Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 33

Phượng Khuynh Thành rời đi.

Quân Vũ Nguyệt lẳng lặng nhìn trên bàn cờ, trận đánh cờ đã phân chia thắng bại, có chút tâm phiền ý loạn, tiện tay cầm lên một quyển quân sách bình thường rồi xem, làm thế nào cũng xem không vào nửa chữ, lại thấy trong đó mấy câu rất có cảm xúc ‘Để kẻ địch chiếm cứ địa hình có lợi nhưng ngươi đang thả con săn sắt, bắt con cá rô, hoạt động bí mật, hoàn toàn bịa đặt, mượn gió bẻ măng tương kế tựu kế, cuối cùng rút củi dưới đáy nồi!’

Mặc dù cảm thấy mấy câu hơi này quá kích, nhưng, Quân Vũ Nguyệt lại không tự chủ được nghĩ đến hắn và Phượng Khuynh Thành.

Cô nương kia, một thân kiêu ngạo, không hao tổn được.

Nếu thật sự miễn cưỡng hao tổn một thân ngông nghênh của nàng, sợ là cũng không thể chân chính có điều gì có thể hấp dẫn hắn, hoặc là, sau khi hắn ăn miếng trả miếng, liền giết nàng đi.

Nhưng, đến nay, hắn không chỉ không có giết, thậm chí còn quan tâm.

Nhưng mà tận đấy lòng, từ đâu mà đến, vì nguyên nhân gì, Quân Vũ Nguyệt nghĩ hoài không ra, dùng đầu óc, cũng nghĩ không ra nguyên nhân, hắn chỉ muốn, trước bắt được phần cảm giác này, giữ người ở bên cạnh, sau đó mới từ từ suy nghĩ tiếp.

Nhưng mà, Phượng Khuynh Thành hung hãn giống như hổ, hắn còn chưa có suy nghĩ thấu đáo, thiếu chút nữa đã hại nàng mất mạng.

Trời mới biết, đêm hôm ấy, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lúc thất khiếu (*) chảy máu, hắn hoảng sợ nhiều như thế nào, trơ mắt nhìn Quỷ Cốc Tử ôm Phượng Khuynh Thành rời đi, thế nhưng hắn ngay cả hơi sức đuổi theo cũng không có.

(* Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

Chỉ cảm thấy sức lực toàn thân, tại thời điểm đó bị rút cạn.

Chỉ một thoáng, Quân Vũ Nguyệt chợt hiểu, hắn muốn có cái gì.

Ồn ào đứng lên, trực tiếp đi đến Địa Hạ Thành trong Nhiếp Chính Vương phủ, Thư Mộ Bạch thấy Quân Vũ Nguyệt, có chút giật mình, há miệng muốn nói vài lời oán trách, Quân Vũ Nguyệt đã rút bảo kiếm ra, chém kiếm xuống, chia Thiên Sơn Tuyết Liên thành bốn phần, lạnh lùng nhìn Thiên Sơn Tuyết Liên bị chia làm bốn, Quân Vũ Nguyệt trầm giọng nói, "Cầm hộp gấm đến đây!"

Ám Nhị đang hầu hạ ở bên cạnh nào dám do dự, lập tức cầm hộp gấm phi phàm hoa lệ, trong hộp gấm vẫn còn lụa vàng đẹp đẽ và rực rỡ cửa hàng đặt vào, cung cung kính kính đưa tới trước mặt Quân Vũ Nguyệt.

Quân Vũ Nguyệt nhận lấy hộp gấm, tỉ mỉ cầm lên ba phần tư Thiên Sơn Tuyết Liên bỏ vào bên trong hộp gấm, mới lên tiếng, "Mộ Bạch, trở về nghỉ ngơi đi, không cần làm Thiên Sơn Tuyết Liên giả nữa!"

Thư Mộ Bạch chấn động, đợi lấy lại tinh thần, không còn bóng dáng của Quân Vũ Nguyệt nữa.

Có người, không cần dồn hết tâm trí đi truy tìm, cũng có thể gặp phải ở trong tối......

Phượng Khuynh Thành với Quân Vũ Nguyệt là như thế.

Kinh thành to lớn, Quân Vũ Nguyệt là người có bản lĩnh.

