Kiều Tàng

Chương 21

Nói đến đây, Liễu Miên Đường hít vào một hơi, nói say mê: “May mà năm nào cũng có thọ yến của Thái phi, mặc dù Ngọc Thiêu Sứ phường chúng ta bỏ lỡ năm nay nhưng vẫn còn năm sau. Có điều Vương gia kim quý, không biết khi nào đến trấn Linh Tuyền của chúng ta. Hay là để ta nghe ngóng lộ trình của hắn, nửa đường đi cản, dâng bảo vật trấn tiệm của chúng ta lên. Đợi đến khi Vương gia đánh giá cao, sang năm khi dâng đĩa gốm cho Thái phi, vẽ chân dung Vương gia lên, trong hai con mắt có thể thêm mấy chữ thọ nho nhỏ vào, chắc chắn có thể làm thái phi vui…”


 


Thôi Hành Chu nghe Miên Đường sáng tạo lễ vật mừng thọ người khác, bật cười thành tiếng, chẳng qua là tiếng cười có chút ý vị sâu xa.


 


Có điều nụ cười nhạt này của hắn, ngược lại đã khiến cho Lý ma ma và Mạc Như ở bên cạnh thầm đổ mồ hôi lạnh cho Liễu nương tử không biết gì này.


Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


 


Nụ cười của Thôi Hành Chu nhạt đi, ôn hòa nói: “Nàng không phải thổ phỉ cướp bóc, nào có đạo lý tùy tiện cản xe quan? Đến lúc đó, sợ là nàng chưa dâng đĩa lên đã bị đánh mất uy rồi. Với lại vẽ chữ thọ trong mắt giống như lời nàng nói… e là Vương gia chịu nhưng vị Trần tiên sinh cao ngạo kia không chịu làm theo việc thế tục vậy đâu!”


 


Mặc dù ý tưởng của Miên Đường bị phản bác nhưng nàng vẫn kính cẩn bóc thêm một con tôm bỏ vào bát của tướng công.


 


Đừng thấy phu quân bình thường không hỏi việc vặt hằng ngày, thế nhưng phân tích vấn đề lại rõ ràng, suy nghĩ chu đáo, đúng là khiến người ta kính phục!


 


Nghe Lý ma ma nói, phu quân là người có học nhưng bị công việc thương nhân của gia đình cản trở con đường làm quan của hắn, không thì dựa vào kiến thức sâu rộng của phu quân thì thi quan huyện còn được nữa là.


 


Lý do Thôi Cửu cười là vì hắn cảm thấy nữ tử này ngã hỏng đầu rồi, đôi lúc làm việc quá lớn gan lớn mật, hoàn toàn không giống nữ tử khuê các nhà quan.


 


Bây giờ nàng gật đầu nói vâng với mình… Có điều lỡ như xoay người đi lại chạy đi cản xe ngựa thì sao?


 


Hơn nữa Liễu tiểu nương tử này đã từng ở trong hang ổ bọn cướp, có lúc giọng điệu bị nhiễm bọn cướp, sợ rằng sửa không được. Nếu không hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của nàng, nói không chừng nàng lại giống như lần trước ở trước cửa quán rượu, bất thình lình chắn ở trước xe ngựa hắn.


 


Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


Nghĩ thế, Thôi Cửu húp cháo cá tươi ngon, ung dung nói: “Mấy ngày nữa, thống lĩnh quân Thanh Châu - Thạch Nghĩa Khoan muốn tổ chức tiệc trà thưởng tranh, thuở bình sinh gã thích nhất là cao thủ Đan Thanh, nếu Trần tiên sinh có thể đến tiệc trà này, cho Thạch thống lĩnh xem đĩa sứ, chắc chắn sẽ được gã thưởng.”


 


Nếu Lục Văn có ý đến nhờ cậy Thạch Nghĩa Khoan, hắn không ngại gọi Miên Đường đến Thanh Châu, tới lúc đó để xem xem có thể dụ Lục Văn xuất hiện không.


 


Nhưng điều khiến hắn không ngờ rằng, Miên Đường không chút do dự tiếp lời đáp: “Chuyện này ta đã dò hỏi rõ ràng từ lâu rồi, có điều phu quân không biết, Thạch Nghĩa Khoan kia ngoại trừ thích sưu tầm tranh chữ còn có đam mê sưu tầm mỹ nhân, người này lại có đến chín phòng thiếp thất… Theo ta thấy còn không ổn bằng đi chặn xe ngựa của Hoài Dương vương! Vị Hoài Dương vương kia ngoại trừ có hơi mê muội nhưng chưa từng nghe thấy có trò khi nam phách nữ*…”


 


*Bắt nạt, ức hiếp đàn ông và phụ nữ.


