Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 111

Phía tây hoàng thành có hai con phố thẳng tắp rộng rãi, phía đông gọi là phố Tư Học, phía tây gọi là phố Mẫn Học.

Cây tùng, cây bách khắp hai bên đường, cạnh đường đó là một trường học, tường đỏ thấp thoáng dưới cây xanh, cổ kính xưa cũ.

Trên phố Tư Học có thư viện Văn Hiền, dạy nam sinh; trên phố Mẫn Học có thư viện Mộ Hiền, chỉ thu nữ sinh.

Từ cửa chính thư viện Mộ Hiền đi vào chính là đại viện có bức tường phù điêu, đây cũng chính là tiền viện rồi, tiền viện vuông vức thẳng tắp, lui về sau nữa chính là nhị môn, bên trong nhị môn là phòng học của các nữ hài nhi, lớp học lầu gác đình các đan xen hợp lý, cảnh sắc tuyệt đẹp.

Nơi đây là nữ học nổi tiếng, quy củ rất nghiêm, nam gia trưởng đưa học sinh tới hay đón học sinh bình thường chỉ cho phép tới cửa, cho dù thân phận tôn quý chút, lớn tuổi chút cũng nhiều lắm đưa đến nhị môn, xa hơn vào trong vạn lần không được.

Có thể nói, nam nhân có thể đi vào trong thư viện Mộ Hiền nhất định có lai lịch, không phú thì quý, không giống bình thường.

Mỗi buổi chiều lúc sắp tan học, ngoài cửa lớn của thư viện Mộ Hiền nhất định đầy ắp người, xe, cỗ kiệu, kể cả tiền viện cũng thường sẽ có vài nam nhân có thân phận khác với người thường tới đón nữ nhi hoặc muội muội, thân thích, thỉnh thoảng lại còn xuất hiện vài vị thiếu niên phong độ nhanh nhẹn.

Có một ít nữ sinh của thư viện Mộ Hiền rất hứng thú với mấy nam tử này, sẽ núp ở phía sau tường hoa nhìn ra ngoài, tùy tiện bình phẩm. Dĩ nhiên làm như vậy phải giấu người khác, nếu như bị người nhìn thấy hoặc bị lão sư bắt được, là chuyện rất mất mặt mũi.

Học sinh của thư viện Mộ Hiền có số tuổi từ năm, sáu tuổi đến mười lăm mười sáu tuổi không giống nhau, nên trường học căn cứ theo số tuổi, học thức mà chia các nàng thành sáu ban.

Năm sáu tuổi ấu học ban, bảy tám tuổi chính là tiểu học ban, chín mười tuổi là thiểu học ban, mười một mười hai tuổi là trung học ban, mười ba mười bốn tuổi là cao học ban, mười lăm mười sáu tuổi chính là đại học ban rồi.

Đến giờ tan lớp, cửa phòng học tiểu học ban mở ra, Đỗ tiên sinh dạy học bước chân trang trọng đi ra đầu tiên, theo sau chính là các học sinh tiểu học ban tốp năm tốp ba, kết bè kết phái đi ra.

Những học sinh tiểu học ban này có chừng hai ba mươi người, bởi vì mộ danh mà đến cầu học có rất nhiều người, cho nên học sinh thư viện Mộ Hiền đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, những học sinh tiểu học ban này phần lớn dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ, cử chỉ lịch sự, tao nhã lễ độ.

Một tiểu cô nương trong đó cực kỳ khiến cho người ta chú ý.

Nàng có gương mặt tròn trịa, da rất trắng rất nhẵn mịn, sáng trong giống như bạch ngọc thượng hạng, mắt vừa đen vừa sáng, thật to, vô cùng tinh xảo, lóe ra ánh sáng thông minh. Cái mũi thanh tú mà thẳng tắp, nhìn qua vô cùng thuận mắt, cái miệng càng đẹp mắt, ngọt ngào tươi mới giống như cánh hoa hồng.

Nhìn dáng dấp nàng chừng bảy tám tuổi rồi, chính là độ tuổi thay răng, ở độ tuổi này tiểu cô nương bình thường sẽ không quá dễ coi, nàng lại không như vậy, trắng trẻo mũm mĩm, giống như một nụ hoa chớm nở.

Nàng và hai tiểu cô nương khác độ tuổi tương đương đi cùng nhau, nhìn dáng dấp ba người rất thân thiết.

