Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 67

Editor: Trà Xanh

A Kiều cẩn thận gấp lại mảnh giấy nhỏ mà quan gia đưa nàng, nhét vào một túi tiền chưa bao giờ sử dụng, rồi cất kỹ vào nơi bí mật của túi tiền riêng.

Đối với A Kiều, mảnh giấy nhỏ này còn quý hơn bạc, cần phải cất kỹ.

A Kiều lại đến ngồi xuống trước cửa sổ, nàng mới xỏ kim, bên Chu gia đột nhiên vang lên giọng nói sắc bén của Kim thị: “Thời Dụ, mặt con bị sao vậy?”

A Kiều hóng tai lắng nghe.

Trong viện Chu gia, Kim thị thấy trượng phu đã xuất phát đến trường tư thục mà nhi tử còn chưa ra khỏi tây sương phòng, bà tưởng nhi tử ngủ nướng, chưa ăn sáng thì đồ ăn sẽ nguội lạnh, Kim thị đi tới gõ cửa. Khi Chu Thời Dụ mở cửa, Kim thị bàng hoàng phát hiện, bên má trái của nhi tử có nhiều vết bầm tím tựa như bị người ta đánh một quyền thật mạnh.

Chu Thời Dụ cúi đầu, hắn không bị đánh, má trái bị bầm là do Triệu Yến Bình đè đầu hắn áp sát tường quá mạnh.

Hắn vô thức dùng tay trái rờ cổ tay phải, nơi đó bị Triệu Yến Bình bóp càng mạnh hơn, toàn bộ cổ tay biến thành màu đen, Chu Thời Dụ không hề nghi ngờ, với sức lực mạnh mẽ của Triệu Yến Bình, bóp nát cổ tay của hắn dễ như trở bàn tay.

“Ngủ không cẩn thận nên rớt xuống giường.” Chu Thời Dụ rũ mắt nói dối, nhận bữa sáng mẫu thân bưng tới rồi đi vào trong.

Kim thị chỉ có một nhi tử tú tài bảo bối, đương nhiên đi vào theo, cẩn thận quan sát vết thương của nhi tử. Tối hôm qua trước khi đi ngủ, mặt nhi tử còn bình thường, cả đêm lại không ra khỏi nhà, Kim thị đành phải tin lời nhi tử nói, bà lải nhải: “Con coi con nè, sắp sửa cưới vợ còn ngủ lộn xộn thế này.”

Chu Thời Dụ buồn rầu ngồi ở án thư ăn cơm.

Kim thị xếp chăn giúp nhi tử, vừa xếp vừa nói chút chuyện về Đổng gia. Đổng lão gia chỉ còn một nữ nhi cuối cùng là Đổng Bích Thanh nên rất coi trọng cuộc hôn nhân này. Việc coi trọng này chủ yếu thể hiện ở việc chuẩn bị của hồi môn. Kim thị nghe nói, khi Đổng Bích Thanh gả lấy chồng, ngoại trừ hai nha hoàn thường dùng, còn mang theo hai ma ma nấu ăn vì sợ Đổng Bích Thanh ăn không quen đồ ăn ở nhà chồng.

Kim thị rất vui: “Nếu vậy thì tốt quá, khi nàng vào cửa, nương cũng có thể hưởng phúc theo con. Nương sống nửa đời người mà chưa từng được người khác hầu hạ đâu.”

Chu Thời Dụ luôn được mẹ ruột hầu hạ, ngoại trừ đọc sách thì chẳng cần làm gì, hắn không quan tâm Đổng Bích Thanh dẫn theo nha hoàn nào, chỉ muốn biết ngoại hình Đổng Bích Thanh ra sao. Chu Thời Dụ ngày thường ở nhà vùi đầu đọc sách, thỉnh thoảng đi ra ngoài cũng không nghe nói về chuyện Đổng gia. Hôm ấy đến Đổng gia để Đổng Bích Thanh coi mặt, hắn cũng không nhìn thấy nhà gái.

Mẫu thân nói Đổng Bích Thanh đòi hỏi cao nên đến 18 tuổi còn chưa xuất giá, Chu Thời Dụ cảm thấy có gì ẩn giấu trong đó.

“Nương không nghe nói gì về dáng vẻ của nàng sao?” Chu Thời Dụ ăn miếng cơm, nhìn bóng dáng ở mép giường hỏi.

Kim thị cười nói: “Đổng thái thái có ngoại hình xinh đẹp, Đổng lão gia cũng không xấu, cho dù nàng không phải là đại mỹ nhân cũng tuyệt đối không xấu được, trong nhà lại có tiền, con không hài lòng chuyện gì?”

