Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 131

Đã sinh ra ý niệm này, La phu nhân lại liếc nhìn Tề Vân, cảm giác không giống trước.

“A Thấm không nỡ xa cha mẹ và ca ca, lại không nỡ xa Tề tỷ tỷ của con, có đúng không? Được rồi, nương biết rồi, sẽ nghĩ cách.” La phu nhân vừa nói chuyện, mỉm cười nhìn Tề Vân, ý vị sâu xa.

Tề Vân vốn mặt đỏ tim đập rộn, La phu nhân vừa nhìn như vậy, mặt nàng đỏ hơn, ánh bình minh đầy mặt.

Điền phu nhân hiếm khi thấy nữ nhi như vậy, kinh ngạc nhướng mày.

Lâm Thấm vui mừng, “Nương sẽ nghĩ cách nha, thật tốt. Nương, nương nghĩ ra cách gì vậy, mau nói ra để cho con nghe một chút.”

Điền phu nhân và Tề Vân đều trầm ngâm yên lặng nghe.

La phu nhân mỉm cười, giọng nói ôn nhu lạ thường, “A Thấm, bây giờ nói ra sẽ mất linh đó, sau khi về nhà nương sẽ thương lượng với phụ thân con, đại ca con, rồi sẽ nói cho con biết có được không?"

Lâm Thấm cười cười gật đầu, “Được đó, vậy nương phải nghĩ cho kỹ, về nhà phải thương lượng kỹ với cha và đại ca, để cho con và Tề tỷ tỷ sớm ngày đoàn tụ.”

La phu nhân cười tươi, thân thiết nhéo cái mũi nhỏ nhắn của nàng, “Được, nhất định không tách hai đứa, để cho hai đứa sớm ngày đoàn tụ.” Mỉm cười nhìn Tề Vân, ánh mắt phức tạp khó tả. Nhưng mà, ánh mắt nhất định là ý tốt, cũng rất hài lòng.

Gương mặt Tề Vân nóng lên, ngượng ngùng quay mặt đi.

Đến giờ này Điền phu nhân nào còn không rõ tâm ý của nữ nhi chứ? Lúc chia tay La phu nhân, hết sức hòa nhã.

Lâm Thấm và Tề Vân vẫy tay từ biệt, được La phu nhân ôm lên xe ngựa.

Mặc dù người hai nhà đều không nỡ, nhưng vẫn chia tay trước Tùng Hạc lâu.

Sau khi trở lại phố Trường Anh, La phu nhân đuổi tiểu nhi tử tiểu nữ nhi đi ngủ, lại kêu Lâm Khai ở lại, “Đại ca a Thấm xin lưu lại, có một đại sự về a Thấm, cần thương lượng với con một chút.”

Lâm Khai tự nhiên tuân mệnh, “Dạ, nương.”

Lâm Phong kỳ quái, “Phu nhân, có đại sự gì về a Thấm mà cần trịnh trọng nói với a Khai như vậy?”

La phu nhân ra lệnh cho đám thị nữ lui ra, khóe miệng mang cười, “Chuyện này sao, a Khai không gật đầu không được. Nếu a Khai không gật đầu, tâm nguyện của tiểu a Thấm chúng ta sẽ không thể đạt thành.”

Nàng càng thừa nước đục thả câu, Lâm Phong càng muốn biết, “Phu nhân, nói mau nói mau.”

Lâm Khai cười nhẹ không nói.

La phu nhân hắng giọng một cái, tỏ vẻ nghiêm trang, “Tối nay lúc tiểu a Thấm nhà chúng ta và cô nương Tề gia chia tay, được gọi là lưu luyến không rời, nói gì cũng không nguyện ý chia tay Tề tỷ tỷ. Điền phu nhân muốn dẫn con bé về Tề gia, con bé lại không vui, nói không nỡ xa cha mẹ và ca ca. Ta đã dụ dỗ con bé, nói cho con bé không nỡ xa cha mẹ và ca ca, lại không nỡ xa Tề tỷ tỷ của con bé, ta đã biết, ta sẽ nghĩ cách.” Vừa nói chuyện, ánh mắt của La phu nhân lại niềm nở rơi lên trên người Lâm Khai, “A Khai, chuyện này dựa hết vào con.”

