Kiêu Ngạo

Chương 98

Trong phòng làm việc của Lâm Trạm có rất nhiều tài liệu, những mô hình đất sét đã nặn cũng rất nhiều, có một số đã bỏ đi, có một số là chuẩn bị sẵn để dùng.

Đinh Tễ định tùy tiện lấy mấy cái, quan trọng là cậu tự tay làm cái lồng nhỏ là được rồi, nhưng gần tới khi làm bỗng dưng cậu lại xuất hiện một ý tưởng. Lâm Vô Ngung tặng cậu dây đeo, cậu cũng có thể biến cái lồng này thành dạng có thể đeo được.

“Đi tìm Đàm Duy Vũ,” Lâm Trạm đứng dậy mở cửa văn phòng của mình ra, “Đi.”

“Anh không giúp em được ạ?” Đinh Tễ ngồi trước bàn không nhúc nhích, “Em không thân với anh Tiểu Vũ, lỡ như anh ấy không giúp em thì sao?”

“Em cũng có thân với anh đâu.” Lâm Trạm nói.

“Bây giờ là thân lắm rồi.” Đinh Tễ vươn tay duỗi hông, cười nói. “Anh dám nói không thân sao?”

“Lúc đầu khi em chạy tới nhà anh,” Lâm Trạm nói, “Anh còn không nhớ rõ trông em như thế nào.”

“Anh cũng thô bạo với Lâm Vô Ngung như vậy ạ?” Đinh Tễ hỏi.

“Em ấy không phiền như em.” Lâm Trạm nói.

“Được rồi, em đi tìm anh Tiểu Vũ.” Đinh Tễ bật cười, khi đi ra khỏi cửa còn bổ sung thêm một câu, “Anh Trạm, anh đã từng nghĩ xem tại sao Lâm Vô Ngung lại không phiền phức như em chưa?”

Lâm Trạm nhìn cậu: “Nhanh đi làm phiền Đàm Duy Vũ đi.”

“Anh ăn không?” Đinh Tễ lấy trong túi ra một que kẹo, đưa cho Lâm Trạm.

Lâm Trạm nhìn cậu mấy giây, mới khẽ rút que kẹo trong tay cậu ra.

Đàm Duy Vũ cũng coi như là trợ lý của Lâm Trạm, trừ việc xử lí video, anh ta còn giúp Lâm Trạm làm rất nhiều thứ, cũng là một cao thủ.

Hơn nữa nói nhiều hơn Lâm Trạm.

“Nếu như có thể đeo,” Đàm Duy Vũ nhanh chóng phác họa trên giấy, “Cũng to xấp xỉ tấm thẻ, độ dày khống chế ở 0.5, nếu như còn muốn đặt người nhỏ vào trong lồng…”

“Đậu,” Đinh Tễ suy nghĩ, “Bé như vậy sao ạ? Em có thể làm được sao?”

“Em muốn làm thành thế nào?” Đàm Duy Vũ hỏi, “Có lẽ em làm được người que.”

Đinh Tễ dụi mũi: “Em muốn làm một người đầu cá, còn một người…”

“Đầu gà?” Đàm Duy Vũ hỏi.

Đinh Tễ ngẩng đầu, dựa vào ghế thở dài.

“Không được gọi là anh Gà!” Tôn Mẫn Mẫn nói.

“Được rồi.” Đàm Duy Vũ nói, “Vậy em muốn dùng đầu gì?”

“Đầu kẹo que được không?” Đinh Tễ nói.

“Được, tùy em.” Đàm Duy Vũ nói, “Dù sao có xấu thế nào thì Lâm Vô Ngung cũng sẽ thích.”

“Xấu lắm ạ?” Đinh Tễ chợt lo lắng.

“Lồng nhỏ không xấu, nói thật thì thêm người vào bên trong thì không nói trước được, nhìn kỹ thấy một người đầu cá, một người đầu kẹo que…không nói thứ này nữa.” Đàm Duy Vũ nói, “Quan trọng là khó cố định, đeo vào nếu như tháo ra, bên trong sẽ gãy…”

“Chỗ của anh có những kiểu người gì ạ?” Đinh Tễ hỏi.

“Người tốt, đều là người tốt.” Tôn Mẫn Mẫn nói.

Đinh Tễ bật cười: “Tại sao anh Trạm lại cảm thấy em phiền nhỉ, rõ ràng là đồng nghiệp của anh ấy mới phiền.”

