Kiều Tàng

Chương 40

Thôi Hành Chu rất may mắn, nếu không phải hắn bắt giữ Vân Nương, câu được đuôi cá lớn Tuy vương, có lẽ hắn phải mất một thời gian đi đường vòng.


 


Từ khi phát hiện rất nhiều quan viên Thanh Châu có liên hệ chặt chẽ với Tuy vương, hắn phái người đi điều tra, vô tình được manh mối, thế mà điều tra ra hậu nhân ngự y hồi hương nhiều năm.


 


Y thuật của ngự y vô cùng cao siêu, bởi vì xuất thân từ giang hồ nên ông tinh thông nhiều thứ khác với ngự y tuân theo phép tắc. Nghe nói năm đó ông ta là thái y Tuy vương dùng ở kinh thành.

 


Nhưng nhiều năm trước, sau khi vị thái y này đến phủ Tuy vương chẩn bệnh tại gia thì mắc bệnh cấp tính, chết ở phủ Tuy vương.


 


Lúc thi thể ông được đưa về, người nhà chuẩn bị khâm liệm, phát hiện dưới bàn chân ông có dấu mực… Lúc ấy chữ viết vẫn còn rõ, trưởng tử am hiểu y thuật của phụ thân, vừa nhìn thấy biết ngay đây là phương thuốc giải độc cho rượu độc.


 


Trưởng tử khâm liệm thi thể thái y lập tức hiểu ra, tại sao thái y đang khỏe mạnh lại chết đột ngột. Chắc chắn là đã cứu người không thể để người khác biết, bị Tuy vương diệt khẩu.


 


Có thể thấy khi phụ thân chết hẳn là trong lúc ngủ mơ, không có mang giày vớ, giằng co với người ta, trong lúc vô ý dẫm lên phương thuốc rơi dưới đất nên chân mới bị in chữ lên.


 


Có lẽ hung thủ mặc quần áo cho phụ thân không chú ý dưới chân ông có chữ, chỉ cho khiêng ông lên cáng, đắp vải bố trắng rồi đưa trở về phủ.


 


Sau khi hiểu rõ ràng mọi chuyện, trưởng tử sợ tới mức lấy cớ đưa phụ thân về nguồn cội, về quê nhập vào phần mộ tổ tiên, cả nhà thu dọn hành lý, hai người con còn lại từ chức thái y, tất cả cuốn gói về quê.


 


Hiện giờ con trai lớn tuổi tác đã cao, năm đó lão Hoài Dương vương có ơn với y, cho nên Thôi Hành Chu đích thân lên đường, một đường phong trần mệt mỏi đến hỏi, y mới nói ra ẩn tình.



Thậm chí người lúc ấy lão thái y cứu là ai, Thôi Hành Chu cũng đã rõ.


 


Rượu độc đó không phải ai cũng uống được, dựa vào ngày thái y chết đúng là ngày thái tử bị giết hại, con nối dõi đều bị ban chết.


 


Hơn nữa trước đó không lâu, hắn đến thăm ân sư, ân sư từng nói, có lẽ hai đích tử của thái tử vẫn chưa chết. Nếu hai đứa trẻ nhỏ tuổi trúng độc mà vẫn còn sống, chắc chắn là có sự giúp đỡ của Tuy vương trong đó.


 


Tính lại tuổi thì, tuổi của một đích tử trong đó… Tương đương với tuổi của Tử Du công tử kia. Nghĩ vậy, đột nhiên Thôi Hành Chu hiểu ra, nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Tử Du nọ, quả thật cảm thấy rất quen.


 


Giờ nghĩ kỹ lại thì, Tử Du nọ dáng dấp tuấn tú, thật sự rất giống với thái tử phi hắn nhìn thấy ở trong yến hội!


 


Có lẽ thế, nghe nói năm đó thái tử chết, bên trong phủ mất một số của cải lớn, hẳn là bị ấu tử* biến mất mang đi.


 


*Ấu tử: con thơ.


