A Thấm, con cho rằng con khen ngợi cửu công chúa nhiều với tiểu cô nương Du Ninh thì nàng sẽ ngủ yên ổn giống như cửu công chúa sao? Sao có thể chứ.
Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh ba người rửa mặt xong lên giường, nằm chung một chỗ thân mật thắm thiết nói chuyện hồi lâu mới ngọt ngào ngủ thiếp đi.
Lâm Đàm đi qua nhìn xem, cũng may, cuối cùng ba đứa không ôm ấp nhau vào một chỗ mà chia ra ngủ.
“Chăn ủ ấm xong chưa?” Lâm Đàm hỏi.
“Ủ ấm cả rồi.” Thanh Trúc cười, “Ủ vừa ấm áp còn vừa thơm ngát.”
Lâm Đàm cẩn thận ôm Hướng Du Ninh lên, đặt lên trên một chiếc giường khác, đắp chăn ấm áp thơm ngát lên.
Hướng Du Ninh ngủ rất sâu, không hề bị đánh thức.
Khi trời sắp sáng, Lâm Đàm đã dậy từ sớm, lại đi qua ôm Hướng Du Ninh đặt vào bên cạnh muội muội.
Ba tiểu cô nương đều mặt ửng đỏ, nằm dàn hàng cạnh nhau, đừng nói tới khiến người ta yêu thích bao nhiêu.
“A Thấm.”
“Trăn Trăn.”
Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn tỉnh dậy trước, thấy bạn tốt ngủ yên bên cạnh, cực kỳ cao hứng, cười tươi.
Hướng Du Ninh cũng tỉnh, che cái miệng nhỏ nhắn ngáp, “Trăn Trăn, a Thấm, chào buổi sáng.”
Lâm Thấm hào hứng ôm lấy nàng, “Du Ninh, tối hôm qua ta không nói ngươi vô ích nha, ngươi không đạp người nè!”
“Thật sao.” Hướng Du Ninh há to miệng, giống như cảm thấy chuyện này thật thần kỳ.
“Thật đó.” Sơn Trăn Trăn vui vẻ cười, “Du Ninh, tối hôm qua ngươi cũng không đạp ta, ta ngủ cực ngon nha.”
Hướng Du Ninh ngủ luôn không yên ổn, nghe nói trong một đêm mình lại có tiến bộ như vậy, quả thật không thể tin được.
Lâm Đàm và La Thư cùng với bọn thị nữ hầu hạ trong phòng đều cười đến sắp gãy lưng rồi.
Ba tiểu cô nương ngồi trên giường chơi một lúc rồi mới rời giường rửa mặt, ăn chung điểm tâm, cùng đi ra ngoài chơi, như hình với bóng.
Sơn Gia Hủy và Hướng Hinh Ninh đều theo mẫu thân của mình về chỗ ở dọn dẹp lại, nhớ thương muội muội, cũng rất lâu không gặp Lâm Đàm rồi, nên hẹn ước cùng đến phố Trường Anh bái phỏng.
Cố nhân gặp nhau đương nhiên cực kỳ vui mừng, bái kiến La Thư xong, biết ba tiểu cô nương đang chơi vui vẻ như thế ở Thấm viên, Sơn Gia Hủy và Hướng Hinh Ninh liền đi theo Lâm Đàm đến trong phòng nàng, tâm sự tình hình của nhau sau khi ly biệt.
“Chậc, hoàng trưởng tử cũng quá săn sóc ngươi đi.” Sơn Gia Hủy nháy mắt với Lâm Đàm, “Ta đã nghe nương ta nói rồi, vì để cho ngươi có bạn, đặc biệt làm mai cho con út của Oanh Dương hầu đó.” Vừa nói chuyện vừa chế nhạo liếc nhìn Hướng Hinh Ninh.
“Nói chuyện của a Đàm cứ nói a Đàm, sao lại kéo cả ta vào chứ.” Hướng Hinh Ninh cười, “Hoàng trưởng tử cũng không chỉ làm mai cho một người, không phải hắn còn nghĩ cách điều chuyển Tri phủ chỗ nào đó đến đảm nhiệm chức quan ở kinh thành sao? Sao ngươi lại không đề cập đến chuyện này chứ?”