“Được rồi, chị ra ngoài đây.” Tôn Mẫn Mẫn cười viết trên mấy chữ lên bảng ghi việc, nhìn Đàm Duy Vũ, “Làm xong tôi sẽ quay lại.”

“Ừ.” Đàm Duy Vũ gật đầu, sau khi Tôn Mẫn Mẫn ra ngoài, anh ta lại suy nghĩ, “Có người làm bằng kim loại, thực ra thì đẹp hơn một chút.”

Người nhỏ làm bằng kim loại quả thực rất đẹp, tuy rằng dáng vẻ như người que, nhưng rất có khuynh hướng cảm xúc. Có màu bạc và đen. Đinh Tễ chọn một người màu bạc đang đứng và một người màu đen đang ngồi khoanh chân.

“Màu đen là em,” Cậu nhìn kỹ hình người nhỏ, “Màu đen hợp với em, ngầu.”

“Được.” Đàm Duy Vũ cầm hai người nhỏ lên kiểm tra.

“Người nhỏ màu bạc này…” Đinh Tễ vừa nói vừa cười. “Người dâm đãng này chính là Lâm Vô Ngung.”

Đàm Duy Vũ nhìn cậu, cười cùng với cậu: “Báo thù hả?”

“Em thù rất dai.” Đinh Tễ nhíu mày.

Người nhỏ dâm đãng cả một buổi trưa đều ngâm mình trong thư viện, đây là lần đầu tiên anh có thể an tĩnh đọc sách từ sau năm mới.

Tuy rằng đi học một mình rất chán, khi tạm nghỉ bên cạnh không có Đinh Tễ để anh ngắm, nhưng mà anh có thể chuyên chú học bài hơn, dù sao có Đinh Tễ ở bên cạnh, anh không đợi được tới lúc nghỉ ngơi đã nhìn sang bên cạnh rồi.

Lâm Vô Ngung nhìn thời gian, đã gần tới giờ ăn. Bây giờ tới nhà ăn thứ hai thì vừa vặn lúc mọi người chưa tới nhiều.

Tuy rằng bây giờ nội dung anh đang xem vẫn chưa xem xong, nhưng… anh nhanh chóng lật mấy trang phía sau, ăn trước quan trọng hơn.

Sách ấy mà, vẫn luôn ở đây, còn cơm, không ăn thì sẽ đói.

Ra khỏi thư viện, anh đang định lấy điện thoại ra hỏi thăm Đinh Tễ, nhưng anh vừa mới ngẩng đầu, đã nhìn thấy Đinh Tễ đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh thư viện nghịch điện thoại.

Chơi tới mức không chú ý gì khác, anh có đến bên cạnh cũng không phát hiện.

Lâm Vô Ngung không gọi cậu, mà đi qua ngồi xuống bên cạnh luôn.

Đinh Tễ quay đầu qua, khi nhìn thấy anh, cậu mỉm cười: “Sao không gọi tôi.”

“Sao cậu lại ngồi đây?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Không vào hả?”

“Đi vào lại bị cậu kéo đi đọc sách,” Đinh Tễ nói, “Tôi đoán có lẽ cậu sắp đi ăn cơm rồi, cậu có thể không đọc sách, nhưng không thể không ăn cơm, tôi đứng ở đây đợi cậu.”

“Hiểu tôi thế cơ à.” Lâm Vô Ngung cười nói, “Đi thôi, đi ăn cơm… quà của tôi đâu?”

Đinh Tễ nhìn anh: “Đã tới sinh nhật của cậu chưa mà đòi quà?”

“Tôi xem trước đã, cậu có thể tặng tôi vào ngày sinh nhật.” Lâm Vô Ngung nói, “Chắc chắn đã làm xong rồi đúng không?”

“Đã làm xong rồi.” Đinh Tễ vỗ túi mình, “Nhưng cậu đừng hòng nhìn thấy trước.”

“Không sao, ngày mai tôi đi làm Cừu xinh đẹp cho bà nội,” Lâm Vô Ngung đứng dậy, duỗi hông. “Hỏi là biết.”

“Tôi đã nói với anh chị ấy cả rồi.” Đinh Tễ đứng dậy, “Sẽ không có ai nói cho cậu đâu.”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu: “Bí mật vậy à.”

