Kiều Thê Như Vân

Chương 92

Cảm thụ được hô hấp của nàng, ngửi mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người nàng, loại cơ hội này thật sự không có nhiều lắm, quá mức sung sướng.

"Trời có mắt rồi, van cầu ngươi cho nhiều thêm mấy tên xú nam nhân nữa đến đây!" Thẩm Ngạo nhìn sang xà nhà, yên lặng khẩn cầu.

Chu Nhược nhíu lông mày lại, lần đầu tiên nàng gặp tình huống như vậy, bốn phía đều là người, vừa bẩn lại thối, còn có mấy tướng công, thư sinh, không biết là cố ý hay là vô tình, đúng là lách vào hướng nàng bên này, nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc, thân thể thiếu chút nữa mềm nhũn, đành phải tìm biểu ca bảo vệ.

Nàng vụng trộm liếc nhìn biểu ca, có chút thẹn thùng, chỉ là Thẩm Ngạo biểu lộ ra bộ dáng rất trang trọng, đôi mắt kia hết sức chăm chú mà nhìn qua nơi Thái Luân hạ bút, bộ dạng rất đứng đắn, thân thể liền không nhịn được, lại đi xê dịch lên trên người Thẩm Ngạo.

Nàng nào biết đâu rằng, trong lòng Thẩm Ngạo đang nở hoa, sở dĩ biểu lộ ra một bộ dạng bị chữ viết của Thái Luân hấp dẫn, là vì muốn biểu muội bớt xấu hổ mà thôi, Chu Nhược nào biết rõ tâm tư Thẩm Ngạo, chỉ sợ giờ phút này đã vô cùng xấu hổ.

Thái Luân viết xuống một chữ cuối cùng, rốt cục cũng để bút xuống, vươn thẳng eo, Rất nhiều người chú ý xem xét, chữ viết sử dụng bút ý rất có sự mới mẻ, thể chữ tráng lệ, dùng bút tiêu sái tự nhiên mà không phóng túng, phong cách cao nhã, phương diện kết chữ, chữ liền chữ, nét bút nặng nhẹ bất đồng, xuất phát từ tự nhiên, đặt bút liền viết, sáng tạo ra nhiều loại, tạo ra tự thể đa dạng mà thống nhất, phương diện bố cục chi nhánh, mỗi chữ mỗi đường đi, luôn thông qua tỉ mỉ an bài, làm ra được kiểu hô ứng từ xung quanh đến bên trong, cầu được trước sau, đạt đến hoàn cảnh ý vị sinh động.

"Chữ tốt!" Có người không nhịn được liền hô to.

Mà ngay cả Triệu Cát cũng không được nhịn nữa, rất thưởng thức, trong lòng nghĩ: "Người này lại có bảy phần thần vận của Thái Kinh, đợi một thời gian, chỉ sợ cũng viết ra được chữ giống nhau vậy."

Thái Luân lạnh lùng cười một tiếng, liếc nhìn Chu Nhược trước, lập tức xem Triệu Cát, trong miệng nói: "Tướng công thấy chữ ta viết như thế nào?"

"Khá được, rất có bộ dạng thùy mị của Thái thái sư!" Triệu Cát trả lời đúng trọng tâm, dùng nhãn lực của hắn, đương nhiên nhìn ra Thái Luân bắt chước chữ ông.

Thái Luân cười lạnh nói: "Tuy là còn thiếu một chút, nhưng so với tướng công, chỉ sợ cao hơn minh hơn một ít, tướng công trở về luyện thêm, có lẽ có thể hướng ta lãnh giáo một hai."

Lời này đã là trần trụi mỉa mai rồi, sắc mặc Triệu Cát nhìn không tốt, vốn là sinh ra một chút hảo cảm đối với Thái Luân, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi quá làm càn!"

Thái Luân cười ha ha một tiếng: "Làm càn thì như thế nào? Hẳn là tướng công không phục?"

Những lời này đối với Triệu Cát đã là thập phần nghiêm trọng, sắc mặt Triệu Cát xanh trắng, Dương Tiễn sau lưng cũng lập tức giận tím mặt, chỉ là hai người dù sao cũng là cải trang, lại nhất thời không thể làm gì Thái Luân, nhất là Triệu Cát, đâu gặp được qua tình huống như vậy, sững sờ, ngẩn người sững sờ nói không ra lời.

Thái Luân không hề để ý Triệu Cát, tiêu sái xoay người nhìn Chu Nhược, Chu Nhược cơ hồ dán sát vào người Thẩm Ngạo, hai người kia, một người anh tuấn, một người thanh lệ, thoạt nhìn không khỏi làm người nghĩ tới một đôi trời sinh.

Thái Luân hừ lạnh một tiếng trong lòng, cười nói về hướng Chu Nhược: "Chu tiểu thư cho rằng chữ viết tiểu sinh thế nào?"

Chu Nhược lạnh mặt không đáp hắn.

