Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 11

Người tới mặc hắc y, bịt mặt.

Trường kiếm trong tay, kiếm khí giống như cầu vồng, mang theo sát khí nồng đậm.

Nhiều chiêu không lưu tình, nhiều chiêu mang sát ý.

Mà cặp mắt lộ ra khỏi mặt nạ, mang theo sát ý giận dữ tàn nhẫn băng hàn thấu xương.

Sau khi hạ mười mấy chiêu, hai người đánh cân sức ngang tài, võ công của Phượng Khuynh Thành không tầm thường, mặc dù nội công không bằng hắc y nhân, nhưng mà, bộ pháp của nàng uyển chuyển, ra tay thu tay cực nhanh, lại đánh giết quyết đoán, mỗi một chiêu được hạ xuống, không chút do dự, dường như đều muốn đưa hắc y nhân vào chỗ chết.

Sau 300 chiêu, trong sân đã sớm thành một vùng hỗn độn, chậu hoa cây non, đều bị kiếm khí thổi hủy, chém thành mảnh nhỏ ngã đầy đất.

Âu Dương Hạo, Hồng Tụ Thiêm Hương nghe tin chạy tới vừa muốn rút kiếm tiến lên giúp một tay, một lão nhân tóc bạc trắng từ trên trời giáng xuống, chiếc roi gai trong tay liền đánh về phía hắc y nhân.

Quỷ Cốc thần tiên. Diễn Đàn L *&^ Ê Q,./ uý Đ!@# ôn

Hắc y nhân liếc mắt một cái liền nhận ra, vận khí thoát ra, không hề ham chiến, nhanh chóng rời đi.

Khinh công trác tuyệt, trong nháy mắt liền biến mất không còn dấu vết.

Hồng Tụ Thiêm Hương, Âu Dương Hạo chuẩn bị đuổi theo, Phượng Khuynh Thành lên tiếng, "Không cần đuổi theo, Hồng Tụ Thiêm Hương, đi phòng bếp phân phó một tiếng, lão già đến, chuẩn bị thêm nhiều món ngon, cũng chuẩn bị vài bình rượu ngon! Âu Dương đi chuẩn bị xiêm áo cho lão già, phái người khác thu dọn viện tử này một chút!"

"Dạ!" Ai bận việc nấy rời đi.

Phượng Khuynh Thành thu nhuyễn kiếm, gật đầu cười một tiếng, "Lão già, ngươi tới thật là đúng lúc!"

Quỷ Cốc Tử cười, đi tới trước mặt Phượng Khuynh Thành, giơ tay lên xoa đầu Phượng Khuynh Thành, lại bị Phượng Khuynh Thành một chưởng đẩy ra, Quỷ Cốc Tử cũng không tức giận, "Lão già ta đây mà không đến, ngươi sẽ bị người khác ức hiếp rồi!"

"Uh, xem ra, ta phải cảm tạ lão già!"

"Đúng vậy, phải cảm tạ ta!" Quỷ Cốc Tử nói xong, nhìn xung quanh, "Hai bảo bối tôn tử của ta đâu?"

"Đi chơi rồi, đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm bọn chúng!"

"A, mấy tháng không gặp, nhớ chết ta rồi!"

Phượng Khuynh Thành cười nhạt không nói.

Năm đó nàng xuyên qua mà đến, cường bạo nam nhân kia, sau khi rời đi, bán ngọc bội của hắn, sau đó lại gặp Quỷ Cốc Tử bị người đuổi giết, cả người bị thương nặng, nàng vốn định khoanh tay đứng nhìn, thấy chết mà không cứu, nhưng lão già này, nhất định ép nàng phải giúp một tay, nàng cứng rắn cự tuyệt, nhưng vẫn bị hắn âm hiểm dụ dỗ.

Cuối cùng không có biện pháp, chỉ đành phải xuất lực bỏ tiền, ai ngờ, lão già này rất có lai lịch, lại là một thủ lĩnh của tổ chức sát thủ, mà nàng thần xui quỷ khiến thành đồ đệ của hắn, trở thành đương gia mới của tổ chức sát thủ này.

