*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ngươi nói cái gì?” Bách phi đột ngột đứng lên, la thất thanh.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến kết quả này, hoa dung thất sắc, kinh hoàng luống cuống.
Không chỉ có Bách phi, người ngồi đây đều cảm thấy chuyện này thật sự khiến cho người ta kinh ngạc, túm năm tụm ba nghị luận, vẻ mặt kinh ngạc.
Bàng Đắc Tín hầu hạ bên cạnh hoàng đế lâu ngày rồi, đã trải qua nhiều, hắn giống như không nhìn thấy Bách phi luống cuống, cười theo nói: “Bẩm nương nương, Hộ Quốc công và Lâm đại nhân đã xưng hô sui gia với nhau, hôn sự của Lâm nhị công tử và Dương đại tiểu thư đã đính lên bảng. Đây chính là chuyện đại hỉ sự, hoàng thượng nói, chuyện vui này được thúc đẩy trên sinh nhật của nương nương, nương nương có công, nên được ngợi khen. Sợ rằng chút nữa ban thưởng sẽ đến.”
Bách phi tức đến thiếu chút nữa phun máu.
Ai cần khen thưởng gì chứ? Hộ Quốc công và Lâm gia lại thành thông gia, chuyện hôn sự này thật sự phiền chết người rồi, còn có ai có tâm tình muốn được ngợi khen gì?
Nàng tức giận dâng trào, sắp tức đến nổ tung lồng ngực nàng, nhưng Bàng Đắc Tín tâm phúc của hoàng đế đang vui vẻ đứng đây, Bách phi có tức đi nữa cũng chỉ đành tạm thời chịu đựng, trên mặt cứng rắn nặn ra ý cười, “Hoàng thượng nói đúng lắm, đây chính là đại hỉ sự.”
Nụ cười trên mặt Bàng Đắc Tín càng niềm nở hơn, nịnh hót, “Nương nương đây là cao hứng quá đi? Kể cả chúc mừng Hộ Quốc công phu nhân và Lâm đại phu nhân đều quên nói.”
Bách phi đau đớn từng cơn trong lồng ngực, giả bộ như chợt ngộ ra, “Còn không phải như vậy sao? Bổn cung đây là thật vui mừng, lại quên chúc mừng Hộ Quốc công phu nhân và La phu nhân.”
Trong lòng nhỏ máu, cố tình lại còn phải gượng cười, chúc mừng Hộ Quốc công phu nhân trước, “Lệnh ái có chốn đi về tốt.” Lại chúc mừng La phu nhân, “Giai nhi giai phụ, La phu nhân có phúc lớn.”
Nàng vừa mở đầu, người còn lại đều giả bộ như nằm mơ mới tỉnh, rối rít chúc mừng Hộ Quốc công phu nhân và La phu nhân.
Vinh Quốc công phu nhân và Thẩm Tướng phu nhân Trịnh thị đầu tiên kinh hãi, sau đó mừng rỡ.
Vinh Quốc công phu nhân hy vọng xa vời Trịnh Yến Yến có thể trở thành Sở Vương phi, Trịnh thị cũng là một người mơ ước Cao Nguyên Dục, bây giờ biết được Dương Linh cường địch này đã hứa gả cho Lâm Hàn rồi, sao có thể không vui mừng được? Hai vị tươi cười rạng rỡ liên tục nói lời chúc mừng, đa dạng đổi mới, không sợ người khác phiền.
Tương Dương trưởng công chúa xung phong nhận việc đòi làm mai, “La phu nhân, hôn sự của trưởng tử ngài do ta làm mai, hôn sự của thứ tử cũng giao cho ta đi.”
La phu nhân vội nói: “Đây chính là chuyện tốt cầu còn không được. Trưởng công chúa điện hạ, chỉ sợ quá làm phiền ngài.”
Tương Dương trưởng công chúa cười tươi, “Con người của ta cũng không sợ phiền toái, chỉ cần ngài cho bà mối phong bao dày, ta chạy bao nhiêu chuyến đều được.”
