Kiêu Ngạo

Chương 54

Đinh Tễ ở giường trên nháy mắt im lặng.

Lâm Vô Ngung đoán bản thân mình không đoán sai, sau khi thở ra một hơi mới cảm thấy bên tai mình hơi nóng.

Nói tôi thích cậu khó hơn nhiều so với nói cậu thích tôi …

Lại qua một lát, Đinh Tễ mở miệng, giọng nói khe khẽ nghẹn ngào: “Không phải cậu sợ tôi lại khóc cho nên mới dỗ tôi chứ?”

“Tôi không lấy chuyện này ra để dỗ người khác, không thích hợp, tốt xấu gì tôi cũng là học thần, không tới mức không có đầu óc như vậy,” Lâm Vô Ngung ngồi dậy, “Hơn nữa, câu này cũng không dỗ được cậu, tôi nói xong cậu càng phải khóc?”

“Ừ.” Đinh Tễ đáp lời.

Sau đó Lâm Vô Ngung cảm thấy giường rung lên, có lẽ là Đinh Tễ đang khóc, hơn nữa còn khóc rất lớn, qua một lát anh nghe thấy giường trên truyền tới âm thanh nức nở của Đinh Tễ, hức hức hức.

“Đinh Tễ này,” Lâm Vô Ngung đứng dậy chống khuỷu tay lên mép giường trên, vươn tay qua mò mẫm, chỉ sờ thấy cánh tay của Đinh Tễ, cậu nghiêng người nằm đối mặt vào trong, Lâm Vô Ngung túm lấy cánh tay cậu, “Đinh Tễ?”

“Hả.” Đinh Tễ đáp lời, lại hức hức mấy cái.

“Lúc trưa tôi đã muốn nói rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng cậu không cho tôi nói.”

“Bây giờ cậu thu lại đi.” Đinh Tễ vừa thút thít vừa nói.

“Vậy cậu đợi tôi.” Lâm Vô Ngung nhảy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.

“Cậu đi đâu đấy?” Đinh Tễ gọi một tiếng mang theo tiếng nức nở.

“Thu về.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu đợi một lát.”

Đi tới cửa phòng bếp, đột nhiên chân anh cọ vào một thứ gì đó lông xù xù, làm anh bị dọa suýt nữa đâm vào tường: “Cái gì thế này…”

“Làm Thế Nào hả,” Đinh Tễ hét lên, tiếng nức nở bay sạch, “Có lẽ nó thấy nóng nên không ngủ trong ổ…”

Lâm Vô Ngung cúi đầu mở to mắt nhìn trong bóng đêm, không nhìn thấy gì cả, dù sao Làm Thế Nào cũng có màu sắc của một miếng dẻ lau bẩn, chẳng qua anh nghe thấy tiếng rên hừ hừ của Làm Thế Nào, lúc này anh mới thở ra một hơi, đi vào trong phòng bếp.

“Cậu làm gì vậy?” Đinh Tễ lại hỏi, nghe thấy tiếng động cậu liền nhảy xuống giường.

Lâm Vô Ngung đi ra khỏi phòng bếp, mở đèn phòng khách lên.

Khi Đinh Tễ nhìn thấy con dao thái trên tay anh, cậu lập tức sửng sốt, liên tục lùi về sau mấy bước: “Cậu có ý gì vậy?”

“Diệt khẩu,” Lâm Vô Ngung nhìn chằm chằm cậu, “Lời này chỉ có cậu nghe được, diệt khẩu cậu rồi, cũng coi như thu lại.”

Đinh Tễ hé nửa miệng, nhìn anh một lúc lâu nhưng không nói ra lời.

Lâm Vô Ngung giơ dao lên lắc lư về phía cậu.

Mắt và mũi của Đinh Tễ đều đỏ hồng, nhưng cậu lại đột nhiên cười như điên, vừa nhìn vừa cười đến nỗi không thở nổi: “Con mẹ nó Lâm Vô Ngung, cậu là thằng ngốc sao?”

Lâm Vô Ngung cười, xoay người đặt lại dao vào phòng bếp.

Khi đi ra lần nữa, Đinh Tễ đã cười ngồi xuống đất, ôm lấy bụng, nhìn thấy anh ra ngoài, lại càng cười như điên, cười tới mức Làm Thế Nào ngồi bên cạnh vẻ mặt cũng ngơ ngác.

