Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 22

Lâm Đàm ra khỏi viện của Việt Tú Huyện chủ, ngó nhìn địa hình chung quanh, chọn một đình các thấp thoáng trong núi giả và cây bạch quả, “Ta ở đây ngồi một lúc. Khổng Dương, em đi phòng khách lớn âm thầm gọi Sơn cô nương và Hướng cô nương ra, nói ta đang ở đây chờ họ.”

Khổng Dương nhìn chung quanh trên dưới, rất không yên lòng, “Đại tiểu thư, nơi này quá yên tĩnh rồi, một mình người ở đây không được, nô tỳ vẫn ở đây cùng với người tương đối tốt.” Lại không hiểu hỏi, “Trở về phòng khách lớn chẳng phải rất tốt? An toàn hơn.”

Lâm Đàm cười một tiếng, “Đi về, còn xem náo nhiệt như thế nào?”

Khổng Dương là một nha đầu thông minh, mới vừa rồi do vẫn còn chưa hết sợ hãi mới hơi hồ đồ, nghe Lâm Đàm vừa nói như thế, cũng liền hiểu ra, “Còn không phải như vậy sao? Việt Tú Huyện chủ này đuổi sạch hạ nhân đi, chỉ chốc lát nữa đại khái sẽ có nhiều người tới ‘bắt kẻ thông dâm’, đến lúc đó chẳng phải sẽ…” Nhớ tới một nam một nữ ở trong phòng kia, che miệng mà cười, “Đại tiểu thư nói đúng lắm, phải xem náo nhiệt một chút. Người ngồi trong chốc lát, nô tỳ đi mời Sơn cô nương và Hướng cô nương.”

Khổng Dương mới đi ra không bao lâu, Lâm Đàm liền nghe nàng ấy vui mừng kêu lên: “Sơn cô nương, Hướng cô nương!”

Thì ra Sơn Gia Hủy và Hướng Hinh Ninh cuối cùng không yên lòng, lấy danh đi vệ sinh chạy tới, tìm Lâm Đàm.

Khổng Dương mời Sơn Gia Hủy và Hướng Hinh Ninh vào trong đình.

Sơn Gia Hủy chạy tới lôi kéo Lâm Đàm nhìn lên nhìn xuống đánh giá, luôn miệng hỏi thăm, “A Đàm, ngươi không sao chứ? Không sao chứ? Sao ta cứ cảm thấy Việt Tú Huyện chủ không có lòng tốt chứ? Ngày trước nàng ta luôn âm dương quái khí với ngươi như vậy, cũng chưa từng thích ngươi, hôm nay nàng ta làm sao?”

Hướng Hinh Ninh ngồi xuống đối diện Lâm Đàm, “A Đàm, ngươi mau thành thật nói ra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Lâm Đàm khẽ mỉm cười, lấy ra món bảo bối ở trong ngực, “A Hủy, a Hinh, mau đến xem, đây là thứ tốt ta lừa gạt cưỡng đoạt, lấy được từ chỗ Hàn đại phu.” Miệng đưa lại gần đỉnh chóp trên ống tròn dài, “Thứ này, chỉ cần khẽ thổi, sẽ có khí độc phun ra, người đối diện không thể không hôn mê. A Hủy, a Hinh, món đồ này nhìn bình thường, thật ra không phải chuyện đùa, ta sao chép phương thuốc ba tháng cho Hàn đại phu, dốc hết toàn lực nịnh bợ lấy lòng bà, bà mới đưa cho ta.”

“Chính là vị thần y chữa thương cho đại ca ngươi?” Sơn Hinh Ninh nhận lấy ống tròn dài nhìn một chút, tấm tắc lấy làm kỳ.

Sơn Gia Hủy vội vàng tiến lên cùng nhìn với nàng ấy.

“Cũng là thần y đỡ đẻ cho nhị đệ ta.” Lâm Đàm cười mỉm.

Nói đến điều này cũng là do tổ tiên Lâm gia tích đức, khi La phu nhân sinh Lâm Hàn vẫn còn ở trong huyện thành Lương Nguyên, thật bất hạnh là khó sinh, bà mụ nhanh chóng đầu đầy mồ hôi chạy ra khỏi phòng sinh hỏi Lâm Phong, “Bảo vệ người lớn hay bảo vệ đứa bé?”

Lòng Lâm Phong như đao cắt, khổ sở vô cùng, thật sự sắp điên mất, trùng hợp thần y Hàn Nhược Chuyết đi qua Lương Nguyên, đỡ đẻ thay La phu nhân, Lâm Hàn mới có thể còn sống đi đến trần thế.

