Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 57

“Phu nhân, phu nhân ngươi như thế nào rồi?”

“Phu nhân sao lại hộc máu?” Bọn thị nữ kinh hoảng.

La Giản mờ mịt đứng trong phòng khách, cả người lạnh lẽo.

Người mẹ kế tốt, người dì tốt của hắn, nghe được hắn bắt sống sơn tặc giải đến phủ Thuận Thiên, yêu cầu phủ Thuận Thiên nghiêm cẩn tra hỏi, thế mà lại hộc máu, thế mà lại hộc máu…

“Nương, người như thế nào rồi? Sao lại có thể như vậy?” La Châm từ bên ngoài chạy như bay vào, sắc mặt vô cùng lo lắng, “Người không sao chứ? Không sao chứ?”

Mặt Tiêu thị trắng bệch, yếu ớt nói: “Nương không có chuyện gì.”

La Châm đau lòng, “Người nhìn người xem, nói cũng sắp nói không ra được, còn nói bản thân không có việc gì.”

Hắn nhìn dáng vẻ yếu đuối của Tiêu thị, cơn tức tràn lên, không nhịn được lớn tiếng chỉ trích: “Đại ca, huynh lại làm chuyện gì hoang đường, chọc tức nương thành như vậy rồi hả?”

Tiêu thị đang định ngăn cản hắn lại, nhưng La Châm đang nổi nóng, nào chịu nghe.

La Giản cười cười kỳ quái, “Sao nhị đệ lại nói như vậy, ai nói ta chọc tức nương? Nương rõ ràng vui mừng đến như vậy.”

“Đại ca huynh ––” La Châm bị hắn chọc tức đến đầu muốn bất tỉnh.

Ai sẽ vui mừng đến hộc máu? La Giản ngươi nói lời hồ đồ cũng không thể không có giới hạn như vậy bịa chuyện vô duyên như vậy, nói bậy quá mức!

“Huynh… Huynh nói láo!” La Châm tức sùi bọt mép, bật thốt lên.

La Giản cười càng quái dị hơn, “Nhị đệ, đệ hỏi nương một chút xem, có phải nương thật vui mừng mới có thể như vậy không? Vừa rồi ta mới nói với nương một chuyện hả hê lòng người, nương không phải vui mừng, chẳng lẽ tức giận sao?”

“Nương, người không phải vui mừng đến như vậy hả?” La Giản tiến lên trước mấy bước, hỏi Tiêu thị.

Tiêu thị bấu tay La Châm ngồi thẳng người, cứng rắn nặn ra một nụ cười coi như thỏa đáng, “Hôm nay a Giản có khả năng như vậy, nương thật sự rất vui vẻ, vui vẻ quá.” Trong lòng bà tức giận không thôi, giọng nói thật ra đang cắn răng nghiến lợi, nhưng bà mới vừa ói ra máu, hơi thở suy yếu, lời nói không để tâm, là nghe không ra.

“Đúng vậy, hôm nay con cực kỳ có khả năng, mấy người Tần Thế tử cũng khen con đó.” La Giản hài lòng, “Không riêng gì mấy người Tần Thế tử, hiện giờ chỉ sợ toàn bộ kinh thành cũng lan truyền khắp chuyện xưa Thế tử phủ Tấn Giang Hầu con đây anh dũng cứu thị tì của Kính hiếu phu nhân, con cũng coi như tiếng tốt vang xa!”

Tiêu thị dùng hết hơi sức toàn thân duy trì nụ cười trên mặt, nhưng khi bà nghe được bốn chữ “Kính hiếu phu nhân” này, sắc mặt vẫn thay đổi.

