Kiêu Ngạo

Chương 66

“Bây giờ trẻ con đều giỏi như vậy hả?” Đinh Tễ phì cười, “Khi cháu lớn bằng từng ấy cháu còn không biết gì cả…”

“Cháu thì nói làm gì,” Cô út nói, “Khi cháu bằng từng ấy, cháu chính là người đầu tiên nhận ra chú Lý ở tầng trên muốn ly hôn với vợ.”

Đinh Tễ suy nghĩ, cười hi hi mấy tiếng.

“Điện thoại của cháu đâu?” Cô út hỏi.

“Hả?” Đinh Tễ quơ quơ điện thoại trong tay, “Sao vậy ạ?”

“Trên điện thoại của cháu có ảnh của cậu ta không?” Cô út hỏi dò.

Đinh Tễ hiểu được ý của cô út, trên điện thoại của Lâm Vô Ngung có ảnh cậu, vậy có khả năng là Lâm Vô Ngung có ý đó với cậu, bây giờ cô út muốn biết đây là mũi tên một chiều hay mũi tên hai chiều, dù sao tính chất của mũi tên hai chiều hoàn toàn khác biệt.

Tuy rằng Đinh Tễ không tình nguyện vạch trần chuyện này khi gia đình vừa mới đoàn viên, nhưng cậu vẫn định nói ra sự thật, muốn nói thì nói, nói một lần rõ hết luôn.

Mọi người đều rõ ràng, không ai cần phải đoán.

“Trong điện thoại cháu có,” Đinh Tễ cúi đầu ấn điện thoại mấy cái, “Nhưng mà không dùng làm hình nền… cháu cũng không biết cậu ấy đặt hình cháu làm hình nền từ khi nào.

Cô út không nói gì, nghiêng đầu dựa lên vai cậu, nhìn điện thoại cùng cậu.

Đinh Tễ mở album ra gạt gạt, sau mấy tấm ảnh chụp bé Đậu Xanh ở ngay đầu, bức hình đầu tiên là của Lâm Vô Ngung, cậu có thể cảm thấy cô út khẽ run.

Nhưng mà cậu rất thích tấm ảnh này của Lâm Vô Ngung, tấm ảnh này cậu mới chụp ngày hôm trước.

Lâm Vô Ngung vừa mới tắm xong ra ngoài, cởi trần, vui vẻ đi phơi quần áo ở ban công quay lại.

Ngược ánh sáng, cả người giống như được ánh sao vàng tỉ mỉ bao xung quanh, khi nhìn thấy cậu giơ điện thoại lên, Lâm Vô Ngung dừng lại, hơi nghiêng đầu, cong khóe môi lên người cười.

“Chụp trộm ngay trước mắt tôi à?” Anh nói.

Bối cảnh bên ngoài cửa chính và cửa sổ đều là ánh sáng rực rỡ, còn có cả một mảng bóng cây xanh biếc, trong ống kính bóng cây ấy nhòe thành những khối màu, màu xanh, màu vàng, màu trắng…

“Tấm này rất đẹp trai,” Cô út nhỏ giọng nói, “Ai chụp đấy? Cháu hả?”

“Vâng.” Đinh Tễ trả lời, “Đây chính là phòng ký túc của bọn cháu.”

Cô út không nói gì.

Ngón tay Đinh Tễ giữ trên bức hình một lát, sau khi do dự một khoảng thời gian rất ngắn, cậu đặt bức hình này làm màn hình nền.

Cậu tắt màn hình, sau đó lại nhẹ nhàng bật lên, màn hình sáng, nụ cười của Lâm Vô Ngung hiện ra.

Bị bé Đậu Xanh nhìn thấy như vậy sao…

Cô út khẽ thở dài: “Cô biết rồi.”

“Bé Đậu Xanh còn nói với ai nữa không ạ?” Đinh Tễ hỏi.

“Không có, chỉ… ” Cô út đột nhiên bật cười, “Sáng hôm qua bé Đậu Xanh còn lén lút nói với cô là muốn theo đuổi anh Tiểu Lâm, buổi tối lại nói không muốn theo đuổi nữa, cô hỏi con bé tại sao, nó nói nhìn thấy ảnh của cháu trên điện thoại của anh Tiểu Lâm, còn nói… hai đứa rất thân mật.”