 


Nhớ lại ngày ấy Ngưỡng Sơn có người tố cáo Liễu nương cuỗm mất số của cải lớn… Thôi Hành Chu lập tức hiểu thông các vấn đề then chốt bị tắc trước đó.


 


Thủ lĩnh sơn tặc Ngưỡng Sơn mà hắn đấu bao lâu nay thế mà lại là hoàng tôn Lưu Dục biến mất năm đó!


 


Khi Thôi Hành Chu mang tâm sự nặng nề về đến nhà phố Bắc, Miên Đường đang ở trong sân cùng Lý ma ma chỉ huy hai tiểu nha đầu tháo chăn.


 


Mấy ngày nữa là trời trở lạnh, chăn cần thêm bông mới để làm ấm.


 


Cho nên sau khi Miên Đường quay về từ cửa tiệm, mua hai túi bông, chuẩn bị thêm bông vào chăn cho chủ tớ trong nhà.


 


Vẩy nước quét sân sạch sẽ xong, trải mấy tờ giấy thấm ra, Lý ma ma sai tiểu nha hoàn trải chăn rồi tháo chăn ra.


 


Thấy tướng công đã về, Miên Đường để Lý ma ma và hai tiểu nha hoàn bận rộn tiếp, còn nàng thì đi đón phu quân.


 


Thôi Hành Chu hỏi hôm nay của nàng thế nào, Miên Đường kể lại chuyện hôm nay gặp phải nhà sư háo sắc.


 


“Vị nghĩa sĩ nọ nói không sai, hiện tại trấn Linh Tuyền thường xuyên có người nơi khác đến, vàng thau lẫn lộn, ở cửa tiệm để chưởng quầy làm chủ là được, nàng không cần phải xuất đầu lộ diện.”


 


Mặc dù lời hôm nay thuộc hạ nói với Miên Đường đều do Thôi Hành Chu phân phó. Nhưng ở trước mặt Miên Đường, hắn vẫn nghiêm túc nói lại lần nữa.


 


Hắn cũng không cần ngày nào cũng đi ngang qua cửa tiệm, ngăn cản tai họa cho Miên Đường, trông chừng bình yên phố Bắc, giảm bớt chuyện ngoài ý muốn.


 


Miên Đường cũng cảm thấy lời phu quân nói có lý, tin tưởng gật đầu nghe theo.


 


“Hôm nay gã nắm chỗ nào của nàng?” Thôi Cửu vừa uống trà, vừa ôn hòa hỏi.


 


Miên Đường thành thật giơ tay trái lên. Sau đó nàng thấy phu quân chậm rãi đặt chén trà xuống, dắt tay nàng đi ra sau bình phong đến chỗ chậu nước, dùng khăn ướt lau cổ tay cho nàng.


 


Liễu Miên Đường cảm thấy nước trong chậu nước hơi chua, cười khúc khích nói: “Nếu ta bị người ta không cẩn thận chạm cả người, hẳn tướng công sẽ cho ta vào thùng nước, ngâm mấy ngày?”


 


Sau khi nói xong, Liễu Miên Đường cảm thấy hối hận, nàng không nhớ được điều quan trọng phải cẩn trọng trong lời nói mà nữ phu lúc trước dạy cho nàng. Cái gì mà chạm vào cả người? Sao có thể lấy danh tiết của nữ tử ra nói đùa với phu quân?


 


Có điều Thôi Hành Chu cũng không trách nàng lỡ lời, mà cúi đầu, môi mỏng cong lên nói: “Không sao… Đến lúc đó, tự nhiên có cách ‘tẩy’ nàng sạch sẽ…”


 


Không biết tại sao, Miên Đường cảm thấy nụ cười hắn sao sao ấy, ánh mắt còn lạnh lùng không tả được. Nàng không thích hắn nhìn nàng như vậy, Miên Đường vươn tay lau bọt nước trên khuôn mặt tuấn tú của phu quân.


