Miệng Miên Đường bị mút như mỏ vịt, không thể lên tiếng phản bác.
Cái gì mà trâu mẹ, chẳng lẽ hắn chê mình mang thai eo biến dạng? Thoáng chốc vành mắt lại phiếm hồng.
Khi Thôi Hành Chu buông tay ra, nàng quay đầu nức nở, nói thẳng ra rằng hắn chê nàng.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Thôi Hành Chu không ngờ sau khi Miên Đường mang thai, nàng mang mệnh Đại Vũ trị thủy*, bất đắc dĩ ôm nàng bò mẹ vào lòng, dỗ bò mẹ rằng nàng đẹp lắm, chân dài mông to, lại còn có thể cho sữa.
*Hạ Vũ (chữ Hán: 夏禹; 2298 TCN – 2198 TCN), thường được gọi Đại Vũ (大禹) hay Hạ Hậu thị (夏后氏), là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại. Ông nổi tiếng với về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. Ở đây ý chỉ Miên Đường mít ướt.
Mấy lời không đàng hoàng đó tất nhiên là dỗ cho Miên Đường nín khóc bật cười. Hiện giờ bụng của Miên Đường đã to lắm rồi, Thôi Hành Chu không dám làm bậy, chỉ ôm nàng hôn nàng thôi, trong lòng vô cùng mong ngóng nàng bò mẹ nhà hắn sinh nở thuận lợi.
Trước kia nếu có người nói sẽ có ngày hắn không thể rời khỏi thủ lĩnh thổ phỉ Lục Văn được, chắc chắn hắn sẽ khịt mũi coi thường.
Vậy mà giờ hắn không thể nào chịu nổi khi có người nói nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn dù chỉ là một chút. Dù nàng có là tai họa, cũng phải gây họa bên hắn!
Có điều tin đồn vợ chồng Hoài Dương vương bất hòa càng đồn càng ghê gớm.
Phàm là người có cách nghe ngóng chút đều biết dường như Vương phi đang che giấu quá khứ không được sáng sủa, lừa gạt Vương gia mới gả vào vương phủ được.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Vân phi nương nương bị phạt quỳ gối trước từ đường hoàng gia, quỳ đến đầu gối sưng đỏ, mấy ngày nay vẫn luôn ở trong cung mình tĩnh dưỡng, được thế hết sức vui mừng. Hỏi thị nữ Họa Bình của mình: “Thật sự là thế?”
Họa Bình gật đầu lia lịa, thấp giọng nói: “Ai cũng nói vậy, nghe nói Hoài Dương vương đánh nàng một trận dã man, chẳng màng đến chuyện nàng đang mang thai, này không phải là xuống tay quá ác à? Lỡ tay chút là phải sinh non xảy ra tai nạn chết người.”
Vân phi mừng rỡ không thôi, liên tục bóp cổ tay: “Không ngờ lúc trước Hoài Dương vương không điều tra nàng rõ ràng, ta còn cảm thấy khó hiểu, lúc trước hai người đấu nhau như nước với lửa, sao có chuyện ngủ chung một giường, hóa ra là không biết nội tình. Ta còn cho rằng mệnh Liễu Miên Đường quá tốt, thì ra là thủ lĩnh thổ phỉ đó tự gả mình vào hang ổ quan binh, ha ha ha ha, đúng là buồn cười chết mất!”
Ngay sau đó, Vân Nương đanh mặt nói: “Nói với người Hoàng Khảo ti, chuyện này không được báo cho vạn tuế.” Nếu Lưu Dục biết Liễu Miên Đường bị Hoài Dương vương chán ghét, chắc chắn là mừng rỡ như điên, vội vã đón người vào cung.
Dù có giữ mặt mũi cho Hoài Dương vương, không đón Liễu Miên Đường vào cung, thế nào cũng nuôi bên ngoài, vậy cũng đủ bực rồi! Cho nên không thể để Lưu Dục biết chuyện vợ chồng Vương gia bất hoà.