“Cho nên con bé từ bỏ sao ạ?” Đinh Tễ hỏi.

“Ừ.”

“… Thật quyết đoán,” Đinh Tễ cười nói, tuy rằng cậu có thể cười, cũng nghe thấy mình thở phào, nhưng đầu ngón tay vẫn căng thẳng tới phát run, cậu cúi đầu hít vào một hơi, ổn định lại tâm tình của mình, nhỏ giọng hỏi, “Bà nội của cháu có biết không?”

“Không biết, cô không nói với ai cả.” Cô út nói, “Bé Đậu Xanh còn đặc biệt dặn dò cô, con bé bảo cô giáo đã nói, chuyện người khác không chủ động nói với mình, có biết cũng không thể nói ra bên ngoài.”

Lâm Vô Ngung xách một túi đồ ăn và nước uống, gặm bánh hamburger quay lại bên cạnh bạch tuộc.

Lưu Kim Bằng và Bé Đậu Xanh vẫn còn đang xếp hàng, cũng sắp tới lượt rồi, bà nội và ông nội đang ngửa đầu nhìn những người trên bạch tuộc, cười rất vui vẻ, chồng cô út đang trốn ở bên cạnh thùng rác xa xa hút thuốc.

Khi nhìn thấy Đinh Tễ và cô út dựa vào nhau ngồi trên ghế, anh dừng bước chân, trong lòng nặng nề.

Nhìn tình huống là biết ngay đang nói chuyện.

Anh do dự một lát, đi qua phía ông bà nội trước, đưa kem cho bà, đưa coca cho ông.

Thấy Đinh Tễ nhìn về phía này, anh quay đầu giơ túi trong tay lên, Đinh Tễ vẫy tay, tỏ ý bảo anh cầm qua đây, anh chỉ chỉ bé Đậu Xanh, Đinh Tễ gật đầu.

Lâm Vô Ngung đưa kem với khoai cho bé Đậu Xanh và Lưu Kim Bằng: “Không ăn hết thì gọi bọn tôi, cái này không thể cầm lên.”

“Tôi ăn ba miếng là hết bay.” Lưu Kim Bằng nói, “Chỉ có bé Đậu Xanh ăn chậm thôi, người ta phải thanh nhã.”

“Em có thể không thanh nhã.” Bé Đậu Xanh vươn tay nhận lấy kem, mở nắp hộp ra luôn, dùng chút sức ở phía dưới hộp kem, cả khối kem nhô lên cao, cô bé gặm một miếng lớn.

“Này,” Lâm Vô Ngung bị dọa sợ, “Đừng vội, lát nữa lại đau bụng, không ăn hết anh cầm hộ em.”

“Không sao.” Bé Đậu Xanh hào phóng khoát tay, “Em gặm hai miếng rồi đưa cho anh Bằng.”

Lâm Vô Ngung đoán có lẽ cô út và Đinh Tễ chưa nói xong hết, nhưng cũng đã có kết luận rồi, anh xoay người lại, xách gói to đi qua đó.

“Còn kem không?” Cô út hỏi.

“Còn ạ,” Lâm Vô Ngung lấy ra một hộp cho cô, “Còn có cả khoai chiên và cánh gà nữa.”

“Ăn kem cũng là quá lắm rồi, không thể ăn thêm cánh gà nữa,” Cô út nhéo nhéo bụng mình, “Cô đang giảm cân.”

“Khi cháu đi học mẫu giáo cô đã bắt đầu giảm rồi nhỉ,” Đinh Tễ đưa tay vào trong túi cầm lấy một cái hamburger, ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay Lâm Vô Ngung mấy cái, “Đây coi như là cuộc chiến lâu dài, còn là cuộc chiến mà đánh chưa bao giờ thắng.”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu, khóe miệng cong lên rõ ràng.

“Cái gì, cũng thắng được mấy lần,” Cô út cười nói, “Còn nữa, giảm cân chính là sự nghiệp cả đời.”

“Là khẩu hiệu cả đời thì đúng hơn.” Lâm Vô Ngung nói.

