Lâm Thấm tiểu cô nương rất thích trang điểm, ngồi ở trước gương nghiên cứu kiểu tóc thật lâu, “Mái tóc” màu vàng nhạt của nàng bị nàng sai sử Khổng Dương giày vò tới giày vò lui, cuối cùng vẫn bện thành bím tóc nhỏ nàng yêu thích. Quần áo nàng chọn áo tay áo lớn màu hồng nhạt cùng với váy thêu hoa hồ nước xanh –– trên váy thêu một con lại một con ngỗng trắng nhỏ, có con ngẩng đầu ưỡn ngực, có con dáng vẻ đắc ý ngạo mạn, có con bình dị gần gũi.
Váy này là mấy ngày trước làm cho Lâm Thấm, bởi vì thời gian rất gấp, cho nên La Thư đặc biệt mời mấy vị tú nương nổi tiếng trong phưởng phường cùng nhau bắt đầu làm việc, mới xem như hoàn thành đúng hạn định, không làm trễ nải Lâm Thấm tiểu cô nương mặc đi dự yến hội của phủ Tương Dương trưởng Công chúa.
(*) Phưởng: the, tơ lụa (danh từ), xe sợi, đánh sợi (động từ)
Lâm Thấm ăn mặc xong rồi, xoay mấy vòng trước gương, sung sướng cười ra tiếng.
La Thư lấy nữ nhi như vậy, không khỏi buồn cười, “Là bởi vì trên váy thêu Đại Bạch sao? A Thấm thích ngỗng trắng như vậy à.”
Lâm Đàm mỉm cười trêu chọc muội muội, “Không thêu trên váy, ai biết ta có con Đại Bạch chứ, ai biết được công tích dạy dỗ vĩ đại của ta chứ, có phải như vậy không, tiểu a Thấm?”
Lâm Thấm bị tỷ tỷ nói trúng tâm sự, có mấy phần xấu hổ, “Đúng vậy, thêu Đại Bạch trên váy, tiện cho muội khoe khoang…” Đôi tay nhấc váy đong đưa mấy cái, nhìn ngỗng trắng trên đó cười hì hì.
“Hóa ra là như vậy, nhị tiểu thư của chúng ta thật sự là có một hiểu biết đặc biệt.” Giờ La Thư mới hiểu được, cười đến không xong.
“Muội còn có thể khoe khoang tỷ tỷ.” Lâm Thấm nhào tới trên đùi tỷ tỷ, “Tỷ tỷ thật lợi hại, tỷ tỷ, đến lúc đó tỷ nắm tay nhỏ bé của muội, muội liền khoe khoang với Luân ca ca và tiểu mập mạp có được không?”
“Tỷ tỷ không thể đi.” Lâm Đàm mỉm cười.
“Tỷ tỷ không thể đi, vì sao?” Lâm Thấm rất thất vọng.
Lâm Đàm chỉ cười cười, La Thư vội kéo tiểu nữ nhi qua tỉ mỉ nói cho nàng biết, “A Thấm, tỷ tỷ của con sắp phải gả cho Diệu ca ca của con rồi, cô nương đã đính hôn, không tiện ra cửa, phải ở nhà yên tâm chuẩn bị đợi gả. Phong tục tập quán chính là như vậy, không có cách nào.”
Lâm Thấm nghe cái hiểu cái không.
“Luôn không thể ra cửa sao?” Lâm Thấm hỏi.
“Không phải, không phải.” La Thư vội nói, “Chờ tỷ tỷ của con gả cho Diệu ca ca của con, tỷ tỷ con liền có thể ra cửa. Nhưng mà, đến lúc đó thân phận của tỷ tỷ con đã thay đổi.” Đến lúc đó tỷ tỷ con chính là Vương phi đó.
“Hóa ra là vậy.” Lâm Thấm gật đầu nhỏ, bày tỏ nghe hiểu.
La Thư dễ dàng khiến cho Lâm Thấm hiểu ra một chuyện chắc rất khó lý giải đối với Lâm Thấm như vậy, vô cùng vui mừng.
Lâm Thấm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, rất hiểu chuyện nói với tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, vậy tỷ nhanh chóng xuất giá đi, xuất giá liền có thể ra cửa nha.”
La Thư: …
Lâm Đàm: …
A Thấm, ngươi cứ vội vã đuổi tỷ tỷ xuất giá như vậy sao.
Yến tiệc của Tương Dương trưởng Công chúa mời tất cả đều là nữ khách, cũng không mời khách nam, nhưng mà, Lâm Khai hộ tống La Thư và Lâm Thấm đến trước cửa phủ trưởng Công chúa, lại được quản gia ân cần mời vào, “Lâm đại công tử, trưởng Công chúa đã căn dặn, ngài và người khác không giống nhau, mời, mời.”
