Kiều Thê Như Vân

Chương 543

Thái Luân niên kỷ vừa vặn, tài học cũng tốt, hai năm trước, thời vận không tốt, không đỗ tiến sĩ, ở trong nhà đau khổ đọc sách, ý định năm sau thi lại, chỉ là, lúc này, Thái Kinh cũng sắp xếp xong xuôi cho hắn, tuy nói quận đội không so được con đường làm quan đường đường chính chính, nhưng đối với cả Thái gia, lại vô cùng có trợ giúp.

Còn nữa, tướng mạo Thanh Hà quận chúa kia cực đẹp, cùng với Thái Luân hình dáng đường đường xem như trời sinh một đôi, cũng không bắt bẻ được gì.

Vài ngày trước, Tấn vương vào cung, vì sự tình này mà kể nể với trong nội cung, hơi có chút ý tứ vô cùng lo lắng, Thái Kinh dò xét thấy cơ hội, liền tiết lộ ít ý tứ như vậy.

Trong nội cung thận trọng cân nhắc, rất có ý tứ ngầm đồng ý, lúc này mới có chuyện Thái Luân mang theo lễ vật đi gặp Tấn vương, Tấn vương thấy hắn, cũng không biết là tốt hay là xấu, đều đo Tấn vương phi quyết định.

Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, Tấn vương phi thấy Thái Luân nho nhã lễ độ, dòng dõi cũng được, nghe nói còn am hiểu vẽ tranh, cho nên đã nhận lấy lễ vật, kế tiếp đại khái có thể dâng sính lễ.

Biết được tin tức này, cả nhà Thái phủ cũng vui mừng khôn xiết, Thái Thao hôm nay đến Giá trị đường, tuy sắc mặt không nhìn ra cái gì, nhưng trong đầu có lẽ là hơi tốt.

Lí Trung thấy Thái Thao mang cái dạng này, lập tức nói:”Cái này là sự tình đã nắm chắc, chỉ sợ Tông Lệnh phủ trong hai ba ngày sẽ có tin tức, còn nữa, hạ quan nói cùng đại nhân là được rồi, ai lại đi bốn phía nói huyên thuyên? Chắc chắn sẽ không truyền ra bên ngoài.

Thái Thao cười nhạt một tiếng, nói:”Lần này gọi Trọng Tôn huynh đến, là vì một kiện công vụ, Trọng Tôn huynh, học đường dạy võ lại sai người đến?

Lí Trung lập tức nghiêm nghị, nói:”Giống như lại là vì sự tình thủy sư, hừ, thật thật buồn cười, học đường dạy võ bọn hắn không chiêu mộ được người, liền đốc thúc Binh bộ chúng ta tham gia, chuyện này, kỳ thật cũng không cần để ý, ứng phó một tý là được.

Thái Thao và Thẩm Ngạo đã có qua mấy lần giao thủ, biết rõ Thẩm Ngạo rất lợi hại, lúc này lại bắt đầu lý trí hơn, nói:”Nên qua loa thì qua loa, nhưng ngươi phải đi gặp hắn một tý, nói Binh bộ bên này sẽ xem xét.

Lí Trung lên tiếng, nói:”Hạ quan xin đi.

Dứt lời, Lí Trung đi ra ngoài, qua thời gian một nén nhang mới lại mặt lạnh trở về, bước vào cánh cửa, liền hô to:”Thái đại nhân, Thẩm Ngạo này càng ngày càng không có vương pháp.

Thái Thao ngẩng đầu lên nói:”Như thế nào? Hắn nói gì?

Lí Trung nói:”Hắn nói Binh bộ bên này kết thúc không đủ hạn ngạch, sẽ giết đến Binh bộ, còn muốn nói cho Thái đại nhân, đừng tưởng rằng Thái... Thái sư có thể bảo hộ được ngài...

Tay Thái Thao không khỏi mà run một chút, trong đôi mắt hiện lên một tia giận dỗi, lập tức cười lạnh, nói:”Khẩu khí thật lớn, gia phụ nhường nhịn lần nữa, hắn thực sự khi dễ Thái gia ta?

Lí Trung nói:”Có nên không để ý tới hay không?

