Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 92

Tiêu thị mắt thấy muốn để cho Nhương thị làm chim đầu đàn không được rồi, cực kỳ tức giận, không nghĩ ra được kế gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn nghĩ cách tới nhà mẹ đẻ của nàng. Để Toàn thị tặng phần lễ vật dày cộm cho chị dâu nhà mẹ nàng, đại phu nhân Tiêu gia, cầu xin đại phu nhân Tiêu gia cũng truyền một “Lời đồn đại” ở trong kinh.

“Đó gọi là gậy ông đập lưng ông.” Tiêu thị tràn đầy ác ý.

Nghĩ đến Tấn Giang Hầu định để cho Ngôn Yên chủ trì quỹ chính sau khi qua cửa, Tiêu thị thật sự hận Ngôn Yên thấu xương, nhất định phải phá hủy Ngôn Yên.

Có người có thể dùng “Lời đồn đại” truyền nàng thành mẹ kế ác độc, nàng sẽ có thể dùng lời đồn đại truyền Ngôn Yên thành đạo đức bại hoại, không hề liêm sỉ, chưa cưới sinh nữ nhi, man thiên quá hải, lừa đời lấy tiếng, khiến Ngôn Yên thân bại danh liệt, không làm được thế tử phu nhân phủ Tấn Giang Hầu.

Đời này Tiêu thị đã nhiều lần làm chuyện xấu, nhưng nàng rất ít khi tự mình lộ diện đi làm, bình thường luôn mượn tay người khác. Lần này cũng không ngoại lệ, nàng để chị dâu nhà mẹ thay nàng truyền lời, cũng mượn giọng Nhương thị, người nghe được chân tướng không rõ ràng này, giống như Nhương thị đích thê nguyên phối này không cam lòng vô cớ bị hưu, bị Ngôn Yên tu hú chiếm tổ, mới ra hạ sách này.

Tiêu thị đắc chí vừa lòng, chờ đợi lời đồn đại này truyền khắp kinh thành, chờ Ngôn gia và Ngôn Yên chán chường, cũng không có mặt mũi ra cửa gặp người nữa.

Đáng tiếc, đều là định truyền lời đồn đại, nếu như thực lực không đủ, hiệu quả kia chính là hoàn toàn khác biệt.

Lời đồn đại về Ngôn Yên mới vừa có chút manh nha ở trong kinh thành đã bị Kiến Khang đại trưởng công chúa biết được. Làm bà mai cho La gia và Ngôn gia, Kiến Khang đại trưởng công chúa giận tím mặt, “Ngôn Trung thừa cương trực thanh liêm cỡ nào, nữ nhi hắn nuôi ra nhã nhặn ôn huệ, giữ nghiêm lễ nghĩa, thật sự là tấm gương cho thục nữ noi theo, lời đồn đại vu oan khốn kiếp cho nàng này từ nơi nào truyền ra? Mau bắt ra ngoài đánh chết toàn bộ!”

Được các con dâu, cháu dâu khuyên nhủ, cơn giận của Kiến Khang đại trưởng công chúa vẫn còn sót lại chưa hết, nói: “Nếu cô nương Ngôn gia không tốt, bản công chúa có thể làm mai cho nàng sao?”

Đối với chuyện này, Kiến Khang đại trưởng công chúa tuổi tác đã cao bàn luận rất viển vông một phen, “Không quan tâm là nam nhân hay nữ nhân, đều phải trường thọ không thể chết yểu, nếu không chính là lưu lại con cái còn tấm bé của mình mặc cho người ta khi dễ, rất đáng thương. Nữ sợ gả sai chồng, nam nhân cũng sợ cưới nhầm thê tử, cưới lầm một bát hãn phụ nhân vào cửa, vậy chính là gia đình không yên, không sống yên ổn được. Haizzz, cô nương Ngôn gia thật đáng thương, rõ ràng là nguyên phối đích thê, bị chèn ép ra thành như vậy không nói, hôm nay còn bị người dội gáo nước đục như vậy.” Hết sức đồng tình với Ngôn Yên, tự mình mang theo mấy chị em dâu của mình đến thiết y hạng thêm trang cho Ngôn Yên.