Trong lòng Thái Luân giận quá, thân là Thái thiếu gia, có ai dám bỏ qua mặt mũi của hắn, con gái Kỳ Quốc công thì như thế nào? Năm đó, thời điểm Thái gia cực thịnh, đừng nói là Quốc công, chính là thân vương đương triều, cũng không dám đối xử như vậy với hắn.

Hắn trầm mặc một lát, có phần cảm thấy xấu hổ, lại liếc nhìn Thẩm Ngạo, trong lòng càng thêm nổi giận, Cười ha ha một tiếng, liền nói với Thẩm Ngạo: "Thẩm huynh đâu rồi, theo Thẩm huynh xem, chữ viết của Thái mỗ có lọt vào mắt của ngươi không?"

Một câu nói kia rất khách khí, nhưng ý tứ khiêu khích hàm xúc nồng đậm trong lời nói, Thái Luân đây là ghen ghét với Thẩm Ngạo, hơn nữa là có cừu oán từ trước, hôm nay muốn tìm trở về một lần.

"Đây chính là tự ngươi đưa tới cửa đó." Thẩm Ngạo nói trong lòng, trên mặt phát ra vẻ mỉm cười hài hòa, nói: "Thái công tử quả nhiên cao minh, cái chữ viết tay này không tệ, chỉ có điều..." Hắn kéo dài thanh âm, không nhanh không chậm nói: "Nhưng lại không trèo lên được nơi thanh nhã."

Họ Thái này đã vươn mặt đến, Thẩm Ngạo không ngại tát một cái đẩy xuống dưới, đã đập vào họng súng, không có đạo lý không giết chết hắn.

Thẩm Ngạo bắt tay vào làm, kiêu căng liếc mắt nhìn hắn: "Thái huynh đưa tay viết chữ, nhìn về phía trên lại rất có phong cách lão tặc Thái Kinh, nhưng quá gò ép, kém rất xa."

Một tiếng lão tặc Thái Kinh này, giống như ấn ở trên mặt Thái Luân, làm nhiều việc cùng lúc, đánh đến sưng cả mặt.

Thái Luân biến sắc, sát khí đằng đằng, nhưng lại cố nén tính nóng, khép miệng không nói.

Thẩm Ngạo cũng không sợ họ Thái trả đũa, kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn nhất định trở mặt thành thù cùng họ Thái, Đừng quên, nhưng hắn đã bái Trần Tế tướng công làm thầy, Trần Tế là ai? Cùng Thái Kinh là bất cộng đái thiên (không đội trời chung), cho dù Thẩm Ngạo đi nịnh nọt họ Thái, sớm muộn gì cũng có một ngày bị họ Thái phản bội.

Đã như vầy, Thẩm Ngạo cũng không ngại kêu một tiếng lão tặc, dù sao cũng đã đắc tội, vậy thì đơn giản phân rõ giới hạn, hung hăng đánh vào mặt Thái Luân, giờ khắc này, Thẩm Ngạo không phải một người chiến đấu, hắn không phải là một người, giờ khắc này, linh hồn Trần Tế đã bám vào người Thẩm Ngạo, mặt Thẩm Ngạo, đủ để thay mặt Trần Tế.

Thái Luân điên cuồng, Thẩm Ngạo càng điên cuồng, giám định và thưởng thức thi họa, ai còn có thể tinh thông hơn so với Thẩm Ngạo?

Nguyên tắc làm người của Thẩm Ngạo chính là như vậy, đã đắc tội người, như vậy không ngại đắc tội hắn đến chết, Đã giẫm người khác một cước, Thẩm Ngạo không ngại bước nhiều thêm mấy cước, dùng cách đó để bày ra sự tôn trọng đối với địch nhân.

Thẩm Ngạo thu hồi quạt giấy, để quạt giấy tại bên hông, hết sức lông bông cười một tiếng, dùng đến ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Thái Luân, mới hướng Chu Nhược nói: "Biểu muội, đến đây, mài mực cho ta, hôm nay phải cho Thái công tử trông thấy cái gì mới thật sự là thư pháp, Ngô Tam nhi, lấy cho ta thêm một cây viết."

Nói xong, Thẩm Ngạo liền vén tay áo lên, trải bằng một tờ giấy, nhìn xung quanh một cái, ánh mắt đứng ở trên người Triệu Cát, mỉm cười, nói với Triệu Cát: "Tướng công viết chữ, Thẩm mỗ người bội phục, có thể bắt chước bức tranh chữ này đến tình trạng như vậy, đã là phi thường khó được rồi, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh."

Cái này gọi là mặt trận thống nhất, địch nhân của địch nhân liền là bằng hữu của mình, kéo người này nhập bọn trước, để làm thanh thế lớn mạnh.

Triệu Cát cũng mỉm cười, nói: "Kẻ hèn này họ Vương, tên chỉ có một chữ Cát."

Thẩm Ngạo gật đầu, cười nói: "Ta cũng nhận thức một người cùng tên với tướng công, hắn gọi là Vương Lão Cát."

Đổ mồ hôi, Vương Lão Cát, rất lâu không uống qua, Thẩm Ngạo lại hơi có chút tưởng niệm.
Bình Luận (0)
Comment