“Tiền viện có mấy người đang chờ đón con, đi bên trái đi.” Nghiêm tiên sinh giám sát đi tới dẫn dắt các tiểu cô nương ra khỏi nhị môn, đi về đường mòn bên phải.

“Có người tới đây đón con sao?” Lâm Thấm cười híp mắt hỏi.

Độ tuổi đang thay răng, cho dù là nam hài hay nữ hài nhi, bởi vì có nhiều người sợ xấu xí mà không dám nói nhiều lại không dám cười, nhưng Lâm Thấm lại trời sinh tính tình lạc quan, luôn có dáng vẻ rất vui sướng. Do đó, mặc dù răng đã rụng mất hơn phân nửa, nhưng nàng vẫn cười đến vô cùng xán lạn.

“Biết rõ còn hỏi.” Nghiêm tiên sinh có tính tình nghiêm túc, nghiêm cẩn, nhìn thấy tính tình buông tuồng này của Lâm Thấm rất không thích, liếc nhìn nàng, nói.

“Luân ca ca và a Dục lại tới đón ta.” Lâm Thấm sung sướng cười.

Lương Luân và Cao Nguyên Dục học ở thư viện Văn Hiền cách một con đường, tan học đều sẽ tới đón Lâm Thấm.

Sau khi đón Lâm Thấm, ba người sẽ cùng nhau đến phủ Hoài Viễn Vương.

Lâm Đàm thành thân được một năm đã sinh hạ một đôi long phượng thai, hoàng đế vui mừng vô hạn, tự tay đặt tên cho đôi long phượng thai, nam hài nhi tên là a Hạo, nữ hài nhi tên là a Hân, hiện giờ đã được ba tuổi rồi.

A Hạo và a Hân là một đôi dở hơi, Lâm Thấm làm dì nhỏ này một ngày không gặp được hai đứa sẽ ngứa ngáy trong lòng, cho nên khi Lương Luân và Cao Nguyên Dục tới đón nàng luôn vô cùng vui mừng, hớn hở đi tới.

Gặp cháu ngoại trai nhỏ và cháu ngoại gái nhỏ ở phủ Hoài Viễn Vương trước rồi mới sẽ lưu luyến không rời quay về phố Trường Anh.

Thứ nhất Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh cách phủ Hoài Viễn Vương hơi xa, thứ hai có Lương Luân và Cao Nguyên Dục ở đây, đi chung rất không tiện, cho nên sau khi tan học không đi cùng một lối với Lâm Thấm.

Nghe nói Lương Luân và Cao Nguyên Dục lại tới đón Lâm Thấm rồi, Sơn Trăn Trăn hâm mộ, “Ngươi có thể đi gặp cháu ngoại trai nhỏ và cháu ngoại gái nhỏ nữa rồi hả, thật tốt. Ta đã rất nhiều ngày không được gặp Hâm ca nhi rồi, thật nhớ thằng bé mà.”

Sau khi Sơn Gia Hủy gả cho Cố Tấn Minh cũng sinh một nhi tử, nhũ danh là a Hâm, năm nay đã hơn hai tuổi rồi, chính là lúc đáng yêu dễ chơi, Sơn Trăn Trăn rất thích nó. Nhưng mà dì nhỏ muốn gặp cháu ngoại cũng không phải ngày ngày có thể gặp, không có cách nào.

Hướng Du Ninh lại cau mày, “Tiểu oa nhi có gì hay chứ? Giống như tiểu a Nam nhà tỷ tỷ ta, đang yên đang lành cứ khóc đến rung trời, cho dù là ai dỗ đều không nín, ta mới không nhớ nó đâu.”

Sau khi Hướng Hinh Ninh gả cho Đường Hi cuộc sống cũng rất mỹ mãn, năm ngoái nàng cũng sinh một nhi tử, hiện giờ đứa nhỏ này còn chưa đến một tuổi, tính khí ngược lại rất lớn, rất thích khóc lớn náo loạn, mỗi một lần Hướng Du Ninh nghe thấy nó khóc đều muốn che lỗ tai, bỏ trốn mất dạng.

“Tiểu a Nam lớn hơn một chút nữa sẽ rất dễ chơi.” Lâm Thấm rất có kinh nghiệm nói cho nàng biết.

“Thật đó, sau khi hài tử biết nói biết đi, rất thú vị.” Sơn Trăn Trăn rất tán thành lời Lâm Thấm nói, “Sau khi Hâm ca nhi biết nói chuyện rồi ta mới thích chọc nó chơi đó.”