“Chỉ có cháu phản ứng nhanh thôi phải không, hai đứa hợp lại bắt nạt cô đấy à?” Cô út lườm hai người, đứng dậy đi về phía đội ngũ xếp hàng, “Đáng ghét.”

“Cậu nói rồi?” Lâm Vô Ngung nhìn cô út đi khỏi, quay đầu hỏi Đinh Tễ.

“Ừ.” Đinh Tễ vừa gặm hamburger vừa đáp lời.

“Khó chịu,” Đinh Tễ nói, “Tôi ngồi xuống bên cạnh cô út đã thăm dò rồi, có lẽ nếu tôi không nói, cô ấy cũng không đợi được tới ngày mai mới hỏi.”

“Tôi thấy cô út… vẫn ổn?” Lâm Vô Ngung cẩn thận hỏi.

“Nhìn thì vẫn ổn,” Đinh Tễ khẽ thở dài, “Khi tôi vừa mới thừa nhận, cả người cô út đều phát run.”

Lâm Vô Ngung không hỏi tiếp nữa.

Cô út hơn ba mươi tuổi, khả năng tiếp nhận chuyện này sẽ tốt hơn, nhưng nếu như bản thân không gặp phải chuyện này, sẽ không bao giờ biết được rốt cuộc bản thân mình có thể thừa nhận hay không, rốt cuộc có thể thừa nhận tới mức độ nào.

Cô út đã tốt lắm rồi.

Những vị phụ huynh suy nghĩ thoáng, thái độ thoải mái giống như chỉ tiếp nhận tin tức đơn giản là “con của tôi yêu rồi”, rắc vào biển người mênh mông, nháy mắt sẽ bị pha loãng giống như chưa từng tồn tại.

Dù sao tại trường Trung học phụ thuộc nổi tiếng văn minh, anh come-out cũng bị công kích ngôn ngữ, cho tới bây giờ thỉnh thoảng cũng sẽ nhận được lời mời kết bạn với mục đích chửi mắng.

“Dù sao cô út cũng sẽ không nói với bà.” Đinh Tễ nói, “Cũng sẽ không nói với bất cứ ai, khi nào tôi quyết định, tôi sẽ tự đi nói.”

“Ừ,” Lâm Vô Ngung gật đầu, cắn một miếng hamburger lớn, “Rốt cuộc là làm sao biết vậy?”

“… Chuyện này thực sự rất thần kỳ,” Đinh Tễ nhìn anh, “Đậu Xanh muốn theo đuổi cậu, nhưng lại đột nhiên không muốn nữa….”

“Từ từ,” Lâm Vô Ngung nghẹn một mồm hamburger không nuốt xuống được, “Cậu nói gì?”

“Bởi vì con bé nhìn thấy hình của tôi trên điện thoại của cậu,” Đinh Tễ nói, “Con bé cho rằng điều đó chứng tỏ cậu thích tôi, cho nên nó từ bỏ, hơn nữa nó còn nói với mẹ, muốn giữ bí mật.”

Lâm Vô Ngung sửng sốt một lúc, nuốt hamburger xuống, cười nói: “Nếu như tôi không rơi vào bẫy của cậu, tôi sẽ đợi con bé mười năm.”

“Lúc bé tôi cũng đáng yêu như thế.” Đinh Tễ nói.

“Vậy nên,” Lâm Vô Ngung suy nghĩ, “Kỳ thực tôi đã đợi cậu mười năm, phải không?”

“… Con mẹ nó cậu đừng có mà bắt được cơ hội là thuận đường trèo lên cột!” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh.

“Chẳng có cách nào, đối với tôi mà nói,” Lâm Vô Ngung nói, “Đâu đâu cũng là cột, căn bản không cần đợi cơ hội cũng rất dễ dàng trèo lên, chỉ là có muốn hay không thôi.”

“Câm miệng.” Đinh Tễ nhìn hàng bên kia.

Lưu Kim Bằng đã dẫn bé Đậu Xanh chuẩn bị lên bạch tuộc, bé Đậu Xanh rất phấn khích, cứ nhảy tại chỗ mãi.

“Tôi đi quay video cho bé Đậu Xanh.” Đinh Tễ lấy điện thoại ra.

Lâm Vô Ngung đi cùng cậu qua đó.

“Đậu Xanh…” Đinh Tễ giơ điện thoại lên gào.

