn nữa người gọi lại là Đại Đông, cậu lại cảm thấy không có tinh thần.

“A lô.” Cậu ngậm kẹo que, nhận cuộc gọi.

“Mày đang ở đâu đấy?” Đại Đông hỏi.

“Đang trên đường vào kinh đi thi.” Đinh Tễ nói. “Có chuyện gì thế?”

“Có tiện gặp mặt không?” Đại Đông hỏi, “Tao ở quảng trường nhỏ, lâu rồi không thấy mày tới?”

“Không tiện.” Đinh Tễ lập tức cảnh giác, tuy rằng nếu như Đại Đông thực sự có chuyện gì, Lưu Kim Bằng sẽ là người đầu tiên báo cho cậu biết.

“Đậu, mày được đấy.” Đại Đông có chút không vui, “Có làm bạn bè nữa hay không đây!”

“Dừng một khoảng thời gian, qua một tháng nữa chúng ta vẫn là anh em tốt.” Đinh Tễ nói, “Thật sự có chuyện thì nói qua điện thoại đi.”

“Vậy được, chuyện tao tìm mày đừng nói với Kim Bằng.” Đại Đông nói.

“Cái này không thể cam đoan được,” Đinh Tễ nói, “Nếu như mày để ý thì đừng nói với tao nữa.”

Đại Đông do dự một lát cuối cùng vẫn mở miệng ra nói: “Có phải gần đây nó dính vào rắc rối gì không?”

“Không biết, nó không nói với tao.” Đinh Tễ nói.

“Quan hệ của bọn mày tốt như vậy, hay là mày hỏi hộ tao xem, bây giờ nó không nhận điện thoại của tao,” Đại Đông nói, “Nó vay tiền của tao, đã nói trước là ba ngày nữa sẽ trả, kết quả cũng không trả, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Đinh Tễ sửng sốt.

Lưu Kim Bằng vay tiền Đại Đông?

Đây là chuyện vô cùng thần kỳ.

Bởi vì ai cũng biết Đại Đông không có tiền, bình thường đi hát rong cuối tuần có thể kiếm được một chút tiền, còn phải chia cho mấy người, vào ngày đi làm năng lực tiêu phí ở quảng trường nhỏ cũng không bằng một người bán lương bì ven đường.

Lưu Kim Bằng vay tiền Đại Đông?

“Vay bao nhiêu?” Đinh Tễ hỏi.

“Hai nghìn,” Đại Đông nói, “Tao nói với mày, cũng không thể coi là vay được, không khác gì ăn cướp cả, nếu như không phải tao đã quen chúng mày mấy năm, tao thực sự sẽ báo cảnh sát.”

“Mày nói rõ xem có chuyện gì trước đã,” Đinh Tễ nói, “Là thật thì tao trả mày trước.”

“Tao cũng không vội dùng tiền, nó nói ba ngày, năm ngày tao cũng chưa hỏi… ” Đại Đông thở dài.

“Muộn một lát tao sẽ liên hệ lại với mày.” Đinh Tễ kết thúc cuộc gọi, cầm điện thoại đứng bên đường nửa ngày, quên mút kẹo que, cũng không muốn nghĩ rõ ràng tại sao Lưu Kim Bằng làm thế.

Nhưng có thể khẳng định rằng, Lưu Kim Bằng không chỉ cần hai nghìn, hai nghìn không phải là con số lớn, không đáng để “cướp” của Đại Đông, hơn nữa tiền này chắc chắn dùng vì đặc biệt gấp.

Tuy rằng Lưu Kim Bằng bảo Đinh Tễ đừng tới quảng trường nhỏ nữa, nhưng cậu vẫn đi, xuyên qua quảng trường nhỏ đi tới nơi mà Lưu Kim Bằng ở, bởi vì Lưu Kim Bằng không nhận điện thoại của cậu.

Năm ngoái Lưu Kim Bằng chuyển từ nhà chú họ ra, thuê một căn phòng nhỏ ở phía sau quảng trường.

Đinh Tễ đứng gõ cửa rất lâu, Lưu Kim Bằng cũng không ra mở cửa.

Cậu nhìn khắp xung quanh, rút một thanh sắt mảnh từ cây chổi đặt bên ngoài hành lang, bẻ cong rồi chọc vào trong ổ khóa.

Cái khóa kiểu cũ thế này, vào tay Đinh Tễ tốc độ phá khóa không khác mấy so với dùng chìa khóa trực tiếp mở.

Đồng thời khi mở khóa ra, ở góc cầu thang truyền tới giọng của Lưu Kim Bằng: “Đậu! Mày làm gì thế?”