“Làm sao?” Lâm Vô Ngung đi qua, ngồi xổm trước mặt cậu, “Không khóc nữa?”

Đinh Tễ lại cười mấy tiếng rồi mới hồi thần lại, ngưng cười nhìn anh: “Đậu… “

Lâm Vô Ngung lau đi giọt nước mắt phía dưới mũi cậu: “Đây là nước mũi hả, cười như thế mà không chảy xuống?”

“Cút đi.” Đinh Tễ lau mắt.

“Đi rửa mặt đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi lấy chút đá cho cậu, nếu không có lẽ ngày mai mắt sẽ sưng lên.”

“Ừ.” Đinh Tễ đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Sau khi khóa cửa phòng tắm cẩn thận, cậu lại dán lên cửa nghe tiếng động bên ngoài, Lâm Vô Ngung mở tủ lạnh ra, nhưng không lấy đá mà là lấy coca, Đinh Tễ nghe thấy tiếng anh bật nắp lon.

Sau đó lại nghe thấy tiếng Làm Thế Nào hừ hừ đi qua đó đòi ăn.

Đinh Tễ khẽ thở phào một hơi, xoay người mở vòi nước ở bồn rửa mặt.

Dùng một tay hất nước lên mặt, cậu ngẩng đầu, chống tay lên thành bồn rửa, nhìn bản thân mình trong gương, vành mắt không đỏ như thế nữa nhưng mũi vẫn còn hồng hồng, nhìn là biết vừa mới khóc xong.

Cậu cúi đầu cười, cảm thấy bản thân mình lúc này mới từ từ ổn lại.

Ngây ngốc thêm một lát, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cậu đá dép sang một bên, sau đó bắt đầu nhảy, nhảy từ cửa sang cửa sổ, lại nhảy từ cửa sổ vào trong cửa.

Nhảy qua nhảy lại ba lần, cậu vừa lắc vừa nhảy qua, sau đó lại lắc lại nhảy về.

Ô ye ye ye!

O la la la….

Hừ hi ha ha ha ha!

Sau khi nhảy qua lại mấy lần xong, cậu thở hổn hển, sau đó lại chạy tới trước gương soi toàn thân, bắt đầu nhảy múa trước gương.

Nhớ năm ấy, trước khi còn chưa rơi vào địa ngục ôn tập thi đại học, cậu và Lưu Kim Bằng cũng là thành viên trong đội nhảy ở quảng trường, oai phong nhiều năm, kiếm được vô số giải thưởng, tiền thưởng đưa cho ông bà nội mua không ít đồ, cũng chính là đối thủ cực mạnh của các bác gái nhảy quảng trường….

Nhảy khoảng tầm năm phút, phòng tắm thực sự không chịu được nữa, cậu lại ra mồ hôi, lúc này mới dừng lại, đặt mông ngồi xuống nắp bồn cầu.

Không biết Lâm Vô Ngung đã chuẩn bị đá cho cậu chưa, nhảy suốt như vậy, cậu cảm thấy máu của bản thân chuyển động thông suốt, có lẽ mắt cũng đã bớt sưng.

Cậu sờ sờ mắt mình, lại vô thức nhìn về lỗ hổng trên cửa phòng tắm.

Đột nhiên cả người cứng lại.

Lông tơ từ chân tới đầu dựng đứng cả lên, tai cũng đỏ bừng.

Miếng dán ở cửa bị kéo lên một nửa, Lâm Vô Ngung đang nhìn cậu từ lỗ hổng trên cửa.

“Đậu má!” Đinh Tễ thuận tay túm ống giấy bên cạnh ném qua đó, “Lâm Vô Ngung cậu biến thái à!”

“Cậu vào nhà tắm rửa mặt mất mười phút,” Lâm Vô Ngung nhặt lõi giấy dưới đất quấn lại, “Tôi chỉ xem cậu có chuyện gì thôi.”

“Cậu không thể hỏi hả!” Đinh Tễ gào.

“Lần trước hỏi cậu, cậu cũng không lên tiếng.” Lâm Vô Ngung nói.

“Nếu tôi còn có thể trả lời, tôi sẽ lên tiếng!” Đinh Tễ rống, rống xong lại xấu hổ, “Con mẹ nó cậu đã nhìn thấy gì rồi?”

