Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 66

Lâm Khai cười khẽ, “A Hàn, đây không phải là do muội ấy cưỡi lên cổ Hoài Viễn Vương sao, liền tỏ vẻ lên. Nếu không có Hoài Viễn Vương, khí thế của muội ấy đoán chừng không lớn như vậy, nói chuyện cũng sẽ không lớn tiếng như vậy.”

Lâm Hàn kinh ngạc trợn to hai mắt.

Tấn Giang Hầu hỏi Lâm Phong, “Hiền tế, phu thê các ngươi chính là nuôi dạy nữ nhi như vậy, nuông chiều a Thấm thành dáng vẻ như thế?”

La Thư sưng mặt lên rất không vui mừng, Lâm Phong âm thầm nhéo nàng một cái, ý bảo nàng đừng lên tiếng, cung kính nói với Tấn Giang Hầu: “Nhạc phụ đại nhân, a Thấm bình thường do tỷ tỷ quản, con bé rất không nghe lời cha nương, chỉ phục tỷ tỷ. Nhưng mà, hiện giờ có tỷ phu, lại cực kỳ dính tỷ phu.” Ngụ ý, kêu Tấn Giang Hầu có gì bất mãn thì tìm Hoài Viễn Vương di.

“Cha ngài cũng thật biết chơi xấu.” Khóe miệng Lâm Khai giật giật, thầm nghĩ.

Tấn Giang Hầu cũng không nói được gì một lúc lâu.

Lâm Thấm bộc phát thần khí rồi, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng hài lòng.

“A Thấm, ông ngoại dạy nhi tử của mình, trước tiên cần phải hỏi cháu một chút?” Tấn Giang Hầu chậm rãi hỏi.

Hoài Viễn Vương kéo kéo Lâm Thấm, ý bảo nàng cúi đầu.

Lâm Thấm vội dán đầu nhỏ tới, chỉ chốc lát sau nàng ngẩng đầu lên, vui sướng hỏi ngược lại: “Ông ngoại, ngài dạy nhiều năm như vậy, cũng không dạy được cậu, có đúng không?”

Tấn Giang Hầu ngây ngốc, thật sự bị nàng hỏi khó.

Đúng vậy, dạy nhi tử mấy chục năm, chung quy vẫn dạy không được.

Lâm Thấm hỏi khó ông ngoại xong, càng thêm vui sướng, thừa thắng xông lên, “Nếu như vậy, cậu vẫn để cháu nói thôi. Cháu có thể dạy được.” Sau khi nàng nói ra những lời này, ý thức được mình thật có khả năng thật sự có bản lĩnh, mặt mày cong cong, tâm tình vui vẻ đến cực điểm.

Đám người Lâm Phong, La Thư thấy tiểu Lâm Thấm lại hỏi khó ông ngoại, đều cười trộm trong bụng. Tiểu a Thấm ngươi được đó, ông ngoại ngươi nhiều năm qua đại khái cũng chưa từng gặp tiểu ngoại tôn nữ như ngươi, ngay cả lão nhân gia ông cũng không có cách nào với ngươi.

Lâm Thấm một khi vui mừng, liền lộ ra nguyên hình, đầy nhiệt tình chìa cánh tay nhỏ về phía Tấn Giang Hầu, “Ông ngoại, ôm.”

Ngay sau đó Hoài Viễn Vương liền đi tới bên cạnh Tấn Giang Hầu, “Ông ngoại, vậy a Thấm giao cho ngài.” Ý là để cho ông nhận lấy Lâm Thấm.

Tấn Giang Hầu tỏ vẻ khó xử, “ Đại Điện hạ, thần sẽ không ôm hài tử.”

Ông nói ngược lại là lời nói thật, ông quả thật không ôm hài tử, chưa từng làm chuyện này.

“Kiệu cháu cũng được nha.” Lâm Thấm một chút cũng không xoi mói, rất hiền hòa hì hì nói.

“Cũng sẽ không.” Tấn Giang Hầu vẫn cự tuyệt.

Trên cổ mang theo hài tử mềm nhũn, chuyện này ông nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có gì không đúng.

Lâm Thấm dùng ánh mắt trách cứ nhìn ông, “Ông ngoại, cháu không có ông nội, không có bà nội, không có bà ngoại, chỉ có một mình ngài.”

Lâm Khai cười cười đi tới phiên dịch thay muội muội, “Ông ngoại, a Thấm có ý tứ là muội ấy chỉ có ngài một người thân cách đời, ngài không thân thiết với muội ấy, muội ấy sẽ rất thất vọng.”

“Ừm, sẽ rất thất vọng.” Lâm Thấm liên tiếp gật đầu nhỏ.

Nàng còn là tiểu hài tử rất thông minh, vì tăng cường lực thuyết phục, không chỉ biết phân rõ phải trái, còn có thể giả bộ đáng thương, “Cháu chỉ có một bà nội, còn là do tiểu mập mạp cho cháu mượn đó.”