Đến lúc đó, đợi Liễu Miên Đường chết “ngoài ý muốn” ở trong vương phủ, hẳn Lưu Dục sẽ cực kỳ đau khổ, đau đứt ruột đứt gan.
Nghĩ vậy, Tôn Vân Nương nhếch môi, lạnh lùng nở nụ cười.
Nàng ta đã không còn là thiếu nữ ngây thơ mang hết lòng dạ ra cho Tử Du nữa.
Mấy ngày trước ở từ đường không ai đến thăm hỏi, lòng nàng ta lạnh càng thêm lạnh lẽo cứng rắn. Nàng ta muốn đứng vững ở trong cung, tay nắm giữ quyền thế ngút trời, người không yêu thương tôn trọng nàng ta, nàng cũng sẽ không yêu lại.
Còn hiện tại, nàng ta muốn có con, có con thì địa vị mới ngang bằng với Thạch hoàng hậu. Nghĩ vậy, nàng ta hỏi Họa Bình: “Đã chuẩn bị thuốc chưa?”
Họa Bình khẽ nói: “Đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ cần nương nương bôi nó lên người là người tỏa ra mùi thơm đặc biệt, có thể khiến cho vạn tuế ngủ lại.”
Vân Nương gật đầu: “Ngày mai là ngày vạn tuế tới cung ta, hoàng hậu đang ở cữ, nếu bổn cung không lợi dụng thời cơ này cho tốt, đợi đồ mập chết tiệt kia khỏe lại là hết cơ hội!”
Họa Bình vội vàng gật đầu, thoáng lo lắng nói: “Có điều dẫu sao đó vẫn là thuốc, không có gì ngoài ý muốn…”
Vân Nương hung dữ trừng mắt liếc nhìn nàng ta, nói: “Ngoài ý muốn cái gì? Giờ điều quan trọng nhất chính là bổn cung phải mau có long thai, nếu không chó mèo gì cũng khi dễ trên đầu bổn cung!”
Họa Bình sợ tới mức không dám nói tiếp nữa. Chủ tử đã lên tiếng, nàng ta không thể không nghe, có điều vạn tuế vốn đã suy nhược, nếu dùng thuốc này… Họa Bình không dám nghĩ tiếp nữa, âm thầm cầu nguyện cho chủ tử mình chỉ một lần là trúng đích, sớm ngày đứng vững.
Trong cung mạch nước ngầm bắt đầu chảy ngược chảy xuôi, ngoài cung lại là trời đầu thu tươi đẹp.
Hội thơ mùa thu của Miên Đường chính thức khai mạc.
Có lẽ là bị thị phi ở phủ Hoài Dương vương khiến cho tò mò, tuy Hoài Dương Vương phi chỉ phát có mấy chục thiệp mời nhưng những người được nhận thiệp mời đó lại dẫn bạn dẫn bè đến, gần như phu nhân tiểu thư các phủ đều đến.
Hội thơ quan trọng danh tiếng, cho nên ngầm đồng ý cho dẫn bạn bè đến cùng, nhất thời nghi thức khai mạc hội thơ diễn ra vô cùng long trọng.
Tiểu Tây Viên là khu vườn Hoài Dương Vương phi mới mua ở ngoài ngoại thành. Khu vườn này vốn là của Thánh An công chúa, cô của tiên đế, năm đó cũng được xưng là cảnh đẹp nổi tiếng của kinh thành. Không ngờ được Hoài Dương Vương phi mua lại.
Khu vườn bỏ hoang nhiều năm, Hoài Dương Vương phi mới mua không lâu, cho nên khi đến mọi người cho rằng đây hẳn chẳng khác gì khu vườn cũ được tu sửa vội vàng.
Nhưng khi xuống xe ngựa đi vào trong vườn, dù có là người quen nhìn thấy sự phồn hoa nhất thời cũng nhìn mà ngây người.
Này nào có tu sửa, rõ ràng là xây lại. Hoa cỏ trong vườn hoa cỏ nào cũng xinh đẹp tinh tế, khắp nơi tỏa ra mùi “ta có rất nhiều tiền”.