Nhưng hắn cứ liên tục đuổi theo, không có mục đích, chỉ dựa vào một ít trực giác trong lòng, đã nhìn thấy một thân một mình đi ở trên đường cái, nghiêng đầu, đi lảo đảo, cả người tập tễnh cô đơn, là hình ảnh Quân Vũ Nguyệt chưa bao giờ gặp qua.

Hắn từng nhìn thấy nàng có ý đồ xấu, cố ý làm nũng, vô tình giết người, giận dữ mắng to, lạnh lùng chỗng đỡ, giống như tất cả đều không lọt nổi vào mắt xanh của nàng.

Nhưng......

Hắn thật sự chưa từng gặp qua một Phượng Khuynh Thành tịch mịch như vậy.

Cái bóng kéo thật dài, làm cho người ta nhìn, đều cảm thấy, nàng sống vô cùng mệt mỏi.

Quân Vũ Nguyệt không nói, cũng không tiến lên chào hỏi, nhưng mà ôm hộp gấm đựng Thiên Sơn Tuyết Liên, đi theo sau lưng Phượng Khuynh Thành.

Nàng nhanh, hắn liền nhanh, nàng chậm, hắn liền chậm.

Cảm thấy người sau lưng có ý đồ, Phượng Khuynh Thành nhếch môi cười cười, xoay người vốn định trêu ghẹo mấy câu, vị nhân huynh này, đêm hôm khuya khoắc, ngươi đi theo ta, là muốn cùng ta về nhà sao?

Nhưng không nghĩ, xoay người.

Quân Vũ Nguyệt? Diễn Đàn L *& ê Q #$ Úy Đ!@ ôn

Hắn đi theo làm gì?

Bị Phượng Khuynh Thành nhìn thấy liền không được tự nhiên, Quân Vũ Nguyệt quay đầu, ôm hộp gấm, không để lại dấu vết giấu ra sau lưng, khẩu thị tâm phi nói, "Gần đây tâm tình phiền muộn, có chút không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút!"

Vậy thật là có duyên phận.

Ra ngoài đi dạo một chút, cũng có thể chạm mặt nhau.

Phượng Khuynh Thành hừ lạnh, không thèm để ý tới Quân Vũ Nguyệt, xoay người cất bước chuẩn bị đi về phía trước, lại bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, liền vội vàng xoay người quan sát tỉ mỉ Quân Vũ Nguyệt.

"Vương gia thật có nhã hứng!"

Đối với việc Phượng Khuynh Thành kêu hắn Vương gia, mày Quân Vũ Nguyệt khẽ nhíu.

Hắn ghét nàng kêu hắn Vương gia.

Ngược lại tình nguyện để nàng kêu cả tên cả họ, kêu hắn Quân Vũ Nguyệt 

Từ trước giờ không cảm thấy, phụ hoàng lấy danh tự này tốt bao nhiêu, nhưng mà cảm thấy, từ trong miệng nàng gọi ra, nghe cực kỳ cảm động.

Thấy Quân Vũ Nguyệt không nói, Phượng Khuynh Thành cất bước đi đến trước Quân Vũ Nguyệt, gương mặt hoài nghi.

Quân Vũ Nguyệt lại thấy Phượng Khuynh Thành càng ngày càng gần, nhịp tim có chút tăng nhanh.

Không kìm hãm được lui về phía sau một bước, cánh tay lại bị Phượng Khuynh Thành thô lỗ kéo, cánh tay còn lại, lại dọc theo bên eo Quân Vũ Nguyệt từ phía sau hắn mò lên.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Không có làm gì, chắc chắn, mới vừa rồi ngươi lén lén lút lút giấu thứ gì đó!" Phượng Khuynh Thành cây ngay không sợ chết đứng, căn bản không quan tâm, nguyệt hắc phong cao, cô nam quả nữ.

Giai nhân đang nghi ngờ, còn gần như vậy, tư thế còn mập mờ như vậy.

Quân Vũ Nguyệt chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, mặc cho bàn tay mềm mại thơm tho của Phượng Khuynh Thành dính vào thân thể trên bộ ngực cứng rắn của hắn, bàn tay dấu ở phía sau, lặng lẽ không để lại dấu vết giơ lên trên.

Mấy phen lục lọi với không tới, Phượng Khuynh Thành ngẩng đầu, tức giận, "Quân Vũ Nguyệt, ngươi cố ý đúng không?"

Đôi môi đỏ tươi ướt át mê người.

Xinh đẹp quyến rũ, không cần cố ý trêu chọc, ba phần hấp dẫn từ trong xương.