Hộ Quốc công phu nhân cũng vội vàng nói cám ơn Tương Dương trưởng công chúa: “Làm phiền trưởng công chúa vất vả, thật băn khoăn.”
Tương Dương trưởng công chúa nói: “Nếu băn khoăn thì phong bao lì xì phải lớn hơn một chút. Càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt.”
Nàng vẻ mặt sống động, lời nói khôi hài, tất cả mọi người bị nàng chọc đến cười to.
Mọi người cười đến càng vui sướng, trong lòng Bách phi càng đắng chát.
Không chỉ đắng, còn chua chát, một luồng chua xót thật sự trào lên, cực kỳ khó chịu.
Vậy cũng khó trách nàng.
Nàng vất vả cực nhọc dựng đài, kết quả lại khiến Hộ Quốc công phủ và Lâm gia hát xướng, mưu đồ rất lâu, hy vọng lâu như vậy, tất cả vất vả cần cù lao lực trôi theo dòng nước chảy, bảo nàng sao không giận, sao không hận, sao không oán được chứ.
Đại tẩu nhà mẹ Bách phi Vương thị biết hôm nay nàng làm việc không hiệu quả, trong lòng âm thầm kêu khổ, rầu rĩ sau khi trở về Bách gia nên giải thích cho đám người Bách đại học sĩ như thế nào.
Tương Dương trưởng công chúa thẳng thắn chân thật, đã thúc giục hỏi Hộ Quốc công phu nhân và La phu nhân hôn kỳ rồi, “Các ngươi định khi nào thì cho hai hài tử thành thân vậy? A Hàn đã trưởng thành rồi.”
Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười, “Thái phu nhân nhà ta thương yêu tiểu nữ nhất, tiểu nữ phải lấy chồng, cho dù như thế nào lão nhân gia đều muốn nhìn tận mắt, vì vậy xin trưởng công chúa điện hạ tha thứ, chắc phải đợi mấy tháng sau.”
La phu nhân cười nói: “Nhà ta cũng giống vậy. Gia phụ ở Tây Bắc xa xôi, lại đảm nhiệm chức vụ nguyên soái, không biết đến khi nào lão nhân gia ông mới có thể hồi kinh.”
Tương Dương trưởng công chúa hơi kinh ngạc, “La Hầu gia lão nhân gia cũng muốn trở lại à?”
La phu nhân gật đầu, “Đúng vậy, lão nhân gia đã viết thư hỏi thăm hôn sự của a Hàn mấy lần, vả lại liên tục căn dặn, nếu như định hôn sự, phải thông báo cho ông. Ông muốn trở về tận mắt nhìn thấy cháu trai ngoại cưới vợ.”
Tương Dương trưởng công chúa và Hộ Quốc công phu nhân đều sợ hãi than, “Không ngờ La Hầu gia anh hùng như vậy, cũng có lúc nhi nữ tình trường!”
Càng nói càng hợp ý, khí thế ngất trời.
Họ càng vui mừng, Bách phi càng khó chịu trong lòng.
Khó chịu trong lòng không nói, còn phải tỏ vẻ vui sướng với những vị khách này, càng thêm hành hạ không thuộc về người.
Các khuê tú cách bàn tiệc khá xa, bên này đã xôn xao, Lâm Thấm và Sơn Trăn Trăn mới biết tin tức.
Sơn Trăn Trăn vui mừng đẩy Lâm Thấm, “A Thấm, ngươi có nhị tẩu nha.”
Lâm Thấm sờ cằm, làm dáng vẻ bí ẩn, “Chuyện này sao, đã sớm trong dự liệu của ta.”
Sơn Trăn Trăn cười đánh nàng một cái, “Ngươi cứ giả vờ đi.”
Hai người hi hi ha ha, vô cùng sung sướng.
Cô nương ngồi cạnh cho dù quen hay không quen đều chúc mừng Lâm Thấm, Lâm Thấm thoải mái nói cám ơn từng người, “Đa tạ thịnh