Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 62

Tấn Giang Hầu không nói nhiều, hỏi đến chuyện đạo tặc La Giản đưa tới, “Thẩm vấn những người này như thế nào? Khuất đại nhân, chuyện này có liên quan đến khuyển tử đã sớm mất mẹ đẻ, bổn hầu rất quan tâm.”

Khuất Bình khổ sở nâng mặt, “Haizzz, tháng này quý phủ lại có không ít dính dáng đến phủ Thuận Thiên, đầu tiên là vị lệnh lang thứ hai vì đánh bị thương tôn trưởng mà vào đến, sau đó là án lỡ tay giết người của La Thế tử, rồi sau đó chính là án đạo tặc cướp giết bình dân. La Hầu gia, không nói dối ngài, chuyện này cực kỳ khó giải quyết, tất cả những kẻ này đều là đạo tặc cường đạo, xương cốt thật sự cứng rắn, dùng không ít đại hình, chết sống cũng nhận.”

Tấn Giang Hầu nghe được “Vị lệnh lang thứ hai vì đánh bị thương tôn trưởng mà vào đến”, chân mày nhảy lên, chuyện này ông vẫn lần đầu tiên nghe nói.

Khuất phủ doãn tố khổ xong, rất có ánh mắt khích lệ La Giản, “La Hầu gia, không phải ta làm thuyết khách nói nhảm trước mặt ngài, La Thế tử thật sự anh dũng có khả năng, một vị Thế tử gia sống trong nhung lụa, bản thân hắn lại bắt được ít nhất năm tên đạo tặc! Đây thật sự khủng khiếp, không nghe nói Thế tử gia trong phủ Công Hầu bá nào trong Kinh thành giỏi giang như vậy đâu.”

Tấn Giang Hầu vẫn không biến sắc, nghe được Khuất phủ doãn dốc sức khích lệ La Giản, trên mặt dãi gió dầm sương thế mà lại lộ ra vẻ vui mừng.

“Đại nhân, không xong!” Một nha dịch kinh hoàng thất sắc báo lại, “Tần Đại Pháo Trượng không biết ăn cái gì, miệng sùi bọt mép, mắt thấy sẽ không xong!”

“Cái gì?” Khuất phủ doãn bỗng nhiên đứng bật dậy, sắc mặt tái xanh, “Tần Đại Pháo Trượng này là kẻ đứng đầu nhóm đạo tặc, không có hắn, vụ án này bổn phủ phải thẩm tra như thế nào? Một phường giá áo túi cơm, ngay cả một phạm nhân cũng canh chừng không được!”

Nha dịch tỏ vẻ đau khổ cuống quýt dập đầu: “Đại nhân, chúng tiểu nhân đã vô cùng cẩn thận rồi, ai ngờ kẻ cướp quá giảo hoạt, khó lòng đề phòng…”

Khuất phủ doãn phát tác xong mới ý thức được mình luống cuống, vội vàng xoay người lại nhận thất lễ với Tấn Giang Hầu, “La Hầu gia, hạ quan thất lễ. Ngài không biết chứ, đám đạo tặc này là do Thế tử gia tự mình dẫn tới, hạ quan hết sức cẩn thận để ý, trông coi hết sức nghiêm mật không nói, ngay cả lai lịch những người này cũng nghiêm cẩn giữ bí mật, kể cả mấy người La Thế tử, La nhị gia cũng không dám báo cho, ai ngờ cuối cùng vẫn là… Haizzz, hạ quan thất lễ, thất lễ.”

Tấn Giang Hầu khoát tay, “Nào có, Khuất đại nhân đã có công vụ phải bận rộn, bổn Hầu không tiện quấy rầy, cáo từ.”

Khuất phủ doãn tự đưa đến cửa, “La Hầu gia đi thong thả, hạ quan thất lễ, thất lễ.” Nói xong mấy câu bồi tội, vội đích thân đi nhà giam, nhìn tên trùm thổ phỉ.

Thật ra thì phạm nhân vì chịu hình hoặc vì những nguyên nhân khác chết ở trong tù cũng là chuyện thường xảy ra, cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức làm cho phủ doãn luống cuống tay chân. Nhưng mà, giặc cướp này là do La Giản gióng trống khua chiêng đưa đến phủ Thuận Thiên, quả thật là người cả kinh thành đều biết rõ chuyện, nếu như cuối cùng cái gì cũng thẩm tra không ra được, còn khiến trùm thổ phỉ không giải thích được mà chết đi, đây là không ổn thật lớn đối với Khuất phủ doãn, sẽ ảnh hưởng đến danh quan của hắn.