Nhưng mà, suy nghĩ một chút, những năm qua, nếu như không phải ở trong tổ chức sát thủ, nhờ họ vào sinh ra tử, hai hài tử của nàng, đã sớm......

Vừa nghĩ tới khả năng đó, Phượng Khuynh Thành chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Xa xa, Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ đã nhìn thấy Quỷ Cốc Tử đầu bạc, vui mừng kêu một tiếng, "Mỗ gia (ông ngoại)......"

Quỷ Cốc Tử nghe thấy tiếng cười, cười đến mắt cũng híp lại, "Chao ôi, bảo bối tôn tử của ta, sắp nhớ chết mỗ gia rồi!"

Sau đó khom lưng, giang hai cánh tay, ôm lấy hai oa nhi đang chạy như bay đến, hôn một cái trên mặt cả hai oa nhi, mới lên tiếng, "Mau để mỗ gia nhìn một chút, có cao hơn?"

"Cao, cao, mỗ gia, Mặc Hàm (Mạt Vũ) đều cao!"

"Ta xem một chút, ta xem một chút!" Quỷ Cốc Tử nói xong, đứng lên, lôi kéo hai oa nhi xoay vòng vài vòng, mới khẳng định nói, "Đúng là cao hơn!"

"Mỗ gia, Mặc Hàm (Mạt Vũ) dẫn người đi xem trạch viện này một chút, trạch viện này rất lớn, lớn hơn trạch viện ở Giang Nam!"

"Tốt, tốt, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!" Quỷ Cốc Tử nói xong, liền lôi kéo hai oa nhi đi tản bộ.

Phượng Khuynh Thành nhìn, không khỏi cảm động.

Ai có thể tưởng tượng được, trong chốn giang hồ, Quỷ Cốc Tử giết người như ma, ác độc, cũng có lúc mềm lòng thương người.

Ban đầu, hai hài tử, lần đầu tiên độc phát, nhờ Quỷ Cốc Tử không tiếc mười năm nội lực, kéo dài tính mạng cho hai hài tử, phần ân tình này, Phượng Khuynh Thành nàng nhớ kỹ trong lòng, hai hài tử, càng nhớ rõ!

Một tiếng mỗ gia kia, là thật tâm, tuyệt không trộn lẫn bất kỳ điều gì.

Nhiếp Chính Vương phủ

Quân Vũ Nguyệt nhảy mấy cái rồi hạ xuống trong viện của mình, bỏ lại bảo kiếm trong tay, nhìn miệng vết thương trên cánh tay, khẽ nguyền rủa một tiếng, đến thẳng nơi ở của Thư Mộ Bạch.

Bên trong gian phòng, Thư Mộ Bạch đang nghiên cứu chế tạo dược vật, vừa thấy Quân Vũ Nguyệt tức giận mà đến, kinh ngạc, lại thấy vết thương trên cánh tay của Quân Vũ Nguyệt, càng kinh ngạc.

"Người nào làm ngươi bị thương?"

"Quỷ Cốc Tử!"

Thư Mộ Bạch nghe vậy rất kinh ngạc, "Làm sao có thể, không phải tin đồn hắn đã chết rồi sao?"

"Hắn chết hay không chết ta không biết, nhưng mà, quỷ cốc thần roi kia, cũng không có mấy người có thể vung tốt!" Quân Vũ Nguyệt nói xong, đưa cánh tay đến trước mặt Thư Mộ Bạch, "Thoa thuốc cho ta!"

Thư Mộ Bạch đứng dậy tìm thuốc trị thương, thoa cho Quân Vũ Nguyệt, mới hỏi, "Làm sao ngươi gặp được Quỷ Cốc Tử?"

Quân Vũ Nguyệt xoay đầu đi, không nói, đứng dậy rời đi.

"Không nói thì không nói, chảnh cái gì mà chảnh!" Thư Mộ Bạch nói thầm một tiếng, tiếp tục nghiên cứu chế tạo bí dược của hắn.