 


Đáy mắt rét lạnh của Thôi Hành Chu trở lại bình thường, bắt lấy bàn tay mềm mại nghịch ngợm của nàng, kéo nàng vào trong lòng, dùng chóp mũi bám bọt nước cọ vào mặt nàng. Khiến cho gò má Miên Đường đỏ ửng, liên tục cười khanh khách.


 


Lý ma ma bưng hai chung cẩu kỷ táo đỏ vào, nhìn thấy màn đùa giỡn vui vẻ của Vương gia và Liễu nương tử.


 


Cổ tay của lão ma ma run lên, thiếu chút nữa đổ nước cẩu kỷ táo đỏ lên mũi giày.


 


Thôi Hành Chu thấy Lý ma ma vào, hắn ngừng cười, kéo Miên Đường ngồi vào bàn dùng chè.


 


Lúc Lý ma ma bưng khay muốn đi ra ngoài, hắn hờ hững phân phó một câu: “Sau này ta về, không cho gọi thì đừng vào…”


 


Ở trong lòng Lý ma ma, trạch viện ở phố Bắc này không phải là nội viện vương phủ.


 


Quy củ, bọn bà hiểu!


 


Nhưng chỉ khi vào nội viện vương phủ, gặp nam chủ tử và thê thiếp thân mật, nô tỳ các bà mới cố tình tránh đi, không quấy rầy.


 


Còn nhà ở phố Bắc này, chỉ là nhà tù trá hình mà thôi, không ngờ thế mà cũng áp dụng quy củ trong nội viện vương phủ…


 


Sau khi Lý ma ma lui ra ngoài, khuôn mặt già nua mang vẻ mặt không nói nên lời. Vương gia đây là có ý gì? Chẳng lẽ lợi dụng Liễu nương tử xong còn muốn thu nhận nàng thật?


 


Nghĩ đến Liêm tiểu thư trong vương phủ, Lý ma ma lắc lắc đầu. Bà đã chứng kiến thiếp thất thế hệ trước đấu đá nhau quá nhiều rồi, mệt cả lòng.


 


Dù Liêm tiểu thư có thể chấp nhận Liễu nương tử thì e là Liêm phu nhân chanh chua cũng không chấp nhận đâu, chắc chắn là xúi giục vương phi tương lai gây khó dễ cho Liễu nương tử.


 


Đến lúc đó, Liễu nương tử bị mất danh tiết, lại không thể dựa dẫm vào nhà chồng giúp đỡ, nương tử phải sống thế nào đây!


 


Nên biết rằng sủng ái của nam tử trong vương phủ không phải cả đời!


 


Lúc này Lý ma ma vô cùng lo lắng cho tương lai của Liễu nương tử, tương lai nàng chẳng có lấy một tia sáng.


 


Trong phòng vẫn còn vang lên tiếng cười vui vẻ vô tư như trước, lát sau im bặt, không biết hai người quậy cái gì…


 


Đúng như Thôi Hành Chu dự đoán, người Tuy vương đi gặp đúng là chất tôn của gã, Lưu Dục.


 


Ở dưới chân Ngưỡng Sơn có một con thuyền, Lưu Dục bước lên du thuyền trong hồ.


 


Sáng sớm Lưu Bái đã hâm rượu ngon nguyên chất, đợi con côi của thái tử đến.


 


Mặc dù gã có bối phận gia gia nhưng luận về tuổi thì giống tiểu thúc của Lưu Dục hơn.


 


Lưu Dục bỏ hoàng họ nhiều năm, bỗng nhiên gặp trưởng bối trong hoàng thất, nhất thời không biết nên gọi gì.


 


May mà Lưu Bái rất bình dị gần gũi, dường như nhìn ra chỗ khó xử của Tử Du, chỉ cười nói: “Nếu bây giờ ngươi vẫn chưa nhận tổ quy tông thì không cần câu nệ xưng hô thế tục, gọi phong hào của bổn vương là được.”


 


Tử Du chắp tay nói: “Như vậy Tử Du đành càn rỡ vô lễ, gọi ngài là Tuy vương.”