Phụ thân của Cố Tấn Minh vị hôn phu của Sơn Gia Hủy chính là vị Tri phủ, hơn nữa gần đây điều chuyển làm quan ở kinh thành, vì vậy Sơn tam phu nhân mới có thể đưa nữ nhi đến kinh thành thành hôn.
Huỳnh Dương Hầu Đường gia khỏi phải nói, đã ở lại kinh thành trên trăm năm, lá rụng bén rễ, hôn sự của Đường Hi và Hướng Hinh Ninh tự nhiên cũng cử hành ở chỗ này.
Trêu ghẹo lẫn nhau, ba thiếu nữ đang tuổi trẻ đều mặt phấn ngậm xuân.
Nói xong, Sơn Gia Hủy tò mò quan sát chung quanh, “A Đàm, trong cung thế mà lại không phái ma ma ra cho ngươi sao? Ta nghe nói hễ được kết thân làm Vương phi, chắc chắn sẽ có nữ quan trong cung đến trong nhà dạy lễ nghi.”
Hướng Hinh Ninh cũng buồn bực, “Đúng vậy đó a Đàm, ta thấy ngươi vẫn giống như hồi ở An Định, không hề bị thứ gì gò bó?”
Lâm Đàm vẫn rất tự nhiên thoải mái, “Trong cung đúng là có phái hai nữ quan tới đây dạy lễ nghi, nhưng mà hắn đã gặp mặt hai nữ quan này trước, cũng không biết hắn đe dọa hay lợi dụng hay gì khác, tóm lại hai nữ quan này không dong dài, thường ngày đều rất ít khi ra khỏi viện của họ.”
“Chậc, ‘Hắn” ở trong miệng của ngươi là chỉ ai vậy.” Sơn Gia Hủy biết rõ còn cố tình hỏi.
“Đúng vậy, là ai ta.” Hướng Hinh Ninh cũng giả bộ hồ đồ.
Hai gò má của Lâm Đàm bay lên từng rặng mây đỏ, xinh đẹp động lòng người.
“Không để ý tới các ngươi nữa, ai cũng xấu.” Nàng giận trách đánh Sơn Gia Hủy và Hướng Hinh Ninh
“Thử nhìn xem, người hào phóng như vậy cũng có lúc ngượng ngùng kìa.” Sơn Gia Hủy và Hướng Hinh Ninh giễu cợt nàng.
Ba vị cô nương hi hi ha ha, cãi nhau ầm ĩ, rất vui vẻ.
Lâm Đàm sai người lấy ra vài món đồ trang trí bằng ngọc thạch, “Mấy món này là do ta cẩn thận lựa chọn, cho hai ngươi thêm đồ cưới.”
Sơn Gia Hủy và Hướng Hinh Ninh không chịu nhận lấy, hai người trăm miệng một lời, “Chờ đến khi ngươi làm hoàng trưởng tử phi lại đưa đi, như vậy chúng ta có nhiều thể diện.”
Lâm Đàm cố làm trấn định, “Kim sách hoàng trưởng tử phi đã ở chỗ ta rồi.” -- trong triều đã cử hành lễ nạp chinh phát sách, sính lễ và kim sách của hoàng gia cũng đã đưa đến Lâm phủ.
(*) Nạp chinh: tương đương với lễ ăn hỏi hay lễ đính hôn. Chiếu thư do hoàng đế phong tước danh hào cho phiên thuộc, chư hầu, dòng họ, phi tần với công thần đều được gọi là sách văn, gọi tắt là sách.
“Vậy không giống.” Sơn Gia Hủy và Hướng Hinh Ninh không chút suy nghĩ, “Vẫn chờ ngươi gả đi, đến lúc đó đồ được tặng ra từ phủ Hoài Viễn Vương, chính là không giống nhau.
Trên mặt hai nàng tràn đầy vẻ hài hước còn Lâm Đàm càng nóng mặt thêm.
“Nghe nói tiểu nhi tử Huỳnh Dương Hầu là vị danh gia kiếm thuật đó.” Lâm Đàm mỉm cười nói.
Lúc này đến lượt Hướng Hinh Ninh đỏ mặt.
Sơn Gia Hủy “Phì” bật cười.
Hướng Hinh Ninh liếc xéo nàng, nói: “Nghe nói Cố đại thiếu gia là một vị tài tử đó, cầm kỳ thư họa không gì không biết.”
“Xí, ai thèm quản hắn có thông cầm kỳ thư họa khỉ gió gì hay không.” Mặt Sơn Gia Hủy đỏ như màu râu tôm.