Trở lại viện của mình.

Quân Vũ Nguyệt đứng trước bàn đọc sách, lẳng lặng đứng hơn một canh giờ, sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh, cũng không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Phượng Khuynh Thành ngồi trên ghế, nhìn ba thuộc hạ đắc lực ngồi ở đối diện, "Đối với hắc y nhân hôm nay, các ngươi có ý kiến gì không?"

Hồng Tụ Thiêm Hương không nói gì, Âu Dương Hạo suy nghĩ một chút mới đứng lên nói, "Tiểu thư, có thể là người đứng sau chuyện cướp đi Thiên Sơn Tuyết Liên hay không?"

Hồng Tụ lại lắc đầu lập tức, "Không đúng, người đoạt Tuyết Liên, ta đã cùng hắn đối chiêu, võ công không cao như vậy, ít hơn một phần ba!"

"Tại sao khẳng định như vậy?" Phượng Khuynh Thành hỏi Hồng Tụ.

"Bởi vì, hắn đánh không lại ta!"

Phượng Khuynh Thành trầm mặc, chốc lát sau mới lên tiếng, "Mặc kệ hắn vì điều gì mà đến, Âu Dương, ngươi tiếp tục xử lí tất cả công việc vặt ở kinh thành, Hồng Tụ cùng Thiêm Hương đi theo bên cạnh ta, hai huynh đệ Lâm Nguyên, Lâm Phong không cần lộ diện, âm thầm bảo vệ Mặc Hàm, Mạt Vũ!"

"Dạ!" Diễn đàn l -= ê Q Úy đ |<?>": ôn

Đêm khuya yên tĩnh.

Hai bóng đen mau chóng biến mất khỏi trạch viện, bay ra ngoài đi về hướng vùng ngoại ô.

"Tiểu thư, chúng ta vừa đuổi kịp đến cánh rừng này, những người đó liền hoàn toàn biến mất!" Hồng Tụ nói xong, trong âm thanh, tất cả đều là tự trách.

Phượng Khuynh Thành nhìn rừng cây đen nghịt ở phía trước, nhưng không tiến lên trước một bước, bởi vì, nàng rõ ràng ngửi được, ẩn trước mặt, tầng tầng lớp lớp cơ quan, còn bày ra trận Ngũ Hành Bát Quái, hiện tại đen như mực, xông vào, thật sự không phải một lựa chọn sáng suốt.

Phượng Khuynh Thành vỗ vỗ bả vai Hồng Tụ, "Trở về thôi!"

"Tiểu thư......"

"Dục tốc bất đạt, trở về rồi hãy nói!"

Trở lại trạch viện, Phượng Khuynh Thành lập tức đi đến thư phòng, tìm bản đồ rồi mở ra trải trên bàn, nhìn kỹ dấu hiệu trên bản đồ, một hồi lâu mới bừng tỉnh hiểu ra.

"Hồng Tụ, ngươi tìm Âu Dương đến đây, nhanh lên!"

Chỉ chốc lát sau, Âu Dương Hạo ngay cả xiêm áo cũng không mặc chỉnh tề, vội vội vàng vàng đi vào thư phòng. Vừa vào cửa, Phượng Khuynh Thành đã nói, "Âu Dương, nghĩ biện pháp, ta muốn vào Nhiếp Chính Vương phủ!"

Âu Dương Hạo, Hồng Tụ kinh ngạc.

Phượng Khuynh Thành mới tiếp tục nói, "Thiên Sơn Tuyết Liên ở Nhiếp Chính Vương phủ, ta phải thừa lúc còn sớm, nếu không......"

Nếu Thiên Sơn Tuyết Liên bị Nhiếp Chính vương Quân Vũ Nguyệt dùng, Mặc Hàm, Mạt Vũ của nàng sẽ như thế nào?

Trong nháy mắt Âu Dương Hạo, Hồng Tụ hiểu rõ, chuyện khẩn cấp, vội vàng đi xuống chuẩn bị.
Bình Luận (0)
Comment