“Tôi nhìn thấy cậu đi ị không lật nắp bồn cầu.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cút….” Đinh Tễ đứng dậy xông ra khỏi phòng tắm, chỉ vào anh, “Lâm Vô Ngung, cậu thật sự… nhìn thì là một người đứng đắn, tôi thực sự mù rồi mới tỏ tình với cậu… “

“Là tôi tự tỏ tình với mình mà,” Lâm Vô Ngung cười đưa khăn mặt quấn đá vào tay Đinh Tễ, “Đắp lên mắt một lát, cậu nhảy vất vả rồi.”

…..

Đinh Tễ cầm khăn mặt, buồn bực ngồi xuống sô pha.

“Uống coca không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Ừ.” Cậu gật đầu.

Lâm Vô Ngung lấy coca trong tủ lạnh ra, mở ra đưa qua cho cậu.

Cậu vừa đưa tay ra vừa nói: “Lần sau đừng mở hộ tôi, tước đoạt niềm vui mở lon của tôi…”

Còn chưa nói xong, Lâm Vô Ngung thu bàn tay đang đưa coca về, cậu chạm vào khoảng không: “Hả?”

Lâm Vô Ngung lấy một lon mới, quăng cho cậu, cầm lon đã mở ngửa cổ lên uống mấy ngụm.

“Cậu uống hai lon hả, lát nữa mất ngủ đấy.” Đinh Tễ mở lon coca ra.

“Tôi sắp buồn ngủ chết rồi.” Lâm Vô Ngung đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu, “Tôi chỉ ngồi đây nhắm mắt lại, ba giây là có thể ngủ được.”

Có lẽ đây là sự mệt mỏi sau khi qua cơn căng thẳng, dù sao bản thân Đinh Tễ cũng như vậy, bây giờ cậu buồn ngủ muốn chết, không muốn nhúc nhích chút nào.

Nhưng khi Lâm Vô Ngung ngồi xuống bên cạnh cậu, sô pha hơi rung lên, khiến cho cậu đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, vô thức đưa chân lên vòng tay ôm lấy.

Lâm Vô Ngung nhìn cậu không nói gì.

Cậu hơi xấu hổ, động tác này rõ ràng chính là động tác phòng bị, đổi thành người khác có lẽ không có cảm giác gì, nhưng Lâm Vô Ngung có thể nhìn xuyên thấu.

Cậu thở dài một hơi, ôm đầu gối ngả người vào trong sô pha, dựa đầu vào tay.

“Lát nữa cậu cũng đặt báo thức đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi sợ dậy muộn, lúc đến thì đã đông người rồi.”

“Rất đông người sao?” Đinh Tễ hỏi, “Hôm nay cậu đi có đông người không?”

“Đông lắm, Hứa Thiên Bác xếp hàng rất lâu mới chụp được ảnh.” Lâm Vô Ngung nói.

“Còn phải chụp ảnh?” Đinh Tễ sửng sốt.

“Ảnh thẻ sinh viên, chụp xong làm luôn, đợi một lát có thể lấy.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Đậu má, sớm biết tôi đã đi cắt tóc rồi….” Đinh Tễ lập tức không vui, “Khi tôi tới đây có cắt tóc, nhưng giờ đều mọc lung tung rồi!”

“Rất đẹp mà,” Lâm Vô Ngung quay đầu qua nhìn cậu, “Rất…. đẹp trai.”

“Cậu thấy tôi có lúc nào mà không đẹp trai.” Đinh Tễ chậc một tiếng.

“Khi khóc, không đẹp trai, mặt nhăn lại,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhìn rất đáng thương, người không biết còn cho rằng tôi đã đánh cậu.”

Đinh Tễ nghĩ lại, cười một hồi.

Cười xong cậu nhìn góc nghiêng khuôn mặt Lâm Vô Ngung, lại cảm thấy có chút không chân thực: “Haiz.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung nghiêng đầu qua.

“Là thật sao?” Cậu hỏi, “Lời ban nãy cậu nói….”

Lâm Vô Ngung dám chen ngang, cậu dám đá bay lon coca trong tay anh.

“Là thật.” Lâm Vô Ngung cười, “Tại sao cậu lại nghĩ tôi lại lừa cậu chuyện này?”