Thái Thao tựa người trên mặt ghế, trầm mặc một hồi, nói:”Án lấy ý của hắn đi làm, không cần phải cho hắn mượn cớ, người này điên lên, thật đúng là không đắn đo gì.

Lí Trung thở dài nói:”Lại tiện nghi hắn.

Thái Thao cười lắc đầu nói:”Đừng gấp, hắn có thể dựa vào, đơn giản là trong nội cung mà thôi. Nói đến triều đình, hắn cũng chẳng phải cái gì, đợi Luân nhi cưới Thanh Hà quận chúa, chẳng khác nào là kéo Tấn vương tới bên cạnh, Tấn vương ở bên cạnh, thái hậu tự nhiên sẽ tới. Đến lúc đó, lại trị hắn, hoàng thượng cũng chưa chắc giữ được, cứ để cho hắn hô phong hoán vũ một chút đi, lùi một bước, mới có thể chạy.

Lí thoáng Trung trầm ngâm một tý, đôi mắt sáng ngời, nói:”Thái đại nhân thật giỏi tính toán.

Thái Thao đặt bút, giơ trà chén nhỏ lên uống một ngụm, lại cười nói:”Có đế tâm! Thẩm Ngạo có, chẳng lẽ chúng ta không? Chẳng những muốn đế tâm, còn muốn tâm đế đời sau mới được, hắn cưới Ninh An Đế cơ, chúng ta sẽ kéo Thanh Hà quận chúa tới, đó mới là hắn khóc.

Dứt lời, Thái Thao vẫn chưa thỏa mãn mà tiếp tục nói:”Nhưng trước đó, ai cũng không cho gây chuyện, đừng cho hắn có cớ, hắn nói làm sao, Binh bộ bên này liền chiếu theo đó mà làm, bố cáo chiêu mộ cũng lập tức gọi người sao chép ra, đưa đến các lộ, tất cả phủ, tất cả huyện, dán thông báo.

......

Tin tức hoàng gia thủy sư đưa ra, hơn nữa Binh bộ phối hợp, việc chiêu mộ thủy sư, rốt cục cũng lên quỹ đạo, có cái danh hào vang dội, sự tình liền dễ làm hơn nhiều, như cái hoàng gia thủy sư này, làm cho người ta vừa nghe, liền đỏ mắt, Binh bộ bên kia cũng dùng khoái mã công bố ra ngoài, hiệu quả quảng cáo kỳ tốt.

Lúc này trên phố đều lưu truyền một tin tức, nói là Thái gia Thái Thao đã cầm sáu lễ đi Tấn Vương phủ, Tấn Vương phủ đã nhận lấy, Tông Lệnh phủ bên kia cũng có tin tức, ngầm đồng ý đoạn quan hệ thông gia này.

Chỉ là, trong nội cung lại thần kỳ bình tĩnh, càng có người đồn đại, nói là Thái Du lúc trước xông tới thánh giá, hoàng thượng bên kia không thích Thái Luân, lại cũng không phản đối.

Những lời đồn đại này rơi vào trong tai Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo chỉ là cười khổ, yên lặng ngồi trong thư phòng phát ngốc một hồi, sau đó mới đi ra ngoài tiếp tục làm việc.

Đến tối đêm về đến trong nhà, Lưu Thắng thở hồng hộc tới, cầm trong tay một phong thư, nói:”Thiếu gia, thiếu gia, Tấn Vương phủ bên kia đưa thư tới.

Thẩm Ngạo dừng lại, đem tín tiếp nhận, bình tĩnh như không mà nói với Lưu Thắng:”Ngươi đi làm việc của ngươi đi.

Một mình một người, dưới ánh sáng hoàng hôn triển khai bức thư, trong thư chỉ có một bức họa, vẽ một người thiếu nữ thò nửa thân thể ra khỏi cửa sổ, bên ngoài là đầy vườn sắc xuân, trong đôi mắt thiếu nữ chỉ còn lại có đau khổ bất đắc dĩ, phía dưới, có một hàng chữ nhỏ viết: người không tín, sẽ xa cách.

Sáu chữ xinh đẹp, lại thoáng cái đánh thẳng tới đáy lòng Thẩm Ngạo, đầu óc ông ông, trở nên rối loạn.

