Kiều Tàng

Chương 38

Về phần Vân Nương, nàng ta không nghĩ là mấy thuộc hạ lưu manh mình thuê lại chẳng dùng được!


 


Nghiễn Trì ở bên cạnh nàng ta mặt vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: “Tiểu thư, nô tài đúng là bất tài, không ngờ mấy kẻ này lại vô dụng đến thế!”


 


“Câm miệng!” Vân Nương tái mặt khiển trách nói.


---Đọc FULL tại truyenggg.com---

 


Nàng ta ngồi ở tiệm trà cách rất xa, cộng thêm có bá tánh vây xem ngăn cách, không nhìn thấy rõ lắm, đợi đến khi đám đông giải tán, chỉ nhìn thấy mấy đại hán trói mấy kẻ vô công rỗi nghề kia đi.


 


Vân Nương giận đến thầm nghiến răng, từ khi nào trấn Linh Tuyền biến thành nơi ngọa hổ tàng long như thế? Làm gì mà người lo chuyện bao đồng nhiều vậy?


 


Nếu người đã bị bắt đi, ở lại đây cũng không có ích chi, nàng ta nghĩ phải chuẩn bị quan hệ, mua chuộc quan phủ địa phương tra rõ ràng xuất thân của Thôi Cửu giả kia…


 


Dù sao thì hôn thư kia là thật, quan nơi đó có ghi chép, không sợ bị người ta tra.


 


Nghĩ thế, Vân Nương cảm thấy ở lại đây lâu cũng vô ích, lập tức đứng dậy muốn chạy.


 


Nào ngờ, Liễu Miên Đường ở phố đối diện đang nhìn nơi xa xăm đột nhiên nhìn sang đây, sau khi nhìn một lúc, nổi giận đùng đùng nhấc làn váy bước nhanh qua bên đây.


 


Chân nàng bị thương, tuy vết thương đã tốt lên nhưng bình thường đi không được nhanh lắm. Có lẽ là hôm nay giận quá, thế mà đi nhanh hơn bình thường nhiều, chỉ bước có vài bước đã bước đến trước mặt nữ tử đội mũ có màn che mặt, tiến lên tháo mũ của nàng ta ra.


 


---Đọc FULL tại truyenggg.com---


Khi ấy, Miên Đường lập tức nhận ra nữ tử này chính là “Người quen cũ ở kinh thành” mình gặp ở cửa tiệm sắt mấy ngày trước…


 


Lại nói tiếp, Miên Đường có thể nhận ra Vân Nương không phải là kiểu không cần đoán cũng biết.


 


Chỉ là mới vừa rồi, lúc tên công tử béo bị phu quân bóp cằm, liên tục nhìn sang quán trà đối diện. Ban nãy, lúc mấy vị nghĩa sĩ lôi đám lưu manh đi, đám lưu manh tuyệt vọng nhìn mãi sang quán trà.


 


Miên Đường nhìn thấy hết, lòng sinh nghi ngờ —— trái lại không phải nàng nghi ngờ phu quân mình là giả, mà là cảm thấy chân tướng việc này, không giống như lời tên béo kia nói, vô tình gặp được thê tử bỏ trốn, mà là có người chỉ thị bọn họ gây rối!


 


Vì thế Liễu Miên Đường nhìn sang bên này, cũng không biết như thế nào, nàng nhìn thấy dáng nữ tử đội mũ kia khá quen mắt, vì thế đi qua tháo mũ nàng ta.


 


Sau khi nhận ra Vân Nương, Liễu Miên Đường lập tức giận điếng người.


 


Mấy ngày trước nàng thẳng thắn nói thật, nói mình bị bệnh hoàn toàn mất hết ký ức sau khi thành hôn. Không ngờ, nữ nhân này dùng cái này làm bè, tìm mấy tên súc sinh đến chà đạp thanh danh mình.


 


Rốt cuộc là thù oán gì? Bỉ ổi ác độc!


 


Miên Đường không có nổi giận ngay, chỉ trừng mắt hỏi nàng ta: “Là ngươi sai khiến mấy tên lưu manh đó tới đập phá cửa tiệm của ta?”