Tấn Giang Hầu từ phủ Thuận Thiên ra ngoài, sắc mặt âm trầm, “Trở về phủ!”

Hộ vệ thấy sắc mặt ông không đúng, phần lớn người đi theo phía sau ông, sai hai người thuật cưỡi ngựa tốt, đi tắt chạy thẳng tới phủ Tấn Giang Hầu, tới trước kêu cửa. Chờ Tấn Giang Hầu đến trước cửa phủ, cửa chính đã rộng mở ra, nhưng mà, đám người Tiêu thị và La Giản, La Châm còn không nhận được tin tức, không ra đón.

Tấn Giang Hầu đến trước cửa phủ không hề xuống ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa vượt qua bậc cửa, dọc theo giữa đường bay nhanh.

Vinh An đường là một viện từ cửa chính thông thẳng trên đường trục chính, Tấn Giang Hầu một hơi đến trước Vinh An đường, mới phi thân xuống ngựa, bước nhanh đi vào.

Thị nữ vú già nhìn thấy Hầu gia giống như từ trên trời giáng xuống đều lộ vẻ mặt kinh nghi, nơm nớp lo sợ quỳ gối bên đường, sợ phát run.

Trên người Tấn Giang Hầu có sát khí giống như từ trong núi thây biển máu xung phong liều chết ra ngoài, làm cho bọn nữ tử sống trong nội trạch vừa thấy liền sinh lòng e sợ.

Mặt Tấn Giang Hầu trầm như nước, cầm roi ngựa trong tay, đá văng cửa chính của chính phòng Vinh An đường.

Tiêu thị đang bí mật thì thầm gì đó với La Châm, bỗng nhiên cửa phòng mở ra, thấy Tấn Giang Hầu giống như thiên thần đứng đó, đều sợ ngây người.

“Phụ thân, ngài, ngài sao lại trở về rồi?” Thật lâu, La Châm mới lấy lại tinh thần, vừa vui mừng vừa sợ hãi đi tới thỉnh an chào hỏi.

Tấn Giang Hầu một phát túm lấy cổ áo của La Châm, trầm giọng hỏi: “Châm nhi, Tần Đại Pháo Trượng chết, có phải do ngươi làm không?”

La Châm hồn bay phách tán, “Không phải là con làm, phụ thân, thật sự không phải con!”

Trên tay Tấn Giang Hầu dùng sức, “Phòng giam của phủ Thuận Thiên canh phòng nghiêm ngặt, ngươi ra tay như thế nào?”

Nước mắt và nước mũi của La Châm đan xen, “Phụ thân, ngài cũng biết phòng giam của phủ Thuận Thiên canh phòng nghiêm ngặt, hài nhi nào có bản lĩnh tới đó giết người?”

Tiêu thị và La Châm đang mưu đồ chuyện bí mật không thấy được ánh mặt trời, lại đột nhiên bị đá văng cửa phòng, bà bị kinh sợ, sắc mặt rất mất tự nhiên, trái tim cũng thình thịch nhảy loạn. Thấy Tấn Giang Hầu giống như thẩm vấn phạm nhân ép hỏi La Châm, bà không nhịn được bước nhanh tới, khóc nói: “Hầu gia ba năm không về nhà, vừa mới vào cửa liền muốn làm gì Châm nhi? Ngài trước bóp chết ta đi…” Vừa khóc, vừa đưa cánh tay mảnh khảnh ra định cậy tay Tấn Giang Hầu ra, nhưng bà có khí lực bao lớn, Tấn Giang Hầu lại là quân nhân, bà nào cậy ra được.

“Có phải hắn giết Tần Đại Pháo Trượng không” Sắc mặt Tấn Giang Hầu lạnh lẽo, “Ta hỏi hai mẹ con các ngươi một lần cuối cùng, có phải La Châm giết Tần Đại Pháo Trượng không?”

Dưới tay dùng sức, La Châm khó chịu ho hai tiếng, “Phụ thân, thật sự không phải, thật… Không phải…”

Tiêu thị sắp phát điên, “Hắn là nhi tử ruột của ông!” Há mồm hung hăng cắn một cái trên tay Tấn Giang Hầu!

Trên tay Tấn Giang Hầu đau đớn bứt rứt, nhưng trên mặt lại dâng lên nụ cười kỳ quái: “Tiêu thị, Châm nhi, hai người nghe được tên của Tần Đại Pháo Trượng, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Tần Đại Pháo Trượng là ai, hai người biết như thế nào?”