Chu Thời Dụ rất hài lòng với tiền tài và quyền thế của gia đình nhạc phụ, nhưng có nam nhân nào không muốn cưới một cô vợ xinh đẹp?

“Nàng dẫn theo nhiều nha hoàn đến đây thì ở đâu?” Chu Thời Dụ lại hỏi.

Kim thị đã sớm lên kế hoạch: “Ta sẽ dọn dẹp tây phòng, để muội muội con dọn qua đó. Tây sương phòng để cho vợ chồng son các con ở, đông sương phòng để ma ma và đám nha hoàn ngủ, dù sao bọn họ cũng là hạ nhân, dồn chung một chỗ là được rồi. Sau khi hôn sự của con xong xuôi, ta tính toán thời gian tìm nhà chồng tốt cho muội muội con. Sang năm Song Song xuất giá, nhà chúng ta sẽ thoải mái hơn.”

Cổ tay Chu Thời Dụ vẫn đau nhức, hắn thất thần, ăn uống không ngon miệng.

Hôm sau là Thất Tịch, nha môn không được nghỉ. Sau khi A Kiều tiễn quan gia, nàng và Thúy Nương lấy chăn của tất cả các phòng ra phơi nắng, sau đó đem từng chồng sách trên kệ sách của đông phòng ra. Đã từng mua sách, A Kiều và Thúy Nương hiểu được sự quý giá của sách nên càng chăm sóc cẩn thận hơn.

Giang Nam có nhiều ngày ẩm ướt, sách để lâu ngày không được phơi nắng sẽ dễ dàng sinh mọt.

“Tiểu nương tử, đây là sách gì, còn mới tinh.” Ở trong một đống sách cũ, Thúy Nương để ý tới một quyển còn mới không kém bộ “Tuyển tập xử án của Lư thái công”.

A Kiều đã chuẩn bị từ trước, ỷ Thúy Nương không biết chữ, nàng tự bịa ra một tên sách.

Thúy Nương tò mò lật xem, lật đến một trang có hình một đôi nam nữ đứng trong cửa sổ, nam đứng phía sau dựa gần nữ, có lẽ đang dạy nàng viết chữ và vẽ tranh.

Thúy Nương chẳng có hứng thú, đem sách đặt lại chỗ cũ.

A Kiều nhìn nàng, khóe môi cong cong.

Việc trong viện đã xong, A Kiều tiếp tục vào phòng làm việc. Bận rộn hơn nửa canh giờ, A Kiều ra viện hít thở không khí, đang đứng lật sách dưới ánh mặt trời, ngoài đường đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa. A Kiều nhìn về phía cổng, chẳng mấy chốc, một con tuấn mã màu đen ngừng trước cửa Triệu gia. Một thiếu niên mảnh mai từ trên lưng ngựa nhảy xuống.

Thiếu niên đội mũ có rèm, vừa cởi mũ vừa dẫn ngựa đi vào viện mà chẳng chào tiếng nào.

A Kiều đang định nhíu mày, thiếu niên kia nhìn nàng cười rạng rỡ: “Tiểu tẩu không nhận ra ta hả?”

A Kiều nhìn kỹ hơn, hóa ra là Thẩm Anh!

“Sao cô nương ăn mặc thế này?” A Kiều đặt sách trong tay xuống, ngạc nhiên chào nàng.

Thúy Nương cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Thẩm Anh mặc trang phục nam, Thúy Nương không ngạc nhiên, giải thích thay Thẩm Anh: “Tiểu nương tử đừng ngạc nhiên, Anh cô nương thường xuyên mặc như vậy, cưỡi ngựa tiện hơn.”

A Kiều chỉ cảm thấy nguy hiểm, nhìn phía sau Thẩm Anh vội vã hỏi: “Cô nương tự mình tới hả? Sao không dẫn theo nha hoàn và gã sai vặt?”

Thẩm Anh cười nói: “Vì không muốn dẫn bọn hắn nên ta mới thay trang phục nam. Hôm nay Thất Tịch, nghe nói buổi tối ở huyện thành đặc biệt sôi động, ta không có ai mời mà tự đến, làm phiền đại ca và tiểu tẩu một đêm, xin tiểu tẩu đừng ghét bỏ.”

Nàng mặc một bộ áo gấm màu xanh trúc, hành lễ với A Kiều như nam tử, A Kiều dở khóc dở cười, kéo Thẩm Anh vào trong, vừa đi vừa trách: “Sau này đừng nghịch như vậy nữa, ngài xinh đẹp thế, lỡ như bị người ta phát hiện là cô nương rồi có ý xấu thì sao? Từ nhà đến đây hơn hai mươi dặm đường, sao ngài biết trên đường sẽ gặp ai?”