Trong ba người, dễ xấu hổ nhất chính là nàng.
Nói đùa một lúc, Hướng Hinh Ninh hơi do dự, ân cần hỏi, “A Đàm, danh tiếng của Thẩm Minh Họa rất vang dội, kể cả trong thành An Định cũng nghe nói tới mỹ danh của nàng ta. Nghe nói nàng ta là Khang Vương phi tương lai, có đúng không? Ngươi... sau này ngươi phải cẩn thận nàng ta đó...”
“Đúng vậy, phải cẩn thận nàng ta.” Trong mắt Sơn Gia Hủy ẩn hiện lửa giận, “A Đàm, Hinh Ninh, không phải ta đang nói chuyện, đùn đẩy trách nhiệm thay Sơn gia, chuyện La thế tử vô tình gặp được ngũ thúc ta ở tiệm rượu, ngũ thúc ta thật sự là... haizzz, ngũ thúc không hề có ác ý với La thế tử, chỉ vì bị tiểu nhân xúi giục cãi lộn vài câu với La thế tử, nào nghĩ đến sẽ xảy ra án mạng... Sau đó tổ mẫu ta cũng rất tức giận, cùng với mẫu thân ra thận trọng đặt câu hỏi với ngũ thẩm ta, ngũ thẩm ta nói...” Nàng cắn cắn môi, không biết nói lời tiếp theo như thế nào.
Lâm Đàm trấn an vỗ vỗ nàng, “Ta đoán cũng đoán được. Gia Hủy, Sơn ngũ phu nhân nhất định có lui tới với Thẩm đại thiếu phu nhân, Thẩm đại thiếu phu nhân bày mưu đặt kế để cho nàng ta cố ý nói xấu mẫu thân ta đúng không? Sơn ngũ phu nhân đại khái cũng không nghĩ đến, sau đó sẽ dẫn đến án mạng đi.”
Sơn Gia Hủy đỏ mắt gật đầu.
Thật ra nàng rất không hài lòng với Sơn ngũ phu nhân người thím này, đây dù sao cũng là người trong nhà, vẫn nên lưu lại đường sống. Nhưng vô cùng căm phẫn La Anh người đã xúi giục Sơn ngũ phu nhân xảy ra tranh cãi với La Thư. Một vị thiếu phu nhân Tướng phủ, thân phận tôn quý, hành vi cử chỉ phải tương xứng với tôn quý mới đúng, lại làm ra loại chuyện không hề phóng khoáng này, hèn hạ bỉ ổi, kêu người ta kính trọng mình như thế nào.
“Ta nghe nương ta nói rồi, ngũ thúc ngươi sẽ từ quan về quê, phải không?” Lâm Đàm dịu dàng nói, “Dù sao hắn sẽ rời kinh thành nơi thị phi này, thành An Định thủy thổ nuôi người, có lẽ sau khi hắn về quê rồi sẽ không hề giống trước nữa đâu.”
Sơn Gia Hủy bất đắc dĩ cười cười, “Vị ngũ thẩm kia của ta vẫn đang ở nhà kêu oan đó, nghe nói sau này ngũ thúc cũng sẽ trở về An Định, bị sợ đến xây xẩm mặt mày, khóc lóc thút thít cầu khẩn tổ mẫu ta, ý là nam hài phải đi học, nữ hài nhi ở kinh thành mới dễ chọn đối tượng, ý là còn muốn ở lại kinh thành. Tổ mẫu ta tuổi tác đã cao, lòng dạ mềm nhất, đến mấy lần thiếu chút nữa đồng ý với nàng ta. Haizzz, ta lớn lên ở An Định từ nhỏ, rời khỏi nhà tổ thật sự rất không nỡ, nhưng nghĩ đến nhà tổ sẽ có nàng ta, ta lại ước gì sớm ngày rời đi.”
“Là nghĩ tới vị công tử họ Cố trẻ tuổi, cho nên mới không ở An Định được đi?” Hướng Hinh Ninh ra sức đùa giỡn nàng.
Sơn Gia Hủy vốn đang xấu hổ vì hành vi của Sơn ngũ gia, Sơn ngũ phu nhân, Hướng Hinh Ninh vừa trêu ghẹo như vậy, nàng nhất thời bỏ quên hai phu thê kia lên tận chín tầng mây xanh, xấu hổ nhào đánh Hướng Hinh Ninh, “Chỉ biết trêu ghẹo ta! Ngươi có bản lĩnh đi chọc hoàng trưởng tử phi kia, ta sẽ phục ngươi.”