Miên Đường thì lại cảm thấy vườn của mình tràn ngập ý “ta rất nhàn rỗi”.
Hết cách rồi, mấy ngày nay Thôi Hành Chu trông chừng nàng cực kỳ kỹ, không cho nàng chạy loạn. Vì thế bao nhiêu năng lượng sức sống của nàng đều đổ hết vào khu vườn này.
Khu vườn trông tao nhã không phải công lao của nàng, mà do Trúc Thạch – người làm vườn lão luyện mà Hoài Dương vương mời đến tính toán xây sửa.
Nghe nói năm đó dù có nghìn vàng cũng khó mà mời được vị ẩn sĩ này, giờ người đã quy ẩn đến vạn kim cũng khó mời. Nếu không phải Hoài Dương vương là bạn cũ của y, chắc chắn không nhận làm lần này.
Miên Đường luôn luôn kính trọng người có tài, sau khi nghe nói về bản lĩnh vị cao nhân nọ, y nói gì nàng nghe nấy. Kết quả bản vẽ càng sửa càng nhiều, vàng bạc bù vào cũng ngày càng nhiều.
May mà của cải nhiều năm tích góp của Miên Đường khá nhiều, lại có thêm phần tiền của Ngưỡng Sơn chèo chống mới đủ.
Có điều mỗi lần đêm đến gảy bàn tính, trái tim của Lục đại đương gia rỉ máu, phải niệm tâm kinh mới kiềm lại ý muốn bóp chết vị cao nhân kia.
Thậm chí nàng còn túm lấy ống tay áo Vương gia hỏi, có phải hai người bọn họ thông đồng với nhau, để nàng phải tiêu hết tiền cho khỏi chạy không.
Hoài Dương vương nhìn ái phi giữ tiền như mạng giống như nhìn thấy Tì Hưu*, vừa tức giận vừa buồn cười: “Nếu không thì nàng nghĩ xem tại sao khu vườn đó không bán được? Lúc nàng muốn mua ta cũng đã khuyên nàng đổi vườn khác đúng chứ? Nhưng nàng nào có nghe, còn bắt buộc ta phải tìm một người có tay nghề đến thiết kế vườn cho nàng. Thiết kế vườn vốn dĩ tốn rất nhiều tiền, người có ít tiền, không phải thế gia giàu có thậm chí cần đến mười năm hơn mới sửa xong. Hiện tại vườn này có vẻ sửa không ít nhưng thật ra không dựa theo thiết kế lầu các ban đầu nhiều. Nàng đừng đau lòng, địa tô** năm nay của Chân Châu sắp thu đến, nàng cứ chi hết, nếu còn thiếu thì để sau này ta bù cho nàng là được.”
*Tì Hưu: loài dã thú nói trong sách cổ.
**Địa tô: là phần sản phẩm thặng dư mà những người sản xuất nông nghiệp tạo ra và nộp cho người chủ sở hữu ruộng đất.
Miên Đường tính toán cẩn thận, về phương diện tiêu tiền có lẽ vĩnh viễn nàng không thể nào học được thói tiêu thoải mái hết tiền rồi kiếm lại của Thôi Hành Chu.
Có điều lúc vườn sửa xong và hoa cỏ được trồng lên hết, Miên Đường đi dạo một vòng, không thể không thừa nhận tiền này tiêu không phí, khu vườn đẹp đẽ thế này đây là lần đầu tiên nàng thấy.
Bây giờ, khi thấy khách khứa vào vườn khen mãi không dứt, cuối cùng Hoài Dương Vương phi cũng cảm nhận được cái vui của kẻ ăn chơi hoang phí trêu mèo chọc chó, tán gia bại sản.
Nhìn khu vườn, mấy vị các phu nhân nhìn mà đỏ mắt tim nóng. Từ lâu đã nghe nói vị Vương phi này có kinh doanh riêng, ruộng đất cửa tiệm trong tay không ít, giờ nhìn khu vườn này, thế mà tất cả đều là thật.