 


Nói xong, Lưu Bái không để bụng mà khoát khoát tay, bảo Lưu Dục ngồi xuống, rót cho y một ly rượu nóng, vô cùng rẫu rĩ nói: “Lần cuối gặp ngươi, ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, chớp mắt một cái đã lớn thế này, thái tử dưới suối vàng có biết hẳn rất vui mừng, không uổng công năm đó ta cứu ngươi…”


 


Nhắc đến đây, vành mắt Tử Du hơi ửng hồng, có điều mấy năm qua y trải qua không ít bi thương đau khổ, không muốn rơi lệ trước mặt người khác. Chỉ cảm tạ ơn cứu giúp của Tuy vương năm đó.


 


Năm đó y bị trúng độc, tuy rằng được thân tín dùng trẻ con ăn xin trên đường có tướng mạo tương tự đến thế thân cho y và đệ đệ, cứu bọn họ ra khỏi Đông Cung, có điều độc tính của rượu độc quá mạnh. Nếu không có lương y thì phải đi đời nhà ma rồi.


 


May mắn Tôn tướng quân và Tuy vương có chút quan hệ riêng, lúc ấy Tuy vương vẫn còn là thiếu niên, khá là bạo gan, tìm ngự y tìm cách cứu y.


 


Ân tình đó, Tử Du cảm nhớ trong lòng, cho nên lúc trước khi Miên Đường nói Tuy vương có tâm tư bất lương, y còn không nhẹ không nặng khiển trách Miên Đường một phen…


 


Tuy Vương tới đây cũng không phải nối lại tình thân, cho nên nói ngắn gọn, hỏi thẳng tính toán kế tiếp của y.


 


Tất nhiên Tử Du nhắc đến mối liên hôn với Thạch thống lĩnh. Lưu Bái cảm thấy đây là lương duyên, bùi ngùi nói Tử Du cũng nên kết hôn sinh con. Tương lai, dù đại sự có thành hay không, hương khói của Thái Tử tuyệt đối không thể đoạn.


 


Đợi đến ngày y và Thạch tiểu thư thành hôn, phủ Tuy vương gã cũng sẽ tặng lễ chúc mừng.


 


Kế tiếp, Tuy vương phân tích tình hình hiện giờ trong triều, hiện tại Ngô gia nhà mẹ đẻ của Hi phi làm mưa làm gió, họ ngoại nắm giữ triều chính, không được lòng người. Hiện giờ các cựu thần còn lại vẫn còn nhớ rõ hiền đức của tiên Thái Tử.


 


Tâm phúc trong triều của gã đã lót đường cho Lưu Dục, chỉ đợi sau khi chiêu hàng, y vào kinh nhậm chức quan, đến lúc đó lại tìm thời cơ bày mưu cử binh đổi triều, diệt trừ bè đảng gian phi.


 


Lưu Dục im lặng lắng nghe hoàng gia gia vẽ ra cái bánh nướng lớn, thản nhiên nói: “Mưu đồ nghiệp lớn vẫn còn xa, nếu tại hạ có thể chính tay đâm thù địch, báo thù rửa hận cho phụ vương và ấu đệ thì tâm nguyện đã trọn, về phần tài lược trị quốc, mỗ tự biết mình hèn mọn, thật sự không nhận nổi trọng dụng, cần Tuy vương bình định, cứu lại non sông Đại Yến…”


 


Lúc Lưu Dục từ biệt Tuy vương, rời khỏi thuyền, có lẽ là do bị hàn khí xâm nhập vào người, liên tục ho khan, dáng vẻ yếu đuối mong manh.


 


Khi y lên xe ngựa, Tần tiên sinh nhỏ giọng nói: “Mặc dù Tuy vương có quan hệ huyết thống với công tử nhưng công tử không thể không đề phòng!”


 


Lưu Dục gật đầu, sau vụ án tham ô trên núi, y rõ không ít chuyện.


 


Y quá coi trọng tình cũ, luôn cảm nhớ ơn cứu giúp Đông Cung lúc trước, không muốn suy nghĩ xấu về những thuộc hạ này.


 


Nhưng trên thực tế, lòng người biến hóa khôn lường, thuộc hạ của y, thật ra ai ai cũng có suy tính của riêng mình.


 


Miên Đường trốn đi, khiến cho Lưu Dục nhìn rõ không ít thế sự.


 


Tuy vương này là người như thế nào, lúc trước Miên Đường đã từng phân tích cho y, hơn nữa còn cật lực phản đối Tôn tướng quân và Tuy vương liên thủ.


 


Suy nghĩ của Miên Đường thật sự quá mức bảo thủ, làm sao có thể báo huyết hải thâm thù được?


 


Thật ra y cũng biết, mặc dù Miên Đường thông minh nhưng lại không có dã tâm, nếu không phải vì y, có lẽ lúc trước nàng sẽ không ở Ngưỡng Sơn.


 


Bây giờ Miên Đường rời đi, Lưu Dục không có nàng thuyết phục, sau khi cân nhắc lợi hại, quyết định mạo hiểm thử một lần.


 


Y quá nóng lòng thành công. Nửa đời trước trên lưng y mang quá nhiều khổ cực vốn không nên chịu, hiện tại chỉ đành đập nồi dìm thuyền, mới có thể thắng được, đòi lại mọi thứ thuộc về y ―― bao gồm cả Miên Đường.


 


Nghĩ vậy, y nắm chặt nắm tay, con đường phía trước là bụi gai, phía sau là biển lửa mênh mông, y không còn đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước…


 


Còn sau khi Tuy vương nhìn thấy chất tôn ốm yếu rời đi, nghiền ngẫm cười.


 


Cơ thể suy nhược như vậy, e là không chịu nổi nhiều phúc vận.


 


Mẫu hậu Tuy vương chính là Cung gia thế gia của Đại Yến, mẫu thân gã có tôn vị là thái hoàng thái hậu, tôn quý và tự hào biết bao, yêu phi cũng chỉ là con dâu của bà mà thôi. Há để mặc nhà ngoại Ngô gia của yêu phi vô pháp vô thiên đến thế?


 


Cung gia muốn lật đổ Ngô gia thì nên đặt hết kỳ vọng lớn lao lên người Lưu Bái gã.


 


Đúng như lời mẫu hậu nói, bây giờ thời cơ chưa đến, để cho Ngô gia kiêu ngạo thêm một thời gian, đợi đến khi người người oán trách, đó là lúc Lưu Bái gã quay về kinh thành.


 


Lúc này, gã cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ đông một thời gian. Lưu Dục cũng tốt, Hoài Dương vương kia cũng thế, đều thuận lợi cho việc lật đổ Ngô gia, gã không vội…


 


Có điều thời gian rảnh rỗi này, phải tìm việc giết thời gian, không biết tại sao, khuôn mặt có đôi má hồng hồng hiện lên trước mắt Lưu Bái.


 


Nữ thủ lĩnh thổ phỉ bị mất trí nhớ, võ công cũng hoàn toàn biến mất… Cố tình có khuôn mặt nhìn thấy là thương.


 


Vật lạ ngay trước mắt, khiến cho Lưu Bái nổi lòng hứng thú.


 


Cho nên khi trở về, Lưu Bái cố tình đi ngang qua trấn Linh Tuyền, muốn gặp lại tiểu nương tử này.


 


Nhưng người ngồi trên quầy sứ phường lại là một ông lão râu ria xồm xoàm, hỏi ra mới biết, bệnh cũ của nương tử tái phát, chủ nhân thương nương tử, không cho nàng đến cửa tiệm.


 


Lưu Bái nghe xong nhướng mày, hoàn toàn không để tâm. Dẫu sao cũng chỉ là bông hoa được thương nhân vớt dưới sông lên, hắn đúng là gặp may.


 


Có điều Lưu Bái là hoàng tử cao quý, tất nhiên không thể làm ra hành động cưỡng đoạt dân nữ, há chẳng phải thành lưu manh vô lại trong miệng người khác?


