Kiều Tàng

Chương 88

Chẳng qua hiện giờ Miên Đường không có thời gian làm con dâu hiền dịu giải thích. Bây giờ bọn họ đang chạy trốn.

Mới vừa rồi ở chỗ trạm kiểm soát, thị vệ nàng phái đi tìm hiểu trở về nói rằng phàm là phú hộ đưa theo gia quyến chạy nạn giam giữ, người mấy phỉ binh kiểm tra toàn là nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi và phụ nhân có tuổi.

Nghe nói những người có cầm theo bức họa, xe ngựa hơi giống chút đều bị bắt.

- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Điều này càng chứng minh cho suy đoán của Miên Đường, những người giả mạo nông dân khởi nghĩa kia quả thật là nhắm vào mẹ ruột và hôn thê của Hoài Dương vương.

Lúc trước nàng nói với Phạm Hổ hộ tống những người còn lại không cần nóng lòng xông vào quan mà tìm một nơi ở lại. Cho nên nàng cũng sẽ không đưa thái phi mạo hiểm theo.

Bởi vì nàng từng hỏi thăm tìm kiếm thợ thủ công và xưởng đồ sứ ở tám thôn quanh đây nên Miên Đường rất quen thuộc với các thôn các huyện xung quanh. Theo trí nhớ của mình, nàng tìm đến một tiểu điếm lợp bằng cỏ tranh để nghỉ chân.

Nơi này lưng dựa vào một triền núi, cách quan đạo không xa, lại không dễ bị phát hiện. Nhưng nếu có binh mã đến, chắc chắn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa đầu tiên, đến lúc đó bọn họ cũng có thời gian để chạy trốn dọc theo triền núi vào sâu trong núi tị nạn.

Bởi vì sợ quá nhiều người khiến cho mục tiêu quá lớn, lúc này ngoại trừ hai nha hoàn bà tử tùy thân, Miên Đường chỉ dẫn theo bốn thị vệ.

Sau khi nàng để bốn thị vệ này thay phiên gác đêm, Miên Đường lập tức đón thái phi vào căn nhà hoang xiêu đổ mọc đầy cỏ dại sưởi ấm, thuận tiện nấu chút cháo loãng uống.

Dù Sở thái phi đã vắng bóng trượng phu nhiều năm nhưng chưa từng chật vật hoảng hốt như hiện tại. Bà thấy Miên Đường có vẻ không vội đi ngay nên hỏi: “Tại sao không đi? Nếu bị phỉ nhân truy đuổi đến làm sao bây giờ?”

- --ĐỌC FULL TẠI truyenggg.com---

Miên Đường đưa một bát cháo loãng đã nấu xong cho Sở thái phi, nói: “Ắt hẳn mấy kẻ giặc kia cho là chúng ta muốn lao ra ngoài trùng vây, cho nên tăng kiểm tra ở trạm kiểm soát. Nếu lúc này chúng ta nóng vội, ngược lại là chủ động lao đầu vào chỗ giặc, chi bằng dùng khỏe ứng mệt, ở đây nghỉ ngơi.”

Lòng thái phi vẫn có chút không an ổn, chỉ lẩm bẩm muốn đi tìm con trai.

Bây giờ Miên Đường không sốt ruột nhưng lại cố bày ra dáng vẻ nữ tử khuê các nên có, mỉm cười khuyên giải an ủi thái phi, chắc hẳn vương gia không sao.

Thật ra không phải Miên Đường gạt thái phi cho bà bớt sầu. Vốn nàng cũng cho rằng đường núi thông đi Đông Châu bị cắt đứt chỉ phòng việc Hoài Dương vương tìm cứu binh. Nhưng giờ nghĩ lại thì ngược lại có vẻ như muốn chặn cơ hội cầu cứu của Chân Châu.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này Chân Châu đã tứ cố vô thân, giống như một đảo cô lập.

Tuy nhiên Chân Châu rơi vào tay giặc, dân tị nạn trốn chạy khắp nơi cũng không trốn được lâu dù các quận huyện xung quanh có phái viện quân lại đây.

Đến lúc đó mấy tên giả làm nghĩa quân nông dân nổi dậy sẽ không đối đầu với viện quân, tự nhiên sẽ rút sạch thôi.

Liễu Miên Đường tính đoán thời gian, lần đi đi về về này thế nào cũng cần bốn ngày.

Chỉ cần chịu đựng qua bốn ngày là mây tan sẽ thấy được trăng sáng!

Như vậy nghĩ, ý cười của Miên Đường càng thêm rõ ràng, không hiểu sao khiến cho người ta thấy an tâm.

Đợi thái phi ăn bát cháo xong, Miên Đường bảo thái phi ngủ ở trên đệm làm bằng đống cỏ khô. Nàng đưa cho thái phi cái chăn, thái phi lại nắm tay nàng không buông, sợ hãi nói: “Miên Đường, con ngủ sát ta này, bằng không ta sợ…”

Miên Đường nhìn người mẹ chồng ngày xưa luôn trang nghiêm ở trước mặt mình giờ dính người như một đứa trẻ lên bà là cảm thấy buồn cười.