Cũng chính vì biểu đạt lòng cảm kích với Hàn đại phu, Lâm Phong và La phu nhân mới đặt tên cho đứa con trắc trở mới đi đến nhân thế là “Hàn”. Lấy tên này là vì muốn nói cho Lâm Hàn: Nếu như không có Hàn đại phu, thế gian này đã không có con, cũng có ý tứ muốn Lâm Hàn không quên nguồn gốc.

Đến đây Hướng Hinh Ninh hăng hái, “A, ta chính là nghe nói, Hàn đại phu có y thuật tuyệt vời, nhưng bà luôn luôn không chịu giao thiệp với quan phủ, cũng không chịu chữa bệnh cho gia quyến quan phủ. Đây mặc dù có thể mời được Hàn đại phu, vẫn là công lao của ngươi nhỉ?”

Lâm Đàm nhớ lại chuyện cũ, cảm thán, “Tô bá bá đánh xe mang ta đến chỗ Hàn đại phu ngủ lại, cầu xin bà nhanh chóng ra cửa, nói có thai phụ khó sinh, chậm một chút sợ một xác hai mạng, Hàn đại phu không nói hai lời, liền vác theo hòm thuốc đi ra cùng chúng ta. Nhưng đợi đến khi xuống xe, thấy trước mặt là nhà quan, bà biết rõ phụ nữ mang thai ở bên trong là gia quyến quan phủ, xoay người định đi. Tô bá bá tức giận với bà, vô dụng; cha ta nghe hỏi ra ngoài mọi cách cầu khẩn, vô dụng; khi đó ta mới tám tuổi, nghé con không sợ cọp, chạy tới trước mặt bà ấy chất vấn, ‘Gia quyến quan phủ chẳng lẽ không phải là một cái mạng? Trong bụng gia quyến quan phủ chẳng lẽ không phải là một thai nhi vô tội? Người làm quan thân thể chẳng lẽ không phải máu và thịt, nên bị người coi khinh không nhìn?’ Hàn đại phu bị ta hỏi ngẩn người, nói, ‘Bình sinh ta ghét nhất là tham quan chèn ép dân chúng’. Cha ta phản ứng rất nhanh, lập lời thề tại chỗ, đời này kiếp này nhất định làm quan tốt, thanh quan, không bao giò bắt nạt dân chúng, cũng tình nguyện lấy tài sản của riêng mình ra mua ba trăm mẫu ruộng tốt khắp Lương Nguyên, ruộng tốt lấy được dùng làm viện cứu giúp bố trí dân chúng, chứa chấp kẻ góa bụa người già cô đơn, đứa bé bị vứt bỏ.” Như vậy, Hàn đại phu mới đồng ý đỡ đẻ cho nương ta.” d1en d4nl 3q21y d0n

Bà từng thề không giao thiệp với quan phủ, bà cũng thề sẽ không thấy chết mà không cứu bất cứ một bình dân nào. Lâm Phong lập viện cứu tế nhất định ban ơn cho mấy ngàn người thậm chí hơn vạn người nghèo khổ sở không chỗ nương tựa, bà đồng ý cứu La phu nhân, thì đồng nghĩa với cứu được rất nhiều người nghèo.

Nếu sự việc đã mở đầu, thì không thu lại được. Sau khi đỡ đẻ Lâm Hàn cho La phu nhân, Lâm Phong và Tô sư gia lại trăm phương ngàn kế khuyên bà chữa thương cho Lâm Khai, Lâm Đàm càng cậy vào mình tuổi còn nhỏ, ỷ vào Hàn đại phu có mấy phần yêu thích nàng, quấy nhiễu, quấn quýt chặt lấy, cuối cùng khuyên được Hàn đại phu gật đầu. Trải qua Hàn đại phu hết lòng điều trị, vết thương của Lâm Khai mới dần chuyển biến tốt, mấy năm gần đây đã không khác người bình thường.

Vết thương của Lâm Khai khỏi hẳn đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều, sau khi vết thương của hắn tốt lên, Hàn đại phu lại liền như trước đây vân du bốn phương rồi. Đừng nói Lâm Phong và La phu nhân không giữ được bà, ngay cả Lâm Đàm tự ra tay, cũng không công mà phản. Chỉ có điều, trước khi chia tay Hàn đại phu tặng cho Lâm Đàm không ít bảo bối, ống tròn dài phun khí độc này chính là một trong số đó.