(*) Bát hãn phụ nhân: người đàn bà đanh đá chua ngoa ngang ngược.

Tương Dương trưởng công chúa chậc chậc, “Kiến Khang cô đây là như thế nào? Lại đối xử tốt với cô nương Ngôn gia như vậy. Cô nương Ngôn gia chính là mợ của tiểu tức phụ Cao Nguyên Diệu nhà ta, quanh co có thân thích với ta, ta không thể rơi lại phía sau Kiến Khang cô được, Cao Nguyên Diệu tiểu tử thúi kia nhất định không bỏ qua cho ta.”

Vào cung ra mắt thái hậu, “Ngài là thái hậu một nước, không thể bủn xỉn, cậu của tiểu tức phụ Cao Nguyên Diệu sắp cưới, ngài có nên thêm món gương lược cho tân nương tử, thêm chút hỉ khí không.”

Chu thái hậu hừ một tiếng, “Cao Nguyên Diệu tiểu tử thúi này đã có bao nhiêu ngày chưa vào cung gặp lão thái bà ta rồi? Mất hứng, không thích để ý đến hắn.”

Tương Dương trưởng công chúa hé miệng cười, “Ngài được đó, thật đúng là giận dỗi với hắn.”

Chu thái hậu nói: “Cứ giận dỗi thì như thế nào chứ? Hắn không đến van cần ta, ta cứ giả bộ không biết, ta còn mừng rỡ thanh nhàn đó.”

Nói đến Tương Dương trưởng công chúa cười không ngừng.

“Để con kêu Cao Nguyên Diệu vội tới thỉnh an ngài. Còn nữa, con mang cả a Thấm tiểu oa nhi kia vào cho ngài, hoàng đế ca ca tặng con bé một con tiểu khổng tước, con bé đang định vào cung tạ ơn đấy.” Tương Dương trưởng công chúa hứa hẹn.

Chu thái hậu mặt mày hớn hở, “Diệu Linh thật sự muốn tới hả? Tiểu a Thấm cũng tới? Đây thật sự tốt quá.”

Nàng là thái hậu một nước, cũng là vị tổ mẫu bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhìn thấy cháu trai cháu gái, nàng liền vui mừng.

Tương Dương trưởng công chúa quả nhiên không cô phụ kỳ vọng và tin tưởng của Chu thái hậu, gọi cả Hoài Viễn Vương và Lâm Thấm tiểu cô nương đến Dưỡng Ninh cung.

Khi Hoài Viễn Vương vội tới thỉnh an Chu thái hậu, Dưỡng Ninh cung đang náo nhiệt, Lương Luân, Cao Nguyên Dục hai nam hài nhi mang theo Lâm Thấm và cửu công chúa hai tiểu nữ oa chạy loạn cả điện, chơi cực kỳ vui vẻ. Chu thái hậu và Tương Dương trưởng công chúa ngồi đối diện nhau nói chuyện, vẻ mặt tươi cười.

Nhưng mà, nhìn thấy Hoài Viễn Vương đi vào, Chu thái hậu biến sắc, “Tiểu tử thúi, cháu lăn lại đây nhanh lên cho ta!”

Hoài Viễn Vương quỳ xuống khấu đầu, “Tổ mẫu, tôn nhi thỉnh an lão nhân gia ngài.”

Thân thể Chu thái hậu nghiêng tới trước, nhanh nhẹn túm lấy lỗ tai Hoài Viễn Vương, cắn răng nói: “Cao Nguyên Diệu, cháu có nhìn hoàng lịch không? Cháu có biết đã bao nhiêu ngày không tới Dưỡng Ninh cung ta rồi không?”

Nàng xuống tay rất ác độc, Hoài Viễn Vương đau đến nhe răng nhếch miệng, “Tổ mẫu, sẽ rớt xuống, nhẹ chút, nhẹ chút.”

Lương Luân, Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm, cửu công chúa nhìn thấy Hoài Viễn Vương đi vào, lại không tiếp tục chạy loạn, hoan hô gọi ca ca.

