Kiêu Ngạo

Chương 86

“Đinh Tễ” Giọng của bố cậu lại vang lên ở bên ngoài, “Bố mong con bình tĩnh, bố biết con… bất mãn với bố mẹ, cảm thấy bố mẹ chưa từng quan tâm con…”

Đinh Tễ không nghe kỹ, từ sau khi bố mẹ cậu về nước, phát hiện ra đứa con của mình không tự động phối hợp trở thành khuôn mẫu đứa con hiếu thảo đã thường xuyên nói những lời thế này.

“Có lẽ bố mẹ có đôi chỗ không làm tròn trách nhiệm, nhưng bố mẹ không hề nghĩ rằng con lại quá quắt như vậy,” Bố cậu nói, “Càng không thể trở thành lý do con buông thả bản thân, không phép tắc, không biết lớn nhỏ, không coi trọng bề trên…”

Bố cậu còn viết cả bản nháp sao? Bình thường nói chuyện cũng không lưu loát như vậy. Đinh Tễ lấy điện thoại trong túi ra.

Bên trên hiển thị tin nhắn chưa đọc, của Lưu Kim Bằng và Lâm Vô Ngung.

Đinh Tễ mở của Lâm Vô Ngung, chỉ là một câu rất đơn giản.

– Sao rồi?

Ờ, chỉ có hai chữ.

Câu hỏi khá cẩn thận và kiềm chế.

Tin nhắn được gửi từ nửa tiếng trước, khoảng lúc mà cậu và bố mẹ rơi vào trong tình trạng xấu hổ. Không nhận được tin trả lời của cậu, Lâm Vô Ngung không gửi tiếp tin nào nữa.

Nhưng Đinh Tễ biết chắc chắn anh đang nôn nóng.

Cậu do dự một lát, trả lời lại một tin.

– Không phải quá thuận lợi, có lẽ trước năm mới tôi đều phải ở đây.

Cậu lục lọi ba lô, không thấy sổ tay nuôi gà, trước khi về cậu đã tháo nó ra, có lẽ không để trong ba lô mà để trong túi áo khoác.

Cậu thở dài.

Áo khoác còn để trên sô pha ngoài phòng khách.

“Ý là cậu ấy có thể bàn chuyện với bố mẹ?” Lưu Kim Bằng kéo ba con chó Bull béo như heo, nhìn Lâm Vô Ngung, “Tuy rằng không thuận lợi, nhưng vẫn phải ở nhà mấy ngày, vậy chứng minh có thể nói chuyện,… đậu, tại sao cậu ấy lại không trả lời tin nhắn của tôi?”

“Bởi vì hai chúng ta hỏi cùng một câu,” Lâm Vô Ngung nhìn điện thoại, “Trả lời một người là được rồi.”

“Cậu ấy cũng không biết hai chúng ta đang ở chung với nhau!” Lưu Kim Bằng nói, “Cho nên vẫn là trọng sắc khinh bạn, tôi thực sự không nhìn ra thằng nhóc này lại có cái tính ấy!”

“Không đúng lắm.” Lâm Vô Ngung dừng bước.

“Sao hả?” Lưu Kim Bằng cũng dừng lại, vừa kéo chó dừng theo, vừa quay ra nhìn anh, “Làm sao? Bây giờ tôi rất mẫn cảm, cậu đừng dọa tôi.”

“Cậu ấy bị nhốt lại rồi.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu ta.

“Cái gì?” Lưu Kim Bằng sửng sốt.

“Bố mẹ cậu ấy là dạng người mà có thể nói chuyện với cậu ấy sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Không giống lắm,” Lưu Kim Bằng suy nghĩ, “Bọn họ rất mạnh mẽ, là kiểu mặc kệ cậu có nghe lời tôi hay không, tôi là người giỏi, tôi đúng. Tôi thực sự không thích bố mẹ cậu ấy, có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc.”

“Vậy Đinh Tễ thuộc dạng cho dù không nói chuyện được nhưng vẫn ở trong nhà sao?” Lâm Vô Ngung lại hỏi.