“Mày lăn ra đây cho tao, dám chạy tao chặt chân mày.” Đinh Tễ vừa chỉ vào cậu ta, vừa đẩy cửa ra.

Đại Gia ngồi ngay ngắn trên bàn.

“Mày đừng tưởng tao không dám.” Lâm Vô Ngung nhìn nó một cái. “Nếu như mày muốn ngủ thì ngủ trên bàn, đừng cả ngày gối đầu lên giày người khác, ai dạy mày cái thói ấy.”

“Tôi dạy đấy.” Chủ quán bên cạnh cười cười bước qua, trong tay là một ly kem vani, “Cậu cầm đi, để trên bàn tôi sợ nó sẽ ăn.”

“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung nói.

Việc làm ăn của Cẩu Đều Đến không phải là đặc biệt tốt, tuần này là lần thứ hai Lâm Vô Ngung đi tới đây, trong quán đều không có người, cũng có thể là do thời gian không chuẩn.

Lần trước là thay đổi tâm tình ôn tập, ra ngoài mua quần áo đi ngang qua, lần này thực sự rất muốn ăn kem vani ở đây cho nên mới đặc biệt tới.

Chẳng còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi, bây giờ anh thong thả lại, không hề làm bài tập số lượng lớn với học thuộc lòng, căn bản mỗi ngày đều đúng giờ ngủ ngon.

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần đánh giặc xong sẽ đi tha hương.

Di động vang lên một tiếng, có tin nhắn tới.

Khi anh nhìn thấy tin nhắn của Đinh Tễ, có chút bất ngờ.

Mấy ngày nay có lẽ Đinh Tễ bận ôn bài, vẫn luôn không tìm anh nói chuyện, tần suất gửi khoảnh khắc cũng thấp xuống không ít.

Vô cùng có dáng vẻ như làm việc lớn.

Nhưng mà tin nhắn này của Đinh Tễ quá mức khách sáo, vừa nhìn đã biết là có việc.

Hơn nữa còn là có việc cần nhờ.

– Ôn tập bận không?

Anh cong cong khóe môi, đợi hai phút sau mới trả lời lại một tin.

– Bận chết rồi.

Phía Đinh Tễ không có động tĩnh gì.

Lâm Vô Ngung ăn được nửa ly kem, đúng lúc muốn gọi điện thoại qua hỏi xem có chuyện gì, Đinh Tễ đã gọi tới.

Anh cười, nhận cuộc gọi.

“Tôi nghe hình như cậu không phải đang ôn tập.” Đinh Tễ bên kia nói.

Không biết tại sao, Lâm Vô Ngung nghe giọng nói của cậu có chút khàn khàn, không biết có phải do ôn tập quá sức không.

“Cũng phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi chứ,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi ăn ly kem thả lỏng một chút.”

“Tại sao tôi lại cảm thấy cậu luôn nghỉ ngơi nhỉ.” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung cười: “Nếu không ngày nào đó tôi quay đoạn video tôi ôn tập cho cậu xem có phải tôi luôn nghỉ ngơi không nhé.”

Đinh Tễ cười lên, ngừng một lúc mới nói: “Vết thương kia của cậu sao rồi?”

“Đỡ nhiều rồi,” Lâm Vô Ngung vuốt vuốt mặt mình, “Cũng đã bắt đầu tróc vảy rồi.”

“Có dấu vết không?” Đinh Tễ lại lập tức hỏi một câu.

“Có chút dấu trắng, qua một hai tháng chắc chắn sẽ không còn nữa.” Lâm Vô Ngung nói.

“Vậy thì tốt.” Đinh Tễ nói.

Sau đó im lặng.

Lâm Vô Ngung cũng không nói gì, đợi cậu nói vào vấn đề chính.

“Ừm chuyện đó,” Đinh Tễ nói, “Trước đây có phải cậu đã từng nói có thể giúp tôi tìm chỗ làm thêm không?”

Lâm Vô Ngung im lặng một lúc mới mở miệng ra nói một câu: “Cần bao nhiêu?”

“Cần bao nhiêu cái gì?” Đinh Tễ nói.

“Tiền,” Lâm Vô Ngung cười, “Còn giả vờ.”

“Không giả vờ.” Đinh Tễ cũng cười.

“Nói đi.” Lâm Vô Ngung vươn tay túm lấy mõm Đại Gia muốn ăn trộm kem.

“Cậu có thể cho tôi vay bao nhiêu?” Đinh Tễ cẩn thận hỏi.

Lâm Vô Ngung thở dài: “Tôi có thể cho cậu vay mười vạn, cậu dám cần không?”
Bình Luận (0)
Comment