 


Vân Nương không nghĩ là Liễu Miên Đường sẽ tìm đến nhanh như vậy, cố gắng bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ nói cái gì đó, ta nào quen mấy tên đó? Không phải gã nói tỷ là người vợ bỏ trốn của gã ư? Đây là thù hằn cá nhân của các tỷ, liên quan gì đến ta?”


 


Miên Đường bật cười, trở tay tát Vân Nương, đánh đến mặt nàng ta lệch, nói: “Mẹ nó ngươi đừng có nói láo! Ban nãy khi tên béo chết tiệt kia vào tiệm, sau khi hét lên với bọn ta là đạp phá đồ đạc, vừa rồi mọi người vây xem trước của tiệm còn thì thầm với nhau hỏi lý do! Ngươi dùng trà ở tiệm trà cách tiệm ta một khoảng xa, làm sao ngươi biết gã nói ta là người vợ bỏ trốn của gã vậy?”


 


Trước đây khi Vân Nương và Liễu Miên Đường còn qua lại, toàn ra vẻ tỷ muội tri kỷ nhà bên, cho nên Liễu Miên Đường rất quan tâm nàng ta.


 


Sau đó, Liễu Miên Đường có mang lòng nghi ngờ nàng ta nhưng e ngại phụ thân nàng ta là nguyên lão của Đông Cung bộ cũ, muốn giữ cho chút thể diện, chỉ là lạnh nhạt bơ nàng ta đi, chứ chưa từng nói lời hung dữ.


 


Nhưng hiện giờ Liễu Miên Đường bị mất trí nhớ, chẳng kiêng kỵ gì, phát hiện lời nàng ta có chỗ sơ hở, bất thình lình giáng cho một cái tát trời giáng!


 


Sai vặt Nghiễn Trì và nha hoàn Họa Bình cũng bị bất ngờ không kịp đề phòng, không kịp đỡ đòn cho tiểu thư.


 


Sau khi Họa Bình phản ứng lại, vội nói với bọn Long vệ phía sau: “Các ngươi ngốc ra làm gì? Còn không mau đưa Liễu Miên Đường đi!”


 


Những thị vệ đó đều nhận ra Liễu Miên Đường, Liễu cô nương xây dựng ảnh hưởng quá mạnh, dù nàng đã xuống núi hơn một năm, vậy nhưng trong lòng mọi người, nàng vẫn là Liễu cô nương nói một không hai trên Ngưỡng Sơn, cho nên trong một chốc không phản ứng kịp.


 


Hơn nữa lúc trước, Tử Du công tử triệu tập Long vệ bọn họ, ân cần dạy bảo, tuyệt đối không gây khó dễ với Liễu cô nương, ai dám tự ý làm bậy, giết không tha!


 


Công tử đã có lệnh, bọn họ làm sao dám hành động thiếu suy nghĩ? Đành trơ mắt nhìn Liễu Miên Đường nắm lấy tóc Vân Nương, đập vào tường.


 


Họa Bình và Nghiễn Trì thấy thế, lập tức kéo Miên Đường lại. Nhưng hai nha đầu Phương Hiết và Bích Thảo ở phía sau chạy lên cũng không phải ếch ngồi đáy giếng!


 


Lúc trước, khi Thôi Hành Chu phân phó người môi giới tuyển người, hắn nghĩ đến Miên Đường xinh đẹp tay chân vô lực, nếu có tình huống ám vệ không kịp ra tay, nha hoàn bên cạnh cũng có thể giúp nàng một tay. Cho nên cơ thể dẻo dai khỏe mạnh, biết sơ về quyền cước chính là kỹ năng cần có!


 


Hiện giờ xem ra, vương gia quả là nhìn xa trông rộng. Hai nha đầu vừa nhìn thấy nương tử nhà mình đánh nhau, hạ nhân đối phương cũng muốn tới giúp, lập tức nhào lên, mỗi người một người, giật tóc cắn lỗ tai, người đâu mà mạnh dữ!


