Lâm Thấm hân hoan kích động, hưng phấn không thôi.
“A Thấm, muội hình như luống cuống.” Tiểu thủ cựu Lâm Hàn thấy muội muội vui mừng đến như vậy, cảm thấy dáng vẻ của nàng có điều thiếu sót, liền có vẻ mặt tỉnh bơ nhắc nhở.
“Nhị ca mau tới, cùng nhau mất, cùng nhau mất.” Lâm Thấm ân cần cười, kéo Lâm Hàn, mời hắn “Thất thố” cùng mình.
Lâm Khai và Lâm Đàm ở bên cạnh khích lệ, “A Hàn, cùng mất đi, tuổi của đệ cũng không lớn, không cần có vẻ lão luyện như vậy.”
“A Hàn, cùng mất.” Lâm Phong và La Thư cũng cười nói.
Lâm Hàn không vui vẻ, cảm thấy như vậy rất mất phong độ, nhưng mà cha mẹ và ca ca tỷ tỷ đều đồng thanh khích lệ, muội muội còn cười đến hết sức lấy lòng với hắn, hắn cũng không tiện cự tuyệt, lại sắc mặt nghiêm túc xoay mấy vòng với Lâm Thấm.
Lâm Phong thấy tiểu nữ nhi bảo bối vừa nhảy vừa nhót vừa hoan hô, không khỏi mỉm cười, “Ông ngoại con là danh tướng triều ta, hàng năm trấn thủ biên quan. A Thấm nhà ta vừa đến kinh thành, lão nhân gia ông cụ liền muốn hồi kinh nghỉ ngơi chỉnh đốn, đây đúng là cực kỳ khéo léo, ông cháu hai người có duyên.”
“Có duyên!” Lâm Thấm bổ nhào vào lòng hắn, cười tươi như hoa.
Lâm Phong vừa chơi đùa với Lâm Thấm, vừa cười nói cho La Thư, “Phu nhân, hôm nay Hoài Viễn Vương đi cùng với ta đến thăm Cừ Tế tửu của Quốc tử giám, Cừ Tế tửu ngay mặt kiểm tra a Khai, đã đồng ý cho hắn nhập học…”
(*) Tế tửu: Là một chức quan của những năm cuối đời Hán, do Tào Tháo sáng chế. Chức quan giống với Công tào, Bộc xạ, nhưng khác ở chỗ Tế tửu là quan văn, không có quyền lợi thực tế, tương tự với thư ký hay chủ nhiệm ở hiện đại.
“Thật sao?” La Thư vừa mừng vừa sợ.
Lâm Khai mới mười sáu tuổi, thiếu niên ở tuổi tác này đều phải đi học.
Quốc tử giám là học phủ cao nhất của quốc triều, danh sư tụ tập, nhập học hoặc là đệ tử danh môn, xuất thân bất phàm, hoặc chính là chính đồ giám sinh từ tú tài trúng tuyển theo các châu các phủ đưa lên, tài hoa xuất chúng, Lâm Khai còn có thể đến Quốc tử giám đọc sách, đương nhiên cầu còn không được.
“Thật.” Lâm Khai mỉm cười.
La Thư cười híp mắt, “Ta còn tưởng rằng chỉ có con em quan tam phẩm ở kinh thành trở lên mới có thể vào Quốc tử giám đi học, thì ra chàng chức quan tứ phẩm này cũng có thể đưa con đi vào.” Quốc tử giám thu học sinh rất nghiêm khắc, trừ chính đồ giám sinh do các câu các phủ tiến cử lên ra, còn có các học sinh từ các nước Giao Chỉ v.v… đưa tới Thiên triều đi học, mặt khác chính là con em nhà quan tam phẩm ở kinh thành. Lâm Phong là quan tứ phẩm ở kinh thành, kém hai cấp, liền không đủ tư cách.
Lâm Phong ôm tiểu nữ nhi ngọt ngọt ngào ngào vào trong lòng, cười đến rất thoải mái, “Phu nhân, mặc dù phẩm cấp của vi phu không đủ, đây không phải còn có phu nhân nàng sao? Phu nhân nàng chính là nhất phẩm đó, rất cao quý.”
La Thư chợt hiểu, “Còn không phải như vậy sao, ta là phu nhân nhất phẩm cáo mệnh đó. Mặc dù chàng là tứ phẩm, thấp hơn hai cấp, nhưng ta chính là chính nhất phẩm, cao rất nhiều. Vừa trung hòa, tính trung bình như vậy, a Khai nhà chúng ta không phải đã đủ tư cách rồi sao.”