Lâm Khai dù sao cũng phải đợi sau khi bữa tiệc chấm dứt trở lại đón nương và muội muội, liền không từ chối, theo quản gia đi vào.
Bữa tiệc lần này mời khách rất nhiều, người nhà có mặt mũi trong Kinh thành đều tề tựu không sai biệt lắm, trang phục đẹp đẽ, người người nhốn nháo, náo nhiệt vô cùng.
Lâm Thấm là một tiểu hài tử thích náo nhiệt, nhìn thấy nhiều người thật hưng phấn, “Chà, nếu như tất cả những người này đều là thân thích của mình, thì tốt biết bao.”
Khóe miệng La Thư giật giật, “A Thấm, nếu như chúng ta có nhiều thân thích như vậy, nương liền bận rộn không xong, không rảnh chăm sóc con.” Thật sự có nhiều thân thích như vậy, chỉ cần nhân tình lui tới thôi đã mệt chết người, biết không?”
“Vậy không muốn, không cần.” Lâm Thấm quả quyết lắc đầu.
Mẫu thân không thể chăm sóc nàng, như vậy không được.
“A Thấm thế mà lại có lúc không muốn thân thích.” La Thư cười híp mắt.
Tương Dương trưởng Công chúa là muội muội cùng mẹ với Hoàng đế, đối xử tốt hơn trưởng Công chúa bình thường nhiều, phủ Công chúa căn cứ theo phủ Thân Vương mà xây dựng, điện rực rỡ, khí thế to lớn, trong phủ tổng cộng chia làm ba đường trung đông tây, trên trung lộ là tiền viện, chính điện, hậu điện, đông lộ và tây lộ có một vài sân viện, phối hợp chặt chẽ với trung lộ. Phía sau phủ Công chúa là hoa viên, chu vi mấy dặm, đình đài lầu các phân bố khắp, phong cảnh tuyệt đẹp. Trưởng Công chúa gặp khách ở chính điện, sau khi La Thư và Lâm Thấm tới, liền được mời đến trong chính điện.
Tương Dương trưởng Công chúa cười tủm tỉm ngồi trên chủ vị, trên đầu chải búi tóc bàn ngọc vọng tiên, trên búi tóc cài một cây trâm đầu phượng lớn trong suốt sáng chói khảm châu khảm ngọc, nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp không sao tả xiết. Ngồi bên người nàng là năm vị lão quý phụ, còn có mấy phụ nhân trung niên hoặc trẻ tuổi đứng cạnh, mọi người châu ngọc đầy đầu, phú quý hoa mỹ. Trước đầu gối lại để mấy cái ghế nhỏ, trên ghế nhỏ có mấy tiểu hài tử ngồi, nữ có nam có, Lâm Thấm không quan tâm người khác, nhìn thấy mấy tiểu hài tử mắt liền sáng lên, cẩn thận nhìn coi, nàng biết có Lương Luân, Cao Nguyên Dục, còn có cửu Công chúa.
“A Thấm, muội đã đến rồi!” Lương Luân là tiểu chủ nhân, nhìn thấy Lâm Thấm liền đi tới chào hỏi.
“Lâm Thấm, bây giờ ngươi mới đến!” Cao Nguyên Dục ton ton ton chạy đến, trong miệng oán trách.
“A Thấm, chúng ta muốn đến trong viện chơi, chỉ chờ ngươi.” Cửu Công chúa cũng không tiện ngồi tiếp, tới đây mềm mại nhỏ nhẹ nói.
Lâm Thấm vừa mới vào cửa liền có ba đồng bọn tới đây chào hỏi với nàng, sâu sắc cảm thấy mình rất có nhân duyên, rất được hoan nghênh, mặt mày cong cong, vui vẻ, “Chỉ chờ ta sao, vậy đi thôi, đi nhanh đi.” Vừa nói, vừa xoay một vòng tại chỗ, khoe khoang ngỗng trắng trên váy nàng, “Luân ca ca, tiểu… A Dục, a Vi, các ngươi nhìn, mau nhìn.”
“Cái gì vậy.” Cao Nguyên Dục quỳ người xuống, tò mò nhìn lên trên váy Lâm Thấm.
Nhãn lực của Lương Luân cực tốt, mỉm cười nói: “Trên váy a Thấm thêu ngỗng trắng sao? Đúng rồi, Luân ca ca hình như nhớ được, muội đã nói muội có con ngỗng trắng, tên…”
“Tên Đại Bạch!” Lâm Thấm vui mừng khấp khởi, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên.
Thuận lợi như vậy liền dẫn đề tài đến trên người Đại Bạch, sau này khoe khoang tới chắc dễ dàng biết bao? Tại sao Lâm Thấm lại không hả hê đây.
“Tên Đại Bạch nha.” Cửu Công chúa làm bộ vỡ lẽ như chợt hiểu ra, bày tỏ nàng hiểu.