 


Lúc trước vì dung mạo của nàng mà khiến cho kẻ gian vào nhà, nàng không thể không cảnh giác. Từ sau khi bị thương, nàng đã không còn là Liễu Miên Đường thân thủ nhanh nhẹn trước kia…


 


Có điều nàng vừa dứt lời, bàn thấp bên kia truyền đến tiếng ho khan của gã sai vặt Mạc Như, hiển nhiên là gã bị một nửa quả trứng kho làm nghẹn.


 


Thật ra thì chính Thôi Cửu cũng không chắc là nên vui mừng yên tâm khen ngợi phẩm hạnh của Liễu nương tử hay là khiển trách nàng vì câu “mê muội” kia.


 


Đôi mày hắn bất động, trái lại hắn ôn hòa nói: “Tiệc trà thưởng tranh kia dân thường không thể vào, phải được người có tiếng tăm tiến cử. Nếu có cơ hội thì nàng tham gia náo nhiệt… nếu như không được tham gia tiệc trà chính thức thì ở trước tiệc trà có khu chợ sân vườn đông đúc, rất nhiều người. Nàng đến mấy gian hàng ở đó, biết đâu có thể mua được chút hàng hóa. Hơn nữa vải vóc của thôn Tích ở Thanh Châu không tệ, bây giờ là lúc quay tơ dệt vải, gặp vải thích hợp, vừa vặn để nàng may váy áo.”


 


Lòng Liễu Miên Đường mềm nhũn, cảm thấy quan nhân thật chu đáo! Lo lắng cho nàng khi nàng ra ngoài chơi, Liễu Miên Đường cũng dịu dàng nói lời từ chối: “Phu quân có lòng là được rồi, y phục ta nhiều, đừng lãng phí bạc may thêm.”


 


Thôi Hành Chu liếc nhìn cổ tay áo sờn cũ của nàng, nói: “Không sao, mấy ngày nay ta lại thắng thêm mấy ván cờ. Vừa hay cho nàng mua vải.”


 


Vừa nói, hắn bảo Mạc Như đặt túi bạc đã chuẩn bị trước lên bàn cơm.


 


Nghe Mạc Như nói, chuyện này gia đình bình thường gọi là “Chi phí trong nhà”. Nam tử ra ngoài làm việc kiếm tiền, phải đưa cho nữ nhân một ít để lo liệu việc nhà, nếu không đưa tiền, nhà lại chi tiêu vô số sẽ khiến Liễu Miên Đường nghi ngờ.


 


Nàng là một người nhạy bén, sau khi nghe nói hắn chơi cờ kiếm bạc vẫn không mở miệng bảo hắn đưa tiền lo chi phí trong nhà, có thể thấy lúc trước nàng bị thủ lĩnh phản tặc quản thúc đã quen, không dám muốn thôi.


 


Nếu Mạc Như đã nhắc nhở hắn, cho nàng một ít, để đầu nàng thoải mái chút, không đến nỗi quá vất vả.


 


Cho nên, Thôi Hành Chu bảo Mạc Như chuẩn bị một phần.


 


Có điều khi hắn nhìn thấy vẻ mặt thụ sủng nhược kinh* của Liễu nương tử khi cầm túi tiền, hắn cảm thấy nàng có hơi quá kích động rồi, có thế mà mắt nàng đỏ hoe, khóe mắt ẩm ướt.


 


*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.


 


Chẳng lẽ… Nàng trách hắn đưa bạc trễ quá, cảm thấy tủi trong lòng?


 


Về phần Miên Đường cầm bạc phu quân đưa, cảm thấy túi bạc nặng trịch, bàn tay vô lực thiếu chút nữa không cầm nổi.


 


Nàng nghe Mạc Như nói phu quân đánh cờ kiếm tiền, cho rằng hắn chỉ kiếm được chút ít tiêu vặt thôi, không ngờ là một túi bạc nặng thế này!


 


Lúc Liễu Miên Đường rảnh rỗi hay tán gẫu với hàng xóm láng giềng, nghe nói có rất nhiều thương nhân hàng xóm có sở thích xấu, cái gì mà du thuyền hoa, uống rượu đêm… Vả lại ra ngoài kiếm tiền* không lo chi phí trong nhà mà trợ cấp cho phòng ngoài, ví dụ như Trương quan nhân ở tiệm gạo bị hồ ly tinh quyến rũ kia.