“Rất đủ rồi.” Mấy người Lâm Khai đều cười.
Lâm Hàn không bỏ lỡ cơ hội dạy cho muội muội, “A Thấm, phẩm cấp của nương cao, là chính nhất phẩm, chức quan của cha hơi thấp một chút, chính là tứ phẩm, chia đều ra, là mấy phẩm? Ca ca tới dạy cho muội.”
Lâm Thấm buồn bực chìa tay nhỏ bé ra, “Không đúng rồi, rõ ràng là bốn nhiều hơn một.” Một tay đếm bốn, một tay đếm một, không hiểu rõ tại sao nhất phẩm lại có thể cao hơn tứ phẩm.
“Chuyện của người lớn, đứa bé không hiểu.” Lâm Phong vui vẻ, cố làm ra vẻ thâm trầm.
Lâm Thấm làm mặt quỷ với hắn “Xí ––”
Mắt của nàng rất to, rất linh động, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết mềm mại, tròn trịa, chính là làm mặt quỷ cũng rất đẹp, vui tai vui mắt.
Lâm Đàm không nhịn được đi tới hôn nàng một cái.
Lâm Khai đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của nàng.
Lâm Hàn cũng không có việc gì đều thích học theo ca ca, cũng tới đây nhéo.
“Chỉ biết chơi hư!” Lâm Thấm đưa tay che hai gò má, trợn to hai mắt.
Lâm Phong vội bảo vệ tiểu nữ nhi, gạt toàn bộ ma trảo của Lâm Khai và Lâm Hàn ra, “Không cho nhéo nữa, không cho phép ai bóp nữa, không cho phép bắt nạt tiểu a Thấm của chúng ta.”
Lâm Thấm vui vẻ cười lên.
Đùa giỡn một trận, Lâm Phong mới nói cho La Thư và các con, “Nhưng thật ra là bệ hạ có khẩu dụ, đặc biệt cho phép, cho nên a Khai mới có thể vào giám học. Nhưng mà Cừ Tế tửu người này rất chính trực, mặc dù bệ hạ đặc biệt cho phép rồi, vẫn muốn dẫn a Khai qua gặp hắn, để cho hắn tự mình cho thi một lần, biết a Khai chúng ta cũng không phải hạng ăn chơi trác táng.”
“Thì ra là như vậy.” La Thư giờ mới hiểu được, hài lòng nói, “Hoàng đế bệ hạ đối xử rất tốt với Lâm gia chúng ta.”
“Dĩ nhiên.” Lâm Phong đồng ý một cách tự nhiên, “Thông gia chứ sao.”
Trong nhà yên lặng trong chốc lát, sau đó, bạo phát ra một trận cười điên cuồng.
Lâm Đàm ôm bụng, lặng lẽ không tiếng động né ra ngoài.
Nàng dù hào phóng đến đâu, cũng xấu hổ.
“Cười cái gì vậy, cười cái gì vậy.” Đáng thương cho Lâm Thấm tiểu cô nương nghe không hiểu, nàng nhanh chóng bấu lấy vai Lâm Phong luôn miệng hỏi tại sao.
Cha nương, ca ca tỷ tỷ của nàng cười càng dữ dội hơn, ngay cả nước mắt cũng cười rơi ra.
Hai mắt Lâm Thấm vụt sáng lên, vẻ mặt khó hiểu.
“Lão gia, phu nhân, Thế tử gia tới.” Thị nữ đi vào bẩm báo.
Đám người Lâm Phong còn cười, Lâm Thấm buồn bực nhìn bọn họ một cái, nhảy xuống đất, thanh thúy nói: “Con đi đón cậu!” Chạy đi nghênh đón La Giản.
Kéo tay La Giản nhiệt tình cho hắn vào trong phòng, Lâm Thấm phân phó thị nữ, “Dâng nước trà, lên điểm tâm.”
Thị nữ cười đáp ứng, “Dạ, nhị tiểu thư.”
Không lâu lắm liền bưng cả nước trà và điểm tâm lên, cho Lâm Thấm là nước trong, cũng không dám cho nàng uống trà.
Đám người Lâm Phong cười mềm nhũn, chào hỏi La Giản một tiếng, “Coi như trong nhà mình, xin cứ tự nhiên.”
