Biên tập: B3Chi Chi trợn to hai mắt.
Nàng nhìn người đó đi tới cúi người xuống, duỗi tay sờ lên trán nàng: "Vẫn còn hơi nóng, Chi Chi mau uống thuốc đi."
Chi Chi nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa, người nọ vẫn đang ở trước mắt nàng, nàng mấp máy môi: "Sao Phò Mã lại tới đây? Thiếp thất đang bị bệnh sao?"
"Ta nghe người bên dưới nói nàng bị rơi xuống nước nên tới xem một chút." Vẻ mặt của nam nhân trước mắt không thay đổi.
Đầu óc trì độn của Chi Chi có chút thanh tỉnh hơn, nàng nhớ ra rồi, ác quỷ đó nhập vào cơ thể nàng, sau đó còn đẩy Tam di nương xuống nước, dường như hắn muốn giết Tam di nương.
Tại sao?
Phò Mã nhìn Chi Chi, ánh mắt sẫm lại: "Chi Chi đang nghĩ gì vậy?"
Do Chi Chi rơi xuống nước nên lúc này bị nhiễm lạnh, lại đang sốt cao nên hai gò má đỏ bừng, đôi mắt phượng sũng nước, nhìn hết sức đáng thương.
Chẳng qua lúc này suy nghĩ của nàng đang bay xa, cả người thất thần.
Chi Chi chậm chạp nhìn về phía Phò Mã, nàng cảm thấy người trước mắt này thật quá kỳ quái, đời trước căn bản sẽ không tới nơi này của nàng, vậy mà đời này lại tới hai lần.
Chi Chi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ phun ra một chữ: "Đau."
Thật là đau, bây giờ cả người nàng khó chịu, nhất là đầu, cảm thấy như muốn nổ tung ra.
Phò Mã hơi sửng sốt, sau đó cười thành tiếng.
Bởi vì cười thành tiếng trước mặt người bệnh nên hắn có chút xấu hổ mà nghiêng đầu sang chỗ khác, nâng tay lên che miệng.
Chờ khi bình tĩnh lại, hắn mới nói: "Để ta bảo nô tỳ bưng thuốc tới, nàng hãy nghỉ ngơi cho khoẻ."
***
Chi Chi bị bệnh nằm liền nửa tháng, trong nửa tháng này nàng không có chút sức lực nào, mấy ngày trước đến xuống giường cũng khó khăn.
Nàng nghe Thải Linh nhắc qua đến tình hình của Tam di nương, Thải Linh nói rằng Tam di nương khoẻ hơn Chi Chi nhiều, đại khái là do những nô tỳ kia nhảy xuống cứu Tam di nương trước.
Nhưng mà Tam di nương bị rơi xuống nước nên đã đến cáo trạng với Cung ma ma.
Cung ma ma biết chuyện, nhưng vẫn chưa có hành động gì.
Mọi người an ủi Tam di nương, chắc là đang đợi Chi Chi khỏi bệnh rồi mới trừng phạt.
Thải Linh vừa đút thuốc cho Chi Chi vừa hỏi: "Ngũ di nương, người thật sự đẩy Tam di nương xuống nước sao?"
Sắc mặt Chi Chi tái nhợt: "Cứ coi như là ta đẩy đi."
Dù là do ác quỷ kia nhập vào, nhưng vẫn chính tay nàng gây ra.
Lại nói, gần đây ác quỷ kia lại biến mất, nếu không nhất định nàng sẽ mắng hắn một trận.
Hơn nữa lần đó nàng chưa đồng ý hắn đã nhập vào người nàng, hắn thà tổn thương âm đức cũng nhất định nhập vào.
Mặc kệ hắn và Tam di nương có oan khuất gì, sau này nàng cũng sẽ không xía vào nữa.
Còn chưa biết Cung ma ma sẽ trừng phạt thế nào đây.
***
Lúc bệnh tình của Chi Chi gần như khỏi hẳn, quả nhiên Cung ma ma dẫn người tới.
Dường như gương mặt đó của Cung ma ma trời sinh đã cứng nhắc, y phục trên người bà, thậm chí ngay đến một sợi tóc cũng không hề cẩu thả, gọn gàng nghiêm chỉnh, không để lộ ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Bởi vì bà thường xuyên xì mặt ra cho nên nếp nhăn trên mặt đặc biệt hằn sâu.
"Ngũ di nương." Cung ma ma nhìn Chi Chi, ánh mắt không chút dao động.
Chi Chi đứng ở nơi đó, không dám cử động dù chỉ một chút, nàng đứng cứng ngắc, tay chân luống cuống.