La Châm ngây người.

Tiêu thị mất hồn lui về phía sau mấy bước, che mặt mà khóc.

Đúng vậy, Tần Đại Pháo Trượng đó là thủ lĩnh đạo tặc, nhưng vấn đề là, phủ Thuận Thiên không công khai thân phận của những người này, La Châm cũng không đến phủ doãn Thuận Thiên thăm hỏi tình tiết vụ án, sao hắn lại biết được trên đời này có người Tần Đại Pháo Trượng này? Khi hắn nghe đến tên Tần Đại Pháo Trượng, phải nên thật chẳng hiểu ra làm sao.

Tấn Giang Hầu buông La Châm ra, La Châm lùi về sau mấy bước, đặt mông ngồi trên đất.

Hắn ngồi trên đất trong chốc lát, rồi cả lăn lẫn bò đến bên cạnh Tấn Giang Hầu, ôm bắp đùi Tấn Giang Hầu đau khổ cầu xin, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, “Phụ thân, con là nhi tử ruột của ngài, ngài tha cho con, tha cho con… Con và đại ca tức giận mới có thể nhất thời hồ đồ… Con mới vừa xám hối với nương, nương hung hăng mắng con, nương còn định thay con chịu phạt bổ cứu, nương là nương ruột của con… Phụ thân, ngài cũng là cha ruột của con…”

Tấn Giang Hầu nghe hắn khóc lóc kể lể, giống như một bụi cây cổ thụ trăm năm, đứng vững vàng không động.

Hồi lâu sau, ông vẫy vẫy tay với Tiêu thị.

Tiêu thị kiềm chế sợ hãi trong lòng, từng bước chậm rãi đi tới, nhỏ giọng kêu: “Hầu gia.”

Ánh mắt Tấn Giang Hầu rơi vào trên khuôn mặt vẫn còn phong vận của bà, ánh mắt không buồn không vui, nhìn không ra cảm xúc gì, “Vụ án cướp này, ta biết là ai làm. Còn năm đó? Tiêu thị, năm đó một nhà a Thư gặp tai kiếp, có phải là bút tích của ngươi không?”

Giọng ông thật bình tĩnh, nhưng giọng của ông càng bình tĩnh, Tiêu thị càng cảm thấy sợ nổi cả da gà.

“Đương nhiên không phải là ta.” Tiêu thị liều mạng kiềm chế mình, không để cho hàm răng trên và hàm răng dưới của mình đánh nhau, “Hầu gia không phải đã tra được hung thủ, hơn nữa không phải đã đưa đầu trùm thổ phỉ đến trước mặt nàng ta rồi sao? Nàng ta vì thế mà bị bệnh nặng một trận, Hầu gia cũng biết.”

Tấn Giang Hầu đưa mắt nhìn bà hồi lâu, chậm rãi nói: “Được, ta lại tin tưởng bà một lần.”

Trong lòng Tiêu thị vui vẻ.

Nhưng lời nói ngay sau đó của Tấn Giang Hầu, lại khiến cho toàn thân bà lạnh lẽo, “Tiêu Lan, về sau La Giản và La Thư, cùng với người nhà của hai đứa, nếu như có một người gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt với bà, không còn tình phu thê.”

Tiêu thị giống như giữa mùa đông rơi xuống kẽ nứt băng tuyết, máu trên người cũng sắp kết thành băng rồi.

“Tại sao?” Bà nhìn thẳng vào Tấn Giang Hầu, vẻ mặt bi thương, “Nếu La Giản và La Thư có kẻ thù khác thì sao? Nếu như bị người ám toán thì sao? Đều muốn tính trên đầu ta sao?”

“Đúng, toàn bộ tính trên đầu bà.” Tấn Giang Hầu lẳng lặng nói.

Tiêu thị giống như không thể tin nhìn Tấn Giang Hầu, lấy tay che ngực, mềm nhũn ngã trên ghế, phun ra một ngụm máu tươi.

“Nương, nương người như thế nào rồi?” La Châm kinh hoảng nhào tới.

“Châm nhi, con liền đi dọn dẹp hành trang.” Tấn Giang Hầu làm như không nghe thấy tiếng La Châm kêu khóc, làm như không nhìn thấy Tiêu thị và La Châm mẹ con tình thâm, giọng thong thả, lại không cho làm trái, “Con đến cứ điểm Tây Bắc đi, thủ vệ biên cương, cống hiến sức lực vì nước.”
Bình Luận (0)
Comment