Nhưng có nhiều tiền thì có ích gì? Nghe nói nàng bị Vương gia ghét bỏ, hiện giờ xuất thân của nàng lại bị đồn đãi ầm ĩ khắp kinh thành, Hoài Dương vương không nhịn được, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ nàng.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu phú hào thương nhân vì muốn dựa quyền dựa thế mà cố gả vào thế gia, cuối cùng lại rơi vào kết cục mất cả người lẫn của? Chuyện thế này trước đây đã từng có, những nữ tử đó dù bát tự có tốt thế nào nhưng sau khi gả vào hào môn cơ bản đều biến thành quỷ đoản mệnh, mau chóng hương tiêu ngọc vẫn, tất cả của hồi môn đều rơi vào tay nhà chồng.
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Hoài Dương Vương phi khó tránh khỏi trăm vị tạp trần, vừa hâm mộ vừa cảm thông nàng.
Vì để giấu cái bụng to, Miên Đường mặc váy dài quét đất có nếp gấp to, váy trắng như trăng sáng, tay áo bó một nửa để lộ đôi cổ tay trắng nõn, làn váy được tô điểm xuyến thêm phương điệp Tô Châu hết sức trang nhã, tuy không thấy eo nhỏ nhưng dải đai hình mây mạ vàng thêu hoa buộc cao ở bụng, tôn lên bả vai thon gầy, đôi núi tuyết cao ngất, búi tóc nghiêng nghịch ngợm cài trâm vàng ngọc bích đung đưa, hai má hồng hồng như hoa hạnh ráng chiều, đôi mắt to linh động chứa đầy ý cười.
Nhìn thế nào cũng không giống phụ nhân đang mang thai, không hề nhìn thấy vẻ mập mạp biến tướng.
Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài của Vương phi, đúng là không nhìn ra không lâu trước đó Vương phi bị Vương gia đánh một trận dã man.
Có điều nhóm quý phụ nhân kinh thành có ai mà không học cách trang điểm bề ngoài để che giấu việc xấu trong nhà? Hoài Dương Vương phi có bị đánh gãy răng nuốt máu xuống cũng phải một hai vờ như không giận, tình cảm vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Đáng tiếc khách khứa lần này tới, ngoại trừ khách Miên Đường mời còn có một số không mời mà đến để hóng hớt, tất nhiên có người bắt đầu ngầm ghen tị.
Công bộ Hữu Thị lang phu nhân Tiền thị chính là cháu ngoại của Khánh quốc công phu nhân, dì mình bị phủ Hoài Dương vương khiến cho giận đến đổ bệnh nặng một trận, người làm cháu gái như nàng ta cũng giận.
Lần này nàng ta đến cùng Tuy Vương phi. Nhìn khu vườn tinh tế đẹp đẽ này, cộng thêm nhìn thấy Liễu Miên Đường xinh đẹp nhường này, nổi lòng ghen ghét nói: “Xuất thân từ hộ gia đình nhỏ ánh mắt thiển cận thật, giờ trong kinh thành nào có người rêu rao giống nàng như vậy?”
Tuy Vương phi không nói tiếp, chỉ khẽ thở dài một hơi, nàng ta đang ở phủ Tuy Vương, tất nhiên biết nhiều hơn các phu nhân đó. Hiện giờ, nhìn cuộc sống của nàng ta có vẻ rất tốt nhưng trên thực tế lại đắng cay biết bao.
Bởi vì vụ tai tiếng nàng ta bị bắt cóc ở Chân Châu, bây giờ ở phủ Tuy Vương, bất kỳ thị thiếp nào cũng có thể cưỡi lên đầu nàng ta dương oai. Tuy Vương cũng không đến phòng nàng ta, cuộc sống quả phụ này chẳng hề dễ chịu.
Cho nên Tuy Vương phi cảm thấy đồng cảm với Hoài Dương Vương phi gặp phải cảnh ngộ giống mình.