Thấy Hoài Viễn Vương bị Chu thái hậu nhéo lỗ tai khiển trách, Lương Luân và Cao Nguyên Dục rất đồng tình.

Cửu công chúa sợ hãi trốn ra sau lưng Lương Luân.

Lâm Thấm tiểu cô nương lại cất bước chân nhỏ chạy đến trước mặt Chu thái hậu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên ngọt ngào cười, giống như mật đường, “Tổ mẫu, ngài không thể nhéo lỗ tai của Diệu ca ca nha.”

Chu thái hậu và Tương Dương trưởng công chúa thấy dáng vẻ nhỏ bé này của nàng, trong lòng tê dại, ngứa ngáy, thật muốn ôm nàng lên hôn hai cái.

Chu thái hậu cố ý nghiêm mặt hỏi, “Vì sao?”

Lâm Thấm cười ngọt hơn rồi, “Đây thuộc về tỷ tỷ cháu nhéo mà.”

Lâm Thấm tiểu cô nương rất thuận theo, nhưng nàng không chịu được chính là bao biện làm thay. La Thư muốn nói cậu thay nàng, Chu thái hậu muốn nhéo lỗ tai Hoài Viễn Vương thay tỷ tỷ nàng, ở trong tâm linh nhỏ bé của nàng đó đều là chuyện rất không đúng, cho nên đứng ra ngăn cản.

Trong điện yên lặng trong chốc lát.

Sau đó chính là cả nhà cười ầm.

Đây thuộc về tỷ tỷ cháu nhéo... Trời ơi, vị nhị tiểu thư Lâm gia này, tiểu nữ oa ngọt ngào này, thật sự quá chọc vui quá thú vị mà!

Tay Chu thái hậu túm lấy lỗ tai Hoài Viễn Vương sớm buông ra, cười thở không ra hơi, “Đây thuộc về tỷ tỷ cháu nhéo... tiểu a Thấm, tổ mẫu buông tay, buông tay...”

Tương Dương trưởng công chúa cười tủm tỉm cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Thấm, “A Thấm, cháu thật đáng yêu.”

Lâm Thấm cười hì hì, “Cháu biết nha, cháu biết rõ nha.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hoài Viễn Vương đã đỏ bừng.

Chu thái hậu giả vờ giả vịt liếc mắt nhìn, “Ủa, sao sau tai Diệu Linh lại đỏ vậy.”

Tương Dương trưởng công chúa và Chu thái hậu cùng nhìn Hoài Viễn Vương, cười sâu xa.

Hoài Viễn Vương nhỏ giọng nói: “Là tổ mẫu ngài nhéo...”

“Được đó, là tổ mẫu nhéo.” Chu thái hậu xảo trá nháy nháy mắt với hắn.

Mặt Hoài Viễn Vương càng đỏ hơn.

Cao Nguyên Dục đã chạy tới oán trách, “Lâm Thấm, ngươi thật bá đạo, không chỉ một mình chiếm cái này chiếm cái kia, còn chiếm thay cả cho tỷ tỷ ngươi nữa.”

“Đó sao gọi là chiếm chứ? Chính là của tỷ tỷ ta.” Lâm Thấm lẽ thẳng khí hùng.

“Đúng đúng đúng, Diệu ca ca của cháu chính là của tỷ tỷ cháu.” Chu thái hậu vô cùng vui vẻ.

Hoài Viễn Vương đỏ mặt khom lưng ôm lấy Lâm Thấm, “A Thấm, muội vào cung nói cám ơn với bệ hạ nhỉ, Diệu ca ca dẫn muội đi gặp bệ hạ có được không?”

Lâm Thấm sung sướng cười, “Đúng vậy, muội đặc biệt tới nói cám ơn, nhưng bệ hạ rất bận rộn đó.”

Hoàng đế đang nghị sự với đại thần, Lương Luân và Cao Nguyên Dục mang Lâm Thấm đi Tử Thần điện, không gặp được người.

“A Luân, xảy ra chuyện gì?” Hoài Viễn Vương hỏi Lương Luân.