“Tôi không biết,” Đinh Tễ lại thở dài, đứng dậy uống sạch coca, lại nằm lại vào sô pha, buông tay vuốt ve Làm Thế Nào đang cuộn lại trên sô pha, “Tôi còn không dám tin tôi sẽ trở thành thế này.”

“Tôi còn cho cậu mượn sao biển nhỏ dùng,” Lâm Vô Ngung nói, “Trước giờ tôi chưa từng cho ai dùng cả.”

Đinh Tễ cười ngây ngốc: “Cậu là chó sao, còn bảo vệ đồ ăn.”

“Tôi không có thói quen dùng đồ của người khác,” Lâm Vô Ngung khẽ nói, “Cũng không thích có người đến quá gần tôi.”

“Ý thức lãnh địa rất mạnh mẽ,” Đinh Tễ nói, “Chắc từ nhỏ cậu đã không có không gian riêng thuộc về bản thân nhỉ, hơn nữa cũng mong bố mẹ đều không chú ý tới cậu, đỡ bị chỉ trích.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Cho nên… tôi đã phá lệ vì cậu rất nhiều, bản thân tôi cũng không ngờ tới.”

Đinh Tễ cười cười, trở mình nằm ngửa, gối đầu lên cánh tay: “Nhưng mà… trước đây tôi đã nói, chưa sẵn sàng, là thật, tôi chưa sẵn sàng.”

“Ừ, tôi biết.” Lâm Vô Ngung đáp lời.

“Tôi cảm thấy tôi không thể chấp nhận được….” Đinh Tễ vươn tay lên vạch vạch trong không khí mấy cái mà cũng không biết bản thân muốn vạch gì, “Cậu hiểu không, chuyện yêu đương, người yêu, những thứ đó tôi…. không được.”

“Nói không thể chấp nhận được là được rồi, đừng nói không được.” Lâm Vô Ngung nói.

“Đậu!” Đinh Tễ bật cười, “Sao cậu lại phiền như vậy!”

“Mắt đã đỡ hơn chút nào chưa?” Lâm Vô Ngung đứng dậy, duỗi lưng, “Thoải mái rồi thì đi ngủ đi, ngày mai phải đi sớm, làm thủ tục xong thì mời Hứa Thiên Bác ăn cơm, buổi chiều chúng ta dạo một vòng quanh trường.”

“Được.” Đinh Tễ đột nhiên rất chờ mong ngày mai.

Nếu như biết sẽ có nhiều người như vậy, cậu sẽ không chờ mong nữa.

Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung chen chúc trong dám người, cảm giác xếp hàng mãi không xong, cũng may là hành lý của bọn họ đã đưa cho Hứa Thiên Bác và bạn cùng phòng của cậu để ở ký túc xá trước.

Tuy rằng bên cạnh không ít người cùng khoa, chưa biết chừng còn có bạn cùng phòng, nhưng giờ phút này cậu cũng không để ý nhìn người, chỉ muốn nhanh chóng làm xong rồi đi.

Khó khăn lắm mới lấy được các loại thẻ, đầu Đinh Tễ toàn là mồ hôi.

“Đi kí túc xá thôi.” Lâm Vô Ngung nhìn thẻ trong tay, “Bây giờ bắt đầu là sinh viên đại học rồi nhỉ?”

“Đúng vậy,” Đinh Tễ đập thẻ trong tay tạch tạch, “Còn là sinh viên của trường đại học nổi tiếng…. đợi đã, cậu cầm giúp tôi, tôi chụp mấy tấm hình.”

“Lát nữa tới ký túc xá chụp không được sao?” Lâm Vô Ngung thở dài.

“Không được.” Đinh Tễ nhét thẻ của mình vào trong tay Lâm Vô Ngung, lấy điện thoại ra, “Tới ký túc tôi muốn quay video, để cho bọn họ nhìn thấy ký túc xá của trường danh tiếng sướng thế nào.”

Lâm Vô Ngung chỉ đành mở tay ra, đặt thẻ của cậu trong lòng bàn tay.

Đinh Tễ chụp tách tách mấy tấm: “Tay cậu đúng là rất đẹp.”

“Bạn của cậu có thể nhìn ra đây không phải tay của cậu không?” Lâm Vô Ngung nói.