 


Nha đầu thôn quê này ra tay, đánh rất tàn nhẫn! Họa Bình và Nghiễn Trì bất chấp lòng trung thành bảo vệ chủ, chỉ tập trung đánh nhau với hai chó cái điên này.


 


Mặc dù tay chân Miên Đường không có sức lực nhưng công phu ngày trước học vẫn còn đó, khéo léo sử dụng sức mạnh vẫn thừa sức xử lý Vân Nương yếu đuối mong manh, thoáng chốc đã khiến cho nửa bên mặt Vân Nương tím xanh, bị Miên Đường nắm tóc kéo đến lảo đảo người.


 


Do bị thương, kéo vài cái là Miên Đường hết sức. Sau khi Bích Thảo ấn Họa Bình vào cảng nước bên cạnh, thân thiết đỡ phu nhân sang một bên: “Phu nhân, ngài nghỉ ngơi đi, để nô tỳ!” Nói xong nắm lấy cổ áo Vân Nương.


 


Bấy giờ Miên Đường mệt đến run rẩy, lúc người nàng lảo đảo thì được Thôi Hành Chu ở phía sau đỡ lấy.


 


Nói thật thì, trước giờ Thôi Hành Chu chưa từng nhìn thấy nữ nhân đánh nhau.


 


Tuy trong vương phủ của phụ vương hắn nhiều nữ quyến nhưng toàn chơi đâm sau lưng. Còn dùng đao kiếm thật, gà bay chó sủa thế này đúng là khiến hắn mở rộng tầm mắt.


 


Vừa rồi hắn thấy Miên Đường và hai tiểu nha hoàn thôn quê hương không giống bị thiệt, nên mặt không cảm xúc, chắp tay sau lưng nhìn.


 


Nếu Miên Đường cho là Vân Nương giở trò quỷ, thế thì tốt hơn là truy xét ván cờ hắn sắp xếp.


 


Khi hắn đỡ lấy tiểu nương tử nóng nảy, thấy trán nàng toàn mồ hôi, không nặng không nhẹ nói: “Đánh nhau ở bên đường giống cái gì?”


 


Những Long vệ kia lại nhìn không nổi, thấy Miên Đường rời sân, định tiến lên can ngăn, kéo hai nha hoàn ra. Thôi Hành Chu nhanh hơn một bước, bước đi qua, nói với Vân Nương tóc tai bù xù: “Ngươi vô duyên vô cớ phá hoại thanh danh của nương tử ta, thỉnh dời bước đến quan phủ luận đúng sai!”


 


Hôm nay kế hoạch của Vân Nương bể tanh bành. Tuy lúc đầu nàng ta theo phụ thân trốn đến kinh thành, ngoại trừ ban đầu sống đầu đường xó chợ thì sau đó vẫn luôn sống trong nhung lụa, làm gì có ai trên Ngưỡng Sơn dám vô lễ với nàng ta? Ngay cả Tử Du cũng đối xử với nàng ta rất khách sáo.


 


Vậy mà hôm nay ở trên phố, nàng ta bị chủ tớ Miên Đường đánh như đánh chó, quá ảnh hưởng lòng tự tôn!


 


Đợi đến khi Long vệ kéo hai nha đầu kia ra, đỡ lấy nàng ta, Vân Nương hung dữ đẩy tay Long vệ ra, lười nói nhảm với tên Thôi Cửu giả lừa sắc này, chỉ bảo Họa Bình đầu tóc bù xù giống mình đỡ, lặng lẽ rời đi.


 


Lúc này, bên ngoài tiệm trà có đám đông vây xem hóng hớt. Vân Nương được Long vệ bảo vệ, lao nhanh ra khỏi tiệm trà bị người qua đường vây kín.


 


Thôi Hành Chu cũng không nóng lòng truy đuổi bọn họ, trong lúc đánh nhau ở quán trà, hắn đã lệnh ám vệ tìm thời cơ thu lưới, đêm nay phải bắt Vân Nương đến thẩm tra.