Mặt Lâm Khai lập tức đỏ bừng.

Sao hắn không nghe hiểu ý tứ của La phu nhân chứ? Muốn cho A Thấm không hề rời khỏi cha mẹ và ca ca, lại có thể ở chung một chỗ với Tề tỷ tỷ, vậy chỉ còn một biện pháp...

Lâm Phong trầm trồ khen ngợi La phu nhân, “Phu nhân, biện pháp này thật hay, cao tay! Chuyện lớn cả đời a Khai nhà ta cũng có chỗ, a Thấm lại có đại tẩu tâm đầu ý hợp cả ngày cùng với con bé, vẹn toàn đôi bên, vẹn toàn đôi bên mà!”

La phu nhân vốn thật vui mừng, Lâm Phong vừa khen như vậy, trên mặt nàng càng tăng thêm vẻ hả hê.

“Cha, ngài cũng thật biết khiến nương vui vẻ.” Lâm Khai yên lặng thầm nghĩ.

La phu nhân càng nghĩ càng vui vẻ, “A Khai, nói chuyện đi. Mấy năm nay nương cũng quan tâm con không ít, nói không ít cô nương nhà người, con không chịu gật đầu một ai. Vị Tề tỷ tỷ này như thế nào, có lọt vào mắt của con không? Ta thấy cực tốt, tướng mạo cực đẹp, tính tình lại cởi mở, cha nương ca ca trong nhà đều là người hiểu rõ lý lẽ...”

“Nàng có sáu vị ca ca đó, ngài mới thấy một người.” Lâm Khai nhắc nhở.

Lâm Phong nói: “A Khai nói đúng rồi đó, chúng ta còn chưa gặp năm vị ca ca khác của Tề cô nương đâu, nhất là ngũ ca của nàng, Thổ Ty Vương tương lai.”

Từ trước đến giờ La phu nhân chỉ để ý tiểu nhi tử tiểu nữ nhi, không rõ chuyện trong triều lắm, lúc này mới nhớ tới thân phận đặc biệt của Tề Vân, vội hỏi: “Nếu như chúng ta kết thân với Tề gia, có thích hợp không? Ta mới chỉ nghĩ đến cô nương tốt, tốt với tiểu a Thấm của chúng ta, lại không nghĩ tới thân phận, ích lợi những chuyện này.”

Lâm Phong cười, “Phu nhân, hiện giờ cô nương Tề gia là cháu gái ngoại yêu của Thổ Ty Vương đương nhiệm, là muội muội ruột của Thổ Ty Vương đời sau, nếu có gia đình nào cưới nàng, vậy tương đương với là đồng minh khu vực tây nam rồi. Nghe nói hiện giờ có không ít hộ có ý đồ với nàng đó, là vì cái gì? Còn không phải vì thế lực bá chủ một phương và ủng hộ sao.”

“Nói như vậy, cưới cô nương Tề gia là chuyện tốt?” La phu nhân hỏi vội.

Lâm Phong cười gật đầu.

La phu nhân mở cờ trong bụng, đẩy Lâm Khai một cái, “A Khai, nếu là chuyện tốt như vậy, con cứ đồng ý đi, có được không? Tiểu a Thấm cũng có tỷ tỷ con bé trúng ý làm bạn, lại chỉ có lợi mà không có chỗ xấu cho a Đàm và em rể con...”

Lâm Phong nhịn cười kéo nàng, “Phu nhân, đây là chuyện lớn cả đời a Khai, sao nàng không nghĩ cho con, ngược lại nghĩ tới a Đàm và a Thấm vậy?”

Lúc này La phu nhân mới phát hiện ra không đúng, vội nở nụ cười, “A Khai, không phải nương chỉ thương a Đàm và a Thấm, nương cũng suy nghĩ vì con. A Khai, nếu như con không thích, nương sẽ không đề cập đến chuyện này nữa, không đề cập nữa.”