“Dựa theo cái tính cách mười mấy năm của cậu ấy, chắc chắn không phải.” Lưu Kim Bằng bắt đầu hiểu ra ý anh, cau mày lại, suy nghĩ nghiêm túc, “Nhưng bây giờ không phải bình thường, không phải cậu ấy đang vì… tình yêu vĩ đại của hai người mà cắn răng nhịn sao?”

“Không đâu.” Lâm Vô Ngung nói.

Lưu Kim Bằng nhìn anh.

“Tôi nói cậu ấy sẽ không nhịn như vậy đâu,” Lâm Vô Ngung cũng nhìn cậu ta, “Không phải chúng tôi không vĩ đại.”

“Cmn tôi không nói bọn cậu vĩ đại, tôi nói tình yêu của bọn cậu vĩ đại.” Lưu Kim Bằng nói.

“Đúng vậy.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

Lưu Kim Bằng há miệng, không nói tiếp lời ban nãy.

“Vậy nên,” Lâm Vô Ngung cúi đầu, vừa trả lời tin nhắn của Đinh Tễ vừa nói, “Có lẽ là cậu ấy…”

– Đã nói gì thế? Đừng cãi nhau.

“Bị nhốt rồi” Lưu Kim Bằng giành đáp thành công, “Nhưng Đinh Tễ không phải là kiểu người muốn nhốt thì nhốt được, đúng không?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung vẫn tin tưởng kỹ năng bẻ khóa và tính cách nóng nảy đôi khi không thể khống chế của Đinh Tễ, “Nhưng nếu như cậu ấy bằng lòng nhịn, cậu ấy sẽ nhịn được, không bẻ khóa ra ngoài, không đạp thủng cửa, cũng không nhảy lầu.”

“Nhà của bố mẹ cậu ấy ở tầng rất cao,” Lưu Kim Bằng nói,”Nhảy ra ngoài đừng nói là gãy tay gãy chân, còn có thể chết luôn đấy.”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu ta: “Nhảy qua cửa sổ chạy trốn thông thường sẽ nhảy từng tầng một, khác so với lưu trình tự sát.”

“Được, được, được.” Lưu Kim Bằng vẫy tay với anh, “Cậu giỏi nhất.”

“Cũng bình thường.” Lâm Vô Ngung.

“Cậu có biết nói chuyện không vậy!” Lưu Kim Bằng túm xích chó, trừng mắt nhìn anh, “Nói chuyện với cậu đúng là tốn sức!”

Tôi cũng thấy vậy.

Lâm Vô Ngung cười cười: “Ngại quá, tôi sẽ chú ý hơn.”

“Tốt nhất là cậu nên chú ý.” Lưu Kim Bằng lại thở dài, “Vậy nếu như cậu ấy thực sự bị nhốt, bây giờ phải làm thế nào?”

“Xem có thể nói chuyện được đến đâu,” Lâm Vô Ngung nói, “Bị nhốt cũng phải có một yêu cầu nào đó, bị nhốt lại cũng có thể coi như giải quyết vấn đề, chỉ cần sau này Đinh Tễ có thể nói chuyện được…”

Đinh Tễ gửi tin nhắn tới, anh lấy điện thoại ra xem.

– Yên tâm, tôi đã nghĩ xem phải nói với bọn họ thế nào rồi.

– Ừ, Có chuyện gì thì phải bảo tôi.

“Chưa tới mấy ngày nữa là đến tết.” Lưu Kim Bằng rầu rĩ ngồi xổm xuống, túm lấy một chú chó, xoa đầu nó, “Nếu như cứ bị nhốt vậy không thả thì sao, có lẽ ông bà nội sẽ nghi ngờ.”

“Cậu có số điện thoại của cô út không?” Lâm Vô Ngung cũng ngồi xổm xuống, kéo một chú chó khác tới xoa, trong lòng cảm thấy không ổn, bàn tay chạm vào lớp da dày của chó Bull béo mới đỡ hơn chút.

“Không có.” Lưu Kim Bằng nói.

“Hỏi Đinh Tễ đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Lỡ như bị thu điện thoại thì cậu hỏi an toàn hơn.”

“Ừ, cậu muốn gọi điện cho cô út hả.” Lưu Kim Bằng lập tức lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Đinh Tễ.