 


Nghĩ vậy, hắn đỡ Liễu nương đang khe khẽ rên rỉ.


 


Vừa rồi Miên Đường đánh nhau hăng say, quá gắng sức, cổ tay động đến vết thương cũ.


 


Lúc ấy không cảm thấy gì, giờ nghỉ ngơi, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào lòng Thôi Hành Chu, thấy bọn Vân Nương cướp đường rời đi, sốt sắng nói: “Tướng công đừng để nàng ta đi, phải hỏi xem nàng ta có ý quái quỷ gì!”


 


Mạc Như là người nhanh nhạy, hiểu rõ tâm tư vương gia, không muốn Liễu Miên Đường tra hỏi Vân Nương, nếu không sẽ lộ tẩy mất. Vì thế ở bên cạnh đáp lời: “Phu nhân, hạ nhân của nàng ta nhiều như vậy, nếu đều nhào vào chúng ta đánh không lại! Dù sao thì mấy tên lưu manh nàng ta sai khiến đã bị bắt đến quan phủ, quan lớn sẽ điều tra rõ ràng. Cửa tiệm đồ sứ bị đập phá, không thể kinh doanh tiếp, chúng ta mau về dọn dẹp cửa tiệm mới đúng!”


 


Lời này nói trúng đáy lòng Miên Đường. Vừa rồi mấy tên lưu manh đó ném rất nhiều đồ đạc trong tiệm, không biết tổn thất bao nhiêu, cần phải kiểm kê đàng hoàng, bảo quan phủ bắt mấy tên lưu manh đó bồi thường mới được.


 


Vì thế nàng bất chấp cổ tay đau nhức, vội vã quay lại cửa tiệm dọn dẹp hàng.


 


Trong đám đông hóng hớt, có không ít láng giềng phố Bắc. Bọn họ nghe danh Miên Đường đanh đá từ lâu, hôm nay mới tận mắt chứng kiến cảnh nàng xé xác người ta, đúng là danh bất hư truyền! Cả đám người cũng không quên tỏ vẻ láng giềng hoà thuận có tình có nghĩa, giúp Miên Đường dọn dẹp cửa tiệm, còn mặc sức mắng đáng lưu manh kia vô lại.


 


Qua trận ầm ĩ này, Thôi Hành Chu không đi ngay. Hắn bảo Mạc Như ở lại giúp bọn tiểu nhị dọn dẹp, còn mình thì đưa Miên Đường và nha hoàn Phương Hiết về phố Bắc trước.


 


Mới vừa rồi Miên Đường lôi kéo quá hăng, một phần lớn móng tay bị xước ra, khóe móng tay bị rách chảy máu.


 


Vừa rồi Lý ma ma không có đi cùng, thấy Liễu nương tử lúc đi lành lặn lúc về tay chân nhũn ra được Vương gia đỡ về, bà hoảng hốt không hiểu chuyện gì, sau đó nghe Phương Hiết kể lại nguyên do, bà liên tục kêu “Tạo nghiệt”!


 


Thôi Hành Chu bảo Lý ma ma dùng nước ấm chườm tay chân cho Miên Đường, bỏ thuốc mỡ giảm đau cho nàng lên chảo nướng, đợi thuốc mỡ tan hết thì băng bó cho nàng.


 


Có lẽ do ban nãy dùng sức quá, hai cổ tay Miên Đường bị sưng. Cổ tay trắng nõn ngọc ngà giờ sưng tấy.


 


Thôi Hành Chu nhìn mà nhíu mày, lúc này mới thật lòng thật dạ trách mắng nàng: “Đánh nhau trên đường, trông giống cái gì? Nàng có biết tay mình không khỏe, không thể dùng sức quá không?”


 


Bây giờ lửa giận của Miên Đường đã tan hết, cảm thấy chột dạ. Thật ra nàng cũng không rõ vì sao khi nãy nhìn thấy nữ nhân kia, lửa giận trong lòng bốc lên không kiềm chế được, hận không thể xé xác nàng ta thành mảnh vụn… Kết quả quên mất chuyện tay chân mình không không dùng sức được.