Chẳng qua e ngại mặt mũi mai sau của mẹ chồng, nàng cố không cười ra tiếng, dịu dàng nói: “Vâng, con ngủ sát người đây. Thời tiết này trên núi mọc đầy quả hồng núi, dùng nấu nước uống nước rất ngọt. Ngày mai con hái cho thái phi, bảo đảm người thích…”

Nghe lời nói dịu dàng ngọt ngào của nàng, thái phi yên tâm lại, đột nhiên lúc này ở ngoài phòng nổi gió đổ mưa to, nhưng giờ có cô nương này bên cạnh hình như không có gì ghê gớm cả.

Đến bây giờ Sở thái phi mới ngẫm lại tại sao con trai mắt luôn cao hơn đỉnh đầu, chẳng ngó ngàng gì đến nữ nhân lại chăm chăm chọn nữ tử xuất thân ti tiện này.

Miên Đường như bông hoa bị cơn mưa rào vùi dập, nàng có sự ngoan cường không khuất phục và sự hoang dại của danh hoa khiến cho người ta gặp rồi khó quên…

Không đề cập đôi mẹ chồng nàng dâu dựa vào nhau ngủ trong căn nhà tranh.

Trong thư phòng Tuy vương thì sát khí bừng bừng.

“Không phải nói hành sự bí mật, không lộ chút nào sao? Tại sao tất cả chủ tử trong vương phủ ở Chân Châu đều biến mất?”

Hai ngày nay, binh mã gã phái ra đi giả mạo phỉ binh Đông Châu không ngừng đưa người về, cả một xe toàn lão thái thái và đại cô nương nhưng không hề có ai là Sở thái phi và Hoài Tang huyện chủ.

Tuy vương bày mưu tính kế lâu như vậy, lợi dụng lúc then chốt Hoài Dương vương rời đến đảo, mua chuộc thuộc hạ hắn, đánh chìm thuyền trên đảo. Nhốt Hoài Dương vương trên đảo, Sau đó chặn đường núi, phái đội binh giả trang nghĩa quân đi bắt cóc gia quyến Hoài Dương vương.

Hoài Dương vương cực kỳ hiếu thảo, chỉ cần gã nắm được mẫu thân của Thôi Hành Chu và tiểu nữ phỉ kia trong tay thì chẳng sợ Thôi Hành Chu không ngoan ngoãn nghe lời, viết tấu chương xin từ chức chủ soái, quyền tướng quân sẽ chuyển đến trong tay Lưu Bái gã.

Nhưng kế sách có tính toán cẩn thận lại thực hiện sai thời điểm. Sở thái phi nên ngồi chờ chết lại chẳng thấy bóng đâu, chỉ có một đêm mà không biết đã chạy đến nơi nào rồi.

Thấy Thôi Hành Chu đã thoát khỏi vòng vây trên đảo, cơ hội tốt này sắp qua mất, Tuy vương sao có thể không gấp cho được?

Đúng lúc này, trong thư phòng lại có người tới báo: “Khởi bẩm Tuy vương, Bên Chân Châu truyền tin đến. Có người bắt giữ được cả nhà Liêm Hàm Sơn – dượng của Hoài Dương vương.”

Tuy vương nghe xong mắt không khỏi bừng sáng, từ án thư đứng lên nói: “Chính là Liêm gia trốn đi cùng Sở thái phi? Tra khảo bọn họ xem có phải Sở thái phi trốn đi cùng bọn họ không? Trốn ở đâu?”

Người tới vội vàng nói: “Lúc bắt được là tra khảo ngay, một số chủ tử và hạ nhân có khai. Bọn họ nói Hoài Tang huyện chủ phái người đưa bọn người Sở thái phi ra ngoài Chân Châu.”

Tiếp theo người nọ thuật lại một năm một mười chuyện Liễu Miên Đường rời phủ trước như thế nào, tiếp đó ở trấn Linh Tuyền phát hiện đội quân ngụy trang nghĩa quân, rồi tự mình lặn xuống nước vào trong thủy động như thế nào, cứu thái phi ra ngoài ra sao, mượn cớ điệu hổ ly sơn lừa được người lục soát ở núi.

Tuy vương nghe xong đôi mắt hồ ly híp lại, cuối cùng nhịn không được cười lạnh: “Hay cho một Lục Văn đầu toàn quỷ kế, lúc trước ta xem thường ngươi quá rồi.”

Mặc dù trước kia đã biết Liễu Miên Đường là Lục Văn mất trí nhớ nhưng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối dịu dàng của Liễu Miên Đường vẫn xem nhẹ nàng. Cảm thấy caí danh mưu hay chước giỏi trước đây của nàng là do người ta phóng đại mà thôi.

Ai chẳng biết có nhiều người Đông Cung cũ trên Ngưỡng Sơn, có ai mà không phải võ tướng từng vào sinh ra tử? Nàng gom hết tất cả những gì tốt đẹp của mọi người làm công trạng của mình, chỉ cần được Lưu Dục sủng ái là được.