Hắn biết Lâm Thấm quá nhỏ, Cao Nguyên Dục cũng không lớn, mọi việc vẫn hỏi Lương Luân thì tốt hơn.

Lương Luân cười nói: “Mới vừa rồi cậu bận rộn, kêu tụi đệ sau một canh giờ hẵng đi qua. Tính toán thời gian, hiện giờ cũng không xê xích gì nhiều rồi.”

“Diệu ca ca dẫn muội đi gặp bệ hạ.” Hoài Viễn Vương nói với Lâm Thấm.

“Được đó.” Lâm Thấm khôn khéo gật đầu.

Lương Luân và Cao Nguyên Dục muốn cùng đi, cửu công chúa vốn lá gan rất nhỏ, có Lương Luân và Cao Nguyên Dục, Lâm Thấm làm bạn, nàng lập tức tăng thêm can đảm, “Muội cũng muốn đi Tử Thần điện.”

Hoài Viễn Vương một người dẫn theo bốn hài tử, đi gặp hoàng đế.

Chu thái hậu không yên lòng dặn dò, “Diệu Linh, cháu phải trở lại, không thể cứ xuất cung như vậy, biết không?”

Tương Dương trưởng công chúa trêu ghẹo, “Trước mắt ngài có chuyện buộc được chân hắn mà, sao phải sợ hắn chạy chứ? Nếu hắn dám chạy, ngài sẽ không thêm trang cho cô nương Ngôn gia, cũng không cho hắn cưới vợ.”

Nói đến Chu thái hậu cười ha ha, mặt Hoài Viễn Vương càng đỏ.

Lâm Thấm thoải mái được Hoài Viễn Vương ôm, thấy cửu công chúa hâm mộ ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn, nên nhỏ giọng thương lượng với Hoài Viễn Vương, “Diệu ca ca, ca cũng ôm a Vi có được không?”

Hoài Viễn Vương mỉm cười, “Được.”

Một tay ôm ổn Lâm Thấm, cúi người xuống, một tay khác cũng ôm cửu công chúa lên, cửu công chúa hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Đại ca thật tốt.”

Lương Luân rất có phong độ đi theo bên cạnh Hoài Viễn Vương, nói chuyện với Lâm Thấm và cửu công chúa.

Cao Nguyên Dục không phục nhìn Lâm Thấm vài lần, rất muốn giành ca ca với nàng. Nhưng mà nghĩ đến giành ca ca với nàng sẽ bị mập, trong lòng lại băn khoăn “Thôi đi, ta cũng không muốn để cho nàng gọi ta là tiểu mập mạp.”

Đến Tử Thần điện, hoàng đế đã nhàn hạ rồi, Hoài Viễn Vương và bốn hài tử cũng được nhận tiếp kiến.

Lâm Thấm không khách khí nhất, leo lên trên đầu gối hoàng đế ngồi xuống, nói liên miên với hoàng đế, “Tiểu khổng tước mà ngài đưa ta rất xinh đẹp, ta rất thích. Ta rất bận rộn, phải nói đại Bạch, phải nói tiểu Hôi, còn phải nói tiểu khổng tước, còn phải nói cậu. Haizzz, đều cực kỳ bận rộn...”

“Vậy phải làm thế nào?” Hoàng đế nhìn tiểu oa nhi ngây thơ hồn nhiên trong ngực, không khỏi mỉm cười.

Lâm Thấm ngoẹo đầu nhỏ suy nghĩ một chút, khổ não than thở: “Haizzz, người tài nhiều vất vả, không có biện pháp hay gì.”

Người tài nhiều vất vả...

Hoàng đế nhìn tiểu cô nương xinh đẹp như bé gái trong bức tranh tết, cười tươi sáng.

Chính vụ bận rộn, mới vừa thương nghị vài chuyện quan trọng khó giải quyết với các đại thần, lúc này lại nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Lâm Thấm, toàn bộ sầu muộn tiêu tan.

Hoàng đế sai người lấy ra hai món đồ, đưa cho Lâm Thấm, “Cầm chơi đi.”