“Ai nói con không thích?” Giọng Lâm Khai nhẹ nhàng, không lớn hơn con muỗi vo ve bao nhiêu.

Lâm Phong và La phu nhân lại nghe thấy rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm Lâm Phong và La phu nhân làm cha mẹ nghe được Lâm Khai nói thích một cô nương, thật sự mừng đến không biết làm thế nào cho phải.

Giọng La phu nhân đã run run, “A Khai, con thích thật hả?’

Lâm Phong vốn là người thích nói đùa, lúc này lại cầm tay Lâm Khai, tỏ vẻ cảm khái, “A Khai, con hiếu thuận cha nương, thương yêu muội muội, chúng ta biết. Nhưng mà, con không cần vì cha nương và muội muội mà uất ức bản thân.”

Mặc dù Lâm Khai biết phụ thân cố tình nói như vậy, nhưng vẫn nhịn không phản bác, “Cha, hài nhi không uất ức.”

Lâm Phong cười ha ha.

Không biết Lâm Khai thẹn thùng hay giận dữ, đỏ bừng cả mặt xoay người đi, “Cha, nương, thời gian không còn sớm, hài nhi cáo lui.” Chạy trối chết.

Hắn đã chạy đi rất xa, sau lưng vẫn giống như còn truyền đến tiếng cười lớn của cha nương hắn.

Lâm Phong vui mừng vô tận, nắm tay La phu nhân ngồi xuống, cẩn thận thương nghị, “Phu nhân, ngày mai nàng đến phủ Hoài Viễn Vương đi, nói thử chuyện này với a Đàm của chúng ta, nghe thử ý tứ của a Đàm xem sao.”

La phu nhân gật đầu, “Đúng, đây là đại sự trong nhà, để a Đàm biết.”

Sắc mặt Lâm Phong buồn bã, “Ngày mai nàng có thể nhìn thấy a Đàm và tiểu a Hạo, tiểu a Hân của chúng ta rồi, haizzz, ta đây làm ông ngoại lại không có phúc khí này, ngày mai ta còn phải lên nha môn.”

La phu nhân an ủi hắn, “Cũng may lần này chúng ta cưới vợ, không phải gả khuê nữ. Nếu hôn sự này nói thành, cô nương Tề gia thật sự gả tới đây, lúc này nhà chúng ta nhiều thêm một người, không phải ít đi một người.”

Lâm Phong gật mạnh đầu bày tỏ đồng ý, “Đúng, lúc này không phải buôn bán lỗ vốn.”

Hồi tưởng lại cảnh tượng năm đó gả A Đàm, hai phu thê cảm khái không thôi.

Vất vả khổ sở nuôi lớn nữ nhi, lớn lại muốn rời cha nương gả ra ngoài, thật sự khiến người ta buồn.

“Cho dù a Khai cưới cô nương nhà nào, chúng ta đều phải đối xử tốt với cô nương người ta.” La phu nhân suy bụng ta ra bụng người, dịu dàng nói.

“Đúng, coi như là thêm một nữ nhi.” Lâm Phong tán đồng gật đầu.

Lâm Phong và La phu nhân đang thương lượng chuyện cưới con dâu, sau khi Tề Tướng quân và Điền phu nhân về nhà lại bị Tề lão phu nhân náo loạn một trận, huyên náo đến cả người bọn họ mệt mỏi rồi mới có thể trở về phòng nghỉ ngơi.

Điền phu nhân tức giận, “Tề Quang, ta gả cho chàng bao nhiêu năm, bà ấy liền náo loạn bấy nhiêu năm. Ta ấy, hiện giờ đã hối hận vì gả cho chàng rồi.”

Tề Tướng quân biết mẹ ruột mình quấy nhiễu không nói đạo lý, trong lòng áy náy, ăn nói khép nép xin lỗi, “Nể tình ta... không, nể tình nữ nhi chúng ta, đừng tức giận nữa.”

Điền phu nhân thấy hắn khổ não, lại đau lòng, than thở sâu kín, “Thôi, chàng cũng không muốn như vậy.”

