Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 70

Editor: Trà Xanh

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Anh muốn đi về.

A Kiều thật lòng muốn nàng ở thêm vài ngày, Thẩm Anh lo lắng cho cửa hàng son phấn của nàng, ở một đêm không phải chỉ đơn giản là giận huynh trưởng.

“Tiểu tẩu, vậy cuối tháng này ta sẽ đưa một ngàn hộp phấn đến cho tẩu.” Trước khi đi, Thẩm Anh xác nhận với A Kiều.

A Kiều gật đầu, kêu Thẩm Anh chờ một lát để nàng đi lấy tiền đặt cọc.

Thẩm Anh cười nói: “Tiểu tẩu khách khí rồi, chúng ta là ai với nhau? Đợi cuối tháng ta đưa hàng đến thì tẩu trả một lần luôn.”

Nói xong, Thẩm Anh giậm chân lên bàn đạp và xoay người lên ngựa.

A Kiều nhìn quan gia ngồi trên ngựa bên cạnh, ánh mắt nhìn hắn ý bảo trên đường đừng mắng muội muội nữa.

Triệu Yến Bình khẽ gật đầu, đi cùng muội muội về Thẩm Gia Câu. Hơn hai mươi dặm đường, nếu ngồi xe ngựa thì đi chậm nhưng thúc ngựa thì không bao lâu là đến.

Trong chớp mắt, hai con ngựa phi nhanh ra khỏi ngõ nhỏ.

Triệu Yến Bình đưa Thẩm Anh về Thẩm gia.

Thẩm Anh vào nhà thì trở về phòng. Thẩm viên ngoại, Liễu thị, và phu thê Thẩm Văn Bưu đều ra tiếp đãi Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình phải về nha môn, không có thời gian ở lại lâu. Đứng trong đại viện rộng rãi to lớn của Thẩm gia, Triệu Yến Bình chào Thẩm viên ngoại và mẫu thân, ánh mắt nhìn thẳng Thẩm Văn Bưu: “Thẩm huynh, Thẩm bá đã lớn tuổi, hôn sự của Tiểu Anh phải nhờ ngươi và tẩu tử bận tâm.”

Thẩm Văn Bưu nghe vậy, đang định trách Thẩm Anh kén cá chọn canh, Triệu Yến Bình vẫn chưa nói hết, lại tiếp tục: “Nhưng ta cũng là huynh trưởng của Tiểu Anh, hai muội muội chỉ còn một mình nàng, ta càng hy vọng Tiểu Anh có thể gả cho gia đình tốt. Sau này Thẩm huynh và tẩu tử chọn được người nào thì xin báo với ta một tiếng là được rồi, chúng ta cùng nhau thu xếp cho Tiểu Anh.”

Lúc này vẻ mặt của Triệu Yến Bình ôn hòa hơn nhiều so với ngày thường, nhưng lời nói đó có ý cảnh cáo phu thê Thẩm Văn Bưu đừng giới thiệu dưa vẹo táo nứt cho Thẩm Anh, đặc biệt là đám thân thích vô dụng của gia đình thê tử Thẩm Văn Bưu.

Thẩm Văn Bưu nghe hiểu, tức phụ của hắn cũng hiểu, hai vợ chồng đều không vui nhưng vì thân phận của Triệu Yến Bình và lời nói khéo léo, hai vợ chồng chỉ có thể cười phụ họa, hứa hẹn sau này sẽ không tự tiện chủ trương.

Một bên là con cháu khác họ có lòng hy vọng điều tốt cho nữ nhi, một bên là nhi tử ruột trong nhà, nếu Thẩm viên ngoại đứng về phía Triệu Yến Bình, nhi tử và con dâu sẽ trách ông nên ông giả vờ lực bất tòng tâm và chẳng nói gì.

Liễu thị biết rằng mẹ con bà không thể làm mất lòng phu thê Thẩm Văn Bưu nên đã nói vài lời tốt đẹp cho hai vợ chồng, dặn dò nhi tử chăm chỉ làm việc ở nha môn, không cần lo lắng nơi này.