Tấn Giang Hầu nghe không hiểu.

Lúc này đổi lại Hoài Viễn Vương giải thích cho ông, “Tiểu mập mạp a Thấm nói là thập tứ đệ của bổn Vương.”

Khóe mặt Tấn Giang Hầu giật giật. Mượn bà nội với thập tứ Hoàng tử, cũng chính là Thái hậu nương nương rồi, haizz, tiểu hài tử này thật đúng là… Không giống với người khác.

“Ông ngoại chỉ không quen chung đụng với tiểu hài tử.” Dưới con mắt của mọi người, Tấn Giang Hầu trầm giọng nói cho Lâm Thấm, “A Thấm, ông ngoại hàng năm ở biên quan, mỗi tháng đều phải đánh giặc, đã cứng rắn giống như sắt vậy.”

“Không sao, không sao.” Lâm Thấm cười lấy lòng, nhiệt tình nói, “Cha cháu nương cháu còn có ca ca tỷ tỷ cháu thường nói nhìn thấy cháu liền hòa tan, ông ngoại, cháu cũng sẽ hòa tan ông.”

Nàng vô cùng tin tưởng năng lượng của mình, lời này nói ra đúng là không chút do dự.

Mấy người Lâm Phong và La Thư cực kỳ cảm động, Tấn Giang Hầu lại hóa đá tại chỗ.

Lâm Thấm cười hì hì, không khách khí leo lên trên cổ Tấn Giang Hầu, “Ông ngoại, ông không biết thương yêu tiểu hài tử, cháu dạy cho ông nha.”

Trên cổ Tấn Giang Hầu tăng thêm một tiểu tôn nữ mềm mại, đừng nói tới có bao nhiêu không quen, cau mày nói: “Không thích học.” Thế mà lại cũng rất tính hài tử.

Lâm Thấm tức giận, cậy mạnh ôm sát cổ ông, “Không được! Ông ngoại không thương tiểu hài tử, thật quá đáng rồi, phải sửa lại!”

“Phải sửa lại, phụt…” Ngay cả Lâm Phong là người chững chạc như vậy cũng không nhịn được, quay lưng cười trộm.

La Giản và La Thư càng không cần phải nói, cúi thấp đầu, cũng cười đến không xong.

Lâm Hàn cảm thấy muội muội rất vô lý, rất không biết quy củ, nhưng mà, khóe miệng hắn cũng vểnh lên.

Tấn Giang Hầu cũng tức giận, đánh tay nhỏ bé của Lâm Thấm một cái, “Là ai nuông chiều cháu thành như vậy? Vốn nên đánh cháu, nhưng cháu quá nhỏ, không tiện đánh, ông ngoại liền gọi người phụ trách nuôi dạy cháu tới, đánh cho một trận!”

Lâm Thấm chớp mắt to, “Dạy không được liền bị đánh sao? Ông ngoại, ông không dạy được cậu…”

“Phụt…” Lần này ngay cả Hoài Viễn Vương cũng không nhịn được, bật cười to.

Gương mặt Tấn Giang Hầu co rút, lại co rút, hồi lâu không nói ra lời.

--- ------ ---------

Buổi tối ngày đầu tiên Tấn Giang Hầu trở về phủ, đám người Tiêu thị, Nhương thị và Toàn thị tỉ mỉ chuẩn bị tiệc đón gió.

Tiêu thị vẫn còn không chết tâm, định trên tiệc đón gió tạo một không khí rất tốt, đến lúc đó khiến La Văn Lễ, La Văn Úy cùng mấy tôn tử tôn nữ cầu cạnh, tiện lưu La Châm lại.

Bà bố trí tiệc đón gió trong phòng khách nhỏ ở nội viện, phòng khách nhỏ này bố trí trang nhã, lại gần núi trước nước, phong cảnh tuyệt đẹp, dùng để cử hành gia yến, thích hợp hơn hết.

Tất cả món ăn, rượu ngon, Tiêu thị cũng đều xem từng thứ, cần phải chọn thứ Tấn Giang Hầu thích, trông cậy vào hầu hạ tốt cho ông ấy, một khi ông ấy vui mừng, có thể tha cho La Châm lần này.

Vừa chuẩn bị tiệc đón gió, Tiêu thị vừa sai người kêu mẹ con La Anh trở về.

Lúc La Anh trở lại mặt mũi tràn đầy không vui, “Nương, con ở ngoài viện Triêu Huy xem náo nhiệt một trận không được sao? Tại sao cứ ba lần bốn lượt sai người gọi con?”

Tiêu thị trìu mến sửa sang lại áo cho nàng, “Anh nhi, nếu như La Thư đã đi vào, chúng ta liền tỏ vẻ, không tranh giành với nàng ta. Trên tiệc đón gió còn có rất nhiều cơ hội.”

La Anh dẩu môi, “Được rồi, con nghe người.”