“Còn chưa quyết định, xem tình huống thế nào trước đã,” Lâm Vô Ngung nói, “Chắc chắn Đinh Tễ có suy nghĩ của riêng mình, bây giờ chúng ta chỉ là người trợ giúp, phối hợp với cậu ấy, xác định bên kia làm gì chúng ta mới hành động.”

“Được, nếu như giành trước cậu ấy, cậu ấy sẽ đánh người.” Lưu Kim Bằng nói, “Tính cách như cún.”

Lâm Vô Ngung cùng Lưu Kim Bằng cho mười hai chú chó đi dạo xong, cuối cùng mới đợi được cậu ta tan làm. Hai người đi tới quán cơm.

“Kỳ thực cậu không cần phải mời tôi ăn đâu.” Lưu Kim Bằng nói, “Tôi với Đinh Tễ làm bạn bao nhiêu năm như thế, giống như anh em ruột, cậu không cho tôi hỗ trợ tôi sẽ nổi nóng với cậu đấy.”

“Cũng không phải,” Lâm Vô Ngung không định giả vờ bình tĩnh trước mặt Lưu Kim Bằng, anh cười cười, “Tôi cũng có chút… ngồi trao đổi thông tin với cậu một lát tôi mới có thể ổn hơn.”

“Ừ, tôi biết cảm giác này, dù sao xảy ra chuyện rồi, không cần quan tâm có thể giải quyết được hay không, có một đám người tụ tập làm cả đống chuyện linh tinh cũng cảm thấy yên tâm hơn.” Lưu Kim Bằng nói.

“…Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Nhà cậu chỉ cần xử lý đơn giản vậy là xong sao?” Lưu Kim Bằng nói, “Bố mẹ cậu không nói gì hả. Nếu bố mẹ Đinh Tễ xếp hạng hai top phụ huynh thất bại thì bố mẹ cậu phải xếp hạng nhất, còn được thêm giải phụ là đặc biệt thần kinh.”

“Như vậy mới dễ giải quyết.” Lâm Vô Ngung nói, “Không kiêng nể gì mới cho một dao.”

Lưu Kim Bằng nhìn anh.

“Sao thế?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Một dao? Ý cậu là câu dao sắc chặt dây rối?” Lưu Kim Bằng nói.

“Hả….” Lâm Vô Ngung bật cười. “Tôi lười nói, hơn nữa nói vậy mới ngầu.”

“Ngầu cái mông, làm tôi nghẹn thở.” Lưu Kim Bằng nói.

Trước đây Lâm Vô Ngung chưa từng tiếp xúc với người như Lưu Kim Bằng. Tuy rằng có hơi ngốc, nhưng biết nghĩa khí, tuy rằng rất thô tục nhưng lại rất chân thành.

Anh và Lưu Kim Bằng ăn xong lại nói chuyện thêm một lát, cảm giác lo âu và mờ mịt giảm đi không ít.

Không chỉ vì Lưu Kim Bằng thú vị, còn vì có đôi khi anh nhìn thấy bóng dáng của Đinh Tễ trên người Lưu Kim Bằng, là cái kiểu lưu manh giang hồ bất cần đời.

Cậu ta rất giống Đinh Tễ.

Cả một học kỳ này bọn họ chưa từng tách ra, bây giờ không chỉ tách ra mà còn đối mặt với chuyện này. Bởi vì tâm tư lo lắng phức tạp, cho nên càng thêm nhớ nhung.

Đặc biệt là khi quay lại khách sạn.

Trước thềm năm mới, khách sạn cũng không quá vắng vẻ, không ít người về thăm người thân, về nhà, còn có cả những người đi du lịch dịp năm mới.

Nhưng người trong lòng có chuyện vướng mắc chỉ có mình Lâm Vô Ngung.

Bây giờ anh vô cùng ghen tị, ghen tị bất cứ ai mang khuôn mặt tươi cười.

Sau khi quay lại phòng, Lâm Vô Ngung lại nhìn điện thoại mình. Thời gian xem điện thoại một năm của anh cộng lại cũng không nhiều bằng mấy ngày này, nhưng nội dung nhìn thấy lại rất ít.

Đinh Tễ vẫn không gửi tin gì tới.

Lưu Kim Bằng cũng không nhận được tin gì của cậu cả.

