Kiêu Ngạo

Chương 94

“Có người có thể vào trong ký túc xá của bọn em ăn trộm hả?” Lâm Trạm hỏi.

“Không vào được, khách vào chơi đều phải đăng ký mới được vào.” Lâm Vô Ngung nói, “Đây là người trong nhà làm, chẳng qua không biết là mấy người ở phòng em hay là phòng khác đi vào.”

“Trộm cướp tự sát hả,” Lâm Trạm nói, “Không hiểu là nghĩ gì.”

“Ai biết được.” Lâm Vô Ngung vuốt đầu Làm Thế Nào.

“Vậy em về đi,” Lâm Trạm nói, “Kiểm tra xem mấy cái bcs linh tinh của em có bị mất không.”

“… Bên trong ngăn tủ khóa,” Lâm Vô Ngung cảm thấy có chút thần kỳ, không biết tại sao Lâm Trạm có thể bình tĩnh như nước, đột ngột nói chuyện bcs với anh mà không hề lúng túng, “Em cũng không để ý nếu người khác biết chuyện này.”

Chưa biết chừng chính là đang định đuổi anh đi, Lâm Trạm vẫn luôn nói chuyện rất thẳng thắn, cũng sẽ không che dấu suy nghĩ anh ta muốn ở đây một mình.

Nhưng mà hôm nay Lâm Vô Ngung cũng không định nói mấy câu rồi đi, cho dù anh không nói gì cũng muốn ở chỗ Lâm Trạm đủ một tiếng mới đi.

“Anh có xem ảnh nữa không?” Lâm Vô Ngung lắc điện thoại.

“Ừ.” Lâm Trạm lại ngó sang chỗ anh, nhìn màn hình điện thoại.

Lâm Vô Ngung cảm thấy loại người bình thường không thích chụp ảnh như mình mới có thể cùng người khác xem từng bức ảnh trong điện thoại của mình. Nếu vào kiểu tách tách cả ngày giống như Đinh Tễ, tiếp tục xem chưa biết chừng sẽ có tấm nào kì quái, anh đi wc cũng bị cậu chụp lén.

Có điều ảnh chụp của anh đều là ảnh chụp lúc đón tết, tương đối thú vị, sau khi xem xong ảnh chụp tết thì tới những bức ảnh trước đây anh chụp. Đa phần là chụp khi nhận việc quay phim, một vài phong cảnh, chi tiết thiết bị, hoặc là những bức ảnh đã quên thuận tay chụp được.

Anh vốn cảm thấy có lẽ khi xem xong những ảnh chụp sôi nổi mừng năm mới kia Lâm Trạm sẽ không còn hứng thú nữa. Nhưng anh phát hiện ra Lâm Trạm rất nghiêm túc xem những ảnh chụp trước đây của anh.

“Đây là đâu?” Lâm Trạm hỏi.

“Con đường ở phía Đông thành phố chúng ta, có lẽ lúc anh đi vẫn là đường đất.” Lâm Vô Ngung nói, “Sau đó thì sửa lại, con đường này được mở ra ở thôn thứ hai.”

“Phong cảnh đẹp nhỉ.” Lâm Trạm lại lật tấm phía sau, “Đây là gì?”

“Giày của em.” Lâm Vô Ngung nói, “Đều dính bùn bẩn, em bất chợt phát hiện ra nó hơi giống cái bàn, bên cạnh có hai người…”

“Có hơi giống,” Lâm Trạm thuận tay lấy một quyển vở bên cạnh, cầm bút phác thảo nhanh một bức tranh, “Rất thú vị.”

Lâm Trạm nhanh chóng vẽ ra một chiếc giày, trên chiếc giày còn dính bùn đất, trên bùn đất biến thành một cái bàn, bên trên còn có vài giọt bùn, giọt lớn hơn được vẽ thành bình rượu và cái cốc.

“Anh định làm ra hả?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Chưa biết được, nghĩ ra thì vẽ thôi, chưa biết chừng sau này có thể có chút linh cảm.” Lâm Trạm nhanh chóng phác thảo thêm cả hình người nho nhỏ, bay trên không trung, sau đó viết một hàng chữ nhỏ bên cạnh.

Thế giới bị giấu đi.

“Sắp tới sinh nhật em rồi.” Lâm Vô Ngung chợt nói.