La Giản hừ một tiếng, “Trên mặt, trên người ta đều từng ăn điểm tâm nhà ngươi, sẽ không khách khí.” Thuận tay cầm một miếng thủy tinh cao lên ăn, khen, “Ừ, mùi vị không tệ.”
Hắn ăn điểm tâm, nhìn chung quanh trên dưới, không thấy Lâm Đàm đâu, khó tránh khỏi có phần thất vọng. Muốn hỏi Lâm Đàm đi đâu rồi, lại không hạ mặt mũi được, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục uống trà, tán gẫu với Lâm Thấm.
Lâm Thấm thì thầm nói với hắn, “… Trăn Trăn và Du Ninh rất tốt, cháu rất nhớ hai nàng ấy, cậu, nhà Trăn Trăn có rất nhiều thân thích đó, Du Ninh cũng thế, cháu lại không có cách nào so sánh thân thích với hai nàng ấy…” Trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra vẻ thất vọng.
La Giản nhấp một ngụm trà Mao Tiêm mùi thơm mê người, không chút để ý nói: “Thân thích sao, trong nhà cha cháu không phải có thân thích gì đó sao, gì mà ông nội, bà nội, cháu nghĩ cũng không cần nghĩ; mẫu thân cháu vẫn có không ít thân thích, có cậu cháu là ta, có biểu ca biểu tỷ của cháu, mặc dù bà ngoại cháu không còn, nhưng còn có ông ngoại.”
“Ông ngoại nhất định là một người tốt, có đúng không?” Lâm Thấm ngay cả điểm tâm cũng không ăn, hai mắt sáng trong suốt hỏi tới.
La Giản cười gượng hai tiếng, “Lão nhân gia ông ấy…” Bắp chân của hắn hơi rút gân, dùng sức duỗi chân, đón lấy ánh mắt mong chờ của Lâm Thấm, nói, “Lão nhân gia ông ấy hơi nghiêm nghị, không quá để ý tiểu hài tử, nhất là nữ hài tử…”
Lâm Thấm dùng ánh mắt trách cứ nhìn La Giản, giống như hắn đã làm sai chuyện gì, “Chỉ có một ông ngoại!”
La Giản ngạc nhiên.
Lâm Hàn giải thích thay nàng, “A Thấm có ý tứ là, muội ấy không có ông nội bà nội, cũng không có bà ngoại, chỉ có một ông ngoại này, còn không chịu để ý đến tiểu hài tử, không được tốt.”
La Giản liếc Lâm Hàn một cái. Cái gì gọi là “Muội ấy không có ông nội bà nội, cũng không có bà ngoại, chỉ có một ông ngoại”, ngươi và con bé chẳng lẽ không giống nhau?
Không biết tại sao, La Giản nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc đó của Lâm Thấm, lại không nóng giận lên được.
“Cái đó, nói không chừng ông ấy sẽ để ý đến cháu đó.” La Giản ngượng ngùng nói.
Lâm Thấm ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ một chút, vui mừng trở lại, “Đúng vậy, nói không chừng ông ngoại sẽ để ý đến cháu đó, cháu đây đáng yêu như vậy, là lâm cầm quả nha!”
Bàn tay nhỏ bé của nàng cầm một miếng liên dung cao lên, vui vẻ ra mặt.
La Giản suy nghĩ một chút, thận trọng hỏi nàng, “A Thấm, nếu như ông ngoại cháu không để ý đến cháu, cậu nói là nếu như, không nhất định là thật, vậy cháu phải làm sao bây giờ? Cháu… Sẽ không lớn tiếng khóc chứ?”
Lâm Thấm ăn liên dung cao, lắc lắc đầu nhỏ.
“Sẽ không khóc nha.” La Giản có phần yên lòng rồi.
Tấn Giang Hầu hàng năm mang binh, tính tình nghiêm nghị, nếu có đứa bé lớn tiếng khóc ở trước mặt ông, ăn vạ không thuận theo với ông, La Giản thật sự không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì.
“Cháu còn lâu mới khóc.” Lâm Thấm ăn liên dung cao xong, gương mặt trở nên nghiêm túc, “Cháu đây đáng yêu như vậy, ông ngoại không để ý tới cháu được sao? Phải sửa lại!”
“Hả?” Tay La Giản run rẩy, điểm tâm trong tay tuột rơi xuống trên mặt bàn.
Lâm Thấm chơi hồi lâu, có lẽ đã đói bụng, lại cầm một miếng bánh đậu xanh nhét vào trong miệng, phồng gò má nhỏ nhắn lên ăn rất ngon.