Thẩm Minh Họa tỏ vẻ u sầu, không lanh lợi giống như bình thường.

Tiêu thị coi trọng nhất là ngoại tôn nữ này, thấy thế liền vô cùng ân cần, “Họa nhi, cháu có tâm sự gì sao?”

Thẩm Minh Họa nói: “Không có gì, bà ngoại, chỉ vì hôm nay cháu gặp được Hoài Viễn Vương, phát giác hắn không hề vô dụng, không chịu nổi một kích giống như trong lời đồn.”

Tiêu thị khẽ cười cười, “Sau lưng Khang Vương không chỉ có Phùng gia, còn có Trịnh gia, Thẩm gia, La gia ủng hộ, Hoài Viễn Vương làm sao có thể so sánh?”

Thẩm Minh Họa như có điều suy nghĩ, “Bà ngoại nói đúng lắm, mẫu phi hắn thật sự xuất thân thấp hèn, ở trong cung quả thật không có ai biết nàng ta, cũng không có ai để ý đến nàng ta.”

Thẩm Minh Châu vội kéo vạt áo Tiêu thị tố cáo, “Bà ngoại, có người bắt nạt cháu.”

Tiêu thị hỏi vội, “Châu nhi, ai bắt nạt cháu? Mau nói cho bà ngoại.”

Thẩm Minh Châu lại nói không ra.

Nàng tuổi còn quá nhỏ, nói không rõ ràng cũng bình thường, Tiêu thị liền không để trong lòng, lại căn dặn La Anh: “Châu nhi còn nhỏ, người theo con bé phải lựa chọn tốt, chính là nha đầu làm việc nặng, cũng không thể lơ là sơ suất.”

Ý định của La Anh không nằm ở đây, không chút để ý liền đồng ý.

Đám người Nhương thị, Toàn thị vì chuẩn bị tiệc đón gió, đều loay hoay xoay quanh.

Đến khi đèn hoa vừa lên, tiệc đón gió của phủ Tấn Giang Hầu cuối cùng chuẩn bị chỉnh tề.

Tiêu thị tự mình nhìn qua từng thứ, hài lòng, mới sai người đến thư phòng mời Tấn Giang Hầu, “Hầu gia, phu nhân làm tiệc đón gió tẩy trần cho ngài, người cả nhà đều đang chờ ngài, còn có nhị cô phu nhân và hai vị biểu tiểu thư.”

“Tiệc đón gió sao, cháu muốn đi!” Lâm Thấm ôm cổ ông ngoại nàng cười hì hì, tích cực yêu cầu đi dự tiệc.

“Cháu đi xuống, ông ngoại liền dẫn cháu đi.” Tấn Giang Hầu ra điều kiện với nàng.

“Còn lâu mới xuống.” Lâm Thấm cảnh giác, ôm sát cổ ông.

Tấn Giang Hầu không khỏi nhức đầu, “A Thấm, để cho người khác thấy còn ra thể thống gì.”

Tấn Giang Hầu uy phong lẫm liệt, đại Nguyên soái binh mã tây lộ, trên cổ cưỡi một tiểu hài tử, giống dáng vẻ gì chứ.

“Sẽ không.” Lâm Thấm rất cố chấp.

“Ngày mai ông ngoại cho cháu cưỡi.” Tấn Giang Hầu không có cách nào với Lâm Thấm tiểu vô lại này, không thể làm gì khác hơn là ấm giọng dụ dỗ nàng.

“Không cần.” Lâm Thấm nói thầm nho nhỏ, “Cháu và ông ngoại không quen, không biết ông ngoại nói có giữ lời không…”

Tấn Giang Hầu ngây ngốc, quay đầu nhìn Lâm Phong, “Hiền tế, sau tiệc đón gió, con đến thư phòng ta một chuyến.”

Lâm Phong cung kính đồng ý, “Dạ, nhạc phụ.”

“Làm gì? Làm gì?” Lâm Thấm lập tức ngồi thẳng lên, luôn miệng chất vấn.

“Không có gì.” Tấn Giang Hầu bất đắc dĩ vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng, “Yên tâm, ông ngoại không đánh hắn.”

Lúc này Lâm Thấm mới yên tâm, lại ngồi vào trên cổ Tấn Giang Hầu.

Trong phòng khách nhỏ đốt mấy chục cây nến, ánh nến sáng ngời, chiếu rọi giống như ban ngày.

Người từ trên xuống dưới phủ Tấn Giang Hầu đều đến đông đủ, chỉ chờ vị chủ nhân Tấn Giang Hầu này đại giá quang lâm.

Cửa phòng khách mở ra, mọi người cùng nhau đứng lên nghênh đón, lại thấy trên vai Tấn Giang Hầu kiệu Lâm Thấm cười hì hì tiến vào, không khỏi toàn thể kinh ngạc đến ngây người.
Bình Luận (0)
Comment