 


Sau trận bệnh nặng ngày trước, nàng từng hỏi Triệu thần y, tay chân mình bị sao vậy. Nhưng thần y chỉ đáp qua loa, nói là lúc trước nàng đi dạo phố, bị xe ngựa phi nhanh tông phải, để lại di chứng, cơ thể và đầu óc đều có vấn đề.


 


Miên Đường vì chuyện tay chân không có sức mà chật vật một thời gian dài. Nhưng có thể sống sót dưới bánh xe ngựa đã là trời xanh chúc phúc, ngược lại cũng không oán giận nhiều, cho nên nàng hiếm khi buồn vì tay chân mình bị thương.


 


Giờ nàng nghe trong lời phu quân có ý đau lòng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nói: “Lúc ấy giận quá làm gì lo nhiều đến thế? Có ai mà ngờ hôm ấy ta chỉ nói qua loa là mình mất trí nhớ, vậy mà nữ nhân kia để tâm, tìm người tới tính kế ta, không biết nàng ta có ý gì?”


 


Thật ra Thôi Hành Chu cực kỳ buồn bực vì tại sao nữ tử khôn khéo này chưa bao giờ nghi ngờ mình, vừa hay có thể hỏi dò thử.


 


Vậy nên hắn hỏi: “Hôm nay vị công tử kia cũng tự xưng Thôi Cửu, nói là trượng phu nàng…”


 


Không đợi hắn nói xong, Miên Đường chau mày liễu, dường như còn ghê tởm nói: “Phu quân đừng có nhắc đến cái chuyện gớm ghiếc đó. Công tử cái gì? Là lợn trong chuồng thì đúng hơn! Nếu ta thật sự gả cho gã, ta thà nhảy vực chết cũng không thành hôn!”


 


Thôi Hành Chu bị phản ứng của nàng chọc cho buồn cười, vừa xoa bóp cổ tay cho nàng vừa không để ý nói: “Vậy nàng phải gả cho người trông thế nào?”


 


Miên Đường ngửa cổ nhìn tướng công, cặp lông mày của hắn rậm như vẽ, mũi cao môi mỏng, thấy thế nào cũng là khí chất tuấn tú phú quý không chê vào đâu được, khiến người ta càng nhìn càng thích!


 


“Tự nhiên là công tử văn nhã đa tài như phu quân!”


 


Miên Đường nói thật lòng, không biết vì sao Thôi Hành Chu lại trầm mặt xuống.


 


Công tử văn nhã trong thiên hạ quá nhiều!


 


Lại nói, dáng vẻ của Tử Du công tử kìa cũng không tầm thường, vẻ ngoài đứng đắn, hơn nữa còn là một tay chơi cờ giỏi, có thể nói là tài tử.


 


Trước đây Thôi Hành Chu chưa từng ngẫm nghĩ xem Miên Đường và Lục Văn tự xưng Tử Du có tình nghĩa sâu nặng cỡ nào.


 


Nhưng hôm nay nghe nàng nói thế, đột nhiên nghĩ lại, nếu lúc trước nàng thật sự gả cho nam nhân béo núc ních, liệu có thể cướp đi tình yêu chân thành của nàng với thủ lĩnh thổ phỉ văn nhã không?


 


Nghĩ đến đây, trong lòng ngập tràn mùi chua chưa từng có —— Liễu nương tử này vậy mà là người mê nam sắc!


 


Nữ tử nông cạn không nhìn vào phẩm chất con người mà chỉ yêu người đẹp trai, đúng là thiếu kiến thức! Chẳng lẽ lúc trước đối với Lục Văn, nàng cũng nhu thuận săn sóc, tình cảm sâu đậm ư?


 


Tay chân Miên Đường đều bó thuốc, không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm im trên giường.


 


Có lẽ là hôm nay nàng giận quá nên cảm thấy đau đầu, cọ tay phu quân bảo hắn xoa bóp cho mình.