Hai món đồ này một là hoàng ngọc, một là hồng ngọc, tất cả đều đặc biệt do thợ khéo chế tác vì tiểu hài tử, Lâm Thấm cầm lấy trong tay nhỏ bé vuốt ve, “Chơi thật hay, hì hì.”

Ngẩng đầu nhìn thấy cửu công chúa cũng sắp chảy nước miếng, khảng khái đưa cho nàng một cái, “A Vi, ngươi một cái ta một cái, hai ta đổi qua chơi.”

Cửu công chúa cười lấy lòng, “Cho ta một cái hả.” Lon ta lon ton chạy tới, nhận lấy một cái từ trong tay Lâm Thấm, chơi thật hăng hái.

“Phụ vương, con cũng muốn.” Cao Nguyên Dục cũng chạy tới đòi đồ chỗ hoàng đế.

“Cậu, cháu cũng muốn.” Lương Luân tới bên cạnh hoàng đế, xem xét trên người hắn, chọn trúng một mảnh ngọc bội, “Ngọc bội kia khắc chính là cây trúc, ta có thể mang.” Gỡ từ trên người hoàng đế xuống, đeo lên trên người mình.

Cao Nguyên Dục nhìn tới nhìn lui trên án kỷ của hoàng đế, chọn trúng một món đồ trang trí xinh xắn bằng đá Thọ Sơn, óng ánh bóng loáng sáng long lanh, vừa nhìn không phải là đồ bình thường, “Cái này dễ nhìn, con muốn rồi.”

Mỗi người đánh cướp một món bảo bối của hoàng đế.

Hoàng đế cười cười.

Lúc từ Tử Thần điện đi ra, trong tay bốn hài tử ai cũng có một món đồ, chuyến đi này không tệ.

Trở lại Dưỡng Ninh cung, đều tranh cướp giành giật đưa cho Chu thái hậu nhìn.

Chu thái hậu được bốn hài tử vây quanh, Hoài Viễn Vương ở bên cạnh nàng thay nàng bóc quýt, thật sự mở cờ trong bụng, cực kỳ hài lòng.

Ngay tiếp theo nàng lập tức gọi Ngôn Yên vào cung ban cho gương lược.

Chu thái hậu cụ thể ban thưởng cho cái gì không quan trọng, quan trọng là nàng đã tỏ rõ thái độ.

Còn lời đồn đại về Ngôn Yên vẫn chưa kịp truyền ra đã lặng im không tiếng động.

Tiếp theo các vương phi công chúa ở kinh thành rối rít tới cửa thêm trang cho Ngôn Yên, trước cửa Ngôn phủ thiết y hạng thường thường đậu đầy bảo mã hương xa.

Chị dâu nhà mẹ đẻ Tiêu thị thẹn quá thành giận, phái thị nữ tâm phúc tới oán trách Tiêu thị mấy câu, “Sắp bị muội hại chết rồi. Muội muội, mặc dù Hoài Viễn Vương không được bệ hạ yêu thích, nhưng thái hậu dù sao vẫn thương cháu trai, chúng ta không chọc nổi những hoàng thân quý trụ này, vẫn an phận chút cho thỏa đáng.”

Tiêu thị không lên nổi một hơi, thiếu chút nữa ngất đi.

Mắt thấy Ngôn Yên không hề bị ảnh hưởng chút này, ít ngày nữa sẽ gả vào phủ Tấn Giang Hầu, Tiêu thị giận đến hàng đêm khó ngủ được, thân hình nhanh chóng gầy gò đi, tiều tụy không chịu nổi.

“Tiêu Lan ta lại sẽ rơi vào hoàn cảnh này.” Tiêu thị suy nghĩ đến cảnh tượng trước kia của mình, lại nhìn cảnh thê lương hiện giờ của mình, quả thật không thể tin.

Nhưng mà nàng thật không ngờ, đó lại không phải là lúc nàng bi thảm nhất.

Đây chỉ là bắt đầu cực khổ, mà không phải kết thúc.
Bình Luận (0)
Comment