Tiêu Huỳnh mẹ đẻ của La Giản và La Thư là nguyên phối của Tấn Giang Hầu, sau khi bà ấy qua đời, Tấn Giang Hầu lệnh cho phụ tá viết một bản táu chương vô cùng cảm động, thổi phòng Tiêu Huỳnh gả vào phủ Tấn Giang Hầu chỉ có ba năm chỉ có ở trên trời dưới đất không có, trang nghiêm cung kính tự mình phấn đấu, tài đức hiếu thảo vô song, sau khi bản tấu chương này của Tấn Giang Hầu được thông qua, triều đình truy phong Tiêu Huỳnh là “Kính hiếu phu nhân nhất phẩm”, lúc ấy từng truyền là câu chuyện mọi người ca tụng. Đối với người ngoài không có quan hệ thấy vậy có thể là một đoạn giai thoại, nhưng đối với Tiêu thị mà nói, đây chính là giễu cợt và chế nhạo, là một cây gai trong lòng bà.

“Nương, con lợi hại không?” La Giản cười hỏi.

“Lợi hại, lợi hại.” Tiêu thị miệng không ứng với lòng tán dương.

La Giản cười ha ha.

Hắn được Tiêu thị tâng bốc lớn, tương đối không tự biết rõ, hễ là lúc cười to, đều sẽ chứa thái độ ngu ngốc và cuồng vọng làm cho người ta rất không thích. Bình thường Tiêu thị thấy dáng vẻ La Giản cười ha ha ngu ngốc đều sẽ mang lòng thương hại và ý chán ghét, thương hại La Giản ngu ngốc, chán ghét La Giản cuồng vọng. Bây giờ, nụ cười của La Giản vẫn giống ngày trước như đúc, trong lòng Tiêu thị đã một trời một vực.

Thương hại của bà đã đổi thành kiêng kỵ, mà chán ghét của bà, đã dần dần bị sợ hãi thay thế.

Thế tử phủ Tấn Giang Hầu vẫn bị bà đùa giỡn trong lòng bàn tay này, La Giản mất mẹ từ thuở nhỏ này, giống như không giống với ngày trước…

La Châm thấy La Giản như thế thì thật sự giận đến không xong, đến mấy lần định xông lên lên án mạnh mẽ hắn một phen, tuy nhiên đều bị Tiêu thị cứng rắn kéo lại, La Châm không khỏi vừa nóng vừa giận.

Cố tình La Giản còn không đi, dong dong dài dài khoa tay múa chân nói hai sọt lời, dân chúng trên đường khen hắn như thế nào, nhóm người Tần Thế tử này khen hắn như thế nào, lão Cát và lão Lỗ những người đó cảm kích hắn bao nhiêu, mèo khen mèo dài đôi, không dứt.

La Châm sắp tức đến bể phổi rồi.

Khó khăn lắm mới nhịn đến La Giản khoác lác đủ rồi, thật vui mừng cáo từ rời đi, La Châm đã giận đến sắc mặt vàng vọt.

“La Giản này liền hả hê lên, giống như phủ Thuận Thiên nhất định có thể tra rõ chân tướng.” Hắn hung tợn nói.

Tiêu thị tỏ vẻ mệt mỏi, “Chúng ta vừa không giao thiệp trực tiếp với đám người này, ở giữa còn vài tay, cho dù nghiêm hình thẩm vấn, cũng không hỏi tới trên đầu chúng ta. Quan lại đổ cũng không cần kinh hoảng.”

“Vậy chúng ta làm thế nào? Chẳng lẽ cứ tính như vậy sao?” La Châm không phục hỏi.

Tiêu thị thở dài, “Châm nhi, con ghé tai lại đây.”

La Châm vội tiến đến trước mặt bà, “Nương, hài nhi nghe đây.”

Giọng Tiêu thị thật thấp, ánh mắt lóe lên, “Châm nhi, nếu tình hình bất lợi với chúng ta, chúng ta chỉ có một biện pháp, đó chính là quấy nước đục vào, con hiểu không? Chỉ có chút chuyện nhỏ này của phủ Tấn Giang Hầu thì tính là gì, không khỏi không thú vị, nếu liên lụy cả thời cuộc triều chính vào, chẳng phải rất náo nhiệt?”