Triệu Yến Bình đương nhiên hiểu rõ, hắn đến đây chỉ muốn cảnh cáo Thẩm Văn Bưu chứ không muốn hoàn toàn trở mặt.

Sau khi rời Thẩm gia, Triệu Yến Bình đi một chuyến về quê.

Triệu lão thái thái đã lâu chưa gặp đại tôn tử nên rất muốn gặp, nhưng lại lo lắng tôn tử sẽ khuyên bà trả lại số tiền mà Đan Dung đã đưa cho nên giả vờ không quan tâm lắm đến tôn tử.

Triệu Yến Bình thấy nét mặt lão thái thái rạng rỡ và không có gì sai nên dặn lão thái thái giúp Đan Dung tìm được người trong sạch thì mau chóng trở về. Hắn chẳng nói gì thêm rồi cáo từ.

Hôm nay nha môn tương đối nhàn nhã, Triệu Yến Bình chào Tạ Dĩnh rồi rời nha môn sớm nửa canh giờ.

Hoàng hôn phủ khắp nơi, Triệu Yến Bình cưỡi ngựa thẳng đường đến trường tư thục do Cậu của A Kiều dạy học.

Trường chưa tan học. Triệu Yến Bình không đi vào, dắt ngựa đứng dưới bóng râm bên ngoài tường, nhìn bóng người trên mặt đất chậm rãi dài ra.

Thật nực cười, A Kiều là người của hắn nhưng hắn chưa từng hỏi họ của A Kiều, đối với chuyện nhà nàng chỉ biết cha mẹ đã qua đời. Như những người khác trong huyện thành, hắn biết A Kiều là bé gái mồ côi được nuôi ở nhà Cậu. Đã là bé gái mồ côi thì cần gì tìm hiểu thêm về gia đình nàng.

Không thể trách A Kiều sẵn lòng nuông chiều muội muội, muội muội còn quan tâm đến A Kiều nhiều hơn hắn.

Đột nhiên có tiếng học sinh ồn ào bên trong trường, Triệu Yến Bình ngừng suy nghĩ, nhìn về phía cửa trường.

Các học sinh lần lượt rời đi. Một lúc sau, Chu Sưởng mới bước ra, quay lưng về phía Triệu Yến Bình khóa cửa. Khóa xong, Chu Sưởng xoay lại và phát hiện Triệu Yến Bình.

“Quan gia?” Chu Sưởng ngạc nhiên hỏi.

Triệu Yến Bình nâng bầu rượu trong tay và giải thích: “Có việc muốn hỏi ngài, chúng ta vào trong nói chuyện được không?”

Rượu đã chuẩn bị sẵn sàng, Chu Sưởng nhìn Triệu Yến Bình vài lần rồi mở khóa.

Trường tư thục không lớn, Chu Sưởng mời Triệu Yến Bình vào phòng nghỉ của ông, lấy ra hai chén trà, hai người ngồi xuống đối diện nhau.

Triệu Yến Bình rót rượu cho Chu Sưởng trước.

Chu Sưởng thận trọng hỏi: “A Kiều có chuyện gì sao?”

Triệu Yến Bình lắc đầu, uống một ngụm rượu mới nói: “Nói ra thật xấu hổ, ta nạp A Kiều làm thiếp nhưng hoàn toàn không biết gì về gia đình nàng. Tối hôm qua ta vô tình nghe A Kiều nói với xá muội rằng nàng còn có một cô cô. Vì dượng phạm tội nên bị đày đi biên cương, đến nay vẫn không có tin tức. Ngài có biết chuyện này không?”

Tay Chu Sưởng run rẩy, đặt chén rượu xuống và vội vã nói: “Đúng là có việc này, nhưng đó là chuyện mười năm trước, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến quan gia. Ngài thấy đó, ta và Thời Dụ đều đậu tú tài…”

Triệu Yến Bình xua tay nói: “Ngài hiểu lầm rồi, ta không phải sợ bị liên lụy. A Kiều rất quan tâm đến cô mẫu của nàng, ta hỏi thăm chuyện kia để xem có thể giúp nàng hỏi thăm tin tức của cô mẫu hay không.”