Chỉ sững sờ trong nháy mắt, bị Phượng Khuynh Thành bắt được cánh tay liền siết eo của Phượng Khuynh Thành thật chặt, ngay sau đó cúi đầu, nụ hôn này dẫn làm đôi môi đỏ mọng giận tái đi.

Vừa đụng vừa sờ.

Trái tim trống không tịch mịch, trong nháy mắt liền bị rung động khác thường lấp đầy.

Quân Vũ Nguyệt lại cảm thấy, cả đời này, cho dù giờ phút này chết đi, cũng đáng.

Bị Quân Vũ Nguyệt cợt nhã, Phượng Khuynh Thành giận, há miệng liền hung hăng cắn Quân Vũ Nguyệt một cái, nhưng người này không sợ đau, nhân cơ hội công thành đoạt đất, hôn thẳng đến khi nàng không thở nổi.

Không có bất kỳ kỹ xảo nào, giống như chó cắn bậy vậy, mang theo chiếm đoạt, chiếm đoạt, nhưng Phượng Khuynh Thành lại thần xui quỷ khiến cảm thấy Quân Vũ Nguyệt một phần run rẩy, ba phần thương tiếc, sáu phần động tình.

Tâm bỗng nhiên lo sợ!

Tay còn lại dùng sức bấm lên eo của Quân Vũ Nguyệt, sau đó siết chặt, 360 độ không góc chết xoay chuyển.

"Ưmh......"

Quân Vũ Nguyệt bị đau, kêu một tiếng, buông Phượng Khuynh Thành ra.

Hai mắt mê ly, không thể tưởng tượng nổi nhìn Phượng Khuynh Thành.

Mới vừa rồi, sự tốt đẹp đó, khiến cho hắn lún xuống thật sâu.

Hơn nữa khác với sự thân thiết mấy ngày trước đó, nhiều hơn một phần sạch sẽ thuần khiết, hơn nữa thấy Phượng Khuynh Thành bởi vì hắn hôn sắc mặt ửng hồng, trong lòng tăng thêm vui mừng.

Lại nhìn hai mắt Phượng Khuynh Thành lửa giận ngút trời, khóe miệng có chút vết máu, Quân Vũ Nguyệt giơ tay lên, tự nhiên lau cho Phượng Khuynh Thành, mới sờ sờ đôi môi bị Phượng Khuynh Thành cắn rách.

"Ý tốt tới tặng đồ, lại bị ngươi vừa cắn vừa nhéo, rất uất ức!"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy khóe miệng run rẩy, vừa định đẩy Quân Vũ Nguyệt ra lui về phía sau mấy bước, Quân Vũ Nguyệt lại nhanh tay nhanh chân ôm eo của nàng, không cho nàng cơ hội lui về phía sau, cánh tay còn lại nâng lên, một hộp gấm hoa lệ tinh xảo giọi vào trong mắt Phượng Khuynh Thành, lại thấy ngón tay cái Quân Vũ Nguyệt khẽ bóp, hộp gấm tách một tiếng mở ra, bên trong hộp gấm, Thiên Sơn Tuyết Liên nằm xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Chuyện này......" Phượng Khuynh Thành kinh hãi.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt có chút trắng bệch.

"Ừ, tặng cho ngươi!" Quân Vũ Nguyệt nói xong, chuyển hộp gấm tới trước mặt Phượng Khuynh Thành.

"Cái này, cái này, đây là cái gì?"

Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng Phượng Khuynh Thành vẫn ngây ngốc hỏi.

Tay cùng thân thể cũng hơi phát run.

Mặc Hàm Mạt Vũ của nàng được cứu rồi, được cứu rồi.

Về sau rốt cuộc không cần chịu đựng cảm giác trái tim đau đớn nữa rồi.

"Thiên Sơn Tuyết Liên!"

"Ha ha, ha ha!" Phượng Khuynh Thành cười khúc khích, giơ tay lên che miệng lại, nước mắt bất ngờ rơi xuống, sau đó dùng lực lau đi, nhưng càng lau càng nhiều.

Rất ít thấy nữ tử khóc, Quân Vũ Nguyệt cũng không biết cách dỗ.

"Êm đẹp, sao lại khóc lên?" Quân Vũ Nguyệt nói xong, chân tay luống cuống ở trên người lục lọi một hồi, muốn tìm chiếc khăn tay, mới phát hiện, mình không có mang ra ngoài.