Bé Đậu Xanh quay đầu qua, vẫy vẫy tay về phía cậu: “Ha lu…”

Sau đó Lưu Kim Bằng dẫn cô bé lên một cái xúc tu.

“Có đai an toàn không?” Bà nội đi qua, đứng bên cạnh hỏi.

“Có ạ,” Đinh Tễ giơ camera đối diện bà nội, “Nào, để chúng ta nhìn xem bà lão muốn chơi mà không được chơi nào.”

“Tủi thân chết tôi.” Bà nội nói.

Mấy người đều bật cười.

“Lát nữa bà có thể chơi ngựa gỗ,” Đinh Tễ nói, “Đừng tranh với trẻ con.”

“Bà chưa từng tranh với trẻ con!” Bà nội nghiêm túc trình bày rõ.

“Vậy cháu bị ai kéo từ ngựa gỗ xuống quăng sang một bên,” Đinh Tễ nói, “Tức giận tới nỗi khóc hu hu.”

“Ai biết được là ai.” Bà nội xoay mặt qua, nhìn bạch tuộc, “Mau quay bên kia, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.”

Camera của Đinh Tễ lại quay trở về, dùng ngón tay kéo lại gần, hướng về phía xúc tu bạch tuộc mà Lưu Kim Bằng và bé Đậu Xanh đang ngồi.

Lâm Vô Ngung đứng phía sau bọn họ, vừa ngặm cái hamburger cỡ bự thứ hai vừa nhìn mọi người trong nhà.

Cô út nhìn rất bình thường, nói nói cười cười với chồng, ông bà nội càng vui vẻ hơn, khi bà nội nhìn thấy cái xúc tu lên cao, bà còn nhảy nhảy theo.

Cuối cùng, ánh mắt Lâm Vô Ngung dừng lại ở trên gáy Đinh Tễ.

Đinh Tễ thực sự là một chàng trai rất đẹp trai, ngay cả gáy cũng đẹp.

Anh vươn  tay chọc nhẹ lên gáy Đinh Tễ.

Đinh Tễ quay phắt đầu lại, khẽ hỏi một câu, làm gì đấy?”

“Có sâu.” Lâm Vô Ngung nói.

“Có cái mông.” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh, lại nhanh chóng đảo mắt nhìn hai bên, sau khi xác định không ai chú ý mới nhanh chóng vươn tay, chọc một cái vào mũi Lâm Vô Ngung.

“Quay được không.” Lâm Vô Ngung nói.

“Lát nữa tôi cắt đi là được.” Đinh Tễ nói.

“Đừng xóa bản gốc.” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói.

Đinh Tễ cười: “Biết rồi.”

Bước xuống khỏi bạch tuộc, bé Đậu Xanh dẫn bà nội ngồi một vòng ngựa gỗ, bà nội cười, mấy đứa nhóc bên cạnh đều hét lớn, Lâm Vô Ngung không nhịn được cũng cười theo, không biết là cười gì.

Chơi ngựa gỗ xong, bé Đậu Xanh tiếp tục hướng dẫn du lịch, dẫn mọi người tới mục tiêu tiếp theo.

“Lát nữa là tới thuyền hải tặc,” Cô bé vừa nhìn bản đồ vừa nói, “Thuyền hải tặc kích thích hơn bạch tuộc nhiều, ai mà gan nhỏ với chóng mặt thì đừng chơi… ai muốn chơi cùng con không ạ?”

“Anh chóng mặt,” Lưu Kim Bằng nói, “Anh không chơi được trò này, anh sợ anh sẽ nôn vào người đối diện.”

“Anh chơi.” Đinh Tễ giơ tay.

“Anh cũng chơi.” Lâm Vô Ngung cũng giơ tay.

“Anh Tiểu Lâm vừa mới ăn xong hai cái hamburger cỡ bự,” Bé Đậu Xanh quay đầu nhìn anh, “Lát nữa lên có khó chịu không anh?”

“Em còn nhìn được anh ăn hai cái bánh hamburger cỡ bự?” Lâm Vô Ngung thực sự bội phục.

“Nếu anh ăn hai cái chân gà có lẽ em đã không chú ý tới,” Bé Đậu Xanh nói, “Bánh hamburger quá to, em rất ngạc nhiên, cho nên em nhìn thấy.”