Hóa ra là vậy.

Chu Sưởng thở phào nhẹ nhõm, ông tưởng rằng vì chuyện của nhà cô cô mà cháu gái đáng thương không thể làm thiếp cho Triệu Yến Bình.

Giật mình xót xa, nghĩ đến thảm cảnh của gia đình muội muội và muội phu, Chu Sưởng ngẩn người, vành mắt lặng lẽ đỏ lên.

“Chắc quan gia không biết, Chu Sưởng ta tuy chẳng giỏi giang gì, nhiều thế hệ trong nhà vừa làm ruộng vừa đi học, nhưng thế hệ sau không bằng thế hệ trước, đến đời ta thì tuột dốc. Nương của A Kiều xinh đẹp và thông minh, được lão gia tử giới thiệu đã gả cho tú tài Mạnh Nguyên Châu của phủ Dương Châu làm vợ. Mạnh gia có thế lực hơn chúng ta, tổ tiên từng làm quan lớn, tuy cũng xuống dốc nhưng khá giàu có. Cha của A Kiều cũng rất có tài, sau khi A Kiều sinh ra thì cha nàng đậu cử nhân. Lúc A Kiều được ba tuổi thì cha nàng đậu tiến sĩ.”

Triệu Yến Bình rũ mắt lắng nghe.

“Sau khi cha của A Kiều đậu tiến sĩ thì kết bạn nhiều hơn, trong đó có vị tiến sĩ cùng khoa tên là Kỳ Văn Kính, tuy là học sinh nhà nghèo nhưng tuấn tú lịch sự, cha A Kiều đem muội muội duy nhất, chính là cô mẫu của A Kiều, gả cho hắn. Sau khi kết hôn, Kỳ Văn Kính đưa Mạnh thị đi nơi khác làm tri huyện. Mọi chuyện vẫn ổn, đến năm A Kiều bảy tuổi, Kỳ Văn Kính không hiểu sao bị dính vào vụ án tham nhũng lương thực cứu trợ, cả nhà ba người bị tống vào đại lao. Cha của A Kiều bị liên lụy mất chức quan. Vì giúp muội muội và muội phu, cha A Kiều dùng toàn bộ gia tài nhưng cuối cùng cũng không thể cứu người ra. Cả nhà ba người bị đày đến biên cương, từ đó thư từ bị đứt đoạn, không còn tin tức gì.”

“Cha A Kiều đau buồn lâu ngày sinh bệnh, nương của nàng vừa chăm người lớn vừa chăm đứa bé, đến năm thứ hai thì hai vợ chồng đều bị bệnh, bỏ lại A Kiều một mình trên thế gian này.”

Nghĩ đến sự đau khổ của muội muội trước khi qua đời, Chu Sưởng vừa lau nước mắt vừa hối hận: “Nếu biết Mạnh gia sẽ có kiếp nạn này, lúc trước ta không nên gả nương của A Kiều vào nhà đó. Mạnh Nguyên Châu chỉ có một muội muội, ta cũng chỉ có nương của A Kiều là muội muội. Ta không thể chăm sóc tốt cho nàng, cũng không thể chăm sóc tốt cho A Kiều, mai mốt chết không còn mặt mũi nào đi gặp nàng.”

Triệu Yến Bình cũng là huynh trưởng, hắn hiểu tâm trạng của Mạnh Nguyên Châu và Chu Sưởng.

“Người chết không thể sống lại, ngài đừng quá đau khổ.” Triệu Yến Bình thấp giọng nói.

Chu Sưởng nghẹn ngào một lúc, sau đó đi ra ngoài rửa mặt, cuối cùng cũng ổn định cảm xúc.

Triệu Yến Bình dò hỏi tên họ của cô mẫu A Kiều, dặn Chu Sưởng đừng tiết lộ việc này với bất cứ ai. Sau đó ai về nhà người nấy.