A Kiều nghĩ mà sợ, quan gia đã mất một muội muội, nếu mất thêm một người nữa, quan gia biết sống sao?

“Ngài đi ra ngoài, buổi tối còn qua đêm ở huyện thành, ngài đã nói cho thái thái biết chưa?” A Kiều truy hỏi.

Thẩm Anh cười một cách cứng nhắc, sau đó gật đầu: “Nói rồi, cha ta còn sai hộ viện đưa ta đến đây, bọn họ mới bị ta đuổi đi, tiểu tẩu đừng lo.”

A Kiều yên tâm.

Thẩm Anh vừa vào đã thấy A Kiều đang lật sách, nàng vào nhà chính uống ngụm trà, rồi chủ động bước ra hỗ trợ.

A Kiều sợ nàng thấy cuốn tiểu thuyết kia, vội kéo Thẩm Anh vào đông phòng vô cùng nhiệt tình.

Thẩm Anh đang lo lắng nên không nhận ra sự khác thường của nàng.

Trong nhà có khách, A Kiều kêu Thúy Nương dọn dẹp tây phòng của Triệu lão thái thái, sau đó hỏi Thẩm Anh tình hình của Triệu lão thái thái ở Thẩm Gia Câu.

Thẩm Anh phe phẩy cây quạt và nói: “Lão thái thái khá tốt, Đan Dung không đơn giản tí nào. Nàng quyết định lập nghiệp ở thôn chúng ta, nhờ Triệu Lương thu xếp vài chục người giúp đỡ xây tứ hợp viện hoành tráng, yêu cầu dùng vật liệu gỗ và đá mua sẵn, theo tốc độ hiện nay, một tháng nữa là xây xong nhà.”

A Kiều kinh ngạc nói: “Tứ hợp viện tốn bao nhiêu bạc?”

Thẩm Anh cho A Kiều một ánh mắt tự hiểu.

A Kiều nghĩ lại và hiểu rõ, lòng dạ Đan Dung thâm sâu hơn Thu Nguyệt nhiều. Nàng giả mạo Hương Vân cô nương vì tự bảo vệ mình, dựa hơi Triệu lão thái thái cũng vì tự bảo vệ mình, nhưng nàng không hoàn toàn tin cậy Triệu lão thái thái, chắc chắn còn giấu bạc trong tay.

“Lão thái thái có đề cập khi nào trở về không?” Đan Dung không liên quan nữa, A Kiều chỉ quan tâm ngày về của Triệu lão thái thái.

Thẩm Anh đoán: “Bà muốn thu xếp hôn sự cho Đan Dung, chắc đợi Đan Dung gả xong thì bà mới về.”

A Kiều nghe điều này thì mừng thầm trong lòng, xây nhà phải mất cả tháng, nói cách khác, nàng có ít nhất một tháng ở riêng với quan gia.

Sau bữa trưa, Thẩm Anh vào tây phòng nghỉ ngơi, A Kiều tranh thủ dọn hết sách vào.

Dù sao cũng là Thất Tịch, hôm nay nha môn xong việc tương đối sớm, Triệu Yến Bình trở về trước khi mặt trời lặn, vừa vào cửa đã thấy Thẩm Anh trong trang phục nam.

Thẩm Anh nhìn huynh trưởng nở nụ cười.

A Kiều để ý thấy trong tay quan gia đang cầm một tay nải nho nhỏ.

“Đem vào phòng đi.” Vừa vào sân, Triệu Yến Bình đưa tay nải cho A Kiều.

A Kiều đi vào đông phòng, Triệu Yến Bình nhíu mày hỏi muội muội đang né tránh ánh mắt: “Lại giận dỗi người nhà?”

Căn cứ vào sự hiểu biết của Triệu Yến Bình đối với muội muội, mỗi lần nàng bị uất ức ở Thẩm gia mới chạy tới huyện thành qua đêm vì tức giận.

Thẩm Anh biết không thể gạt được huynh trưởng, chỉ vào đông phòng, nàng thở dài: “Huynh nói nhỏ chút, ta không nói với tiểu tẩu, không muốn nàng lo lắng.”

Triệu Yến Bình thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Anh chu miệng, than thở với hoàng hôn: “Cha muội chưa vội gả muội mà lão tẩu tử sốt ruột không chịu được. Hôm nay giới thiệu dưa vẹo, ngày mai giới thiệu táo nứt, muội không đi gặp, nàng chê muội không biết ơn. Ai mà không biết nàng muốn muội mau gả chồng sớm để hai vợ chồng họ chiếm cửa hàng son phấn?”