 


Thôi Hành Chu luyện võ hằng ngày, trên ngón tay có vết chai mỏng, xoa bóp huyệt trên đầu rất thoải mái.


 


Do mấy lần trước phu quân từng xoa bóp cho nàng, Miên Đường bị nghiện mất rồi.


 


Vốn Hoài Dương vương đang hờn dỗi. Thấy nàng vươn đầu sang đây giống chú mèo nhỏ, ngừng lại một chút mới dùng ngón tay xoa huyệt vị trên đầu nàng, miệng lại dò hỏi: “Nàng có nhớ ra chuyện gì về nữ tử kia không, tại sao nàng ta ức hiếp nàng như vậy?”


 


Miên Đường gối đầu lên đùi Thôi Cửu, nhắm mắt thư giãn, miệng lẩm bẩm nói: “Không nhớ, ta hận nhất người nào gạt ta, giống như nàng ta vậy, đã quên cũng thế…”


 


Ngón tay Thôi Hành Chu lại lần nữa ngừng lại, đột nhiên vùng đứng dậy, lạnh lùng nói muốn đến quan phủ hỏi xem tình hình, đứng dậy chạy lấy người.


 


Đầu Miên Đường bị hắn làm choáng váng, rơi xuống chăm bông mềm mại. Nàng ôm đầu, bất giác ngơ ngác —— mấy ngày gần đây tính tình phu quân hết sức khó hiểu, có vẻ như thường hay không nói gì mà hờn dỗi mình… Chẳng lẽ… Một tháng nam tử cũng có mấy ngày bất tiện? Do trong người không khỏe nên tức giận lung tung sao?


 


Khi Hoài Dương vương rời khỏi nhà phố Bắc, gió đêm thổi qua nhưng vẫn không thổi tan được buồn bực trong lòng.


 


Tiểu nương tử nói chuyện quái thật. Chẳng lẽ sau này nàng biết được chân tướng sẽ trở mặt, không để ý đến hắn?


 


Thôi Hành Chu cảm thấy nếu thật sự như thế, trái lại hắn cũng được rảnh rỗi, hắn cũng cũng lười ở lại quan tâm sống chết của nàng!


 


Lúc này phu xe đã đánh xe ngựa đến đón hắn. Hắn nhấc chân, không ngẩng đầu bước lên xe ngựa.


 


Mấy tên lưu manh đã bị ám vệ bắt đến quân doanh thẩm vấn, cho nên Thôi Hành Chu cũng quay về đại doanh mình.


 


Mấy tên lưu manh này không phải mấy tên hung hãn lần trước bắt cóc Liễu Miên Đường, đánh mấy roi da, que hàn còn chưa nóng đã khai hết.


 


Tuy bọn họ không biết tên họ Vân Nương nhưng người trả bạc cho bọn họ là tiểu tử đi sau nữ tử đội mũ ở quán trà.


 


Hôn thư lục soát được trên người tên béo được trình lên nguyên vẹn ở trước mặt Hoài Dương vương.


 


Hoài Dương vương mở hôn thư ra xem —— đây là một tờ hôn thư cũ ố vàng, có điều được giữ rất cẩn thận, có thể nhìn thấy chữ viết trên giấy rõ ràng, còn có con dấu của Đại Yến.


 


Hôn thư này là thật nhưng người tự xưng là Thôi Cửu thương hộ ở kinh thành lại là giả.


 


Hiện tại Thôi Hành Chu rất tò mò, tại sao Vân Nương giữ hôn thư của Liễu Miên Đường lâu như vậy, có vẻ cố tình tìm đến Liễu Miên Đường gây rối.


 


Nhàn rỗi nhàm chán, Thôi Hành Chu lại sai người mang ghi chép về người thân và bạn bè nàng kết giao khi điều tra chi tiết về Liễu Miên Đường.


 


Khi đó mặc dù có người trình lên cho hắn, thế nhưng hắn chỉ xem lướt đến ghi chép về phụ thân Liễu Miên Đường, những cái khác không xem kỹ lắm.