Bây giờ không có ai biết tình huống của Đinh Tễ, là đang nói chuyện hay là đang ngồi ngốc, đã ăn cơm chưa, ăn gì, có ăn no hay không….

Lâm Vô Ngung cầm điện thoại lên, đặt lễ tân một phần đồ ăn khuya.

Cho tới buổi trưa ngày hôm sau, khi Lưu Kim Bằng gọi điện thoại tới, hai người bọn họ cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai.

“Cả một buổi tối,” Lưu Kim Bằng nói, “Cả một đêm, đều không có cơ hội gửi tin gì tới sao?”

“Cậu gửi tin nhắn cho cậu ấy,” Lâm Vô Ngung nói, “Giả vờ như không biết gì, hỏi xem cậu ấy có ở nhà ông bà nội không, sau đó nói cậu muốn tới đó chơi.”

“Cậu cảm thấy cậu ấy có bị thu điện thoại không?” Lưu Kim Bằng hỏi.

“Chưa biết được…” Lâm Vô Ngung cau mày, “Bây giờ cũng không nói được gì cả, nếu như bị nhốt, có lẽ điện thoại chưa bị lấy đi ngay. Nếu như chưa lấy điện thoại đã bị nhốt, vậy vẫn phải mở cửa để giành điện thoại đúng không? Điện thoại là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Đinh Tễ, bố cậu ta có thể giành được sao?”

“Tôi gửi tin nhắn trước, hay là tôi gọi điện thoại luôn,” Lưu Kim Bằng nói, “Tôi thực sự không biết nhà cậu ấy lại nát như vậy, nghỉ đông về nhà còn không cho nghe điện thoại của bạn bè chắc?”

“Được.” Lâm Vô Ngung cảm thấy đầu óc rất loạn.

Sau khi Lưu Kim Bằng tắt máy, anh đi lại trong phòng rất nhiều vòng, cũng không nghĩ được ra là vì sao.

Điện thoại lại kêu lên, Lâm Vô Ngung chưa nghe xong tiếng reo đầu tiên đã ấn nghe: “Sao rồi?”

“Cmn ai mà ngờ được!” Lưu Kim Bằng rống lên ngay, “Máy bận rồi! Điện thoại của Đinh Tễ bận rồi! Cmn là vì người sử dụng tạm thời ngừng sử dụng dịch vụ!”

Lâm Vô Ngung cắn môi, không ngờ còn có thể làm vậy.

“Bố mẹ cậu ấy có thể cắt dịch vụ của cậu ấy sao?” Anh vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Ngày trước Đinh Tễ dùng tên của bà nội làm số,” Lưu Kim Bằng nói, “Tôi nghĩ giấy tờ vẫn ở chỗ của bà nội, chắc bọn họ lấy khi mua bảo hiểm cho bà nội.”

“Cậu gọi điện cho cô út hỏi thử chuyện này xem, sau đó nói cho tôi ngay,” Lâm Vô Ngung nói, “Khi nào cậu tan làm tới nhà của ông bà xem, mua chút gì đó nói là trong cửa hàng phát, mang cho ông bà, sau đó quan sát. Tôi sợ bọn họ không liên lạc được với Đinh Tễ sẽ biết cậu ấy mâu thuẫn với bố mẹ, nếu vậy cậu cứ bịa ra chuyện gì đó.”

“Được.” Lưu Kim Bằng lập tức đồng ý.

“Tốt nhất là thống nhất với cô út, nói là có mâu thuẫn gì đó. Lỡ như mỗi người nói một kiểu là xong đời.” Lâm Vô Ngung nói, “Đầu óc bà nội rất nhanh nhạy.”

“Hiểu rồi.” Lưu Kim Bằng nói, “Tôi đã lĩnh giáo sự lợi hại của bà nội mười mấy năm nay.”

Lâm Vô Ngung cúp máy rồi không dám chậm trễ, khoác áo chạy ra bên ngoài khách sạn.

Vừa xuống tầng vừa gọi điện thoại cho anh Bôn.

“Ồ, em về…” Anh Bôn chưa kịp nói xong câu đầu tiên đã bị ngắt lời.

“Anh Bôn, năm mới vui vẻ, bây giờ em tới chỗ anh ngay,” Lâm Vô Ngung nói, “Em muốn mượn máy bay.”