“Tay của tôi cũng không xấu!” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Chẳng qua là bây giờ có thương tích thôi.”

“Sau này có để lại sẹo không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Bác sĩ nói sẽ để lại sẹo,” Đinh Tễ đăng lên khoảnh khắc rồi cất điện thoại đi, “Tôi nhìn một chút, chỉ tay của tôi cũng bị mờ rồi.”

“Đổi mệnh đấy.” Lâm Vô Ngung cười nói.

“Thứ đó vốn đang thay đổi,” Đinh Tễ nhìn tay mình, “Trước đây tôi cũng không đoán ra sau này bản thân tôi sẽ thích con trai.”

Mức độ đẹp đẽ thoải mái của ký túc xá vượt quá ngoài tưởng tượng của Đinh Tễ, khi đi vào phòng ký túc của bọn họ, cậu đứng ở giữa phòng khách sửng sốt một lúc lâu: “Còn có cả phòng khách?”

“Hai phòng ngủ có một phòng khách,” Hứa Thiên Bác giúp hai người họ đẩy hành lý qua, “Rất thoải mái, hai người ở phòng nào?”

“Phòng này.” Lâm Vô Ngung đối chiếu số phòng, đi vào gian phòng dựa vào bên phải, trên giường đã chuẩn bị chăn đệm, có mã sinh viên của anh.

Khi anh xoay người muốn nhìn chủ nhân của chiếc giường còn lại là ai, Đinh Tễ đã nhanh chóng theo anh vào, giành nhìn trước anh: “Đậu má, không phải tôi.”

“Vậy thì phòng nào.” Lâm Vông Ngung tùy ý đặt hành lý lên giường, đi cùng với Đinh Tễ vào phòng bên cạnh.

“Cái này.” Đinh Tễ vỗ vỗ giường.

Khi cậu quay đầu lại Lâm Vô Ngung, có thể nhìn thấy sự buồn bực trên khuôn mặt cậu, nhưng Hứa Thiên bác vẫn còn ở bên cạnh, cậu cũng không thể nói gì, chỉ có thể đặt hành lý lên giường.

“Thu dọn đi,” Hứa Thiên Bác nói, “Lát nữa đến giờ ăn cơm có thể còn có người khác tới.”

“Ăn xong… thu dọn sau đi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cũng được, tìm người thương lượng đổi phòng ngủ.” Hứa Thiên Bác nói.

Đinh Tễ nhanh chóng nhìn Hứa Thiên Bác, lại nhìn Lâm Vô Ngung.

Lâm Vô Ngung cười cười không nói gì.

Khi đi ra ngoài Đinh Tễ ghé vào bên tai anh: “Cậu ấy biết rồi à?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, cũng sáp lại gần cậu nhỏ giọng, “Cậu ấy đoán ra, đừng lo, cậu ấy sẽ không lắm lời, cũng sẽ không ngạc nhiên.”

“Tôi biết,” Đinh Tễ nói, “Tôi có hơi… “

“Đi từ bên này ra ngoài là …” Hứa Thiên Bác quay đầu, nhìn thấy hai người cậu khẽ khựng lại, vội vàng quay đầu về, “Là hướng đi tới nhà ăn.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.

Đinh Tễ có hơi xấu hổ, đẩy Lâm Vô Ngung một cái, để anh đi cùng hàng với Hứa Thiên Bác.

Bên cạnh trường học có rất nhiều chỗ ăn cơm, đồ Tây, đồ Trung, đồ biển, đồ đất, thức ăn Đông, Tây, Nam, Bắc, bốn phương tám hướng, còn cả ba trùm đồ ăn ngon nhất Trung Quốc đều có đủ.

Mấy người bọn họ cũng chưa từng ăn, đi tới một quán thịt dê theo lời đề cử từ bạn cùng phòng người bản xứ của Hứa Thiên Bác.

“Mấy người ở ký túc các cậu đều đến rồi à?” Đinh Tễ ngồi xuống hỏi Hứa Thiên Bác.

“Tới ba người rồi,” Hứa Thiên Bác nói, “Trưa và tối hôm qua chúng tôi đều ăn ở nhà ăn.”

“Thử đồ ăn hả?” Lâm Vô Ngung nhìn thực đơn.