Triệu Yến Bình từng tiếp xúc với phu thê Thẩm Văn Bưu. Thẩm Văn Bưu năm nay đã 40 tuổi, bởi vì tuổi tác cách biệt quá lớn, Thẩm Văn Bưu không coi Thẩm Anh như muội muội. Hắn cho rằng Thẩm Anh và mẫu thân đến Thẩm gia ăn không ngồi rồi, những thứ mà Thẩm viên ngoại cho mẫu thân và muội muội là cướp từ tay hắn.

“Bọn họ giục muội như vậy, cha muội có thái độ gì?”

Thẩm Anh cúi đầu, bực bội nói: “Cha muội đều dựa vào muội, nhưng ông đã lớn tuổi, chẳng thà ông giả bộ hồ đồ không xen vào, muội không muốn ông bị lão tẩu chọc giận. Hiện tại không sao, muội ra ngoài hít thở không khí, trong nhà cũng có thể yên ổn.”

Triệu Yến Bình vỗ vai nàng: “Đừng lo, nếu không được thì dọn đến đây ở, đại ca sẽ làm chủ cho muội.”

Thẩm Anh đột nhiên lên tinh thần, nhướng mày nói: “Muội sẽ không, bọn họ càng muốn cửa hàng, muội càng phải ăn vạ trong nhà. Cái nhà này là của cha, bọn họ muốn quản muội à, đừng hòng!”

Tiểu cô nương tràn đầy tinh thần chiến đấu, Triệu Yến Bình nhìn bóng dáng muội muội đi vào, gương mặt lạnh lùng thoáng hiện một nét phức tạp.

Thẩm viên ngoại có thể làm chỗ dựa cho muội muội, nhưng Thẩm viên ngoại cùng tuổi với tổ mẫu, có thể sống được bao lâu?

Thẩm Anh đi đến đông phòng, vén rèm lên, thấy A Kiều cầm một bộ trang phục màu xám với vẻ mặt khó hiểu.

“Đây là áo choàng của ai?” Thẩm Anh hỏi, nhỏ vậy chắc chắn không phải là của huynh trưởng.

A Kiều cũng đang thắc mắc, vừa nãy nàng mở tay nải của quan gia, bên trong chính là áo này, một chiếc áo choàng nho nhỏ, quan gia nhất định mặc không vừa, đưa cho biểu ca Chu Thời Dụ sát vách mặc còn chưa vừa nữa.

A Kiều vừa suy nghĩ vừa ướm áo choàng lên người mình.

Thẩm Anh thấy, chợt nhận ra, cười nói: “Ta biết rồi, đây là áo mà đại ca đặc biệt mua cho tiểu tẩu. Tối nay đại ca muốn dẫn tiểu tẩu ra ngoài, tiểu tẩu quá đẹp, nếu mặc trang phục nữ sẽ thu hút mọi người ngắm nghía mắc công gây rắc rối.”

A Kiều ngẩn người, lại nhìn Thẩm Anh mặc trang phục nam, nàng chợt nhận ra, Thẩm Anh có thể đã đoán đúng rồi!

Thẩm Anh hiểu ý đi vào tây phòng.

A Kiều cầm áo choàng ngồi trên giường, sau khi quan gia bước vào, A Kiều đỏ mặt hỏi: “Quan gia, áo này mua cho ta phải không?”

Triệu Yến Bình gật đầu, đặt chậu rửa mặt trên kệ, quay lưng về phía A Kiều nói: “Nàng ở nhà cả ngày cũng chán, nên đi ra ngoài một chút.”

Giọng hắn đều đều như thể đang nói đến một việc vặt vãnh bình thường, nhưng chuyện này không bình thường chút nào, A Kiều chỉ là một tiểu thiếp mà hắn nguyện ý dẫn nàng ra ngoài đi dạo.

A Kiều vô cùng vui mừng, còn vui hơn lúc nhận được cuốn tiểu thuyết hắn tặng.

Trong lúc quan gia đang lấy khăn lau mặt, A Kiều vất áo choàng qua một bên, chạy đến sau lưng hắn, giang hai tay ôm vòng eo hẹp gầy kia.

Triệu Yến Bình cứng người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng áp vào tấm lưng rộng lớn vững chãi của hắn, vô cùng mãn nguyện nói: “Thật tốt quá, quan gia đối với ta tốt quá.”

Triệu Yến Bình mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment