Miên Đường đi càng dứt khoát, lòng thái phi càng rối loạn.
Nói thật thì lần này bà chỉ đề nghị thử mà thôi. Tính tình Miên Đường yếu đuối như vậy, dù có không vui, nói ra thái phi cũng có thể nói lại nàng. Qua vài lần đấu lời qua tiếng lại thế nào cũng có thương có lượng.
Dẫu sao thì Miên Đường xuất thân thương nhân thấp kém, chuyện làm ngoại thất của Thôi Hành Chu cũng là sự thật. Nếu nàng tự biết thân biết phận thì học mấy hí khúc thường thấy làm hiền thê, chủ động lui làm quý thiếp, vậy thì không thể tốt hơn.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Đến lúc đó vương phủ có chính thê là Liêm Bình Lan xuất thân trong sạch, còn có nữ tử con trai thích thật sự làm thiếp hầu hạ, hiển nhiên trên dưới hoà hợp êm ấm.
Thái phi bị Liêm Sở thị giả vờ đáng thương kể khổ, cộng thêm mấy lần nghe bóng nghe gió, bị lời bóng gió làm lung lay nên mới nghĩ cách điều hòa hai bên.
Có điều thái phi trăm triệu không ngờ rằng, đột nhiên Miên Đường mở miệng làm khó dễ, ra vẻ một tấc cũng không nhường, thế mà bỏ gánh chạy lấy người.
Nếu con trai quay về phát hiện mình chọc giận người đi mất rồi… Sở thái phi biết chắc chắn con trai sẽ tức giận.
Nhất thời, bà hối hận hôm nay nói thẳng quá, lại giận Liễu Miên Đường không cho mình bậc thang xuống. Thái phi chỉ đành phân phó nha hoàn bà tử trong phòng ngậm chặt miệng, không ai được nói ra ngoài chuyện Liễu Miên Đường rời phủ.
Đợi qua một thời gian, thái phi cân nhắc tìm cơ hội cho Liễu Miên Đường bậc thang xuống bảo nàng trở về là được.
Bởi vì lúc trước Liễu Miên Đường không rời phủ bằng cửa lớn mà đi bằng cửa hông cho nên người biết chuyện này trong vương phủ không nhiều lắm.
- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---
Mặc dù thái phi tính toán trong lòng như vậy nhưng không ngờ mọi chuyện biến hóa khôn lường, khiến bà không còn tâm trạng đi tìm Liễu Miên Đường về.
Ba ngày sau khi Liễu Miên Đường rời khỏi phủ, tất cả thư nhà vương phủ gửi cho vương gia đều nửa đường bị gửi về. Nghe nói đường núi đã bị chặn, thư từ không thể truyền đi được.
Nghe nói không biết tại sao những nghĩa quân đó được tiếp viện, khí thế hừng hực.
Năm ngày sau khi Miên Đường rời khỏi phủ, tin tức từ Đông Châu truyền đến ngày càng nhiều, cuối cùng thế mà có người điên đồn rằng Hoài Dương vương trúng mai phục của Lỗ vương, bị nhốt trên đảo nhỏ, viện binh cũng bị nghĩa quân chặn lại, nhất thời không kịp tiếp viện, tạm thời nhân tâm trên địa phương đều hoảng sợ, tất cả đang đồn nghĩa quân Đông Châu đã sắp vào thành.
Thái phi không chịu nổi, sốt ruột đến mức cứ vậy mà ngã bệnh.
Bên này Miên Đường cũng nhận được tin, lập tức bảo Phạm Hổ đi hỏi thăm chi tiết.
Phạm Hổ trở về từ trạm dịch bên kia, sắc mặt nghiêm trọng, chỉ bẩm báo với huyện chủ tình hình trước khi đường núi bị chặn, nói nghĩa quân quả thật được tăng binh, nhưng việc vương gia trúng mai phục rất kỳ lạ.
Sau khi xâu lại các chi tiết cũng không tìm được gì, Phạm Hổ trở về bẩm báo cho Miên Đường, quyết định chờ đợi, nếu vẫn không có tin tức, gã sẽ dẫn người tự mình xông vào, đến đảo lân cận để tìm hiểu.
Miên Đường cắn cắn môi, mở bản đồ Đông Châu mới mua ở thư cục ra.
Từ khi Thôi Hành Chu xuất binh, nàng bảo Phương Hiết mua bản đồ này, lúc nào cũng đánh dấu vị trí đại quân Chân Châu tiến quân để biết vị trí của Hoài Dương vương.
Chuyện trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, dù có là Võ Thánh Quan Vũ cũng có lúc thua trận.
Miên Đường lo lắng cho an nguy của Thôi Hành Chu, chỉ có thể ký thác nỗi nhớ vào một tờ bản đồ mỏng.
Bây giờ nhìn lại bản đồ đánh đầy dấu, Miên Đường cảm thấy nơi nơi tiềm tàng nguy cơ đầy gai nhọn. Nghĩa quân nhà nông tạo phản như này chỉ là tự nổi dậy làm gì có viện quân?
Bỗng nhiên Miên Đường nhớ tới tình hình gặp lại Hạ tam tiểu thư lúc mới trở về.
Hôm đó nàng trở lại trấn Linh Tuyền cũng không có báo cho ai, nhưng vì lúc xuống xe ngựa vừa hay nhìn thấy Hạ Trân trở về sau buổi hẹn nên mời nàng ta vào nhà mới trò chuyện một lúc.
Hạ Trân gặp gỡ con trai của Trương viên ngoại trấn bên, nghe nói vẫn luôn chăm chỉ học hành, thề không thi đậu công danh không thành hôn, kết quả năm nay mới vừa đậu tú tài, cũng coi như có công đạo cho cha mẹ nên thu xếp chuyện đính hôn.
Hạ Trân tỉnh dậy khỏi giấc đại mộng mối tình đầu non trẻ nên đồng ý gặp gỡ người ta. Hai người lớn tuổi cũng coi như là duyên phận, ai cũng trễ nãi đến bây giờ, vừa hay gặp nhau.
Hạ Trân vừa gặp xong, theo lời nàng ta nói thì mặc dù Trương công tử không đẹp bằng Hoài Dương vương nhưng thắng ở chỗ nho nhã dịu dàng, vừa thấy là biết không phải kiểu sẽ hù dọa nương tử.
Hai nhà môn đăng hộ đối, hôn sự này lúc ấy vừa nói là định luôn, bởi vì tuổi tác của hai người không còn nhỏ, hôn kỳ cũng được định rất gần.
Hạ Trân không ngờ mình thế mà còn thành thân sớm hơn Liễu Miên Đường, trong lòng rất vui mừng, theo nàng ta thấy, gả cho một hộ nhỏ giàu có và đông người tốt hơn gả vào vương phủ nhà cao cửa rộng đình viện sâu hun hút.
Nếu không thì tại sao Liễu Miên Đường quay về trấn Linh Tuyền? Tất nhiên là không hợp với vương phủ.
Tuy nàng ta tò mò hỏi lý do Liễu Miên Đường trở về nhưng Miên Đường né tránh đi, chỉ nói về xem sổ sách, ngắt lời cho qua.
Có điều Hạ Trân lỡ miệng nói vài chuyện ở Huệ Châu nàng ta biết.
Nghe nói Tuy vương dời nhà vào kinh, sai phái không ít nhân mã hộ tống.
Hạ gia bọn họ có một con thuyền đêm, khi thuyền đi qua bến tàu Huệ Châu, thiếu chút nữa bị quan binh giữ lại, nếu không phải chưởng quỹ đi theo thuyền giàu kinh nghiệm, vội vung số bạc lớn, lúc ấy cả thuyền lẫn người đều không về được.
Miên Đường nghe thế, tâm tư khẽ động: “Quan quyến đi ra ngoài đều vội đi tránh cho trời tối, dù có binh mã hộ tống thân thích Tuy vương nhưng cũng không nhất định phải đi thuyền ban đêm mà?”
Hạ Trân phất phất tay: “Mặc kệ gã đi bằng gì, không phải chuyện của chúng ta, đúng rồi, cha ta cho ta một số trâm ngọc, ta cố tình chọn mấy kiểu mới đến cho huyện chủ ngươi…”
Sau đó Hạ Trân nói một loạt mấy chuyện ăn mặc tương tự nhưng Miên Đường đều không nghe vào.
Hiện tại đường núi bị phong tỏa, đại quân Hoài Dương không có tin tức, nàng vẫn luôn nhớ lại chuyện ban đêm Huệ Châu phong tỏa bến tàu chuyển binh mà Hạ Trân nói.
Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không?
Đông Châu tầng tầng lớp lớp chuyện khó hiểu, Miên Đường không ngốc ra được nữa, nàng muốn cùng Phạm Hổ đi trước nhưng bị Phạm Hổ ngăn lại: “Huyện chủ, hiện giờ thân thể ngài quý giá, trong lúc có chiến sự nhiều lời đồn nhảm mọc lan tràn, đa số không thể tin được. Bây giờ Đông Châu cực kỳ loạn, không riêng gì nghĩa quân tác loạn, còn có đạo phỉ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nếu ngài đi, không phải sẽ thêm phiền sao? Đừng để đến lúc vương gia chiến thắng trở về ngài lại không về được.”
Chỉ là không đợi Miên Đường ra quyết định, các mối nguy đã kéo nhau đến Chân Châu.
Thì ra không biết sao một đám nghĩa quân thế mà đột phá được trùng vây phía sau, phát được một lỗ thủng, tiến thẳng vào Chân Châu.
Khí thế của đám phỉ kia cực kỳ hung hãn, hơn nữa hành quân yên lặng không một tiếng động, xung quanh châu quận thế mà không có được chút tin tức nào, đánh thẳng tới cửa thành Chân Châu giống y như hồn ma.
Lạ lùng nhất là dường như đám binh mã này có cùng mục đích, thôn huyện giàu có, đông đúc và không hề có phòng bị xung quanh thì không đi mà cứ khăng khăng giết thẳng qua Chân Châu dù cách cả một vùng sông nước.
Trấn Linh Tuyền Miên Đường ở cũng bị đám nghĩa quân kia đi ngang qua.
Đêm hôm đó trên phố toàn là tiếng người tiếng ngựa. Các phú thương ở trấn Linh Tuyền sợ tới mức trốn trong chăn run bần bật, thầm mắng binh mã Hoài Dương vương không có khí lực gì hết, thế mà để phỉ binh tới trấn Linh Tuyền nhanh như vậy, khiến bọn họ muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Liễu Miên Đường nghe thấy tiếng động, gọi người dọn cây thang dựa vào tường, nhờ đêm tối che giấu, nàng leo lên trên thang nhìn xem bên ngoài.
Tất cả những nghĩa quân trên đường đó đều giơ đuốc, đi rất vội vã, không hề có ý dừng lại nghỉ tạm và đánh cướp. Miên Đường nhìn một lát rồi lặng lẽ leo xuống, hỏi Phạm Hổ cũng đang xem có nhìn ra cái gì không.
Phạm Hổ nhíu mày nói; “Nhìn bọn họ cảm thấy không giống nghĩa quân lắm…”
Có cơm ăn ai đi nổi dậy tạo phản? Phạm Hổ từng đi theo vương gia trấn áp nghĩa quân, cả đám người đấy sắc mặt vàng vọt, ánh mắt bất chấp, tuyệt vọng và hung hãn.
Nhưng đội quân mới vừa rồi, cả đội đều có dáng người cao lớn vạm vỡ, điều quan trọng là khi hành quân trông giống như đã qua huấn luyện, không giống nghĩa quân tụ họp lại với nhau.
Thật ra lời Phạm Hổ nói, Liễu Miên Đường cũng nhìn ra.
Đội ngũ từ đầu tới cuối oai phong lẫm liệt như thế mà giơ cờ khởi nghĩa của Lỗ vương.
Miên Đường suy nghĩ một chút, lập tức đoán được có người đục nước béo cò, giả mạo danh nghĩa Lỗ vương, thừa dịp Hoài Dương vương vây khốn trùng trùng tấn công Chân Châu.
Mà mục đích bọn họ tấn công Chân Châu không nói cũng hiểu, chắc chắn là muốn khống chế phủ và gia quyến của Hoài Dương vương, mượn điều này để uy hiếp Hoài Dương vương.
Lúc trước, trước khi Thôi Hành Chu lĩnh quân xuất phát có bày bố binh ở Chân Châu, vốn không có gì đáng lo, vừa hay mấy ngày trước đó, vạn tuế truyền cốc* lệnh xuống, lệnh binh mã rời khỏi Chân Châu đi Lâm Châu vận chuyển quân lương.
*Cốc ở đây là ngũ cốc.
Đường núi bị chặn, chắc chắn Thôi Hành Chu không biết binh mã Chân Châu bị thánh chỉ điều động đi hơn phân nửa, mọi chuyện đều vừa khéo thật nhưng có cùng chung một điểm là muốn lấy mạng của Hoài Dương vương và gia quyến…
Nếu như vậy, trái lại Miên Đường cảm thấy hiện tại tạm thời không cần quá lo cho an nguy của Thôi Hành Chu, chắc chắn bên hắn có chuyện gì đó cản trở cho nên người một bụng xấu xa ở trong bóng tối mới muốn tiến công Chân Châu nhanh chóng, bắt bí điểm yếu của Hoài Dương vương.
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng nói với Phạm Hổ: “Mau! Ngươi phải đuổi theo đội quân phía trước báo tin cho phủ Hoài Dương vương, những cái khác có thể không lấy nhưng nhất định phải đưa thái phi và các di nương, tiểu thư, công tử trong vương phủ ra ngoài. Cứu người quan trọng hơn hết thảy…”
Phạm Hổ nghe tiếng bước chân ở ngoài phố vẫn chưa dứt, giọng gấp gáp nói: “Rõ, người quan trọng hơn hết thảy nhưng ta đi rồi, ngài ở đây cũng quá nguy hiểm…”
Miên Đường bước đi nhanh vào phòng mình chuẩn bị thay y phục, vừa đi vừa nói: “Không sao, lúc rời phủ ta đi bằng cửa hông, không có ai nhìn thấy. Thái phi muốn giữ mặt mũi nên không để lộ ra ngoài, những phỉ nhân đó cũng không biết ta không có ở trong vương phủ. Ngươi xem bọn họ đi lâu như vậy rồi mà không có xông vào đây là biết bọn họ không biết. Ngươi đưa người ra ngoài, chờ ta ở đình Phong Vũ phía Tây ngoại thành Chân Châu. Có điều ngươi đi nói, không chắc thái phi chịu tin, hoặc là dây dưa lưỡng lự, thế không ổn, ngươi mang theo một ít mê dược ta phối, đánh thuốc mê thái phi rồi bảo mấy ám vệ đưa bà ra ngoài. Đợi đến khi bọn họ công thành muốn ra chẳng dễ dàng! Chân Châu… Không giữ nổi!”
Phạm Hổ nghe vậy cau mày nhưng không dám chần chờ, bước nhanh dẫn người đi ra ngoài theo lối sau phố, làm theo phân phó của Miên Đường, đến kênh đào ngoài Ngọc Thiêu sứ phường, ngồi thuyền nhỏ vận chuyển hàng của cửa hàng xuôi dòng nhanh chóng đến Chân Châu.
Đám “Nghĩa quân” nọ rất đông, qua sông cũng phải tốn chút thời gian, gã chắc chắn có thể đuổi đến vương phủ trước đám người này.
Liễu Miên Đường ở bên này cũng nhanh chóng thay nam trang, học dáng vẻ khi đi Tây Bắc, dùng than đá lò bếp bôi mặt, rồi cầm ngân phiếu và mấy thỏi vàng bạc, sau đó đưa Phương Hiết, Bích Thảo cũng đã thay nam trang và mấy ám vệ còn lại đi theo lối sau phố ra ngoài.
Kế tiếp, nàng tìm thuyền qua sông rồi mướn khoái mã đơn giản chờ ở đình Phong Vũ nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ đến hừng đông vẫn không thấy người tới.