Nói cho cùng thì lúc trước nghĩa nữ Vân Nương đã nói với gã, nói thẳng rằng mặc dù nữ tử này võ công cao cường nhưng lại thích việc lớn hám công to, thích cướp công người khác cho nên mọi người trên núi đều không phục nàng.

Lúc đầu đến bây giờ nữ tử này vẫn luôn bị gã xem nhẹ lại trốn dưới mí mắt gã phá hỏng kế hoạch gã dày công chuẩn bị thật lâu!

Tuy vương cực kỳ hối hận, nếu trước đây gã coi trọng nàng chút sẽ không để nàng thoát khỏi lòng bàn tay mình, đi Tây Bắc, trở thành vợ hiền của Thôi Hành Chu… Giờ chuyện đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng, gã chậm rãi ngồi xuống, lại hỏi: “Nếu nàng lợi hại như vậy, tại sao Liêm gia còn bị bắt?”

Người nọ nói: “Là do trời giúp vương gia. Liễu Miên Đường đã dặn dò Liêm gia, sau khi tách ra với Thôi gia thì tự đi tìm thôn nào đó vắng vẻ mà ở. Không được tùy tiện vào quan. Thế nhưng phu nhân của Liêm Hàm Sơn lại không chịu nổi bọ chét trong phòng ốc ở nông thôn, chỉ ở có một đêm là làm ầm lên, đi đến ở nhờ họ hàng xa ở Lâm Châu, kết quả cả nhà, mấy chiếc xe ngựa, ngoài ra còn có vàng bạc châu báu đều bị trạm kiểm soát giữ.”

Tuy vương nghe xong mỉm cười: “May mắn mà Hoài Dương vương có người dì thanh tao như vậy, nói cách khác lần này bổn vương đúng là được hời mà chẳng tốn chút sức nào!”

Nếu Liễu Miên Đường đã dặn Liêm gia như thế, chứng minh nàng vẫn chưa vội ra trạm kiểm soát…

Sau hai ngày Chân Châu đóng quan, các trạm kiểm soát của phỉ binh đột nhiên giảm một lượng lớn người canh gác nhưng lại có rất nhiều nhân mã bắt đầu đi tìm người ở tám thôn huyện xung quanh Chân Châu.

Thôn huyện xung quanh giống như cái sàng, ngày đêm liên tục có người điều tra.

Thế là chỗ cửa tiệm lợp tranh ở nơi đồng không mông quạnh gần quan mà Liễu Miên Đường chọn lại thành “Chỗ tối dưới ánh đèn”, mặc dù lúc nào cũng nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm qua lại nhưng chưa lần nào bị tìm thấy.

Sở thái phi cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài vì tiếng ngựa vó ngựa không ngừng suốt mấy ngày đêm qua. Mấy lần đi đi lại lại trong rừng đã tiều tụy đi, thế mà đêm còn bị phong hàn, hại bà bệnh, sốt cao không giảm.

Miên Đường sờ cái trán nóng hầm hập của bà, trong lòng biết nếu cứ để sốt thế này mãi cũng không phải là cách. May mà nàng là lang trung nửa vời, hái một số thảo dược hạ sốt trên núi sao cho thái phi uống, bấy giờ khó khăn lắm mới làm cho thái phi hạ sốt.

Chẳng qua Miên Đường biết, đám phỉ đó đột nhiên thay đổi sách lược, chắc chắn là tìm được dấu vết gì rồi. Nói không chừng là Liêm gia hoặc là hai di nương kia bị bọn phỉ tìm được.

Cho nên nếu bọn họ không có thu hoạch ở vùng nông thôn, đảm bảo sẽ nghĩ đến chuyện mở rộng phạm vi tìm.

Mà chỗ tối dưới ánh đèn này cũng không an toàn được lâu lắm.

Thật ra Miên Đường cũng có chút lo, tại sao viện binh kề cà mãi không đến, còn Thôi Hành Chu giờ này ra sao rồi? Chẳng lẽ… Hắn thật sự gặp chuyện bất trắc gì ư?

Lúc lòng Miên Đường ngập ngừng do dự thì đột nhiên thị vệ canh ở bên ngoài vội vàng chạy vào bẩm báo: “Huyện chủ, có một tốp người khả nghi đang đi đến đây!”

Miên Đường nghe vậy, trong lòng cả kinh, vội đi ra ngoài xem.

Quả thực ở không xa có mười mấy hán tử quần áo tả tơi khiêng cái cáng, vội vã đi tới cửa tiệm cỏ tranh.

Xem ra bọn họ cũng nhìn trúng chỗ nghỉ chân này.

Miên Đường nói hai thị vệ không cần kinh hoảng, bọn người kia quần áo rách rưới, trông cũng không giống tốp phỉ binh, thế bọn họ giả làm gia đình nhà nông chạy nạn rời khỏi cửa tiệm hoang, nhường chỗ này cho bọn người kia là được.

Khi Miên Đường đỡ thái phi, cúi đầu đi qua bọn người kia, tiểu tử gầy gò dẫn đầu nhìn chằm chằm sườn mặt Miên Đường bằng đôi mắt sáng ngời.
Bình Luận (0)
Comment