Tề Tướng quân vội nói: “Không muốn như vậy nhất chính là ta, nếu như có thể để ta tùy ý chọn mẹ ruột, dù thế nào ta cũng phải chọn một người thông tình đạt lý.”

Nói đến Điền phu nhân hé miệng cười.

Cha mẹ nhà ai mà còn có thể lựa chọn, sinh ra ở nhà nào thì chính là người nhà đó chứ sao.

Tề Tướng quân thứ nhất quan tâm đến chuyện lớn cả đời nữ nhi, thứ hai lại muốn lấy lòng Điền phu nhân, nên nhỏ giọng nói từng chuyện của Lâm gia, “... Ta vừa nghe Lâm thị giảng nói nhi tử hắn chọn thê thận trọng, còn có bốn mươi không con mới có thể nạp thiếp, lại cảm thấy động lòng, nàng nói đi?”

La phu nhân nói: “Không nói đến bốn mươi không con mới có thể nạp thiếp, hài tử có tốt hay không mới quan trọng nhất. Ta thấy hài tử Lâm Khai kia ngược lại thật sự không tệ, tuấn mỹ có thừa, khí định thần nhàn, lại không phải là con mọt sách, bản lĩnh cực tốt.”

Tề Tướng quân vui mừng nhướng mày, “Còn không phải như vậy sao, hài tử dễ nhìn như thế, động thủ lại bén nhọn nhanh nhạy, khí thế ngàn vạn, thật đúng là văn võ toàn tài mà.”

Nói đến hôn sự của nữ nhi, Điền phu nhân dần dần vui mừng.

Tề Tướng quân lại nhăn mày, “Lại có một điểm không tốt. Lâm Khai là ca ca sinh đôi của hoàng trưởng tử phi, nếu a Vân thật sự gả cho hắn, sợ rằng sẽ có một ngày Tề gia, Điền gia bị kéo vào cuộc chiến tranh trữ. Điền gia luôn núi cao hoàng đế ở xa, không biết a cha có để ý hay không.”

Điền phu nhân xì mũi coi thường, “Ta không quan tâm đến hoàng trưởng tử hoàng thứ tử gì cả, ta gả con gái chỉ để ý con rể có tốt hay không, cha mẹ con rể có tốt hay không, có đối xử tốt với con gái ta hay không, ta không để tâm đến chuyện khác. Cái gì mà cuộc chiến tranh trữ, ta cũng không biết. Ta chỉ biết Điền gia chúng ta đời đời kiếp kiếp thống trị Ngạc Tây, trung nguyên thay đổi triều đại không hề liên quan gì đến chúng ta. Điền gia chúng ta không khi dễ người, nếu có ai dám can đảm khi dễ đến cửa Điền gia ta, hừ, chờ xem!”

Tề Tướng quân cắn lưỡi, “Khí phách thật, không hổ là quý nữ kiêu ngạo nhất Mật tộc.”

Điền phu nhân liếc xéo hắn, “Thế nào, sợ chưa?”

Tề Tướng quân cười nhẹ, “Lần đầu tiên ta gặp nàng đã sợ, nàng không biết sao?”

Trên mặt Điền phu nhân ửng hồng, xì hắn một cái, “Phi, số chàng xui xẻo rồi.” Giọng nói vô cùng nhu hòa.

Theo tính khí Điền phu nhân, đã coi trọng, vậy hận không thể lập tức tới cửa cầu hôn. Tề Tướng quân lại khuyên nàng, “Quy của của người Hán chúng ta là gia đình nhà gái phải dè dặt chút, tỏ vẻ chút, chờ nhà trai mở miệng trước. Hơn nữa, chúng ta còn chưa hỏi ý tứ a Vân đấy.”

Điền phu nhân thoáng nghĩ, “Cũng có lý.”

Hai người lập tức thương lượng xong, hôm nào hỏi thử ý tứ của a Vân, thăm dò giọng điệu của Lâm gia, rồi định đoạt tiếp.

Ngày hôm sau La phu nhân đã đi phủ Hoài Viễn Vương.
Bình Luận (0)
Comment