“Đại Bạch cái gì.” Phản ứng của Cao Nguyên Dục không nhanh bằng Lương Luân, cảm thấy rất mất mặt, nhỏ giọng nói lầm bầm.
“Luân ca ca, Dục ca ca, nàng ta là ai?” Một vị tiểu cô nương khác trên ghế nhỏ bị cô lập, rất không vui mừng, theo tới kéo tay Lương Luân, thở phì phò hỏi.
Đầu nàng ta cao hơn cửu Công chúa, xem ra không khác Cao Nguyên Dục nhiều lắm.
“Vân muội muội, đây là nhị tiểu thư Lâm gia, a Thấm. A Thấm, đây là cháu gái nhà mẹ đẻ bà nội ca, biểu muội của ca, nhũ danh a Bảo.” Lương Luân khách khí giới thiệu nàng ta và Lâm Thấm.
“A Bảo.” Lâm Thấm cười hì hì, lộ ra một hàm răng trắng đáng yêu.
Phó Bảo cau mày, “Nàng ta là nhà ai? Muội đều chưa từng thấy.”
Lâm Thấm nhiệt tình giải thích, “ Trước kia ta ở An Định, ngươi đương nhiên chưa từng nhìn thấy ta. An Định ngươi biết không? Các kinh thành cực xa, ta ngồi xe rất nhiều ngày mới đến kinh thành…”
Phó Bảo “A” một tiếng, lộ ra thần sắc khinh thường, “Thì ra ngươi từ nông thôn tới.”
Lương Luân vốn mặc cho nàng ta kéo tay mình, lúc này sắc mặt không vui đẩy nàng ta ra, “A Bảo, không cho vô lễ, mau nói xin lỗi a Thấm.”
Cao Nguyên Dục hào hứng lên, “Lâm Thấm, ngươi từ nông thôn đến hả? Ở nông thôn chơi rất vui sao?”
Cửu Công chúa khá hâm mộ “Ở nông thôn chơi nhất định hay hơn trong cung, có đúng không, a Thấm?”
Lâm Thấm không để ý đến bọn họ, mắt to quay tròn, nhìn chằm chằm vào Phó Bảo.
Cảm giác của tiểu hài tử thật ra bén nhạy nhất, Phó Bảo không thích Lâm Thấm, Lâm Thấm thông minh lanh lợi cỡ nào, sao có thể không nhận thức được đây? Nàng là người chỉ một con ngỗng, chỉ một đầu lừa cũng phải cẩn thận dạy dỗ, nếu như gặp phải người nên dạy dỗ, ha ha, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho.
“Ta từ nông thôn tới, không xứng chơi đùa cùng ngươi.” Lâm Thấm phình gò má nhỏ nhắn lên, thở hổn hển tuyên bố, “Ta không chơi đùa với a Bảo! Không để ý tới nàng ta! Ai để ý tới a Bảo, ta cũng không để ý tới kẻ đó!” Tuyên bố xong, Lâm Thấm cất bước nhỏ chạy về phía La Thư, mặt uất ức, “Nương, a Bảo nói con từ nông thôn đến, con không chơi đùa với nàng ta!”
La Thư đang nói chuyện với đám người Tương Dương trưởng Công chúa, thấy Lâm Thấm như vậy rất đau lòng, “A Thấm, con đi theo nương có được không?”
Lâm Thấm gật đầu một cái, ôm vào trên người La Thư.
Tương Dương trưởng Công chúa chậc chậc, “A Bảo thật tỏ vẻ.”
Lão quý phụ bên cạnh nàng có ý tứ không được tốt, mơ hồ nói: “Tiểu hài tử các nhà, nói chuyện sao có thể coi là thật, nghe một chút liền bỏ qua.”
Tương Dương trưởng Công chúa cười như không cười, “Có câu nói ba tuổi nhìn lão, tiểu hài tử tuy nhỏ, có tiền đồ hay không, có bao nhiêu tiền đồ, đại khái cũng có thể nhìn ra.”
(*) Ba tuổi nhìn lão: là tục ngữ, ý xuyên qua hành vi cử chỉ của một đứa bé ba tuổi liền có thể cảm nhận được tương lai của đứa bé này sẽ là người như thế nào. Nói sâu xa, hành vi thói quen của một người hiện tại ảnh hưởng đến cuộc đời của người đó.
Lão quý phụ kia chính là phu nhân Trấn Quốc công, mẹ chồng của trưởng Công chúa, bà nội của Lương Luân, nghe được lời này của Tương Dương trưởng Công chúa, không khỏi khuôn mặt đỏ bừng.
Cao Nguyên Dục đã ton ton ton chạy tới, “Lâm Thấm, ta chơi với ngươi!”