“Hả? Được.” Anh Bôn sửng sốt, “Mượn kiểu nào? Em nhận việc hả?”

“Không phải,” Lâm Vô Ngung chạy ra khỏi cửa khách sạn, lên chiếc xe taxi đỗ ngoài cổng, “Em có việc gấp cần dùng.”

“Vậy em tới đây đi,” Anh Bôn nói, “Nhà anh chỉ có mấy thứ bỏ đi, nhưng mà vẫn bay được.”

“Vậy là đủ rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

Tắt điện thoại, nói địa chỉ cho lái xe, Lưu Kim Bằng lại gọi tới: “Cô út không biết chuyện này! Nhưng có lẽ ông bà nội vẫn chưa phát hiện, nếu như phát hiện không liên lạc được chắc chắn sẽ hỏi cô út. Tôi đã thương lượng rồi, cứ nói là nghỉ đông rồi mà bố cậu ấy còn ép cậu ấy đọc sách chuyên ngành nên cãi nhau, cộng thêm trước đây đã bất hòa, bây giờ mới bạo phát.”

“Được,” Lâm Vô Ngung nói, “Vậy khi nào cậu tan làm, ông bà nội có nói gì đó không ổn, cậu đừng nhắc chuyện này vội.”

“Ừ.” Lưu Kim Bằng trả lời.

“Gửi địa chỉ nhà Đinh Tễ cho tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tỉ mỉ một chút, tòa nhà, số tầng, số phòng, hướng phòng.”

“Đậu, cậu định làm gì?” Lưu Kim Bằng căng thẳng, “Cậu định đánh tới đấy cướp người hả?”

“Không phải,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi không điên tới vậy.”

“Vậy cậu định làm gì?” Lưu Kim Bằng hỏi.

“Nếu như cậu không yên tâm, mười giờ gặp tôi ở dưới nhà cậu ấy.” Lâm Vô Ngung nói.

Anh Bôn bỏ đi không ít máy bay, khi Lâm Vô Ngung tới, anh ta đang bê thùng xuống dưới.

“Làm gì mà vội thế này?” Anh Bôn đưa thùng cho anh.

“Không gấp cũng không cần tìm anh.” Lâm Vô Ngung nói, “Cảm ơn anh nhé.”

“Lâm Vô Ngung, đừng làm chuyện gì phạm pháp,” Anh Bôn nhìn anh, “Em là người có giấy phép điều khiển máy bay không người lái.”

“Vâng,” Lâm Vô Ngung nói, “Anh cảm thấy em có thể làm ra chuyện gì?”

Anh Bôn cười vỗ vai anh: “Anh đoán là em định tỏ tình với ai đó hả, không mang máy bay nào về sao?”

“Anh Bôn anh thông minh thật đấy.” Lâm Vô Ngung cười vẫy tay với anh ta, “Em đi đây, mấy ngày nữa trả anh sau.”

Lưu Kim Bằng còn tích cực hơn Lâm Vô Ngung. Lúc chín giờ bốn mươi phút, Lâm Vô Ngung tìm được nhà Đinh Tễ theo địa chỉ Lưu Kim Bằng cung cấp, cậu ta đã đứng ở góc tường run rẩy vì lạnh.

“Cậu tới muộn mười phút nữa là tôi sẽ lạnh chết ở đây đấy”. Lưu Kim Bằng cầm miếng dán giữ nhiệt, nước mắt bị gió thổi dính lên mặt.

Lâm Vô Ngung tháo khăn quàng cổ đưa cho cậu ta: “Trùm lên đầu.”

“Cậu thì sao?” Lưu Kim Bằng hơi do dự khi cầm lấy khăn quàng.

“Tôi mặc nhiều.” Lâm Vô Ngung đội một chiếc mũ trượt tuyết, lại trùm mũ áo khoác lên, còn buộc dây lại.

“Cái này là gì?” Lưu Kim Bằng chỉ cái thùng.

“Máy bay.” Lâm Vô Ngung ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt, “Phòng ngủ của Đinh Tễ ở hướng này hả?”

“Ừ.” Lưu Kim Bằng chỉ lên trên, “Đếm lên trên, cửa sổ tầng thứ chín, không bật đèn.”