“Ừ.” Đinh Tễ mở tay mình ra, “Nhìn thấy chưa, bị cắt rách rồi…”

“Sao lại thế?” Lâm Vô Ngung nắm lấy ngón tay cậu, trên ngón giữa bàn tay trái có một vết thương.

“Tay trái không linh hoạt bằng tay phải,” Đinh Tễ nói, “Cánh tay phải không dùng được, chủ yếu là tôi vẫn dùng tay trái.”

“Sao cậu không bảo bọn họ làm giúp?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Vậy còn gọi là quà tự tay làm sao, chẳng còn ý nghĩa nữa.” Đinh Tễ nói, “Tôi không kể khổ với cậu, vết thương nhỏ như vậy còn chưa chảy máu đã khép vảy, tôi chỉ muốn nói tôi làm rất tốn công nên phải giữ cảm giác bí mật.”

“Được.” Lâm Vô Ngung ôm vai cậu, “Biết rồi, giống như trước đây cậu lừa tôi cậu là người bán dưa hấu không nghề nghiệp, duy trì cảm giác thần bí.”

“Tôi không lừa cậu!” Đinh Tễ nói, “Tự cậu không tin! Đó là kết cục của học thần quá mức tự tin vào phán đoán của mình.”

“Cuối tuần chúng ta ra ngoài chơi đi.” Lâm Vô Ngung cười đổi đề tài, “Cuối tuần này CLB Leo núi có tổ chức hoạt động, hoạt động xong chúng ta có thể tới khu trò chơi.”

“Được.” Đinh Tễ suy nghĩ, học kỳ trước hai người không đi chơi riêng được mấy lần, chỉ quay lại phòng thuê, đi thăm Làm Thế Nào, chưa bao giờ được đi xem phim cùng nhau.

“Hôm nay Lữ Nhạc hỏi tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Sinh nhật này muốn ăn cùng mọi người trong ký túc hay đi chơi riêng với cậu.”

“Cậu nói thế nào?” Đinh Tễ hỏi.

“Đi cùng mọi người.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Hai chúng ta đi chơi lúc khác là được.”

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, nghĩ gì đó lại cười, nhìn anh, “Cậu rất hiểu tôi?”

“Vợ của cậu mà,” Lâm Vô Ngung nói, “Không hiểu thì đâu có được.”

“Cậu đủ rồi đấy!” Đinh Tễ chậc một tiếng.

Lâm Vô Ngung cười một mình mãi, sắp tới nhà ăn mới ngừng.

“Vì bây giờ tôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt, không thể nổi nóng với cậu,” Đinh Tễ nói, “Đổi thành người khác mà thế này tôi đã đánh cho không thể tìm được cửa nhà ăn ở đâu rồi.”

“Ở kia.” Lâm Vô Ngung chỉ cánh cửa lớn phía nhà ăn, “Tôi mời cậu đi ăn bữa lớn.”

Tuy rằng bữa lớn của nhà ăn không tính là lớn lắm, nhưng cũng phong phú hơn bữa tối của Lâm Vô Ngung.

Lâm Vô Ngung làm Cừu xinh đẹp cho bà nội, vì đảm bảo chất lượng để bà nội không tìm được ra chút sai sót nào nên anh tốn rất nhiều thời gian, làm xong đã quá sáu giờ.

Đinh Tễ và mấy người chung ký túc đã đi ăn pizza, dặn anh ăn với Lâm Trạm rồi hẵng về trường.

Kỳ thực Lâm Vô Ngung biết suy nghĩ của Đinh Tễ, Đinh Tễ muốn để cho anh và Lâm Trạm thân mật hơn một chút, chậm rãi bổ sung lại khoảng thời gian mười năm kia, dù sao bây giờ tính ra Lâm Trạm cũng là người thân duy nhất còn giữ liên lạc với anh.

Cho nên anh từ chối lời mời của mấy người anh Miêu, ở lại phòng làm việc ăn với Lâm Trạm.

“Tùy tiện ăn gì đó là được,” Lâm Vô Ngung nhìn Lâm Trạm lười biếng không muốn ra ngoài, “Bình thường anh ăn thế nào em ăn giống anh.”

“Được.” Lâm Trạm gật đầu.

Khi nói ra lời này anh thực sự không nghĩ rằng Lâm Trạm ăn cỏ.

Không, là rau.

Trộn một bát salad ngay ở phòng bếp.