La Châm giật mình, “Ý của người là…”

Tiêu thị khẽ cười cười, “Chuyện Minh Họa Khang Vương đã sớm quyết định rồi, hiện giờ Lâm Đàm đột nhiên đánh giết đến kinh thành, phải làm Hoài Viễn Vương phi, còn muốn gây khó khăn cho một phòng chúng ta, mục đích và dã tâm của nàng ta, có mắt đều thấy, chắc phụ thân con cũng sẽ không thể bỏ qua.”

“Hóa ra là như vậy.” La Châm hiểu ý tứ của Tiêu thị.

Hắn hưng phấn, xoa xoa tay, “Môi hở răng lạnh, phụ thân tất nhiên coi trọng đại ca, nhưng mà, chẳng lẽ cha không thương yêu con, không suy nghĩ vì con sao? Lâm Đàm là cháu ngoại gái ruột của đại ca, Minh Họa là cháu ngoại gái của con, lui về sau hai đứa một là Hoài Viễn Vương phi, một là Khang Vương phi, hai huynh đệ Hoài Viễn Vương và Khang Vương tranh nhau, Lâm Đàm và Minh Họa dĩ nhiên cũng không tốt được, phụ thân còn có thể không nghĩ ra liên quan trong đó? Đến lúc đó, ông nhất định sẽ cho rằng đây là do Hoàng tử đoạt trữ, không từ thủ đoạn, sẽ không hoài nghi đến trên người hai mẹ con chúng ta!”

“Châm nhi thật thông minh.” Tiêu thị mỉm cười nói.

“Là nương dạy tốt.” La Châm tỏ vẻ kính nể.

Từ trước đến giờ hắn đều tin phục tâm kế, thủ đoạn của Tiêu thị.

Tiêu thị cau mày, “Tuy rằng là như thế, nhưng người bị bắt đến phủ Thuận Thiên, rốt cuộc vẫn không thể khinh thường. Châm nhi, con sai tâm phúc tự mình đi hỏi một chút, chuyện này rốt cuộc trải qua tay ai, ai truyền lời ra, có chỗ sơ hở không, ngàn vạn lần đừng để cho người ta bắt được cái chuôi.”

La Châm vội nói: “Chắc chỉ có trùm thổ phỉ biết được ai ở trên đường dây…”

“Tiêu diệt hắn.” Giọng Tiêu thị lạnh lẽo vô tình.

La Châm ngẩn ngơ, nói: “Dạ, nương.”

Sắc mặt Tiêu thị hòa hoãn, “Giết chết trùm thổ phỉ, chúng ta liền không có chuyện gì rồi. Chờ sau khi phụ thân con trở về…” Trên mặt bà dần dần hiện lên nụ cười ý vị sâu xa, “Phụ thân con chỉ biết đánh giặc, chuyện khác đều không để bụng. Chúng ta ngầm * cho ông ấy biết, Minh Họa mới là đứa cháu ngoại gái tín nhiệm ông ấy, kính trọng ông ấy, Khang Vương mới là chân mệnh thiên tử, ông ấy, trừ đứng về phía Khang Vương và Minh Họa, không có đường ra khác.”

(*) Ngầm: Nguyên gốc 潜移默化 (tiềm di mặc hóa), thay đổi một cách vô tri vô giác, biến đổi ngầm.

“Lỡ như ông ấy muốn ủng hộ Lâm Đàm thì sao?” La Châm lo sợ bất an hỏi.

“Không thể nào.” Tiêu thị chắc chắn khác thường, “Ngày La Thư ra đời liền khắc chết mẹ đẻ nàng ta, phụ thân con đau mất vợ yêu, hận La Thư thấu xương.” Nói đến bốn chữ “Đau mất vợ yêu” này, ngực Tiêu thị đau đớn một trận, ngũ tạng đều thương tổn.

“Vậy thì tốt.” La Châm thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài.