“Nhìn thấy rồi.” Lâm Vô Ngung nhìn thấy cửa sổ, đang kéo rèm, phía sau rèm cửa không có ánh sáng chiếu ra.

“Cậu muốn làm gì?” Lưu Kim Bằng nói, “Thứ này có thể làm Đinh Tễ ra ngoài.”

Lâm Vô Ngung mở thùng ra, lấy máy bay đặt dưới đất, sau đó buộc một cây gỗ nhỏ lên: “Xem tình hình thế nào trước đã.”

“Đậu,” Lưu Kim Bằng ngồi xổm bên cạnh nhìn anh, “Cậu giỏi thật, Romeo và Romeo thời hiện đại, lén lút cũng không cần trèo tường.”

Lâm Vô Ngung không nói gì, lấy điều kiển từ xa ra.

Khi máy bay cất cánh, Lưu Kim Bằng tiếp tục ở bên cạnh tấm tắc cảm thán, tạm thời không quan tâm tới tình hình của Đinh Tễ, chỉ chăm chú nhìn máy bay bay.

“Có gió liệu có bị thổi bay không?” Cậu ta hỏi.

“Không đâu.” Lâm Vô Ngung điều khiển máy bay bay thẳng lên trên, “Nhưng mà tương đối tốn pin, cho nên phải nắm chắc thời gian.”

“Ồ.” Lưu Kim Bằng lại gần nhìn, chỉ trên màn hình, “Cái này có thể nhìn thấy tôi này, đậu, giờ có ai ló đầu ra ngoài nhìn sẽ bị dọa nhảy dựng… nhưng mà hơi tối, không nhìn rõ… được rồi, được rồi, tới rồi! Chính là chỗ này!”

Trên màn hình có thể thấy rõ cửa sổ phòng Đinh Tễ, nhưng không quay được gì cả.

“Cậu ấy sẽ không bị nhốt trong phòng khác đấy chứ?” Lưu Kim Bằng nói, “Hay là đang ngủ rồi?”

“Thử chút đi.” Lâm Vô Ngung điều khiển máy bay nhẹ nhàng tiến về phía trước, tới gần cửa, sau đó lại tiến lên, dùng cây gỗ nhỏ buộc trên máy bay gõ lên cửa kính thủy tinh.

“Trâu bò.” Lưu Kim Bằng xoa tay, “Trâu bò!”

Trên tầng cao, gió hơi mạnh, gió thổi qua làm máy bay đảo mạnh. Lâm Vô Ngung lùi máy bay về sau, khống chế tốt rồi lại tới gần, tốc độ nhanh hơn so với ban nãy, dùng cây gỗ gõ vào cửa kính.

Khi máy bay di chuyển ra ngoài, ngón tay Lưu Kim Bằng chọc lên màn hình: “Mở rồi, mở rồi, mở rồi! Mở cửa sổ rồi, đậu má, hai người thật trâu bò!”

Lâm Vô Ngung nhanh chóng điều khiển máy bay bay xuống, ngẩng đầu lên nhìn.

Cửa sổ được mở ra, Đinh Tễ ló nửa người ra bên ngoài nhìn, đầu tiên là nhìn xuống dưới, sau đó vẫy tay mạnh với hai người.

Lâm Vô Ngung cảm thấy như xa vậy cũng có thể nhìn rõ được mắt cậu đang trợn tròn.

“Cho xuống để làm gì?” Lưu Kim Bằng vừa nhảy vừa vẫy tay với Đinh Tễ, “Cậu có thu được giọng không! Nghe xem cậu ấy nói gì!”

“Lát nữa,” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại trong túi ra, “Gió lớn như vậy, pin cũng không đầy, bay thêm một lúc nữa sẽ hết pin.”

“Đậu?” Lưu Kim Bằng nhìn anh, “Cậu định… đưa điện thoại lên đó?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung cố định điện thoại lên máy bay, “Dù sao cũng phải liên lạc được mới biết bước tiếp theo phải làm thế nào.”

“Giỏi thật,” Lưu Kim Bằng nói, “Hai người được lắm, hay là lần tới đưa cho cậu ấy cái dù để cậu ấy dùng nó trốn luôn.”
Bình Luận (0)
Comment