Cửu Công chúa do do dự dự đi theo sau lưng ca ca nàng, kéo váy Lâm Thấm, “A Thấm, cùng nhau chơi đùa không được sao?”
Lâm Thấm bốc đồng lắc đầu, “Mới không cần! Nếu Đại Bạch dám như vậy, ta cũng không để ý đến nó!” Nàng và Đại Bạch rất tốt, Đại Bạch như vậy nàng còn không chịu để ý rồi, huống chi là Phó Bảo lần đầu tiên gặp mặt.
Lương Luân nghe được Lâm Thấm lấy Phó Bảo so sánh với Đại Bạch, khóe miệng không khỏi hơi vểnh.
Hắn không nhanh không chậm đi tới, thương lượng với Lâm Thấm, “A Thấm, chúng ta không phải đã nói muốn đến vườn hoa chôn nồi nấu cơm sao? Ca đã sai người chuẩn bị xong tất cả, nồi nhỏ xẻng nhỏ, dầu muối tương dấm, mọi thứ đầy đủ.”
Cao Nguyên Dục hào hứng bừng bừng, “Biểu ca, Lâm Thấm, chúng ta trước chôn nồi nấu cơm, sau đó lãnh binh lên đường! Đệ làm Nguyên soái, mấy người đều làm tiểu binh!”
Lâm Thấm không muốn, “Tại sao chứ, ngươi có chỗ nào giống Nguyên soái hả? Phải làm Nguyên soái nên là ta.”
“Ta!”
“Ta!”
Hai người khí thế hung hăng, không ai nhường ai.
Phó Bảo bị Lương Luân và Cao Nguyên Dục lạnh nhạt ở bên cạnh, đau buồn, lã chã chực khóc.
Phu nhân Trấn Quốc công nhìn dáng vẻ đáng thương của cháu gái, lại liếc nhìn Lâm Thấm ưỡn eo nhỏ tranh chấp với Cao Nguyên Dục, chau mày. Hoài Viễn Vương phi này cũng không biết có tính tình như thế nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần tiểu muội muội này của nàng ta, lại bá đạo rất lợi hại đấy.
“Luân nhi, Dục nhi, a Thấm, a Vi, tới đây, ta làm quan tòa phân định cho mấy đứa.” Tương Dương trưởng Công chúa cười tủm tỉm ngoắc tay với mấy tiểu hài tử.
“Người công bằng nhất đấy!” Lâm Thấm hoan hô một tiếng, dẫn đầu nhào tới, hai mắt sáng lóng lánh, mặt sùng bái nhìn nàng.
Tương Dương trưởng Công chúa không khỏi vui mừng. Tiểu a Thấm, ngươi vỗ mông ngựa tâng bốc ta như vậy, ta không hướng về ngươi cũng ngượng ngùng.
“Người là cô ruột của cháu!” Cao Nguyên Dục cũng không ngốc, kéo tay Tương Dương trưởng Công chúa sáp lại gần.
Cửu Công chúa bê một cái ghế nhỏ quy củ ngồi, mắt tha thiết nhìn Tương Dương trưởng Công chúa, chỉ chờ Tương Dương trưởng Công chúa chọn xong Nguyên soái, nàng tiện đi theo ra chơi.
Lương Luân mỉm cười đứng bên cạnh Tương Dương trưởng Công chúa: “Nương, hài nhi cũng tự đề cử mình, muốn nhậm chức Nguyên soái.”
“Tại sao lại thêm một người muốn làm Nguyên soái.” Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm cùng nhau trợn to hai mắt.
Tương Dương trưởng Công chúa cười híp mắt, “Đến đây, tất cả các ngươi muốn làm Nguyên soái nói ra một lý do để cho ta nghe một chút, ai có thể thuyết phục ta, người đó liền làm Nguyên soái. Luân nhi, con lớn nhất, con trước.”
Lương Luân cười nói: “Chư vị mời xem, trong mấy người chúng ta, là ta có số tuổi lớn nhất, vóc người cao nhất, hơi sức cũng lớn nhất, cũng là người hiểu chuyện nhất. Chức vụ Nguyên soái này, bỏ ta còn ai?”
Cao Nguyên Dục lập tức nhảy lên, “Ta không có tuổi tác lớn như biểu ca, nhưng ta có thể đánh được biểu ca!” Nhao nhao muốn thử bổ nhào lên trên người Lương Luân Lương Luân cười chặn hắn lại, “A Dục, đừng làm càn.”
Lâm Thấm nghiêm mặt, trầm ngâm suy tư.
Tiểu hài tử mới mấy tuổi nếu như trầm ngâm liền có mấy phần buồn cười, nàng vừa suy nghĩ sâu xa, không chỉ Tương Dương trưởng Công chúa, La Thư, kể cả ánh mắt của tất cả mọi người còn lại trong điện đều rơi lên trên người nàng.