Chưa có tin tức của cả nhà Mạnh thị, Triệu Yến Bình đương nhiên không nói gì với A Kiều. Gặp lại Tạ Dĩnh, Triệu Yến Bình hỏi Tạ Dĩnh có tiện hỏi thăm chuyện này hay không.

Tạ Dĩnh nói: “Đây là bản án cũ từ mười năm trước, ta chưa từng nghe, hỏi thăm cũng không sao, hôm nay ta sẽ viết phong thư gởi về kinh thành.”

Triệu Yến Bình xấu hổ nói: “Lại làm phiền Hầu gia nữa.”

Tạ Dĩnh cười nói: “Ông ngưỡng mộ ngươi, chuyện này chỉ là một việc nhỏ không tốn sức đối với ông, Triệu huynh không cần lo lắng. Tuy nhiên, cả nhà Mạnh thị có khả năng còn ở biên cương, ta gửi thư vào kinh thành, gia phụ sẽ phái người đến biên cương tìm hiểu, tới tới lui lui, không biết khi nào mới nhận hồi âm, Triệu huynh phải kiên nhẫn đợi mới được.”

Triệu Yến Bình hiểu rõ.

Hôm đó Tạ Dĩnh gửi một phong thư đến kinh thành. Vào đầu tháng 8 nhận được hồi âm của Vĩnh Bình Hầu, nói rằng vụ án Kỳ Văn Kính đã được minh oan 5 năm trước, nhưng lúc đó Kỳ Văn Kính và nhi tử đã chết ở biên cương, thê tử Mạnh thị thì không biết ở đâu. Biên cương là nơi khắc khổ lạnh buốt, một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp dù có trượng phu che chở cũng chưa chắc sống sót đến già, huống chi bà lẻ loi một mình.

Trong thư, Vĩnh Bình Hầu hỏi nhi tử có cần tiếp tục dò hỏi hay không. Nếu Mạnh thị là người rất quan trọng, ông sẽ phái người đến biên cương tìm kiếm tung tích Mạnh thị.

Tạ Dĩnh đưa thư cho Triệu Yến Bình xem.

Tin tức về cái chết của Kỳ Văn Kính và nhi tử đã được xác nhận, tim Triệu Yến Bình như chùng xuống, nhưng Mạnh thị không có tin tức gì thì vẫn còn một tia hy vọng sống sót.

Triệu Yến Bình hy vọng sẽ tiếp tục điều tra.

Hắn không quyền không thế, cách duy nhất có thể tạ ơn Tạ Dĩnh và phụ thân là sau này hai cha con có gì cần làm, hắn nhất định vượt lửa băng sông để hoàn thành.

Nghe hắn nói nặng như vậy, Tạ Dĩnh trêu hắn: “Vì một tiểu thiếp mà nợ gia phụ nhân tình lớn như vậy, chẳng lẽ Triệu huynh đã động lòng với tiểu tẩu?”

Triệu Yến Bình rũ mắt nói: “Ta là người thô thiển, không hiểu những chuyện đó, trời xui đất khiến được con gái của một tiến sĩ làm thiếp nên cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể giúp nàng chút ít.”

Tạ Dĩnh vỗ vai hắn: “Có gì mà xấu hổ, đây là định mệnh. Với hoàn cảnh của nàng lúc ấy, ngươi là nhân duyên tốt nhất của nàng. Ngươi đối với nàng có tình có nghĩa, nàng nên cảm tạ ngươi mới đúng.”

Triệu Yến Bình không muốn nói thêm về chuyện riêng của hắn và A Kiều, bàn bạc chính sự xong, hắn quay trở lại hình phòng làm việc.

Tới chạng vạng, Triệu Yến Bình cưỡi ngựa về nhà.

A Kiều lấy nước rửa mặt cho hắn như thường lệ, nhưng cẩn thận hơn một chút. Kể từ lúc Thẩm Anh cô nương đến đây hôm Thất Tịch, quan gia có vẻ bất mãn chuyện nàng bênh vực Thẩm Anh cô nương, thậm chí còn chống đối lại hắn. Sau khi Thẩm Anh cô nương rời đi, đã một tháng trôi qua mà quan gia không chung giường với nàng, vẫn tiếp tục ngủ dưới đất.