 


*Câu gốc là 沟满壕平 chỉ sự no đủ.


 


Thế mà quan nhân ra ngoài kiếm tiền không để tự tiêu thoải mái mà đưa hết cho nàng, có thể thấy mặc dù quan nhân có khuôn mặt đào hoa, tướng mạo trêu người nhưng là một người trung thực có trách nhiệm với cuộc sống của mình.


 


Liễu Miên Đường không khỏi cảm thấy xấu hổ vì mấy ngày trước mình nghi ngờ tướng công. Quân tử ôn hòa lương thiện như quan nhân nếu có chút suy nghĩ xấu về hắn đúng là bẩn tim bẩn phổi, hỏng ruột gan rồi, đáng đánh!


 


Trong nhất thời, nàng nhìn vào đôi mắt quyến rũ của Thôi Cửu, nước mắt xấu hổ lưng tròng.


 


Đúng lúc này, quan nhân ôn tồn nói: “Là ta đưa ít quá… Sau này đưa cho nàng nhiều hơn.”


 


Nghe thấy câu này khiến nàng vô cùng áy náy! Quan nhân còn cảm thấy áy náy vì mình không có bản lĩnh nuôi gia đình, đưa ít bạc quá!


 


Cuối cùng Miên Đường không kiềm được kích động trong lòng nữa, ôm lấy hắn, chôn mặt trước bờ ngực vững chãi của hắn nức nở nói: “Phu quân nói gì vậy, là do ta không có bản lĩnh, không thể để phu quân an tâm học cờ, phải bận tâm lo lắng kế sinh nhai!”


 


Mạc Như ở bên kia không biết bị làm sao, chợt cổ họng co nhỏ, có vẻ như bị sặc.


 


Thôi Cửu thì im lặng nhìn nữ nhân trong lòng ngực mình giống như con mèo con, mái tóc như mây của nàng tản ra hương hoa quế nhàn nhạt, phủ lên cằm mình, vài sợi tóc nhỏ cọ vào mũi hắn ngưa ngứa.


 


Thoáng dừng một khắc, Thôi Cửu mặt không biểu cảm ngập ngừng duỗi cánh tay, nhẹ nhàng vỗ lưng Liễu nương tử không ngừng nghẹn ngào khóc thút thít, đột nhiên có chút hiểu tại sao những nam tử dân thường kia phải đưa chi phí sinh hoạt —— đổ lao động lấy niềm vui vỡ òa của nữ nhân nhà mình, hẳn cuộc sống tầm thường như con kiến hôi cũng có thể tăng thêm mấy phần vui vẻ đúng không?


 


Bởi vì tướng công có năng lực, hộp trang sức của Liễu Miên Đường lại đầy lên, nàng cũng hết sức mong đợi đến chuyến đi Thanh Châu.


 


Vì để lấy danh tiếng cho cửa tiệm, thật ra sáng sớm nàng đã tìm hiểu về những người có danh hào quý nhân trong phạm vi trăm dặm, nàng đã liệt kê ra trên giấy và so sánh kỹ lưỡng, để khi quan nhân nhắc tới hội thư họa này, nàng mới có thể nói ra những thiếu sót ở đây.


 


Tuy danh tiếng của Thạch Nghĩa Khoan không bằng Hoài Dương vương, thế nhưng cũng không thua kém Hoài Dương vương bao nhiêu. Nếu như nàng tìm được cách trà trộn vào tiệc trà ở Thanh Châu thì tiền đồ xán lạn rồi!


 


Tướng công dốc sức suy nghĩ vì cửa tiệm như thế, tất nhiên nàng cũng phải cố hết sức!


 


Nếu đồ sứ nhà mình được yêu thích thì cũng coi như là mở rộng quan hệ mua bán ra giới nhà quan, đồ sứ bán với giá cao nằm trong tầm tay rồi.


 


Điều làm nàng vui chính là cuối cùng quan nhân cũng quan tâm việc buôn bán của nhà mình, có thể thấy lúc trước hắn trốn tránh là vì không chấp nhận được việc làm ăn thất bại. Giờ việc buôn bán khởi sắc, quan nhân phấn chấn tinh thần lên, thực sự đáng mừng.


 


Trước hội thi họa Thanh Châu mấy ngày, Thôi Cửu thuê một chiếc xe ngựa đưa Liễu Miên Đường cùng bà tử và sai vặt đến Thanh Châu trước.