Hướng Du Ninh nhếch miệng mà cười, “Vậy đợi đến khi a Nam tiểu tử thúi kia lớn hơn một chút, biết nói, biết đi thôi.”

Ra khỏi nhị môn, ba tiểu cô nương chia tay nói lời từ biệt, Sơn Trăn Trăn và Hướng Du Ninh đi theo Nghiêm tiên sinh đi về phía bên phải, Lâm Thấm lại dọc theo một đường mòn trải đá cuội ở bên trái viện.

“Luân ca ca, a Dục!” Thấy hai bóng người quen thuộc, Lâm Thấm hoan hô.

Lương Luân đã là thiếu niên cao ráo mười một mười hai tuổi, tuấn tú sáng sủa, giống như ngọc thụ lâm phong, một bộ áo bào màu xanh nhạt càng tôn lên khuôn mặt như mỹ ngọc của hắn, nhanh nhẹn văn nhã.

Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm xấp xỉ tuổi nhau, nhưng dáng hắn rất cao, còn cao hơn Lâm Thấm không ít, hắn vốn hơi đầy đặn, sau khi cao lên vóc người lại thon dài rất nhiều, đôi mắt to càng thêm linh động đẹp mắt hơn khi còn bé, sáng chói chói mắt như mấy ngôi sao sáng ngời nhất trong bầu trời đêm.

“A Thấm.” Thấy a Thấm tới đây, Lương Luân mỉm cười đi tới, thay nàng nhận lấy túi sách trong tay.

Thư viện Mộ Hiền không cho phép mang theo thị nữ vào lớp học, túi sách phải tự mình thu thập, tự mình mang.

“Này, Lâm Thấm.” Cao Nguyên Dục hào hứng bừng bừng, “Hôm qua sau khi ta hồi cung nói chuyện cười do đôi long phượng thai gây ra cho tổ mẫu nghe, tổ mẫu cao hứng không thôi, thưởng cho ta vài món đồ chơi, ta chia cho ngươi một nửa!”

“Tại sao phải chia cho ta chứ?” Lâm Thấm lắc đầu, “Vô công bất thụ lộc.”

“Tại sao có thể vô công bất thụ lộc chứ?” Cao Nguyên Dục không đồng ý, “Ngươi trêu chọc đôi long phượng thai chơi đùa, hai đứa mới có thể bị cười, ta mới có thể nói cho tổ mẫu nghe, tổ mẫu mới có thể cười, ta mới có thể được ban thưởng...”

Lâm Thấm cười đến vui vẻ hơn.

Hết cách rồi, nàng quá thích cười, hễ nghe thấy chuyện buồn cười gì đều sẽ cười đến ngửa tới ngửa lui.

Lương Luân thay nàng xách túi sách nhỏ, Cao Nguyên Dục một đường cười cười nói nói với nàng, ba người sóng vai đi ra ngoài. Sau khi đi ra, ba người lên cùng một chiếc xe, còn có hai chiếc xe không khác đi theo bên ngoài, vó ngựa nhẹ nhàng chạy thẳng tới phủ Hoài Viễn Vương.

Một màn Lâm Thấm và Lương Luân, Cao Nguyên Dục lên xe bị hai thiếu nữ ngồi trong chiếc xe ngựa khác nhìn thấy rõ ràng.

Hai người kia là đại học ban, đều mười lăm mười sáu tuổi, một họ Hồ, tên Hồ Khiết Nghi, một người khác họ Chu, tên Chu Minh Huy.

Bởi vì trước sau cập kê thường sẽ có nữ học sinh định ra hôn sự, sau khi đính hôn sẽ không đi học nữa mà yên tâm ở trong nhà chờ gả, cho nên nữ sinh hiện giờ còn ở đại học ban tự nhiên đều chưa định thân.

Đến độ tuổi này, chuyện lớn cả đời còn chưa quyết, có một vài nữ hài nhi đều sẽ nóng nảy trong lòng, sẽ cực kỳ lưu ý đến nhà người khác có con cháu thanh niên ở trong kinh thành.

Hồ Khiết Nghi và Chu Minh Huy đều như thế, đều rõ như lòng bàn tay về các thanh niên tài tuấn còn chưa định thân ở trong tất cả thế gia đại tộc, số tuổi tướng mạo tính tình sở thích các thứ đều quả thật đọc thuộc làu làu.