Cố tình lại không muốn thấy nước mắt của Phượng Khuynh Thành, giơ tay lên chuẩn bị lau đi cho Phượng Khuynh Thành, Phượng Khuynh Thành lại gắt gao bắt được bàn tay của Quân Vũ Nguyệt, "Thật sự là Thiên Sơn Tuyết Liên?"

"Đúng, không phải giả đâu!"

Nhận được sự khẳng định của Quân Vũ Nguyệt, Phượng Khuynh Thành lại ngây ngốc cười, "Thật sự là Thiên Sơn Tuyết Liên, thật sự cho ta?"

"Ừ, thật sự cho ngươi!" L *& ê Q #$ Úy Đ!@ ôn ngôn tình

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, đoạt lấy hộp gấm trong tay Quân Vũ Nguyệt, đóng nắp, ôm chặt trước ngực, chỉ sợ lại bị Quân Vũ Nguyệt cướp đi, dây cung căng năm năm trong nháy mắt đứt, người cũng yếu ớt, hơn nữa, Quân Vũ Nguyệt còn là thân phụ (cha ruột) của Mặc Hàm Mạt Vũ, cho dù hắn không biết, trên thế gian này, có hai hài tử, kéo dài huyết mạch của hắn, nhưng một khắc này, trong lòng Phượng Khuynh Thành vẫn muốn phát tiết sự vui sướng không cách nào nói cho hắn biết.

Nhẹ nhàng đi lên phía trước đầu khẽ dựa, đầu vùi vào trong ngực của Quân Vũ Nguyệt, vừa khóc vừa cười nói: " Quân Vũ Nguyệt, cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi!"

Quân Vũ Nguyệt không đẩy Phượng Khuynh Thành ra, mặc cho đầu nàng vùi ở trong ngực hắn, toàn bộ nước mắt nước mũi bôi trên xiêm y bằng gấm của hắn.

Quân Vũ Nguyệt bị sạch sẽ nghiêm trọng đột nhiên cảm thấy, có thể được nàng lệ thuộc vào khóc thút thít như vậy, cũng rất tốt.

Giơ tay lên nhè nhẹ đặt lên eo của Phượng Khuynh Thành, thấy nàng vẫn khóc rất đau lòng, không có cự tuyệt, Quân Vũ Nguyệt coi như Phượng Khuynh Thành nguyện ý cho hắn ôm như vậy.

"Đừng khóc, không phải đợi Thiên Sơn Tuyết Liên cứu người sao?......" Nói được nửa câu, cả người Quân Vũ Nguyệt tỏa ra lãnh khí.

Đó là hơi thở giết chóc, giống như từ đáy địa ngục ra ngoài, nhanh chóng ngấm vào người.

Ngay cả khi Phượng Khuynh Thành đang khóc đến mức không phân được Đông Nam Tây Bắc, trong nháy mắt liền thu cảm xúc lại, ngẩng gương mặt tuyệt mỹ còn đọng nước mắt lên, âm trầm lạnh lùng tuyệt tình nói: "Cũng không biết là ai phái tới, là nhắm vào ta, hay là cả hai?"

"Thế nào, sợ Bổn vương không bảo vệ được ngươi, hoặc là không bảo vệ được Thiên Sơn Tuyết Liên ngươi luôn để ý?" Quân Vũ Nguyệt nhíu mày.

Hắn vẫn chưa kém cỏi đến nông nỗi đó.

Phượng Khuynh Thành có chút dở khóc dở cười, "Nghe giọng điệu này của Vương gia, một hồi, ta chỉ trông chờ ở một bên xem cuộc vui, rất thảnh thơi, Vương gia tự sẽ xử lý thỏa đáng, sẽ không để cho tặc nhân đả thương ta, càng sẽ không để tặc nhân đoạt đi Thiên Sơn Tuyết Liên Vương gia tặng cho ta?"

"Tất nhiên như thế!"

Thấy Quân Vũ Nguyệt đáp thành khẩn, Phượng Khuynh Thành gật đầu một cái, giơ tay lên lau đi nước mắt trên mặt, "Vậy làm phiền Vương gia rồi!"

Giống như người mới vừa rồi yếu ớt khóc thút thít, hoàn toàn không phải là mình, lại âm thầm bóp nát Ám Hương bên trong ống tay áo......
Bình Luận (0)
Comment