Tấn Giang Hầu từ trước đến nay không can thiệp chuyện triều chính, nhưng ông lãnh binh nhiều năm, rất có uy vọng trong quân đội, có ông ủng hộ hay không có ủng hộ của ông, vô cùng quan trọng đối với Khang Vương mà nói.

“Con sẽ đi ––” La Châm giơ tay, làm một dấu tay giết người.

“Đi đi, nhất định phải coi chừng.” Tiêu thị căn dặn.

La Châm gật đầu, vội vàng rời đi.

Tiêu thị vô lực dựa lưng vào ghế ngồi, trên khuôn mặt còn dư âm gió sương hiện lên vẻ mặt mộng ảo. Ông ấy sắp trở về, ba năm không gặp, lần này ông ấy còn có thể tin ta sao?

La Giản ra khỏi Vinh An đường, trong lòng phiền loạn, lững thững đi tới bên hồ.

Bên hồ có tảng đá bằng phẳng, hắn tùy ý ngồi trên đá, nhìn cá lội trong nước ngơ ngác đến mất hồn.

Hôm nay ta có tiền đồ rồi, lập công rồi, dì vui mừng đến ói ra máu…

Hắn nhìn cái bóng ngây ngô vui vẻ của mình ở trong hồ nước, “Ha ha, cái này thật thú vị.”

Vui mừng đến ói ra máu.

Có mấy người đi dọc theo bờ hồ đã tới bên này, La Giản ngầm trộm nghe được tiếng cười nói, trong lòng rất không bình tĩnh, “Ai không có ánh mắt như vậy, lúc này dám đến phiền ta.” [email protected]

Tiếng cười nói dần đến gần, lại là giọng con nít giống như trẻ đang bú, trong giọng con nít còn mang theo tiếng nói chuyện của nữ tử trưởng thành, tiếng kêu “Két két”, tiếng kêu “Um beee –– um beee ––”, cực kỳ náo nhiệt.

“Đây là tiểu a Thấm dắt Đại Bạch và tiểu Hôi của con bé đến?” La Giản tê dại da đầu.

Hắn nhìn địa hình chung quanh một lần, muốn tìm chỗ trốn, nhưng mà đã không kịp nữa rồi, Lâm Thấm mắt tinh nhìn thấy hắn, hoan hô kêu lên: “Cậu, cậu!”

La Giản trốn cũng trốn không được, nhận mệnh vẫy tay với Lâm Thấm, “Tiểu a Thấm, tới đây.”

Lâm Thấm tay trái dắt Đại Bạch, tay phải dắt tiểu Hôi, hào hứng, “Cậu, cậu chính là lần đầu tiên gặp Đại Bạch và tiểu Hôi đi? Mau theo chân bọn họ chào hỏi đi!”

La Giản miễn cưỡng liếc nhìn, thấy ngỗng trắng lớn nghểnh cổ thật cao, hoàn toàn kiêu ngạo, không khỏi hừ một tiếng; lại liếc nhìn con lừa nhỏ kia, còn không cao bằng Lâm Thấm, toàn thân lông xám, dáng vẻ ngơ ngác ngốc nghếch, chỉ biết ngu ngốc kêu lên “Um beee –– um beee ––”, càng thêm nhíu mày. A Thấm, cháu thường thường lấy ra so sánh, đánh đồng với cậu, chính… Chính là hai con như vậy sao?

Lâm Đàm theo sát sau lưng Lâm Thấm, không nhanh không chậm cũng đã tới.

La Giản thấy Lâm Đàm, theo bản năng cho mặt tươi cười.

Lâm Thấm tươi cười rạng rỡ tuyên bố với ngỗng trắng, “Đại Bạch, đây là cậu ta. Cậu ta là anh hùng đó, hôm nay vừa mới cứu người, rất giỏi!” Lại hào hứng quay đầu nói cho lừa con, “Tiểu Hôi, đây là cậu ta, mau chào hỏi!”
Bình Luận (0)
Comment