 


Lúc trước hắn không quá lo lắng, chỉ cần dùng nàng làm mồi câu thôi, là con cờ dùng xong thì vứt, làm gì cần Vương gia để bụng?


 


Hiện tại, hắn cố ý chọn ghi chép về thương nhân Thôi gia ngày trước Liễu Miên Đường phải gả cho xem trước. Trên ghi chép viết, lúc trước sau khi Miên Đường bị thổ phỉ cướp đi, Thôi gia ngại mất mặt, sợ bị bạn bè thân thích chê cười, tìm bà mối ngay trong đêm, tìm một nữ tử nhà thương nhân khác ở kinh thành, lên kiệu hoa thay Liễu Miên Đường, vội vàng bái đường thành thân với thương nhân Thôi Cửu.


 


Bây giờ lão Cửu Thôi gia kia đã một thê hai thiếp, khai chi tán diệp, sớm đã quên mất Liễu Miên Đường bị cướp đi ngày trước.


 


Thôi Hành Chu lạnh lùng ném ghi chép sang một bên, thật lòng cảm thấy Miên Đường không gả vào gia đình bạc bẽo như thế cũng tốt. Nếu Thôi Cửu kia người béo mặt mập giống với lưu manh giả mạo hôm nay, nhìn một cái mắt toàn là dầu mỡ.


 


Nghĩ thế, hắn tiện tay cầm ghi chép của ông ngoại Miên Đường lên xem.


 


Ghi chép đã lâu không mở phủ một lớp bụi, lúc Thôi Hành Chu phủi bụi, mày cau lại, đột nhiên mắt hắn nhìn chằm chằm vào một cái tên.


 


Ông ngoại Liễu Miên Đường từng là lão đại của tiêu cục Thần Uy có tiếng ở đại giang nam bắc* —— họ Lục, tên Võ!


 


*Khắp Trung Quốc.


 


Khoảnh khắc đó, trong đầu Thôi Hành Chu lóe sáng, nghĩ quan hệ giữa Lục Văn và Lục Võ là gì?


 


Hắn lật ghi chép về Lục gia thật nhanh, cẩn thận tìm đọc nhưng cũng không tìm được người tên Lục Văn.


 


 “Mạc Như!” Đột nhiên hắn cao giọng gọi.


 


Mạc Như chờ ở ngoài trướng, nghe thấy Vương gia gọi, vội vã chạy vào.


 


“Đi, sai người đi tìm hiểu gia phả Lục gia của tiêu cục Thần Uy, ngoài ra cũng sao chép lại ghi chép bạn bè thân thích của năm thế hệ Lục gia!”


 


Mạc Như không dám nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Thôi Hành Chu, nhanh chóng tuân lệnh đi ra ngoài.


 


Thôi Hành Chu nhìn chữ trong ghi chép, trong lòng mơ hồ có ý nghĩ —— Có lẽ Liễu Miên Đường giống như lời Thôi Cửu giả nói, lúc trước nàng là bỏ trốn cùng người quen lên Ngưỡng Sơn?


 


Lục Văn có liên quan đến nhà ngoại nàng không? Chẳng lẽ là kịch bản biểu huynh muội tình thâm ư?


 


Thoáng chốc, trong đầu Thôi Hành Chu quay cuồng vô số suy nghĩ, nghĩ đến việc có thể Miên Đường và biểu ca Lục Văn là thanh mai trúc mã, trong lòng khó chịu như nuốt phải ruồi bọ.


 


Đợi bắt được Vân Nương thẩm tra thì sẽ rõ ràng về Lục Văn. Trái lại hắn muốn hỏi rõ xem, lúc trước Liễu Miên Đường và Lục Văn ân ái đến cỡ nào!


 


Tối nay, hắn đã phái ám vệ bao vây khách điếm Vân Nương đến một con ruồi cũng không chạy thoát được, đợi đến khuya bất ngờ đánh vào, bắt lấy đám người đó.


 


Suy cho cùng thì hắn vẫn có thể khống chế được cảm xúc của mình, phát hiện mình thất thố, mặc nguyên y phục nằm trên giường, bình tĩnh đợi tin giăng lưới thành công của ám vệ.