“Coi như thế đi.” Hứa Thiên Bác nói, “Mỗi nhà ăn đều có đồ ăn đặc sắc, có thể từ từ thưởng thức… Tôi đi pha đồ chấm, hai người muốn gì?”

“Tao đi,” Đúng lúc Lâm Vô Ngung vừa gọi đồ xong, đứng dậy, “Đông người thế này, làm theo khẩu vị của tao nhé.”

Không đợi Đinh Tễ và Hứa Thiên Bác trả lời, anh đã đi rồi.

“… Dựa vào cái gì?” Đinh Tễ không kịp nói lời này với anh.

Hứa Thiên Bác bật cười: “Vậy cậu cũng đi đi.”

“Thôi bỏ đi.” Đinh Tễ nhìn bàn nguyên liệu, cũng không ít người, “Hôm nay tôi xếp hàng đủ rồi, thực sự không muốn chen nữa.”

“Hôm nay còn đông người hơn hôm qua.” Hứa Thiên Bác nói.

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.

Sau đó không còn lời nào để nói.

Bình thường cậu không hay phản ứng người khác, nhưng nhưng ở tình huống bắt buộc cậu cũng có thể tự trở nên thân thiết, chẳng qua Hứa Thiên Bác rõ ràng không phải là một người nói quá nhiều, hơn nữa còn không thân, cậu chỉ biết người này là bạn học, bạn tốt cùng đối tượng thầm mến của Lâm Vô Ngung.

Muốn tìm chủ đề thật sự không dễ.

“Lâm Vô Ngung nói cậu biết xem tướng tay.” Hứa Thiên Bác nói.

“Tôi biết bịa tướng tay,” Đinh Tễ nói, “Cậu ấy không nói với cậu là tôi vừa nói bừa vừa lừa đảo sao?”

“Không.” Hứa Thiên Bác cười, “Thật sự nói bừa sao?”

“Cũng có chút lý luận,” Đinh Tễ nói, “Nhưng bình thường tôi đều nhìn người.”

“Vậy có thể nhìn ra tôi có gì không?” Hứa Thiên Bác đặt tay tới trước mặt cậu

“Cậu là học bá.” Đinh Tễ nói, “Hạng hai thi đại học.”

“Quá chuẩn,” Hứa Thiên Bác giơ ngón tay cái, “Không hổ là anh đẹp trai.”

“Quá khen.” Đinh Tễ nói.

Hứa Thiên Bác cười uống một ngụm trà: “Cậu rất thú vị.”

Chẳng trách Lâm Vô Ngung lại thích.

Đinh Tễ theo thói quen bổ sung toàn bộ lời nói chưa nói hết của Hứa Thiên Bác.

Lâm Vô Ngung mang đĩa nước chấm pha theo khẩu vị của anh về, Đinh Tễ nhìn thôi cũng thấy hối hận, đáng lẽ cậu nên tự đi pha.

Khẩu vị của Lâm Vô Ngung rất mơ hồ, có đôi khi rất kén chọn, có đôi khi lại hoàn toàn không kén chọn, có lẽ anh đã bỏ tất cả nguyên liệu vào trong bát nước chấm này.

Nếu như không có Hứa Thiên Bác ở đây, chắc chắn cậu sẽ bảo Lâm Vô Ngung làm lại một bát cho cậu…

Đương nhiên, chuyện này cũng không thể trách Hứa Thiên Bác ở đây, vừa nãy bảo cậu đi pha cậu cũng không đi.

“Không hợp khẩu vị hả?” Lâm Vô Ngung ở bên cạnh hỏi.

“Không.” Đinh Tễ vội lắc đầu, “Hòa cùng nhau đều có vị này.”

“Không thể nào.” Lâm Vô Ngung nói.

“… Uống thôi.” Đinh Tễ chỉ lon coca mà nhân viên vừa mới mang tới.

“Chúc mọi người,” Hứa Thiên Bác cầm lấy cốc đồ uống trước mặt, nghĩ ngợi, “Chúc mọi người…”

“Cậu mua hạng hai hả?” Đinh Tễ nói.

“Mua đấy.” Hứa Thiên Bác gật đầu.

“Mua đấy.” Lâm Vô Ngung nói.

“Mua đấy.” Đinh Tễ cũng nói.

Sau đó mọi người cùng nhau chạm cốc, vừa cười vừa uống.
Bình Luận (0)
Comment