 


Thôi Cửu không đi cùng nàng, theo lời quan nhân nói, mấy ngày nay bận tập cờ, e là khi hội thơ bắt đầu, hắn mới đến.


 


Tâm nguyện đi du ngoạn cùng với phu quân của Miên Đường tạm thời không thể thực hiện được, có điều như thế cũng không thể dập tắt niềm vui lần đầu tiên đi dạo phố xá Thanh Châu của nàng.


 


Hiện tại nàng mới mười tám tuổi, là tuổi thích đi chơi của các cô nương .


 


Chẳng qua là cuộc sống lúc trước ở kinh thành quá túng thiếu, nàng không ra ngoài tiêu xài nhiều. Sau khi đến Chân châu thì là gia nghiệp đang đợi gây dựng, cái gì nàng cũng phải tự mình lo liệu, tất nhiên cũng giảm bớt suy nghĩ vui chơi.


 


Hiện giờ, bên hông Miên Đường treo túi bạc tướng công đưa, còn có thời gian rảnh rỗi, chân thì dồi dào sức, hiển nhiên là muốn dạo chơi từng cửa tiệm cho đã.


 


Mặc dù nàng vung tiền như nước nhưng không phải chỉ mua cho mỗi mình. Áo ngoài của Trần tiên sinh quá ngắn quá cũ, không thể để vậy đi gặp người khác được. Nàng kéo hai sấp vải màu xanh đen trong kệ vải, may trường sam cho Trần tiên sinh.


 


Tất nhiên nàng cũng may cho tướng công nhà mình một bộ. Miên Đường chọn tới chọn lui chọn mãi vẫn cảm thấy màu trắng như mặt trăng tôn lên khí chất trầm ổn nho nhã của quan nhân.


 


Đến phiên nàng, nhờ Lý ma ma khuyên mãi mới cắn răng mua vải bông mỏng, may váy mùa hè.


 


Mùa hè ở đây nóng hơn ở kinh thành nhiều, không mặc mỏng đi sợ là ủ nóng đến nổi rôm sảy.


 


Ngoại trừ điều này, khi Miên Đường đi ngang qua cửa tiệm ngọc thạch, trong lúc vô ý nhìn thấy một bộ bàn cờ làm bằng ngọc thạch.


 


Đế bàn cờ làm bằng ngọc mỡ dê, viên cờ trắng có cùng kết cấu với đáy, viên nào viên nấy trong suốt, còn viên cờ đen thì được làm bằng ngọc trác đen* quý giá.


 


*Ngọc bích đen.


 


Miên Đường nhìn thấy bàn cờ không khỏi nghĩ đến dáng vẻ văn nhã của tướng công nhà mình khi nhấc ngón tay thon dài đánh cờ, trong lòng chợt rung động, cảm thấy  bàn cờ này nên là của quan nhân nhà nàng mới đúng.


 


Sau khi Miên Đường nóng lòng hỏi giá thì trầm mặc đi.


 


Chưởng quầy nói, bàn cờ này được người ta đặt trước rồi, chưa kịp tới lấy. Hơn nữa giá cả cũng khiến người ta cứng lưỡi, căn bản nàng không mua nổi.


 


Thế nhưng Miên Đường cũng không nản lòng giận dỗi. Từ nhỏ đến lớn nàng rất ít khi ủ rũ. Tuy phụ thân không yêu thương nàng, nhưng nàng muốn cái gì cuối cùng đều có thể tự mình đạt được từng thứ. Có đôi khi nàng cả gan làm bậy khiến cho phụ thân kinh hoảng, hay mắng nàng lây nhiễm khí chất giang hồ của mẫu thân, tương lai gả đi sẽ bị nhà chồng ghét bỏ.


 


May mà điều phụ thân mắng vẫn chưa trở thành sự thật, nàng gả cho một phu quân dịu dàng, biết săn sóc nàng, chưa từng lấy những lễ nghi phiền phức đó bó buộc nàng. Nguyện vọng răng long đầu bạc, bách niên giai lão thật là khiến người ta mong chờ.


 


Nàng luyến tiếc nhìn bàn cờ nọ, Miên Đường quyết định đợi sau khi cửa tiệm kiếm được bạc, nàng tiết kiệm được tiền rồi sẽ đến đặt một bộ bàn cờ ngọc cho tướng công.


 


Nhưng khi Miên Đường rời đi trong lưu luyến, một nam tử dáng người cao gầy thanh tú chậm rãi bước từ trong tiệm ra, ánh mắt rực lửa, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng.



 

Bình Luận (0)
Comment