"Ngũ di nương cố ý đẩy Tam di nương xuống nước, đây là cố ý giết người. Dưới mắt Công Chúa không thể chứa chấp loại người có tâm tư ác độc như vậy, nhưng niệm tình ngươi mới tới nên tha cho ngươi một lần. Dù vậy vẫn phải phạt, nếu không trừng phạt, sợ là sẽ tạo ra tiền lệ xấu. Theo lệnh của Công Chúa, phạt đánh Ngũ di nương ba trượng, cấm túc một tháng." Cung ma ma nói xong liền quay lại nhìn hai nữ nhân thô kệch ở đằng sau lưng, hai nữ nhân đó được ra hiệu, lập tức tiến lên kéo Chi Chi ra bên ngoài.
Lúc Chi Chi bị ấn nằm sấp trên băng ghế dài, sắc mặt nàng đã tái nhợt.
Thải Linh và hai nha hoàn quỳ ở cách đó không xa, cũng không dám lên tiếng cầu xin, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Chi Chi bị đánh.
Chi Chi bị bệnh nặng mới khỏi, sau khi lãnh ba trượng thì trực tiếp lăn khỏi băng ghế.
Mũi giày của Cung ma ma xuất hiện: "Hy vọng trong tháng này Ngũ di nương cẩn thận suy nghĩ lại thật tốt, chớ gây thị phi nữa."
Ngay cả miệng Chi Chi cũng không mở được, mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán.
Cung ma ma vừa dẫn người đi khỏi, Thải Linh và hai nha hoàn quét dọn vội vàng chạy tới đỡ Chi Chi dậy.
Thải Linh lấy khăn tay lau mồ hôi cho Chi Chi: "Ngũ di nương, bây giờ nô tỳ sẽ đi mời đại phu tới."
Các nàng đỡ Chi Chi lên giường, Chi Chi liền cứ thế mà ngất xỉu.
Ba trượng kia trực tiếp đánh thẳng vào mông nàng, chỉ cần khoảng ba mươi trượng thì đến nam nhân cũng sẽ tắt thở, nữ nhân thì khoảng mười lăm, hai mươi trượng.
Chi Chi lãnh ba trượng xong lại phải nằm thêm mấy ngày, thật may là đang bị cấm túc, Cung ma ma không cho người khác ra vào Thuý Sai Viện, nên nơi này cũng yên tĩnh hơn nhiều.
***
Sau khi Chi Chi bị đánh ba ngày thì lại nhìn thấy ác quỷ đó.
Ác quỷ đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng, vẻ mặt hắn có chút áy náy, từ từ bay tới mép giường Chi Chi.
Chi Chi nhìn hắn, im lặng quay mặt vào bên trong.
"Xin lỗi, là do ta quá kích động." Ác quỷ nhẹ giọng nói: "Chẳng qua là ta quá nóng lòng báo thù, cho nên mới không nhịn được. Ta biết chắc chắn tỷ sẽ không tha thứ cho ta, tỷ yên tâm, ta sẽ không tới làm phiền tỷ nữa. Mối thù này, ta sẽ tự mình báo."
Chi Chi suy nghĩ một chút, lại quay mặt lại: "Ngươi và Tam di nương có thù oán sao?"
Ác quỷ vừa nghe đến Tam di nương thì ánh mắt lại hiện lên vẻ điên cuồng, thậm chí mặt mũi cũng dần dần trở nên kinh khủng vặn vẹo.
Chi Chi vội vàng nhắm mắt lại: "Ngươi... Hay là ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."
Xung quanh dần yên tĩnh lại, hồi lâu sau, Chi Chi mới nghe thấy giọng nói của ác quỷ.
"Ta chết 5 năm trước, khi đó ta mười sáu tuổi. Nàng ta nói với ta, muốn chúng ta cùng nhau bỏ trốn. Ta đã tin, vì vậy trốn nhà đi trong đêm, nhưng ta đợi nàng ta đến nửa đêm mà nàng ta không tới. Sau đó, ta gặp phải côn đồ, bởi vì không chịu giao tín vật của ta với nàng ta ra mà bị giết. Lũ côn đồ chôn thi thể ta đi, sau này nơi chôn cất hài cốt của ta được xây dựng thành phủ Công Chúa. Ta không thể rời khỏi phủ Công Chúa, nên cũng không thể đi báo thù."
Ác quỷ bỗng nở nụ cười: "Nhưng thật là vừa khéo, ta vẫn còn có thể gặp lại nàng ta."
Chi Chi mở mắt ra, suy nghĩ một chút về mấy lời ác quỷ nói, liền phát hiện thấy có điều không đúng: "Khoan đã... Năm đó ngươi mười sáu tuổi, chết từ 5 năm trước, nhưng mà năm nay Tam di nương cũng chỉ mới có mười sáu tuổi, nàng ta đính ước với ngươi từ năm mười một tuổi sao?"
Ác quỷ ngẩn người, hắn cau mày nhìn Chi Chi: "Tỷ nói cái gì? Nàng ta... Nàng ta mười sáu tuổi sao, không đúng."
Hắn ta mơ màng: "Năm nay nàng ta... Năm nay nàng ta phải hai mươi mốt tuổi mới đúng."