Lâm Trạm nhìn anh: “Vẫn còn tầm mười mấy, hai mươi ngày nữa, vào cuối tháng ba nhỉ?”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Anh có cần phải tặng quà cho em không?” Lâm Trạm hỏi.

“Có.” Lâm Vô Ngung chưa từng đòi quà người khác, nếu như không quen Đinh Tễ, có lẽ cả đời này anh cũng không “làm nũng” như vậy. Nhưng dù sao Đinh Tễ không ở bên cạnh, đối tượng “làm nũng” lại không phải bà lão đáng yêu hiền lành như bà nội Đinh Tễ.

Lâm Trạm nhìn anh, qua một lúc mới hỏi câu nữa: “Em muốn quà gì?”

Lâm Vô Ngung rũ mi nhìn bức tranh trên tay anh ta.

Lâm Trạm vội khép vở lại, quăng sang một bên, lại cầm một quyển sách đập lên trên: “Làm cái này phiền lắm, không được.”

Lâm Vô Ngung bật cười.

Có lẽ là vì tránh để người khác giao lưu gì nhiều, Lâm Trạm nói chuyện rất rõ ràng, không vòng vèo cũng không biết uyển chuyển.

“Vậy anh vẽ xong bức tranh này cho em đi,” Lâm Vô Ngung nói nhanh một mạch, chỉ sợ nói chậm một chút sẽ ngại ngùng không nói được tiếp nữa, “Làm thêm một cái khung, để em đặt trên giá sách hoặc treo trên tường, không cần vẽ phức tạp quá.”

Qua một lát Lâm Trạm mới trả lời: “Được.”

Lâm Vô Ngung thở phào, nhưng lập tức nhớ tới còn một chuyện cần nhờ anh ta….

“A.” Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn Lâm Trạm, “Ừm…”

“Hả?” Lâm Trạm tách một múi cam, “Còn gì nữa không?”

“Em còn muốn tới phòng làm việc của anh một chuyến,” Lâm Vô Ngung, “Mượn máy khắc dùng một chút.”

“Đi thì đi,” Lâm Trạm nói, “Chuyện đó em trực tiếp tìm Đàm Duy Vũ là được.”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Em làm cho bà nội Đinh Tễ một thẻ bài móc chìa khóa.”

“Tặng móc chìa khóa cho một bà lão?” Lâm Trạm ngẩn người, “Không phải móc chìa khóa của các bà đều dùng dây thừng buộc lại đề phóng đánh rơi sao?”

“….Bà lão này khác biệt,” Lâm Vô Ngung bật cười, “Bà nhìn thấy thẻ bài của Đinh Tễ, nên cũng muốn một cái móc chìa khóa, Cừu xinh đẹp.”

Lâm Trạm giật mình, nhíu mày.

“Em đã nói là sẽ gửi về cho bà.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ừ.” Lâm Trạm tiếp tục ăn, “Bảo Đàm Duy Vũ thiết kế hộ, làm cái ngầu một chút, dù sao cũng làm cho bà.”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung nhìn anh ta.

Anh không nói với Lâm Trạm chuyện nhà Đinh Tễ, anh sợ Lâm Trạm sẽ nghĩ nhiều, nhưng Lâm Trạm vẫn đoán được chỉ dựa vào một câu nói.

Còn về có thể đoán được nguyên nhân hậu quả hay không thì anh không biết. Lâm Trạm cũng không hỏi nhiều.

Điện thoại Đinh Tễ reo lên, cậu lấy điện thoại ra nhìn, thấy tin Lâm Vô Ngung gửi tới.

– Bây giờ tôi đang đi ăn với Lâm Trạm, ăn xong mới về trường, trong phòng còn mất đồ nào khác không?

Đinh Tễ nhìn mấy người đang ngồi ở phòng khách, nhanh chóng gõ điện thoại.

– Phòng chúng ta mất tiền, Lữ Nhạc cũng mất tiền, Lý Hương Hương mất máy chiếu, Tiểu Bảo mất giày Air Jordan. Cậu cứ ăn cơm trước, về rồi nói sau.