 


Sau khi tâm tình bình tĩnh lại, Thôi Hành Chu cảm thấy mình vô vị khi lo lắng cho Liễu nương tử.


 


Nghĩ đến cái tên Lục Văn quá tầm thường, khắp thiên hạ thiếu gì người tên đó. Hẳn là tên giả thuận miệng đặt mà thôi.


 


Thấy khí chất của Tử Du, có lẽ không phải là nhân vật giang hồ, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều được dạy dỗ đàng hoàng. Điểm này rất khác với Liễu nương tử cố tình làm ra vẻ lễ tiết.


 


Hơn nữa quan trọng nhất chính là, tên Tử Du ấy không bảo vệ Liễu Miên Đường cho tốt, để cho tình yêu mới Miên Đường của hắn bị khinh nhục thành như vậy, tình nghĩa dù có tốt đẹp đến đâu cũng thành hoa cúc héo.


 


Cứ như vậy, hiến khi Hoài Dương vương nghĩ mãi về chuyện nhàm chán, mãi cho đến đêm, ám vệ đứng đầu mặt mày nghiêm trọng tới báo: “Vương gia, Vân Nương đã đào thoát, mạt tướng vô năng, thỉnh trách phạt!”


 


Thôi Hành Chu híp mắt, hỏi: “Nàng ta chạy như thế nào?”


 


“Mạt tướng và thủ hạ đã trói Vân Nương cho vào bao tải mang lên xe ngựa, thế nhưng khi rời khỏi khách điếm thì gặp thuộc hạ của Tuy vương là Công Tôn Diệp tướng quân. Gã dẫn người vây quanh bọn mạt tướng, nói Tôn tiểu thư chính là nghĩa nữ của Tuy vương. Nếu không thả người, lập tức cho bắn tên…”


 


Sau khi ám vệ hổ thẹn nói xong, Thôi Hành Chu trầm mặc. Hắn không ngờ Tuy vương Lưu Bái ở Huệ Châu thế mà còn nhúng tay đến tận Thanh Châu.


 


Thuộc hạ nọ cho rằng Thôi Hành Chu sẽ nổi giận lôi đình, nhưng Thôi Hành Chu chỉ đứng dậy đi qua đi lại, sau đó sai người ghi chép về quan lại Thanh Châu mấy ngày trước đó đến.


 


Trên đó viết rõ ràng “Năm Vĩnh Hòa thứ sáu, Thạch Nghĩa Khoan từng làm Đô hộ* cho Tuy vương, sau chuyển đến Thanh Châu làm thống lĩnh.”


 


*Một chức quan thời xưa.


 


Thôi Hành Chu tưởng lần này tóm được Vân Nương tới thẩm tra, không ngờ lại câu được con cá lớn Tuy vương!


 


Nghĩ vậy, Thôi Hành Chu khoát tay, cũng không có trách thuộc hạ.


 


Dù sao thì Tuy vương Lưu Bái chính là đệ đệ ruột được tiên hoàng hết mực yêu thương, vốn tính tình vô cùng ngang tàng, khi tiên đế còn sống, đều dung túng gã ba phần.


 


Đáng tiếc tiên đế qua đời, bè đảng Hi phi cầm quyền, hoàng thân như Tuy vương ngày xưa được vinh quang đến bậc đó cũng trở rớt đài.


 


Trên triều đình, chèn ép vương gia khác họ cũng không thiếu phần con cháu hoàng họ Đại Yến.


 


Hoài Dương vương hắn cũng bị triều đình chặt đứt cánh chim, cắt giảm quân đội, mà ngày tháng Tuy vương bị cắt đuôi cũng không còn xa.


 


Hiện tại xem ra, Thạch Nghĩa Khoan đã nghị hòa với phản tặc Ngưỡng Sơn, ngoại trừ hùa theo triều đình, mở rộng thế lực của mình, còn đóng vai trò lớn ở sau lưng Tuy vương!



 

Bình Luận (0)
Comment