Hướng Hinh Ninh nghiêm trang, “Ta nào dám trêu ghẹo hoàng trưởng tử phi chứ, ta ấy, chính là phải đi nịnh bợ lấy lòng hoàng trưởng tử phi chứ.”
Sơn Gia Hủy bừng tỉnh hiểu ra, “Đúng vậy, tiểu như tử Huỳnh Dương Hầu là thị vệ của đại điện hạ mà.”
Trên khuôn mặt thanh tú của Hướng Hinh Ninh bay lên từng rặng mây đỏ.
Bên ngoài truyền đến tiếng cười hoạt bát của các tiểu cô nương, êm tai dễ nghe giống như chuông bạc.
“Trăn Trăn nhà ta hễ nhìn thấy a Thấm và Du Ninh sẽ vui không thôi.” Sơn Gia Hủy cười nói.
Hướng Hinh Ninh nghe được tiếng cười của các tiểu cô nương, hơi buồn bực, “A Đàm, a Thấm có xa được ngươi không? Con bé và ngươi bình thường thân thiết bao nhiêu.”
Lâm Đàm khẽ cười cười, “Tuy rằng a Thấm nhà ta có lúc thông minh hơn người, nhưng suy cho cùng vẫn còn nhỏ, tâm tư còn ngốc nghếch, có rất nhiều chuyện con bé nào có hiểu đâu. Con bé cao hứng bừng bừng nói đến mấy lần muốn gả tỷ tỷ, rất vui vẻ, ta cảm thấy con bé còn chưa đủ lớn để hiểu được gả tỷ tỷ rốt cuộc là có ý gì đâu.”
Sơn Gia Hủy và Hướng Hinh Ninh bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra vẫn còn ngốc nghếch, vốn không hiểu được xảy ra chuyện gì. Được, chờ xem, đến lúc ngươi lấy chồng thật, a Thấm nên khóc rồi.”
“A Thấm rất hiếm khi khóc lóc sướt mướt, đến lúc đó khóc thật, cũng không biết nên dụ dỗ con bé như thế nào.” Lâm Đàm nghĩ tới tiểu a Thấm vẫn luôn không buồn không lo mà rầu rĩ. Đừng nhìn bây giờ con bé vui cười hớn hở, đến ngày đó chợt phát hiện tỷ tỷ bị anh rể mang đi, không hề ở trong nhà nữa, lúc quay về chính là thân thích sẽ như thế nào đây.
“Ta phí hết công phu miệng lưỡi mới khiến cho con bé tin tưởng thân thích không ở chung một chỗ, thường xuyên qua lại là được. Mà nếu như ta nói cho con bé biết có một ngày người nhà sẽ thành thân thích, tỷ tỷ sẽ tách biệt với con bé, ta cảm thấy con bé sẽ khó tiếp nhận được.” Lâm Đàm thở dài nói.
“Ta cũng giống vậy đó.” Sơn Gia Hủy nói: “Đến lúc đó phải giải thích rõ chuyện tỷ tỷ lấy chồng với Trăn Trăn, đại khái sẽ là một chuyện không dễ dàng gì.”
Hướng Hinh Ninh cầm một miếng trái cây bỏ vào trong miệng, “Hiện giờ Du Ninh nhà ta vẫn luôn đuổi ta đi, “Tỷ mau gả đi, mau gả đi”. Thật sự đến một ngày đó, con bé không khóc rung trời mới là lạ đó.”
Lời vừa dứt, bên ngoài đã vang lên tiếng kêu kinh hoảng của thị nữ, “Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư chậm một chút...”
“Tiểu tinh nghịch tới rồi.” Ba vị cô nương trong phòng đều cười.
Lâm Thấm từ bên ngoài tiến vào đầu tiên, vừa vào cửa đã ngọt ngào gọi tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, Sơn tỷ tỷ, Hướng tỷ tỷ.”
Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh cũng theo sát đi vào rồi, khéo léo chào, Lâm Thấm giống như chủ nhân chỉ vào các thứ gia cụ bài trí trong phòng, “Nhìn xem, chính là như vậy, rất vui mừng, ta muốn gả tỷ tỷ đó.”