 


Gã quay đầu lại dặn dò quản sự của mình, lấy cớ đặt đồ sứ, nghĩ cách mang thương nhân kia tới Huệ Châu, áp cho một tội danh bắt vào đại lao.


 


Để xem Liễu nương tử có đến cứu được trượng phu trên danh nghĩa của mình không! Đến lúc đó, nếu nàng đến phủ Tuy vương cầu xin, gã có thể mở cửa nhỏ hậu viện cho Liễu nương tử vào, cẩn thận thương lượng…


 


Về phần Liễu Miên Đường, nàng không biết có người âm thầm tính kể lên người mình. Nàng đang tham dự trà yến ở phủ Hạ gia, thuận tiện chia các loại vải dệt Đại gia Hạ gia mang từ kinh thành về.


 


Trấn Linh Tuyền không thể so với kinh thành, tuy có hơn các thôn trấn hẻo lánh nhiều nhưng không có nhiều vật hiếm lạ, phải mang từ kinh thành về.


 


Đại gia Hạ gia đưa hàng đến cửa tiệm ở kinh thành, không để thuyền trống, lúc về mang các loại vải dệt quý, hương liệu và son phấn từ kinh thành về chia cho nữ quyến các phòng trong nhà, tất nhiên còn phải chuẩn bị cho nhóm gia quyến nhà quan làm ăn cùng.


 


Tuy nhiên, nhóm nữ bằng hữu có tình cảm thân thiết với Hạ tam tiểu thư cũng có chút đãi ngộ, được chia ít son phấn dư của Tam tiểu thư.


 


Trong nhóm bạn tình thâm, Hạ Trân cảm nhớ ân tình giải vây lần trước, có chút thiên vị Liễu nương tử, vì thế muốn đưa cho Liễu Miên Đường chiếc khăn ba màu nàng ta lấy được trước.


 


Chất vải dệt chiếc khăn đó vô cùng nổi bật, có mấy vị phu nhân sớm đã nhìn trúng. Thấy Hạ Trân cho Liễu Miên Đường trước, không khỏi cảm thấy tình nghĩa của mình và Hạ Trân suy giảm, buồn vì bị phụ lòng.


 


“Tam tiểu thư, ngươi quá bất công rồi, ngươi không hỏi gì đã đưa cho Thôi phu nhân khăn lụa đổi màu này, không sợ bọn ta đòi, nếu không đưa lập tức chặn cửa không về ư?” Một vị phu nhân mặt dày trong đó mỉm cười hỏi thẳng.


 


Hạ Trân có chút hối hận khi không âm thầm đưa cho Liễu Miên Đường, vội xoay chuyển tình hình, nói: “Trước đây Liễu nương tử đã nhờ ta tìm chiếc khăn này, không phải ta bỏ mặc các ngươi, thật sự là này vải dệt này khá hiếm, bá phụ ta không mua được nhiều…”


 


“Thôi đi, lúc bá phụ ngươi đến kinh thành, Thôi phu nhân mới đến trấn, làm gì quen tiểu thư ngươi mà đặt khăn? Chi bằng ngươi nói, cảm thấy màu da bọn ta màu không hợp với chiếc khăn xinh đẹp này!”


 


Phu nhân kia nhanh mồm dẻo miệng, ỷ quen biết với Hạ Trân, nói chuyện không kiêng kỵ, quyết ý muốn Hạ Trân chia chiếc khăn ấy cho mình.


 


Hạ Trân không ngờ Triệu phu nhân không chừa mặt mũi cho mình đến thế, nhất thời nghẹn họng, nghĩ lại lúc trước ở chỗ núi giả, khi bàn tán về chuyện thị phi của nàng ta, cũng có cái lưỡi dài của Triệu phu nhân này, trong lòng Hạ Trân không khỏi cảm thấy xấu hổ buồn bực.


 


Khi Hạ Trân chia đồ, căn bản Miên Đường không đến trước nhìn, chỉ nửa nằm trên trường kỷ hơ bếp lò.