"Ngươi nhận nhầm người rồi, nàng ta không phải người ngươi muốn tìm." Chi Chi bừng tỉnh: "Người kia tên là gì? Vì sao đêm đó nàng ấy không tới, ngươi có biết không?"
"Nàng tên là Tô Thiên Linh, là nữ nhi của Thượng thư đương triều."
Chi Chi nhìn ác quỷ: "Ngươi chờ ta một chút."
Chi Chi gọi Thải Linh vào, Thải Linh cũng coi như là người của phủ Công Chúa, đối với tin tức của các quý nữ trong kinh thành thì rõ hơn nàng nhiều.
"Thải Linh, muội có biết khuê danh của Tam di nương là gì không?"
Thải Linh gật đầu: "Tam di nương tên là Tô Nguyệt Dung."
"Vậy muội có biết nàng ta có tỷ tỷ gì hay không?"
Thải Linh ngẫm nghĩ một chút: "Có lẽ là có, nhưng mà hình như..." Nàng ta chần chừ một lúc, mới nói: "Đã sớm qua đời. Năm đó ồn ào kinh khủng lắm."
"Ồn ào?"
"Bởi vì vị tiểu thư kia được vớt lên ở bờ sông ngoài thành." Thải Linh nói xong thì liền ngậm miệng, nàng ta nhìn Chi Chi, vẻ mặt hết sức khó xử: "Ngũ di nương, để nô tỳ đi xem thuốc của người đã nấu xong chưa."
Chi Chi cũng rất lúng túng, nàng nhìn sang ác quỷ.
Từ lúc ác quỷ nghe được lời Thải Linh nói, vẻ mặt vốn nhợt nhạt đã chuyển sang xám ngắt, ánh mắt hắn tan rã, sau đó liền cười ha ha, từng câu nói vụn vỡ: "Chết... Ha ha, đã sớm chết rồi... Thiên Linh... Đúng, ta hẳn phải nghĩ tới, đêm đó mưa to như vậy, nàng lại là một tiểu thư khuê các..."
Thải Linh nói cái chết của Tô Thiên Linh rất kinh khủng, đúng là kinh khủng thật, vì được vớt từ dưới sông lên, thi thể bị va đập khiến mặt mũi hư hỏng hoàn toàn.
Cuối cùng phải dựa vào y phục trên người thì người nhà Thượng thư mới nhận ra được.
Tại sao một tiểu thư khuê các lại xuất hiện ở ngoài thành vào nửa đêm, nguyên nhân bên trong cũng đủ để khiến cho người ta bàn ra tán vào.
Ác quỷ cười hồi lâu, cuối cùng ngừng lại, hắn nghiêm chỉnh hành đại lễ với Chi Chi: "Vô cùng cảm tạ sự hỗ trợ của tiểu thư, tâm nguyện cuộc đời này của ta đã xong rồi."
Chi Chi hỏi hắn: "Ngươi chuẩn bị đi đầu thai sao?"
Ác quỷ khẽ cười một tiếng, lại có chút dịu dàng: "Sao ta có thể xứng đi đầu thai, ta muốn phân tán hồn phách của mình ra để che chở cho Thiên Linh, tiểu thư đã giúp ta một đại ân như thế, nhất định ta sẽ có lễ vật cho tiểu thư. Chỉ là lần trước ta có nói sẽ trợ giúp tiểu thư rời khỏi phủ Công Chúa, đó chỉ là lời lừa gạt. Nhưng châu báu là thật, chính là ở chỗ chôn thi thể ta. Năm đó sau khi côn đồ giết chết ta lại không lục soát người ta. Nếu như tiểu thư không ngại thì cứ lấy đi. Ở gốc cây thứ ba từ cổng Thuý Sai Viện đi vào. Ngoại trừ cái này, ta còn muốn gửi đến tiểu thư một món quà khác."
"Trên người tiểu thư có một mùi hương đặc thù, chính mùi hương này có thể hấp dẫn quỷ. Sợ rằng sẽ còn những con quỷ khác ngửi được mùi hương trên người tiểu thư mà tới. Hơn nữa bây giờ quỷ khí trên người tiểu thư càng ngày càng nồng đậm, khi quỷ khí quá nặng thì hồn phách sẽ rời khỏi thân thể, một lần nữa biến thành quỷ." Ác quỷ dừng lại, giọng nói cũng trở nên nhẹ hơn: "Nếu như tiểu thư không muốn trở thành quỷ, trên đời này chỉ có người quý nhân chí tôn mới có thể giúp được tiểu thư. Tiểu thư chỉ cần sống chung với người đó, quỷ khí trên người sẽ dần dần tan biến."
Ác quỷ nhìn Chi Chi, mím môi cười một tiếng, giống như một thiếu niên không buồn không lo: "Ta phải đi rồi, cầu chúc cho tiểu thư trọn đời bình an."
Hết chương 20.