Thiếu đi sự nhiệt tình và thân mật ban đêm, hình ảnh quan gia trong mắt A Kiều lại biến thành lạnh lùng như băng và khó gần. May mắn Triệu lão thái thái không ở nhà, A Kiều không phải chịu áp lực bị Triệu lão thái thái thúc giục. A Kiều buôn bán kiếm được mười một lượng trong tháng 7, nàng tìm được sự an ủi từ túi tiền ngày càng nặng.

Quan gia còn đang lau người ở hậu viện, trước cửa Triệu gia đột ngột xuất hiện thêm hai bóng người.

Là Mợ Kim thị và biểu ca Chu Thời Dụ của A Kiều, hai người chẳng chào hỏi gì mà cứ đi thẳng vào.

A Kiều nhíu mày, đi ra nhà chính, đứng ở trong viện hỏi: “Mợ, biểu ca, hai người tới làm gì?”

Chu Thời Dụ đứng sau mẫu thân, nhân dịp Triệu Yến Bình chưa ra, hắn thèm thuồng nhìn biểu muội ngày càng xinh đẹp trước mặt. Năm ngoái chưa xuất giá, biểu muội suốt ngày buồn bực ủ rũ, sắc mặt không tốt lắm, nhưng hôm nay biểu muội mặc áo ngoài thêu hoa trắng, eo thon ngực nở, trên mặt lộ ra sự quyến rũ của một thiếu phụ càng hấp dẫn hơn lúc trước, cũng càng dễ khơi dậy ham muốn chiếm hữu của nam nhân.

Nhưng sự quyến rũ này đều do Triệu Yến Bình ngủ với nàng.

Chu Thời Dụ vừa ghen tị vừa sợ hãi Triệu Yến Bình, hắn không quên được Triệu bộ đầu đêm đó đột ngột đến thăm và đe dọa hắn.

Tối mai sẽ thành thân, Chu Thời Dụ không muốn đêm nay bị Triệu Yến Bình đánh một trận nữa.

Hắn kịp thời thu hồi ánh mắt, không nhìn A Kiều.

Kim thị đánh giá A Kiều từ trên xuống dưới, trong lòng rất khó chịu. Thu Nguyệt và Quách Hưng quản lý lều tốt đến vậy, A Kiều nhất định kiếm được nhiều bạc. Con sói mắt trắng này lúc trước sống nhờ nhà Cậu sao không biết hỗ trợ kiếm tiền?

Ngắm nghía hậu viện của Triệu gia, Kim thị giận dữ nói: “Chẳng làm gì cả. Ngày mai biểu ca của ngươi sẽ thành thân, ta tới nói một tiếng với quan gia các ngươi, thỉnh hắn tối mai qua uống rượu mừng, sẵn tiện mượn bàn và chén đũa của nhà các ngươi. Một mình ta không dọn được nên biểu ca ngươi đến giúp.”

Nhân tiện để A Kiều tự biết xấu hổ, nhi tử tú tài của bà muốn thê tử tốt nào chẳng được. Năm ngoái chịu chạm vào nàng chẳng qua là bị nàng dụ dỗ, đáng tiếc dù xinh đẹp cũng chỉ làm thiếp, chỉ có thể háo hức nhìn người khác được ngồi kiệu tám người nâng vào cửa!

Như thể cuối cùng cũng trút được cơn giận năm xưa, Kim thị khinh thường A Kiều một cách kiêu căng ngạo mạn.

Đúng lúc này, cửa sau của nhà chính đột nhiên bị đẩy ra, Triệu Yến Bình với đôi vai trần ướt nhẹp trầm mặt nhìn mẫu tử Kim thị: “Đi ra ngoài, Triệu gia chúng ta không phải là chỗ các ngươi muốn vào là vào.”

lực bất tòng tâm: rất muốn làm một việc gì đó, nhưng vì sức lực hoặc năng lực không có nên không thể làm được dù rất muốn nên đành từ bỏ

Bình Luận (0)
Comment