 


Vào đông, trấn Linh Tuyền bước vào tháng ngày rét lạnh, tay chân Miên Đường có thương tích, không chịu lạnh được. Cho nên nàng giống như chú mèo con, thích chui vào chỗ ấm.


 


Thấy mọi người nhắc tới mình, lúc này mới ngẩng đầu ôm lò sưởi tay đi tới. Không phải nàng nói, những phụ nhân này cũng không phải nội quyến của thợ thủ công phố Bắc, quá không có mắt nhìn, chỉ một cái khăn mà đáng để tranh giành vậy sao?


 


Vì không để Hạ Trân khó xử, nàng rộng lượng nói: “Cảm ơn ý tốt của Hạ tiểu thư, nếu Triệu phu nhân muốn cho nàng là được. Nhà ta có nguyên liệu gần giống, không cần nghĩ cho ta.”


 


Triệu phu nhân quá hăng, nghe Miên Đường nói, lại bắt đầu cười nói: “Thôi phu nhân, tại sao ngươi nói năng lỗ mãng quá vậy? Vải tam sắc này mới có năm nay, dùng tơ tằm Nam Dương nhuộm nhựa hoa kim đường thành, dán vào da thịt có thể tỏa ra hương hoa đào. Ở kinh thành, một cây có giá trên trời. Thế mà ngươi nói nhà ngươi có? Không phải là bị gian thương bất lương lừa chứ?”


 


Miên Đường nghe mà sửng sốt, xoay người bảo Phương Hiết lấy áo khoác lông chồn nàng cuộn lại để bên cạnh đến. Bộ lông chồn này mới được phu quân mang về, nàng chọn một cây vải phu quân mua cho nàng làm vải lót bên trong áo khoác, phần còn lại làm mấy thứ như yếm và đồ lót.


 


Nếu nàng nhớ không nhầm, chất liệu vải dệt này không khác chiếc khăn kia lắm!


 


Khi Phương Hiết giũ áo áo khoác ra, phu nhân tiểu thư cả phòng đều im bặt.


 


Cái gì gọi là khoe giàu? Không phải là đầu đầy vàng bạc, mà là rửa nồi kẹo mạch nha, bó nến dùng như rơm rạ.


 


Với giống như Liễu nương tử vậy, mang vải dệt trị giá nghìn vàng tùy tiện làm vải lót áo khoác da.


 


Tuy trước đây Hạ Trân cũng đoán được rằng Thôi gia có chút bối cảnh, thế nhưng không ngờ Liễu nương tử còn xa hoa lãng phí hơn Liêm tiểu thư - Vương phi tương lai, không khỏi sững sờ nói: “Vẫn là Thôi phu nhân tài giỏi…”


 


Triệu phu nhân tranh khăn cũng ngượng, cảm thấy mình mất mặt quá.


 


Còn Liễu Miên Đường thì hậu tri hậu giác biết mình phá hư vải quý, lòng như lửa đốt, không còn tâm trạng nghe các phu nhân khen tặng.


 


Khi quay về phố Bắc, Miên Đường chờ đến đêm khi phu quân về, lập tức sám hối tội nghiệp ngút trời của mình với phu quân.


 


Thật ra Thôi Hành Chu không quá để ý mấy thứ đó, hiện giờ đồ trong nhà ở phố Bắc đều do Cao quản sự đưa đến.


 


Hắn thương Miên Đường chịu khổ nhiều, chỉ phân phó quản sự mang đồ tốt đến, cũng biết chỗ tốt của vải đổi màu này.


 


Trước nhất Miên Đường hỏi phu quân mua vải dệt này tốn bao nhiêu tiền. Thôi Hành Chu không chớp mắt nói: “Bạn tương giao tâm đầu ý hợp tặng, không biết giá bao nhiêu.”


 


Miên Đường hít một ngụm khí lạnh, vừa chải tóc cho phu quân vừa hỏi: “Bạn tương giao gì mà tặng chàng vải dệt trị giá trăm lượng?”