“Chuyện này tạm thời đừng làm ầm lên,” Lữ Nhạc nhỏ giọng nói, “Bây giờ chỉ có mấy người chúng ta biết mất tiền với đồ đạc, cũng không biết rốt cuộc là ai làm… lỡ như thật sự là…”

“Chính là cậu ta,” Lý Thụy Thần nói, “Học kỳ trước tôi đã từng nghe thấy cậu ta gọi điện thoại, nói tiền tiền gì đó.”

“Tiền gì?” Lữ Nhạc hỏi.

“Tôi không nghe kỹ, ai quan tâm cậu ta có tiền hay không.” Lý Thụy Thần nói, “Tôi mà biết có chuyện này thì lúc đó tôi đã nghe thêm rồi.”

Đinh Tễ giật mình, sực nhớ tới học kỳ trước khi mình và Lâm Vô Ngung quay lại ký túc, cũng nghe được Lưu Dương gọi điện thoại, nói gì mà ai cũng không nợ ai.

“Máy chiếu của Thụy Thần rất đắt,” Hà Gia Bảo nói, “Lần trước cậu nói là hơn năm nghìn phải không?”

“Ừ,” Lý Thụy Thần đáp một tiếng, “Kỳ thực nếu như ai muốn vay tiền tôi, vay hơn bốn nghìn cũng không phải là không thể vay, nhưng ăn trộm đồ của tôi, chỉ một trăm thôi tôi cũng không vui.”

Máy chiếu của Lý Thụy Thần không giống như giày của Hà Gia Bảo, nhìn một cái là có thể biết giá tiền được, cái máy chiếu của cậu ta vô cùng xấu, nhìn giống như thứ đồ một trăm đồng. Nếu không phải lần trước Hùng Đại hỏi, mấy người trong ký túc bọn họ cũng không ai ngờ thứ đồ xấu xí đó lại đắt như vậy.

Nếu người trộm thứ này không phải là người đam mê âm nhạc, vậy rất có thể là người trong ký túc của bọn họ. Dù sao chỉ có những người ở trong ký túc mới biết thứ này đáng giá, bán sang tay cũng có thể được không ít.

“Hay là để tôi hỏi thử cậu ta?” Lữ Nhạc nói.

“Cậu hỏi thế nào?” Hà Gia Bảo nói, “Có phải cậu lấy đồ trong ký túc không hả? Hay là trong ký túc bị mất đồ, cậu có biết đã xảy ra chuyện gì không sao?”

“Cậu hỏi như vậy mà hỏi ra được,” Lý Thụy Thần cười, “Cậu có ngốc không vậy?”

“…Thực ra tôi… định hỏi như vậy…” Lữ Nhạc nói.

“Đừng hỏi vội,” Đinh Tễ nói, “Hỏi thế nào cũng chẳng ích gì, dù sao bây giờ ý của mọi người đều là giữ thể diện cho cậu ta. Đừng báo quản lý ký túc, cứ theo dõi cậu ta trước đã, xem cậu ta có gì bất thường không, tốt nhất là trực tiếp tìm chứng cứ. Không cần hỏi gì cả, có chứng cứ rồi bắt cậu ta viết giấy nợ, sau đó có thể ép trả nợ.”

“Nghe đã thật,” Hà Gia Bào xoa tay, “Tôi còn chưa từng đi ép nợ.”

Mấy người đều bật cười.

“Bây giờ không biết Ngô Lãng và Hùng Đại có bị mất gì không,” Lữ Nhạc nói, “Đợi tối bọn họ về rồi có nên hỏi không?”

“Đừng hỏi,” Lý Thụy Thần nói, “Lỡ như… bây giờ chúng ta cũng chỉ đoán thôi, dù sao mấy người bị mất đồ đều nói với cậu. Nếu như hai người kia có mất đồ chắc chắn sẽ nói với lão anh già ký túc.”

“Tôi không già nha.” Lữ Nhạc nói, “Tôi còn nhỏ hơn Ngô Lãng.”

“Anh già là một loại khí chất.” Đinh Tễ nói.

“….Tôi không già.” Lữ Nhạc kiên trì.

“Em trai.” Lý Thụy Thần nói, “Cậu đợi xem tối nay Ngô Lãng và Hùng Đại có tới tìm cậu hay không, nếu như không tìm, cũng đừng nói ra, có lẽ cũng không trộm cả, như vậy quá rõ ràng. Hùng Đại vốn đã có mâu thuẫn với cậu ta, biết rồi lỡ như bốc đồng cũng không ngăn lại được.”

“Được.” Lữ Nhạc gật đầu, “Chuyện này chúng ta biết trước, xem tình hình thế nào đã. Các cậu mất tiền, nếu như không đủ tiền có thể vay tôi.”

“Không tới mức ấy.” Đinh Tễ nói, “Chỉ là tiền bà nội cho tôi thôi, bà sợ tôi không mang theo ít tiền mặt trên người lỡ như bị mất điện thoại sẽ chết đói.”

Lâm Vô Ngung mất nhiều tiền hơn. Trừ số tiền bà nội cho để đi đường, tiền mừng tuổi của anh còn chưa cất hết, vẫn để hơn ba nghìn trong túi, nói để làm kỷ niệm, gửi rồi lấy ra sẽ không còn là những tờ tiền này nữa.

“Nhận tiền mừng tuổi còn phải nghi thức như vậy nữa,” Đinh Tễ nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay, “Bây giờ thì hay rồi, đều mất cả.”

“Cũng không mất hết,” Lâm Vô Ngung mò thấy chiếc quần thể thao trong tủ ra, lấy ra một xấp tiền từ trong túi, “Ở đây vẫn còn.”

“Ồ…” Đinh Tễ trở mình, ôm lấy gối đầu, bật cười, “Sao cậu lại làm thế.”

“Tôi cảm thấy tủ đã từng bị lục.” Lâm Vô Ngung chống tay lên cánh tủ, nhìn vào bên trong, “Quần áo đặt khác với thứ tự tôi hay để, tôi thường xếp một cái lưng quần hướng vào trong rồi lại một cái hướng ra ngoài, làm như vậy sẽ không bị lệch, bây giờ cả trên lẫn dưới đều hướng vào trong.”

“Cậu không khóa tủ hả?” Đinh Tễ ngồi bật dậy, đi tới trước tủ, ngắm nghía ổ khóa, “Nếu như là Lưu Dương, cậu ta có biết mở khóa không?”

“Cậu cảm thấy bị khiêu khích đúng không?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

“Nói thật một ổ khóa cũng có gì đáng bàn,” Đinh Tễ lại thở dài, “Cũng không cần phải chọc ổ khóa, dùng miếng sắt chọc vào khe cửa là có thể mở.”

“Tôi thực sự không nghĩ tới là sẽ thế này.” Lâm Vô Ngung đóng tủ lại, ôm lấy Đinh Tễ, hai người chậm rãi lắc lư đi tới cửa, kéo rèm cửa sổ ra một khe hở, “Cũng may là mấy người bị trộm gia đình khá giả, nếu không cũng chẳng ‘đợi xem’ hay giữ mặt mũi gì, đêm nay sẽ lập tức nháo nhào luôn.”

“Đúng vậy.” Đinh Tễ cười, nghiêng đầu qua, “Ăn cơm với Lâm Trạm thế nào rồi?”

“Vẫn ổn,” Lâm Vô Ngung nói, “Chẳng qua không nói gì, chủ yếu vẫn là ăn… đúng rồi, hôm nay tôi đã đòi Lâm Trạm quà sinh nhật.”

“Được đấy.” Đinh Tễ kinh ngạc, “Còn học được đòi quà anh trai cơ à?”

Lâm Vô Ngung cười không nói gì.

“Anh ấy có đồng ý không?” Đinh Tễ hỏi.

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Chẳng qua bị giảm giá, tôi muốn bảo anh ấy làm một mô hình tặng tôi, anh ấy không làm, tôi chỉ đành giảm yêu cầu, đòi vẽ một bức tranh thôi.”

Đinh Tễ cười mãi: “Cũng được, mô hình rất phiền phức, cậu xem video của anh ấy chưa, làm một mô hình mất cả một đống bước.”

“Có là được.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi nói ra còn cảm thấy xấu hổ.”

“Đó là anh ruột cậu,” Đinh Tễ nói, “Có gì để ngại đâu.”

“Vậy cậu thì sao?” Lâm Vô Ngung nói nhỏ bên tai cậu, “Muốn tặng vợ quà gì nào?”

Đinh Tễ chậc một tiếng.

“Bí mật hả?” Lâm Vô Ngung nói.

“Còn chưa nghĩ xong, tôi cũng không có người anh ruột có phòng làm việc riêng, còn có cả máy khắc,” Đinh Tễ nói, “Cùng lắm là tôi mua cho cậu cái gì đó thôi, chưa biết chừng tôi sẽ mua thẻ năm ở cửa hàng pizza kia, cho cậu ngày nào cũng được ăn.”

Lâm Vô Ngung cười: “Đều được, cậu mua một thùng bóng bay nhỏ để tôi ngày ngày…”

“Cút!” Đinh Tễ quay đầu trừng anh, nhéo cổ họng, “Cậu là đồ không biết xấu hổ!”

Lâm Vô Ngung cười suýt nữa thì sặc.

Chuyện bị mất đồ tạm thời không có tiến triển gì. Ngô Lãng và Hùng Đại ở chung một phòng, hai người họ đều không mất đồ.

Đinh Tễ cảm thấy chuyện này có thể khẳng định là Lưu Dương làm. Cậu ta và Hùng Đại không hợp nhau, nếu như phòng Hùng Đại thực sự mất đồ, không cần biết có phải Lưu Dương làm hay không, chắc chắn Hùng Đại sẽ đổ cho cậu ta trộm, như vậy rất dễ làm lớn chuyện.

Cho nên cậu ta còn lấy cả giày của bạn cùng phòng mình là Hà Gia Bảo, cũng không dám động vào đồ của phòng Hùng Đại.

Đinh Tễ thở dài, đầu óc rất thông minh, nhưng mà kỹ thuật thì chẳng ra làm sao. Nếu như thực sự có kỹ thuật, sẽ không trộm đồ trong chính phòng ký túc của mình.

Mấy ngày tiếp theo, bọn họ đều đang quan sát. Đinh Tễ không biết người khác có thể quan sát được gì không, nhưng cậu chỉ liếc mắt đã phát hiện ra Lưu Dương có vấn đề.

Người này vẫn luôn lạnh lùng, nếu như quay về ký túc mà tất cả mọi người đều đang ở phòng khách, cậu ta chắc chắn sẽ làm ra dáng vẻ không vui kiểu như “tốt nhất là các cậu đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi”. Nhưng mấy ngày nay Đinh Tễ đều không nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Lưu Dương.

Tuy rằng chỉ là chút thay đổi vô cùng nhỏ nhưng cũng có thể chứng minh người này đang lo lắng khi đối diện với bọn họ.

“Mấy ngày nay cậu ta luôn ra ngoài gọi điện thoại.” Lúc ăn cơm, Hà Gia Bảo ngồi vào chỗ bọn họ, “Cũng nhắn tin rất nhiều, có khi nửa đêm rồi vẫn còn nhắn.”

“Có phải là cậu ta nợ tiền ai không?” Lữ Nhạc nói, “Hay là cho vay nặng lãi.”

“Cậu ta như vậy còn cho vay tiền cái con khỉ.” Lý Thụy Thần  rất xem thường.

Mọi người bật cười.

Ngô Lãng và Hùng Đại cũng mang cơm tới đây, bọn họ không thảo luận tiếp nữa.

“Các cậu đã thèm ăn trở lại chưa?” Hùng Đại nói, “Từ lúc ăn Tết xong tới giờ, tôi chẳng ăn được vào gì cả, Tết đã no lắm rồi.”

“Thèm ăn lại rồi.” Lâm Vô Ngung vừa ăn vừa nói.

“Cậu chưa ăn no thì có.” Ngô Lãng nói.

Lâm Vô Ngung cười: “Đúng vậy thật.”

Đang vừa ăn vừa nói, điện thoại của Đinh Tễ vang lên, có tin nhắn tới.

Cậu cầm điện thoại lên nhìn: “Ai thế nhỉ?”

“Hả?” Lâm Vô Ngung ngó qua.

Đinh Tễ nghiêng điện thoại về phía anh: “Có lẽ là người trong lớp chúng ta, nhưng tôi chưa từng nói chuyện.”

– Đinh Tễ, cậu có thời gian rảnh không, có thể ra ngoài nói chuyện một chút được chứ?

Lâm Vô Ngung sửng sốt, nhìn xung quanh: “Đây là Tôn Lâm phải không?”

“Sao vậy?” Hà Gia Bảo hỏi.

Tôn Lâm là nữ sinh xinh đẹp nhất trong lớp bọn họ, hoạt bát năng động, nhưng gần như là chưa từng nói chuyện nhiều với Đinh Tễ. Ấn tượng duy nhất của của Đinh Tễ với Tôn Lâm  là cô rất tốt, học kỳ trước làm bài tập nhóm không ai chịu chung nhóm với Lưu Dương, cô đã chủ động kéo Lưu Dương vào nhóm nhỏ của mình.

“Không,” Đinh Tễ cười cười, “Xem tin nhắn, ấn vào danh sách bạn bè, đột nhiên nhìn thấy cái avatar này có chút lạ.”

“Nếu là Tôn Lâm thì không có gì lạ.” Hà Gia Bảo cười nói, “Một ngày đổi avatar tám lần, mỗi ngày nhìn thấy avatar của cô ấy tôi đều sửng sốt, đây là ai?”

– Có chuyện gì thế?

Đinh Tễ trả lời lại một câu.

“Nói tới Tôn Lâm,” Hùng Đại nói, “Nghe nói kỳ trước Lưu Dương còn viết thư cho cô ấy.”

“Thư gì?” Hà Gia Bảo nói.

“Cậu bị ngốc à, thư tình,” Hùng Đại nói, “Chứ còn có thể là thư gì, thư tuyệt mệnh sao?”

“Chuyện này mà cậu cũng biết á?” Ngô Lãng hỏi.

“Có gì mà tôi không biết chứ.” Hùng Đại đắc ý vênh mặt, “Quan trọng là cậu ta đưa thư tình cho người ta ngay trước cổng ký túc xá nữ. Đầu năm nay chuyện viết thư tình rất đặc biệt, có mấy nữ sinh đều nhìn thấy.”

“Cậu ta còn có thể làm chuyện thế này hả?” Lữ Nhạc ngạc nhiên, nhìn bọn Đinh Tễ.

Chẳng trách Lữ Nhạc lại ngạc nhiên, nếu như là Lưu Dương ăn trộm đồ, lại còn có thể tạo áp lực cho cô gái nhận thư tình trước mặt toàn bộ ký túc xá. Thực sự làm cho người ta mờ mịt.

– Gặp mặt nói rõ ràng, tôi đứng đợi ở quầy bán đồ ăn vặt nhà ăn số ba, cậu ăn cơm xong thì tới đây một chút nhé.

“Đinh Tễ.” Ăn cơm xong, mọi người đều đi ra ngoài, Lâm Vô Ngung ôm lấy vai cậu, “Tôi nhắc nhở cậu.”

“Tôi biết rồi,” Đinh Tễ nói, “Nhắc nhở cái mông.”

“Tốt nhất là cậu nên chuyên tâm.” Lâm Vô Ngung hung tợn nói, “Cậu đã là người có vợ rồi, phải dứt khoát với mấy loại hoa đào kiểu này, rắc! Không để đường lui, không cho cơ hội, không để người ta hiểu lầm.”

“Biết rồi.” Đinh Tễ nhìn anh, “Cậu không bỏ qua chuyện vợ này được à?”

“Không bỏ qua được,” Lâm Vô Ngung vẫy tay, “Bây giờ cậu đã là vợ tôi, bây giờ vợ tôi lại muốn đi hẹn người khác…”

“Chua chết rồi.” Đinh Tễ hít mũi.

“Bây giờ tôi chính là một quả chanh,” Lâm Vô Ngung nói, “Tốt nhất là cậu xử lý tốt chuyện này cho tôi.”

“Đợi đã.” Đinh Tễ nhìn anh, “Lỡ như người ta không có ý đó thì sao?”

“Tốt nhất là không phải,” Lâm Vô Ngung cũng nhìn cậu, “Sao nào, cậu thất vọng à?”

“Cút!” Đinh Tễ đẩy anh ra, đi về quầy đồ ăn vặt, “Cậu đợi tôi ở đài phun nước đi, lát nữa đi một vòng sân thể dục, tôi ăn no quá.”

“Ok.” Lâm Vô Ngung đi về phía trước, “Cậu ngửi theo mùi chanh là có thể tìm được tôi.”
Bình Luận (0)
Comment