Mọi người đều bật cười.

“Lợi hại.” Đinh Tễ giơ ngón tay cái với cô bé.

Thuyền hải tặc nhìn cũng không kích thích lắm, một cái thuyền lắc tới lắc lui, Lâm Vô Ngung cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ cần không say là được.

Cô út không dám lên, Lưu Kim Bằng say xe, chỉ có chồng cô dẫn bé Đậu Xanh, còn có cả Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung lên chơi.

“Ngồi ở giữa nhé.” Chồng cô út nói.

“Con không sao, con muốn ngồi ở hai đầu.” Bé Đậu Xanh vừa lên thuyền vừa nói, “Bố sợ thì ngồi ở giữa.”

“Bố có gì phải sợ,” Chồng cô út nói, “Bố chỉ sợ con sợ thôi.”

“Con đã ngồi bao nhiêu lần rồi mà,” bé Đậu Xanh nói, “Con không sợ.”

“Ngồi ở giữa hay là ngồi hai đầu?” Đinh Tễ nhỏ giọng hỏi Lâm Vô Ngung, “Hay là chúng ta ngồi ở giữa?”

“Hai đầu.” Lâm Vô Ngung trả lời.

“Cậu chắc chắn?” Đinh Tễ hỏi.

“Chắc chắn.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

Hai người ngồi xuống đầu thuyền đối diện bé Đậu Xanh, ngồi ở hai đầu nhìn nhau.

Chồng cô út chỉ chỉ bên cạnh, hai người quay đầu qua, cô út đang cầm điện thoại quay video cho bọn họ.

Đinh Tễ xua tay, Lâm Vô Ngung ngại ngùng vẫy tay theo, luôn cảm thấy bây giờ cô út đã biết rồi, Đinh Tễ biểu hiện thế nào cũng được, đó là người nhà của cậu, còn bản thân anh làm gì cũng không thích hợp.

Vì thế anh chỉ đành cười cười.

“Vẫy tay.” Đinh Tễ đẩy anh một cái.

“Không thích hợp lắm thì phải?” Lâm Vô Ngung nói, “Cảm giác như cố ý chọc tức người ta.”

“Vẫy tay.” Đinh Tễ lại đẩy anh một cái.

“Được, được, được….” Lâm Vô Ngung giơ cánh tay lên, cùng nhau vẫy với Đinh Tễ.

Cảnh tượng này khiến cho anh nhớ tới video “kỷ niệm một năm tình nhân” quay khi chơi máy bay.

Đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, giống như một dự báo nào đó.

“Được rồi,” Đinh Tễ kéo tay anh xuống, “Vẫy nghiện rồi à, cmn cậu vẫy tay với ai hả?”

Lúc này Lâm Vô Ngung mới chú ý tới cô út đã quay về phía bé Đậu Xanh và chồng ở bên kia, phía dưới chỉ có Lưu Kim Bằng vẫy tay lại với anh, cho anh thể diện, ông bà nội đang đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo.

“Tôi thất thần.” Lâm Vô Ngung cười cười, buông tay xuống.

“Thất thần với Lưu Kim Bằng?” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Không ngờ đấy, một người nhìn có vẻ một lòng như thế, vậy mà lại nhìn trúng anh em tốt của tôi?”

“Cậu chú ý chút đi,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Hai chúng ta ở đây nói gì, làm gì bọn họ không nghe được cũng không nhìn rõ.”

Đinh Tễ đảo mắt nhìn, Lâm Vô Ngung liếc mắt nhìn về phía trước, cách bọn họ một hàng ghế, ba cô gái đều đã quay đầu lại.

Lâm Vô Ngung hắng giọng, không nói tiếp nữa.

“Nhưng mà…” Đinh Tễ duỗi hông, thoải mái híp mắt nhìn, “Nói thật, lúc này tôi thực sự thoải mái, không cần lo lắng điều gì, cũng không phải nơm nớp lo sợ nói gì sai bị nghe thấy.”

Lâm Vô Ngung đặt tay lên đùi, lòng bàn tay hướng lên trên, gõ gõ lên ghế: “Gà con mau tới.”