Khi Lâm Vô Ngung nhìn Lâm Trạm đặt một bát salad to ngay trước mặt anh, anh đã muốn nhảy ra ngoài cửa sổ chặn mấy người anh Miêu ở phía dưới lại.

“Nhiều… vậy sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Không phải em ăn khỏe lắm à.” Lâm Trạm lại đưa phần của mình ra, cũng lớn tương tự như phần này, nhìn theo lượng này, Lâm Trạm ăn cũng không ít.

“Em ăn tương đối nhiều thịt.” Lâm Vô Ngung nói.

“Mấy ngày nay anh bị nóng ruột,” Lâm Trạm lại đi vào trong bếp, “Nên chỉ ăn chút rau cho dễ tiêu, không thì ăn gì cũng nóng, khó chịu.”

“Dạ dày anh không tốt hả?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Cũng không phải, chẳng qua anh thích ăn mì, ăn nhiều quá nên bị nóng.” Lâm Trạm cầm một cái lạp xưởng và một con dao nhỏ, đặt tới trước mặt Lâm Vô Ngung. “Em ăn cái này nhé.”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung không còn lời nào để nói.

Có điều ăn một miếng lạp xưởng rồi một miếng rau xanh vẫn tạm được, không khó ăn lắm.

Im lặng ăn một lát, Lâm Trạm ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em đón sinh nhật với bạn hả?”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Bạn trong ký túc với mấy người có quan hệ tốt.”

“Ừ.” Lâm Trạm ừ một tiếng.

Lâm Vô Ngung đợi mãi cũng không thấy anh ta nói câu tiếp theo, chỉ đành mở miệng: “Anh có thời gian tới không? Hay là…”

“Không.” Lâm Trạm nói, “Em ăn với bạn bè là được, lại còn phải đón cùng Đinh Tễ, sau đó lại ăn với anh. Một sinh nhật mà ăn mấy lần không mệt sao?”

Lâm Vô Ngung cười.

“Anh không có cảm xúc gì với sinh nhật cả, anh vẫn luôn không đón sinh nhật.” Lâm Trạm đứng dậy, đi vào phòng làm việc của mình, khi đi ra cầm theo một hộp lớn, “Bây giờ tặng quà cho em luôn, đến lúc đó đỡ phải cầm qua cho em.”

“Em cảm ơn anh,” Lâm Vô Ngung chạm vào chiếc hộp, anh phát hiện Lâm Trạm rất thích màu đen, là kiểu không mang theo ánh sáng, “Anh vẽ ạ?”

“Không phải,” Lâm Trạm nói, “Hôm sinh nhật hẵng mở cho hợp cảnh.”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

Tuy rằng Lâm Trạm rất lạnh lùng, nhưng món quà ban đầu đáng lẽ ra là bức tranh nhưng cuối cùng không phải là tranh này lại không hề lạnh lùng. Lâm Vô Ngung rất cảm động cũng rất vui vẻ.

Cho dù món quà này là do anh đòi, nhưng Lâm Trạm vẫn thỏa mãn vượt qua mong đợi của anh.

Anh rất vui vẻ.

Cái hộp rất lớn, Lâm Vô Ngung chỉ có thể ôm về trường.

Không muốn chen chúc trong tàu điện ngầm nên anh gọi taxi.

Khi quay lại trường, mọi người đã về cả rồi, có hai chiếc áo khoác quăng trên sô pha nhưng mà không có người. Đám người chăm chỉ này tận dụng triệt để thời gian buổi tối.

Chắc chắn Đinh Tễ có ở nhà, phòng ngủ đang sáng đèn.

“Đinh Tễ!” Anh gọi một tiếng.

“Đây,” Đinh Tễ mở cửa, “Tôi còn tưởng rằng hai người phải vừa ăn vừa nói chuyện tới tận mười giờ chứ, sao chín giờ đã về rồi?”

“Tôi với Lâm Trạm thì nói được bao lâu,” Lâm Vô Ngung đi vào phòng, “Hơn nữa hai người tôi đối diện hai bát cỏ to, còn có thể nói gì được.”

“Cậu không mời anh ấy ăn cơm à?” Đinh Tễ hỏi.

“Mấy ngày nay dạ dày anh ấy không thoải mái, chỉ ăn salad thôi.” Lâm Vô Ngung bỏ hộp xuống, “Còn cho tôi thêm một cây lạp xưởng… lát nữa lại đi nhà ăn ăn thêm gì đi.”