Một câu hứa hẹn kia, thì ra tưởng rằng chỉ là an ủi, nhưng khi nhìn bức họa này, một hàng chữ này, Thẩm Ngạo mới ý thức được, Thanh Hà quận chúa muốn động thật. Ở trên giấy vẽ, rõ ràng có dấu vết mực nước, có lẽ là lúc Thanh Hà vẽ tranh, nước mắt nhỏ vào bên trong mực, hóa thành vẻ ẩm ướt.

Thẩm Ngạo hít một hơi thật sâu, cẩn thận cất giấy vẽ, lúc này, trí nhớ khắc sâu trong lòng lại không tự chủ được mà hiện lên, thiếu nữ kia, ngẩng khuôn mặt ngây thơ chất phác lên, môi mỏng có chút nhếch lên, còn có đôi mắt kia, con mắt thanh tịnh sáng ngời, đang chăm chú nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, như khói mù bên sông.

Bên tai, phảng phất như có một thanh âm êm tai vang lên:”Nếu có cơ hội, ngươi có thể lấy hay không ta, chỉ có ngươi là ta không ghét.”Rồi sau đó là một hồi tiếng cười như chuông bạc, tiếng cười nhộn nhạo, ấm áp nói không nên lời.

Mà hiện tại, cái thanh âm này, phảng phất như tuyệt vọng nói:”Ngươi không tuân thủ lời hứa, từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể xa cách.”Cái thanh âm này, giống như đang giễu cợt, hơn nữa là tuyệt vọng, tựa như chặt đứt ruột gan.

Thẩm Ngạo đột nhiên thì thào thì thầm:”Có cơ hội, ta nhất định lấy ngươi, không có cơ hội, ta xử lý chú rể xong, cũng sẽ lấy ngươi.

Thẩm Ngạo thất hồn lạc phách mà đứng một hồi, Lưu Thắng đi rồi quay lại, cầm thiệp mời nóng đỏ trong tay, nói:”Thiếu gia, vừa rồi người gác cổng bên kia được một thiệp mời, là Thái phủ đưa tới.

Thẩm Ngạo lấy lại tinh thần, nghe được hai chữ Thái phủ, trong đôi mắt hiện lên một tia sát cơ, nói:”Thái phủ? Cái gì thiệp mời?

“Nói là ba ngày sau, Thái tử cùng với Thanh Hà quận chúa thành hôn.

“Nhanh như vậy?

“Người gác cổng bên kia cũng đã hỏi, người ta nói đã đưa sáu lễ, việc hôn nhân đã định ra, tuyển mấy ngày tốt, ba ngày sau rất thích hợp để đón dâu, vốn, Tấn vương bên kia có ý tứ là để ba tháng sau, nhưng Thái gia bên này không chịu, nói là ba ngày sau rất tốt, tuy là vội vàng, nhưng chuẩn bị cũng không khó.

Thẩm Ngạo cười lạnh một tiếng nói:”Là lão hồ ly Thái Kinh kia sợ có người cản trở, sợ đêm dài lắm mộng.

Lưu Thắng không hiểu ra sao, nói:”Thiếu gia...

Thẩm Ngạo tiếp nhận thiệp mời, nói:”Quay về nói với người đưathiệp mời, đến lúc đó, Thẩm mỗ nhất định sẽ đến, còn muốn chuẩn bị một phần đại lễ cho bọn hắn.

Lưu Thắng gật đầu rời đi.

Thẩm Ngạo vuốt vuốt thiệp mời trong tay, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cười cười nói:”Ba ngày sau, Thái Thái sư cần phải đề phòng tai ương đó.

Cất kỹ thiệp mời, liền không nói cái gì nữa, Thẩm Ngạo chính là người như vậy, quyết định chủ ý, buồn bực trong đầu liền mất hết, nếu là dưới chân có chướng ngại vật, liền một cước đá văng ra.

Hoàng hôn nghiêng nghiêng, chiếu rọi vào từng tòa lầu các sáng như gương, chiết xạ ra tầng tầng ánh sáng.
Bình Luận (0)
Comment