La Giản nhìn nàng ăn điểm tâm say sưa ngon lành, ngơ ngác sững sờ.
Phải sửa lại? Phải sửa lại? A Thấm, cháu… Cháu vì chưa từng gặp ông ngoại cháu, không biết ông ấy có bao nhiêu hung dữ… Ôi, nghé con không sợ cọp mà.
Lâm Đàm mỉm cười từ phòng trong ra ngoài, “Cậu, ngài đã tới? Không tiếp đón từ xa.”
La Giản đứng lên theo bản năng, “A Đàm, cậu tới.”
La Thư đưa tay túm lấy Lâm Khai ở bên cạnh, nhỏ giọng bật cười, “A Khai, con nhìn dáng vẻ cậu con xem.”
Lâm Khai liếc nhìn La Giản, thấy hắn rất tâm thần thấp thỏm, đối mặt với a Đàm không giống như trưởng bối, trái ngược lại giống như vãn bối cúi đầu nghe lệnh, không khỏi khẽ mỉm cười.
“Cái đó, a Đàm, cháu nói đều linh nghiệm….” La Giản rất ngượng ngùng, âm thanh thật thấp.
“Cháu lại nói cho cậu biết ngày mai Tiêu Lan sẽ làm gì.” Lâm Đàm giao một bức thư chữ viết xinh đẹp cho La Giản.
La Giản mở ra xem qua, sắc mặt biến đổi không ngừng, “Bà ta thế mà lại lòng dạ độc ác như vậy, cậu thật sự không dám tin tưởng.”
Trong đôi mắt xinh đẹp sáng ngời của Lâm Đàm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, “Cậu, ngày mai cháu và Lương thúc cũng sẽ đi qua…”
“A Đàm, ca ca đi là được rồi, muội là cô nương gia, ở nhà ngây ngốc.” Lâm Khai cắt đứt lời của nàng.
Giọng điệu Lâm Đàm ôn hòa rồi lại kiên định, “Ca ca, muội nhất định phải đi! Muội muốn tận mắt nhìn xem, khi dân lành ở vùng ngoại ô gặp phải sơn tặc cướp giết sẽ là tình hình như thế nào.”
Sắc mặt Lâm Phong và La Thư đồng loạt thay đổi.
Hai vợ chồng này rất có ăn ý liếc nhìn thoáng qua nhau, trong lòng đều hiểu: A Đàm cuối cùng không bỏ xuống được đoạn chuyện cũ bi thảm kia, nhất định phải nghĩ cách điều tra ra tình hình thực tế, điều tra ra người chủ sự đứng phía sau màn.
Tay của Lâm Phong và La Thư bất tri bất giác nắm lấy nhau.
Bản thân Lâm Khai bị thương nặng, Lâm Đàm hàng đêm thức tỉnh từ trong ác mộng, mấy năm này quả thật là thời gian gian nan giống như trong địa ngục đối với hai vợ chồng bọn họ. Nhớ tới đoạn chuyện này, hai người đều sóng lòng sôi sục, suy nghĩ nhấp nhô lên xuống.
“Cậu, ngày mai cậu phải đích thân đến hiện trường, bản thân tận mắt rõ ràng. Yên tâm, cháu mang đầy đủ nhân thủ, sẽ không để cho cậu gặp nguy hiểm gì.” Lâm Đàm căn dặn.
La Giản ngượng ngùng, “Sao nhìn cháu giống như trưởng bối, cậu ngược lại giống như tiểu hài tử?” Sau khi nói ra lời, sợ Lâm Đàm hiểu lầm hắn đang oán trách, vội bổ sung thêm một câu, “A Đàm, cháu đều vì tốt cho cậu, cậu hiểu được.”