 


Thôi Hành Chu mặt không đổi sắc nói: “Cũng không tính là tặng, hắn chơi cờ thua, ta muốn lấy vải dệt này làm tiền đặt cược…”


 


Miên Đường biết bạn phu quân kết giao đều là kiểu phú hào ăn xài hoang phí như Triệu thần y dám bỏ ra trăm lượng bạc mua tranh, cho nên không nghi ngờ lời Thôi Hành Chu nói.


 


Cho nên biết phu quân không tiêu bạc bậy, thời gian còn lại, nàng có thể toàn tâm toàn ý sám hối cho việc mình đã phá hỏng đồ.


 


Thôi Hành Chu không muốn nhìn thấy dáng ve mặt mày sầu khổ của nàng, nói: “Vải thôi mà, dùng ở đâu mà không phải là dùng?”


 


Miên Đường nhìn thoáng qua bô dáng trích tiên, thân áo bào trắng, tóc dài dày đen nhánh rối tung của phu quân, lại lần nữa than thở phu quân không dính khói lửa phàm tục, sau đó u oán nói: “Triệu phu nhân nói, vải dệt này để sát da sẽ tỏa ra mùi thơm, từ từ đổi màu, rất hiếm, dùng làm xiêm y mới đúng. Nhưng ta lại dùng nó làm đồ lót và yếm…”


 


Nghe thế, tinh thần Thôi Cửu tỉnh táo hẳn lên: “Yếm? Không thấy nàng mặc…”


 


Mặt Miên Đường đỏ lên, nàng mới may yếm, còn chưa kịp mặc! Tất nhiên phu quân không thấy.


 


Hơn nữa mặc dù nàng và phu quân chung chăn chung gối, thế nhưng toàn là mặc áo lót, che kín mít đi ngủ…


 


Vải có giá trị trăm vàng, há có thể chôn vùi như thế? Phải có người thưởng thức mới đúng.


 


Đêm đó, sau khi Miên Đường súc miệng tắm rửa, tránh ở sau bình phong thay áo lót mới.


 


Thôi Cửu vẫn như mọi ngày, đọc sách đến khuya, đến khi Miên Đường ngủ say trên giường. Lúc hắn vén rèm che lên, hương đào ngọt ngào hòa với hương hoa và mùi cơ thể xộc vào mũi hắn.


 


Còn tiểu nương tử thì mắt vẫn sáng ngời, không hề buồn ngủ lấy một chút.


 


Chỉ nghe trong rèm gấm truyền đến giọng nói thẹn thùng của Miên Đường: “Tướng công, chàng thấy vải này có đẹp không?”


 


Hôm đó, Miên Đường không lấy được đáp án từ miệng phu quân.


 


Chỉ thấy phu quân nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên nắm chặt cổ tay của nàng, kéo nàng lại gần… Người Miên Đường còn chưa ổn định lại bị hắn buông ra, đẩy ngã ở trên giường, sau đó ra khỏi phòng.


 


Hơn nửa đêm, tướng công muốn đi đâu?


 


Miên Đường vội vàng hỏi: “Tướng công, bên ngoài trời rất lạnh, chàng không mặc áo ngoài, chàng muốn làm gì vậy?”


 


“Mới nhớ ra hôm nay chưa luyện quyền, ta muốn luyện một bộ quyền…” Chốc sau bên ngoài viện vang lên tiếng đánh quyền mạnh mẽ oai phong.


 


Lúc này Miên Đường mới yên tâm nằm lại trong ổ chăn, thoải mái mà đỡ ngực, trong lòng nghĩ lát nữa phu quân trở về, trên người hẳn rất lạnh, nàng phải đắp chăn thật ấm mới được…


 


Lý ma ma nghe thấy nhà chính có tiếng động, ló đầu ra nhìn xung quanh, thấy Vương gia hơn nửa đêm đột nhiên đi luyện quyền, thỉnh thoảng còn múc nước lạnh trong lu uống, đúng là tuổi trẻ hừng hực!



 

Bình Luận (0)
Comment