Thấy Lâm Thấm, Hồ Khiết Nghi khẽ cười cười, “Vị Lâm nhị tiểu thư này ngược lại vô cùng tốt số, còn nhỏ tuổi đã có con của một vị trưởng công chúa và một vị hoàng tử lấy lòng nàng rồi. Nàng ấy, trưởng thành có lẽ không lo gả ra.”

Chu Minh Huy nghe ra được trong lời nói của nàng có ý tứ ghen tỵ mơ hồ, không khỏi giận trách, “Nàng mới tí tuổi vậy, có liên quan gì đến chúng ta chứ?”

Lâm Thấm quá nhỏ, cho dù phải lập gia đình cũng phải đến bảy tám năm sau, khi đó Hồ Khiết Nghi và Chu Minh Huy đều đã cành lá thành bóng trái kết đầy cành rồi. Lâm Thấm có gả được hay không, sẽ gả cho ai thì có liên quan gì đến bọn họ chứ.

Sắc mặt Hồ Khiết Nghi ửng đỏ, thở dài, “Ngươi đừng chê cười, ta cũng chỉ nhất thời cảm hoài mà thôi. Ngươi biết không? Hiện giờ sáu vị hoàng tử đầu tiên đã thành thân, phần lớn các Vương phi đều có xuất thân cao quý. Khang Vương phi là trưởng tôn nữ của Thẩm Tướng, Mục Vương phi là đích tiểu thư phủ Tề Quốc công, Kỳ Vương phi là muội muội ruột của Trấn Nam Tướng quân, Trang Vương phi là thiên kim Bình Tây Hàu, Tào Vương phi là ái nữ An Dương trưởng công chúa, đều xuất thân danh gia vọng tộc, nhà mẹ rất có quyền thế. Chỉ có hoàng trưởng phi Lâm thị là ngoại lệ, cha nàng ta chỉ là tên quan tứ phẩm ở kinh thành mà thôi, gia tộc đã sớm suy tàn, không người nối nghiệp, chỉ dựa vào hắn một thân một mình chống đỡ. Lâm thị xuất thân như vậy đời nào có tư cách làm hoàng trưởng tử phi chứ? Nhưng vận khí của nàng ta thật tốt, ca ca sinh đôi của nàng ta cứu tính mạng hoàng trưởng tử, hoàng trưởng tử đã mối tình thắm thiết với nàng ta rồi, không phải nàng ta không cưới. Haizzz, đều là nữ tử, tại sao chúng ta xui xẻo tồi tệ, Lâm thị ngược lại có mệnh tốt như vậy chứ? Không riêng gì nàng ta tốt số, tiểu muội muội của nàng ta cũng may mắn, còn nhỏ tuổi đã có quý nhân ton hót nịnh bợ lấy lòng. Thập tứ hoàng tử là con nhỏ tuổi nhất của bệ hạ, rất được sủng ái, hắn vốn phải học trong cung, nhưng hắn lại cố tình đến thư viện Văn Hiền, nghe nói bệ hạ đã đích thân mắng hắn, nhưng không mắng hắn tỉnh được...”

Chu Minh Huy ngơ ngác, “Ta vốn không nghĩ nhiều như vậy, nghe ngươi vừa nói, thật sự có chuyện như vậy. Haizzz, tại sao lại có người có vận số tốt như thế chứ, chúng ta cũng là...”

Hai người nhìn nhau, trong lòng đều phiền muộn.

Hồ Khiết Nghi căm giận, “Chúng ta không đẹp sao, không thông minh sao, kém Lâm thị cái gì sao? Dĩ nhiên không phải, chúng ta chỉ không có một người ca ca tốt trùng hợp cứu được Hoài Viễn Vương mà thôi.”

“Đúng vậy.” Chu Minh Huy lại xót xa chán nản.

Nữ hài nhi tốt thì như thế nào? Không có gia thế tốt, không có phụ thân tốt, không có ca ca tốt, như vậy sẽ không có người cao quý tới mai mối cầu hôn, sẽ không có tiền đồ sáng sủa.

Hai người cảm khái hồi lâu mới lên xe rời đi.

Sắc trời ngả về tây, ánh trời chiều cuối ngày chiếu lên cạnh cửa, bốn chữ lớn thư viện Mộ Hiền xinh đẹp hòa nhã, thanh tao lịch sự giống như sen hồng soi bóng nước, như mây lơ lửng trên đầm trong như ngọc, xa hoa lộng lẫy, rạng rỡ phát sáng.
Bình Luận (0)
Comment