Lâm Đàm cười cười, “Ngài đừng nói như vậy, cháu không phải vì tốt cho ngài đâu. Năm đó khi bà ngoại cháu bất hạnh qua đời, cậu mới chỉ có hai tuổi, mẹ cháu mới vừa ra đời, một tiểu hài tử mới hai tuổi, một trẻ sơ sinh mới ra đời, thật đúng là không hề có năng lực chống cự, mặc cho người xoa tròn bóp méo. Nhiều năm cho đến nay, Tiêu Lan chính là lợi dụng mẹ cháu đi chọc giận cậu, lại lợi dụng cậu để chèn ép chửi bới mẹ cháu, khiến huynh muội thân thiết nhất tự giết lẫn nhau. Cậu, ngài là một vũ khí sắc bén trong tay Tiêu Lan, nếu Tiêu Lan láy ngài làm tiên phong khiêu khích tới Lâm gia cháu, chúng cháu không thể bị động nhận đánh, cũng không tiện vô tình đánh trả, tình thế khó xử. Cho nên, vì tránh cho về sau rơi vào tình thế lưỡng nan, cháu vẫn nên để cho ngài hiểu trước Tiêu Lan rốt cuộc là ai, ngài cũng không phải đi đường vòng nữa. Cậu, cháu đây là vì Lâm gia, vì bản thân cháu.” d1en d4nl 3q21y d0n
Trên mặt La Giản khó tránh khỏi có phần không nhịn được, “Cháu đứa bé này, cần thiết phải nói thẳng thắn như vậy sao? Cũng không biết hàm súc một chút.”
Lâm Đàm mỉm cười, “Cậu vài năm nay nghe nói dối thật sự quá nhiều, lời thật đúng là quá ít, cháu đầy lòng tốt bụng, nên bồi bổ cho cậu, cho dù tàn khốc vô tình, để cho cậu nghe được tất cả đều là chân thật.”
“Bồi bổ.” Lâm Thấm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngọt ngào cười nói, “Cậu, bồi bổ.”
Dù sao nàng cũng nghe không hiểu tỷ tỷ đang nói gì, nhưng nàng biết “Bồi bổ” là tốt, liền học giống như vẹt nói cho La Giản nghe.
Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt nàng, La Giản vốn đang tức cành hông, vào lúc này đã sớm không biết chạy đi đâu.
“A thấm, vẫn là cháu đối xử tốt với cậu.” La Giản ngồi xổm người xuống, nói với Lâm Thấm.
Lâm Thấm gật đầu, “Đó là đương nhiên, cậu để cháu nói mà, Đại Bạch và tiểu Hôi cũng để cháu nói.”
La Giản đặt mông ngồi trên đất, than thở một tiếng, hai tay ôm đầu.
Cuộc sống này không có cách nào trôi qua rồi, cháu ngoại gái lớn ngôn ngữ như đao, cháu ngoại gái nhỏ ngược lại ngọt ngọt ngào ngào, nhưng con bé luôn đánh đồng cậu với một con ngỗng, một đầu lừa!
Lúc La Giản từ Lâm Lang hiên đi ra, khom người, ủ rũ cúi đầu, quả thật đi đường cũng không xong.
Một tiểu nha đầu ngó dáo dác bên này, thấy La Giản từ Lâm Lang hiên ra ngoài, nhanh chóng trở về Vinh An đường báo tin.
Tiêu thị sai người kêu La Giản tới.
La Giản mất hồn ngồi trên ghế, “Mấy đứa con của La Thư này, hai đứa lớn bản lĩnh đủ lớn, mắt dài đến trên đầu, xem thường con đây người cậu vô dụng; tiểu nhi tử là một tiểu phu tử, đứng đắn, cảm thấy con đây làm cậu không học vấn không nghề nghiệp; chỉ có tiểu nữ nhi là tốt nhất, ngọt ngọt ngào ngào, thông minh đáng yêu, gọi cậu dài cậu ngắn, rất thân thiết…”
La Giản thích tiểu nữ nhi của La Thư? Đầu chân mày Tiêu thị nhảy lên.
Vậy không được, La Giản không thể thích con của La Thư, không thể đi lại thân mật với La Thư, quên hết ân oán trước kia.
“Đây chẳng phải rất tốt sao?” Tiêu thị dịu dàng nói.
“Tốt cái gì chứ.” La Giản không có tinh thần lắc đầu, “Tiểu nha đầu này con bé…con bé… Ở trong mắt con bé, con giống như Đại Bạch và tiểu Hôi…”
“Đại Bạch và tiểu Hôi là ai?” Tiêu thị buồn bực.
La Giản kêu rên, đưa tay che mặt, “Đại Bạch là một con ngỗng, tiểu Hôi là một đầu lừa, lấy cậu so sánh với con lừa.” Đứng lên, khom mình, thất hồn lạc phách rời đi.
Khi qua thềm cửa, bám lấy cửa.
Đi ra ngoài viện, thỉnh thoảng yếu ớt đến dựa vào cây.
Hắn đã đi đường cũng không yên.
Tiêu thị nhìn bóng lưng của hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười chiến thắng sảng khoái.