“Hộp gì lớn vậy?” Đinh Tễ đi qua, cầm lấy hộp, “Cậu không tính chuyện vượt mức đóng gói hả? Một cái móc chìa khóa mà dùng cái hộp lớn thế này? Còn đen ngòm? Cậu sợ bà nội không đánh cậu hả?”

“Không phải cái này,” Lâm Vô Ngung lấy ra một hộp nhỏ màu đỏ, “Cái này mới là của bà nội, phải dùng loại hộp lông ngỗng đỏ cao cấp, ngày mai sẽ gửi về cho bà.”

“Quê mùa quá.” Đinh Tễ cầm lấy cái hộp cười ngặt nghẽo, “Thứ đồ phong cách mà đặt trong cái hộp quê mùa thế này.”

“Đâu còn cách nào,” Lâm Vô Ngung nói, “Cái hộp này nên đựng mấy thứ như nhẫn khảm ngọc hay gì đó, bà nội lại nhất định muốn Cừu xinh đẹp…”

“Còn đây là cái gì?” Đinh Tễ vỗ vỗ hộp đen.

“Đây là quà sinh nhật Lâm Trạm tặng cho tôi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Đậu!” Đinh Tễ nhảy dựng, lập tức lấy điện thoại ra xem ngày, xác định vẫn còn hơn một tuần nữa mới thở phào, “Sao anh ấy tặng sớm vậy?”

“Anh ấy nói anh ấy lười mang đi, cũng lười bảo tôi tới lấy.” Lâm Vô Ngung nói.

“Là gì thế?” Đinh Tễ rất tò mò, “Bóc ra chưa?”

“Anh ấy bảo hôm sinh nhật hẵng mở,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi để hôm ấy mới mở.”

Đinh Tễ cầm hộp lên lắc lắc, lại quơ quơ mấy cái: “Đây không phải là tranh, chắc chắn anh ấy đã làm mô hình cho cậu. Đậu, hôm nào sinh nhật tôi có lẽ tôi cũng phải đòi quà anh ấy…”

“Cậu thôi đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Anh ấy cảm thấy hai chúng ta rất phiền.”

“Cậu hiểu cái quái gì,” Đinh Tễ ngã xuống giường, nhìn anh, “Nếu như anh ấy thấy phiền phức, căn bản sẽ không để cậu đi tìm anh ấy.”

Lâm Vô Ngung không nói gì.

“Căn cứ vào sự đoán mò của tôi,” Đinh Tễ đong đưa mũi chân, “Có phải anh ấy sợ bản thân không khống chế được sẽ trở thành như mẹ cậu, tốt với ai thì nửa đêm tới nhìn chằm chằm người ta ngủ đúng không?”

“…Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng cậu nói vậy, tôi cũng cảm thấy có lý. Anh Miêu nói anh ấy không có bạn gái, cũng không có bạn trai, cũng không có dự định kết hôn.”

“Chủ nghĩa độc thân hả?” Đinh Tễ hỏi.

“Có lẽ là như vậy.” Lâm Vô Ngung lại thở dài.

“Vậy lời tôi nói có khả năng là thật,” Đinh Tễ nói, “Khi nào rảnh tôi tới xem chỉ tay cho anh ấy xem, hay là đợi khi nào trạng thái của tôi tốt hơn chút thì bói cho anh ấy một quẻ.”

Lâm Vô Ngung cười: “Đã lâu rồi không nhìn thấy Đinh bán tiên.”

“Hôm ấy tôi bói cho Điêu Chấn một quẻ.” Đinh Tễ vẫn đong đưa mũi chân, “Chị ấy không phục, lại dùng bài Tarot bói cho tôi, tôi cũng không phục…”

“Tại sao lại không phục, hai người cũng coi như chung một ngành mà.” Lâm Vô Ngung nói, “Giao lưu hữu hảo.”

“Cái con khỉ, là cạnh tranh cùng ngành!” Đinh Tễ đứng dậy, “Tranh việc làm ăn đấy, cậu hiểu không, hữu hảo cái quỷ.”

Lâm Vô Ngung cười suýt sặc.

Cuối tuần thời tiết rất đẹp, CLB Leo núi mượn một chiếc xe, đưa tất cả mọi người tới một ngọn núi ở ngoại thành.