“Cút.” Đinh Tễ nhìn anh, khi nhìn xuống dưới thấy bàn tay của anh mới bật cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh, “Cậu có bệnh à.”

“Xếp hàng ngồi thôi cũng tương tư thành bệnh,” Lâm Vô Ngung nói, “Quả thực là bệnh rồi.”

Đinh Tễ đang định chọc anh một câu, tiếng chuông thuyền hải tặc vang lên, thuyền bắt đầu chuyển động.

“Phía chúng ta lên trước.” Đinh Tễ nói.

“Sướng.” Lâm Vô Ngung đáp.

Kỳ thực Đinh Tễ không muốn ngồi đầu thuyền, biên độ giao động quá lớn, quá mức kích thích, nhưng Lâm Vô Ngung muốn ngồi, cậu cũng chỉ đành cắn răng ngồi cùng.

Mấy lần đầu còn ổn, đầu thuyền không lên cao.

Sau đó theo quán tính, thuyền càng ngày càng lên cao, ngay khi sắp dựng đứng, bé Đậu Xanh đối diện bật ra tiếng cười thích thú.

“Không biết con nhóc này giống ai… ” Đinh Tễ nói.

Lâm Vô Ngung không nói gì.

Đinh Tễ quay đầu nhìn anh, phát hiện bạn học Lâm Vô Ngung ban nãy còn lạnh lùng phóng khoáng nhất định phải ngồi ở đầu thuyền, giờ đây vẻ mặt cứng lại, các đốt ngón tay nắm lấy tay vịn đều trắng bệch.

“Ơ đậu?” Đinh Tễ kinh ngạc, “Anh Vô Ngung?”

“Cái… ” Lâm Vô Ngung đang định trả lời cậu, đầu thuyền bên họ dâng mạnh lên trên, tạo thành góc 90 độ, Lâm Vô Ngung túm chặt lấy tay cậu, giọng nói cũng như bay lên, “Gì….”

Tuy rằng biết Lâm Vô Ngung sợ hãi, nhưng Đinh Tễ vẫn không nhịn được cười như điên, cái giọng này, cảm giác có thể gọi bố mẹ Lâm Vô Ngung cách xa nghìn dặm tới trước mặt anh.

“Đậu… má!” Khi thuyền di chuyển xuống dưới, Lâm Vô Ngung vẫn luôn nói lời văn minh mắng một câu, “Tại sao lại như vậy?”

“Cậu đừng nói với tôi là cậu chưa từng ngồi đấy?” Đinh Tễ lại ngạc nhiên.

“Đúng là chưa từng ngồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Không được sao?”

Đinh Tễ còn chưa lên tiếng,  đầu thuyền bên kia lại lên cao, Lâm Vô Ngung nằm bò ra tay vịn: “Không ổn rồi, không ổn rồi,…”

“Cậu muốn nôn hả?” Đinh Tễ vừa vui vẻ vừa lo lắng, cũng nằm dựa vào tay vịn, ghé lại bên tai anh nói nhỏ, “Khó chịu à?”

“Không phải,” Lâm Vô Ngung nắm chặt lấy tay cậu, “Chỉ là tim đập bùm bùm, bùm bùm, tôi chết mất…”

“Tim cậu không bị sao chứ?” Đinh Tễ căng thẳng.

“Không có,” Lâm Vô Ngung nói, “Đã kiểm tra rồi, chẳng qua… đậu, tôi sợ.”

“Không sợ, không sợ, không sợ,” Đinh Tễ vội vàng nhỏ giọng nói, lại nhìn về phía bé Đậu Xanh ở đầu kia, chồng cô út cũng đã nằm gục xuống tay vịn, chỉ có bé Đậu Xanh còn vui vẻ vừa gọi vừa vẫy tay với mẹ, cậu nhân dịp này, hơi tiến lên trước, cắn nhẹ một cái lên tai Lâm Vô Ngung, “Đừng sợ.”

Lâm Vô Ngung quay đầu qua: “Cái gì thế?”

“Không cảm nhận được sao?” Đinh Tễ nói.

“Cậu cắn tôi?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Ừ.” Đinh Tễ trả lời.

Lâm Vô Ngung bật cười: “Tôi khỏe rồi.”
Bình Luận (0)
Comment