Sơn Gia Hủy nghe đến ngẩn người mê mẩn: “Thần y như vậy, đừng nói để cho bà xem bệnh chữa bệnh, chỉ cần có thể gặp mặt một lần, nhìn thấy phong thái của bà, cũng đủ an ủi đời này.”

Hướng Hinh Ninh nắm lấy Lâm Đàm thẩm vân: “A Đàm, bảo bối còn dư lại là gì? Nhanh lên, nói nghe một chút.”

Lâm Đàm đang định cười giải thích, nghe phía ngoài huyên náo lên.

“Đây có phải đại đội nhân mã… Tới vì cái kia?” Mấy cô nương cùng nhau nhìn ra ngoài.

Đều là cô nương gia yêu kiều, bốn chữ “Bắt kẻ thông dâm” này như thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng được, không thể làm gì khác hơn là nói mơ hồ.

“Xem náo nhiệt, xem náo nhiệt.” Mặc dù ngượng ngùng nói ra, nhưng núp trong bóng tối còn vẫn không biết xấu hổ, mấy cô nương xúm lại, nhìn say sưa ngon lành.

Giọng nói bén nhọn của Sơn ngũ phu nhân truyền đến, “Lâm cô nương hồi lâu không về, chúng ta làm trưởng bối phải đi xem một chút chẳng phải là nên sao? Tam tẩu, tẩu nhất định phải ngăn cản muội làm gì?”

Giọng tam phu nhân tối tăm, mơ hồ hàm chứa tức giận, “Nàng ấy chắc đi cùng Việt Tú Huyện chủ, Việt Tú Huyện chủ làm chủ nhân, rất chu đáo, nhất định có thể chiêu đãi tốt cho nàng ấy, ngũ đệ muội là khách, cũng đừng quan tâm bậy bạ.”

La phu nhân cũng “A” một tiến, “Ngũ phu nhân ngươi hơi kỳ quái, Đại nha nhi nhà ta và Việt Tú Huyện chủ cùng đi ra ngoài, hai người cũng chưa trở lại, ngươi không hề đề cập tới Việt Tú Huyện chủ, luôn miệng liến thoắng chỉ đề cập đến đại nha đầu nhà ta? Trong này sẽ không có cổ quái gì chứ?”

Sơn Gia Hủy vừa thẹn thùng, vừa ngượng ngùng, lại có mấy phần ngạc nhiên, “A Đàm, ngũ thẩm của ta không biết bị thần kinh gì, ta đều không hiểu rõ bà ấy, nhưng mà, La phu nhân giống như một chút cũng không lo lắng cho ngươi.” Nào có người làm mẹ nào không lo lắng cho nữ nhi? Nhưng trong giọng nói của La phu nhân, một chút do dự, lo lắng đều không nghe ra được, rất thản nhiên.

Lâm Đàm vỗ vỗ nàng, mỉm cười nói: “Chúng ta ai với ai chứ, lời nói bên ngoài này đừng nói ra, ta cũng nghe được lời tam phu nhân nói, trong lòng rất cảm kích. A Hủy, ta nhận nhân tình này của bà.” Nhìn quanh ra ngoài, liếc nhìn La phu nhân hoàn toàn có khí thế, không khỏi vui lên, “Nương ta ấy, từ nhỏ đến lớn bà chưa thấy ta bị thua thiệt, chỉ có ta trêu cợt người khác, không có ai khác trêu cợt ta; chỉ có người khác trúng bẫy của ta, không có chuyện ta mắc bẫy người khác. A Hủy, ta quá thông minh mà, nương ta biết rõ.”

La phu nhân rất có lòng tin với a Đàm.

Hướng Hinh Ninh liếc nhìn Lâm Đàm một cái, “Ta thấy ngươi cũng không phải người thích ăn thiệt thòi.”

Lâm Đàm tỏ vẻ hài lòng, “A Hinh, ngươi hiểu rất rõ ta.”

Hướng Hinh Ninh giận trách đánh nàng.

Cười nói, Lâm Đàm thấy bên ngoài náo loạn không sai biệt lắm, kêu Khổng Dương lên căn dặn, “Đi âm thầm nói cho tam phu nhân, mặc kệ ngũ phu nhân đi. Bà ta ấy mà, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Khổng Dương đáp ứng, cơ trí xuyên qua rừng cây, vòng qua đường xa, thừa dịp lúc mọi người đang náo loạn đến vui vẻ, lặng lẽ chạy tới bên cạnh tam phu nhân.