Mục tiêu hôm nay chính là ngọn núi này, ngọn núi không cao, trèo lên cũng không mất sức, là địa bàn rèn luyện của các cô các bác.

Nhưng hôm nay không phải chỉ leo lên đỉnh là thành công mà bọn họ còn phải chia nhóm đua tốc độ leo lên đỉnh.

Bốn người một tổ, leo lên đủ hết mới tính.

Đinh Tễ không quá quan tâm tới chuyện có thắng hay không, dù sao cũng coi như đi ngắm phong cảnh với Lâm Vô Ngung, hai người đều chưa từng tới ngọn núi này.

“Được.” Chủ nhiệm CLB giơ tay, “Mọi người rút thăm đi.”

“Cái gì?” Đinh Tễ sửng sốt.

“Rút thăm phân nhóm, chủ yếu là để mọi người không chỉ chung nhóm với mấy người mình đã quen, đây là hoạt động đoàn thể, mọi người phải chơi cùng nhau,” Chủ nhiệm CLB nói, “Bốn người một nhóm, rút được số giống nhau thì chung một nhóm.”

Đinh Tễ thực sự không ngờ tới được trường hợp này, cậu nhìn Lâm Vô Ngung.

“Có ý kiến đi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Có ý kiến gì?” Đinh Tễ nói.

“Nếu như hai chúng ta không phân chung nhóm,” Trong mắt Lâm Vô Ngung chứa đầy ý cười khoái trá, “Lát nữa có thể ganh đua một trận.”

“…Cậu còn muốn thi với tôi?” Đinh Tễ hỏi.

“Hai chúng ta cũng không có cơ hội thế này,” Lâm Vô Ngung nhảy nhảy tại chỗ, “Bình thường luôn nhường cậu…”

“Cút ngay, ai cần cậu nhường tôi?” Đinh Tễ ngắt lời anh, “Ai nhường ai còn chưa biết đâu.”

“Nào.” Lâm Vô Ngung cười.

“Tới đây, rút thăm.” Đinh Tễ bất chợt cảm thấy thú vị, lập tức nhào về phía hòm rút thăm.

“Đinh Tễ, nhóm hai.” Chủ nhiệm CLB nhìn tờ giấy mà Đinh Tễ rút ra, “Vậy bốn người của nhóm hai đều đủ cả rồi, vừa vặn hai nam hai nữ.”

Đinh Tễ nhanh chóng nhìn thành viên của nhóm mình, bình thường nhìn thấy tố chất cơ thể của mấy người đều rất được, nữ sinh có vóc dáng cao lần trước còn được hạng hai trèo tường.

“Lâm Vô Ngung, nhóm bốn.” Chủ nhiệm CLB báo số của Lâm Vô Ngung, “Bây giờ nhóm bốn có mấy người rồi?”

“Ba người rồi, hai bạn nữ, cộng thêm Lâm Vô Ngung.” Một cô gái giơ tay lên.

Hai nữ sinh là thành viên mới năm nhất, nhìn qua đều rất nhã nhặn, Đinh Tễ đắc ý nhìn Lâm Vô Ngung, nhỏ giọng nói: “Thành viên nhóm cậu không ổn rồi.”

“Thêm một nam sinh nữa.” Lâm Vô Ngung cũng nói nhỏ, “Mỗi người cõng một người còn lên nhanh hơn cậu.”

“Cậu nằm mơ đi.” Đinh Tễ nói, “Cậu cõng một người thử xem.”

“Được rồi, nhóm bốn cũng đủ rồi.” Chủ nhiệm CLB mở miệng, “Ba nữ, một nam, Lâm Vô Ngung, em phải chăm sóc các bạn nữ nhé.”

Đinh Tễ cười không thấy mắt đâu, gác cánh tay lên vai Lâm Vô Ngung, vừa cười vừa nói bên tai anh: “Cõng, cho cậu cõng ấy, một mình cậu cõng ba người, đi cõng đi.”

“Đinh Tễ.” Lâm Vô Ngung không nhịn được bật cười, “Cậu đừng thế được không.”

“Không sao.” Đinh Tễ nhếch mày, “Lát nữa tôi sẽ đi chậm đợi cậu.”

“Không cần,” Lâm Vô Ngung cũng nhếch mày, “Đinh Tiểu Gia, cậu tha cho tôi chạy đi.”
Bình Luận (0)
Comment