Tam phu nhân mệt mỏi phất tay, “Ta mặc kệ rồi, tùy các ngươi thôi.” Kéo tay La phu nhân, lại kêu mấy vị phu nhân thường ngày quan hệ tốt, “Chúng ta trở về, làm vui vẻ cả buổi.” Chậm rãi quay về phòng khách.

Hướng Hinh Ninh ngạc nhiên nói: “Có sẵn náo nhiệt, vì sao không xem?”

Lâm Đàm sâu kín thở dài, “Tam phu nhân là trưởng giả phúc hậu.” Bà nghe được lời Khổng Dương nói, biết Lâm Đàm không có việc gì, liền không muốn chen vào cái gì nữa, tuyệt đối không có ý tứ muốn nhìn ngũ phu nhân xui xẻo hoặc Việt Tú huyện chủ xui xẻo. Không thể không nói, tam phu nhân phúc hậu, cũng am hiểu sâu đạo lý bo bo giữ mình, có phần phân rõ nội tình, có thể không nhìn liền không nhìn, nhìn cũng không có gì hay.

Nhưng mà, người am hiểu sâu đạo lý bo bo giữ mình như bà, cố tình khi Lâm Đàm biến mất không thấy, ngũ phu nhân khua chiêng gõ trống muốn dẫn mọi người ra ngoài tìm người thì đưa mình ra ngăn cản, có thể nhìn ra bà cũng không phải người tránh thị phi, mà biết có việc gì nên làm việc gì không nên làm. Bậc trưởng giả như vậy, thật sự khiến cho người ta tôn trọng.

Ngũ phu nhân mang theo một đám người nhiều chuyện nghênh ngang, chuyện trò vui vẻ đi tới viện của Việt Tú Huyện chủ.

“Haizzz, Khang Vương Điện hạ tất nhiên danh dự tổn hao nhiều, Việt Tú Huyện chủ càng thêm vạn kiếp bất phục.” Lâm Đàm nhìn đám người xa xa, thương xót nói.

Cho dù bắt được “Gian” của Khang Vương, phủ An Bình Quận Vương cũng không dám làm gì Khang Vương, càng không có biện pháp nào khiến Khang Vương cưới Việt Tú Huyện chủ –– không có đạo lý đường huynh muội lấy nhau. Thanh danh của Việt Tú Huyện chủ hỏng rồi, nam nhân làm hỏng thanh danh của nàng hiện giờ lại không gả được, đời này của nàng coi như xong rồi, triệt để xong rồi.

“Đáng đời! Nàng ta định hại người như thế nào!” Sơn Gia Hủy hận đến cắn răng.

Hướng Hinh Ninh xòe bàn tay ra, giống như Việt Tú Huyện chủ đang đứng trước mặt, hung ác đánh hai chưởng.

Đây may nhờ Lâm Đàm cơ trí, nghĩ cách thoát hiểm, nếu như sơ ý lơ là mắc lừa, vào lúc này người nằm chung một chỗ với Khang Vương chính là Lâm Đàm rồi –– dưới con mắt của mọi người phát hiện cùng giường chung gối với Khang Vương, Lâm Đàm có thể làm sao? Tính tình quyết liệt liền tự vận, tính tình mềm yếu liền xấu hổ nhịn nhục gả cho Khang Vương, được một chiếc kiệu nhỏ đưa vào Khang Vương phủ, từ đó về sau trải qua cuộc sống tối tăm không có ánh mặt trời. Tóm lại đều phá hủy.

Mặc dù biết rõ kết quả của Việt Tú Huyện chủ sẽ cực kỳ bi thảm, nhưng trong lòng Lâm Đàm, Sơn Gia Hủy, Hướng Hinh Ninh đều không có một chút đồng tình nào với nàng ta.

Việt Tú Huyện chủ có thể hủy người khác, người khác tại sao không thể hủy nàng ta.

Cái gọi là mang tảng đá đập chân mình, tự chui đầu vào rọ, tự rước lấy nhục, tự làm tự chịu.

“Tiếp theo chúng ta sẽ nghe được cái gì?” Hai mắt Hướng Hinh Ninh lóe sáng như sao, đầy cõi lòng mong đợi.

“Có lẽ là tiếng thét chói tai đi.” Sơn Gia Hủy và Lâm Đàm đồng thời cười nói.

“A ––” Trong viện quả nhiên truyền ra tiếng thét chói tai thê lương, dọa người.

May mà ban ngày, nếu buổi tối nghe được tiếng kêu như thế, có thể hù dọa người nhát gan gây ra chết người.

“Kịch hay bắt đầu rồi!” Thần kinh ba người đồng thời run lên.
Bình Luận (0)
Comment