Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 39

Rốt cuộc nói những gì, Phượng Khuynh Thành không biết, chỉ cảm thấy, có người đang hỏi mình, mà nàng hình như cũng nói gì đó, giữa lúc mơ mơ hồ hồ, giống như, tất cả lời nói đều là lời thật lòng.

Lời thật lòng, chuyện bí mật?

Phượng Khuynh Thành sợ hết hồn, bỗng nhiên hoảng hốt tỉnh lại.

Trong nháy mắt không còn sót lại chút cảm giác say nào.

Bật ngồi dậy, mới phát hiện, xiêm áo bên ngoài của nàng bị cởi hết, giờ phút này đang ngồi trên giường lớn trong bao gian của Túy Tiên lâu, bên cạnh, Quân Vũ Nguyệt cũng chỉ mặc xiêm áo lót, từ từ nhắm mắt, ngủ yên ở bên cạnh.

Vẫn có chút sợ hết hồn hết vía.

Nghĩ tới, rời đi có lẽ là điều tốt nhất.

Rón rén chuẩn bị vượt qua Quân Vũ Nguyệt, xuống giường rời đi, trong nháy mắt eo bị ôm lấy, sau đó thân thể nghiêng một cái, liền bị Quân Vũ Nguyệt đè ở phía dưới.

Phượng Khuynh Thành giãy người một cái, ngay sau đó buông tha, mị nhãn như hoa, cười như không cười hỏi, "Ngươi tính toán ban ngày ban mặt, bạch nhật tuyên dâm sao?"

"Bạch nhật tuyên dâm?" Quân Vũ Nguyệt cẩn thận suy ngẫm ý tứ bốn chữ này, giống như cũng không tồi, "Nếu Khuynh Thành ngươi nguyện ý, đó cũng là ý tốt!"

"Ta không muốn!"

Không rõ tung tích Mặc Hàm, Mạt Vũ, nàng nào còn tâm tư ở nơi này khanh khanh ta ta với Quân Vũ Nguyệt.

"Biết chắc ngươi không muốn, cho nên, ta chỉ cởi xiêm áo bên ngoài của ngươi, để cho ngươi ngủ thoải mái một chút!" Quân Vũ Nguyệt nói xong, thấy Phượng Khuynh Thành đưa tay chuẩn bị đẩy hắn ra, thân thể cúi xuống dưới, trầm thấp dụ dỗ nói: " Khuynh Thành, đừng làm rộn, ta đang khó chịu, để cho ta ôm một hồi, chờ ta dễ chịu hơn, ta liền thả ngươi đi!"

Phượng Khuynh Thành vốn muốn nói, ngươi khó chịu là chuyện của ngươi, nhưng cảm nhận được thân thể Quân Vũ Nguyệt căng thẳng, cả người nóng đến lợi hại, hô hấp cũng nặng nề, hơn nữa còn đè nén dục vọng nồng đậm.

Lời ra đến khóe miệng trong nháy mắt biến mất mất tích, thân thể cũng bỗng nhiên như nhũn ra.

Mặc cho Quân Vũ Nguyệt ôm mình, ma sát lên người, cho đến khi hắn mở to miệng thở dốc, ngã ở bên người, Phượng Khuynh Thành mới nhẹ nhàng giật giật thân thể, Quân Vũ Nguyệt lại đột nhiên lật người, một tay chống mặt, dùng ánh mắt sáng rực nhìn nàng, yếu ớt mở miệng, "Chợt rất nhớ mấy ngày ở Nhiếp Chính Vương phủ, muốn ngươi liền muốn ngươi, một khắc cũng không cần đè nén, chỉ một mực cùng ngươi ân ân ái ái, cực hạn vui thích, không cần khắc chế như vậy!"

"Ngươi. . . . . ." Phượng Khuynh Thành kinh ngạc.

Quân Vũ Nguyệt nói vậy là có ý tứ gì?

Lúc Phượng Khuynh Thành đang kinh ngạc, Quân Vũ Nguyệt chợt mở miệng, "Khuynh Thành, ngươi gả cho ta đi!"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, lại có chút dở khóc dở cười.

Quân Vũ Nguyệt vì chuyện phòng the nên tìm một cái cớ cho tình yêu nam nữ, lại có thể mặc kệ yêu cùng không yêu, liền lấy hôn nhân để trói buộc.

Thật sự là tức cười.

Quân Vũ Nguyệt thấy Phượng Khuynh Thành trầm mặc, vẻ mặt khác thường, trong lúc nhất thời, có chút hoảng hốt, vội hỏi, "Khuynh Thành, có phải ngươi không muốn không?"

"Không muốn cái gì?" Phượng Khuynh Thành hỏi ngược lại.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn gả ta sao?" Quân Vũ Nguyệt hỏi lại một lần nữa.

"Đúng, ta không muốn!" Phượng Khuynh Thành nói xong, thừa dịp Quân Vũ Nguyệt còn chấn động, đẩy Quân Vũ Nguyệt ra, ra sức đẩy Quân Vũ Nguyệt xuống giường, ngã chổng vó, thật là tức cười.

Nhưng Phượng Khuynh Thành nhìn, lại không cười nổi.

Bởi vì nàng biết rõ, nếu như hôm nay, sơ sót một chút, chọc giận Quân Vũ Nguyệt, nàng đừng mơ tưởng toàn thân mà lui.

Vội ở lại, tìm xiêm y của mình mặc vào.

Quay đầu lại, Quân Vũ Nguyệt đã ngồi ở trên giường, hai mắt sáng rực nhìn nàng.

Mấp máy môi, hơi lạnh thấu xương bắt đầu tỏa ra, "Tại sao?"

Đúng vậy, tại sao?

Đó là một cuộc hôn nhân không có tình yêu, trừ dục vọng, không có gì khác, Phượng Khuynh Thành nàng không ngốc, tại sao muốn đồng ý?

Mà Quân Vũ Nguyệt đối với nàng, hoàn toàn chưa nói yêu.

Có lẽ, trong xương, hắn vẫn còn hận nàng.

Cho nên, dùng Vương Phi Nhiếp Chính Vương phủ, vinh hoa phú quý, ngàn vạn vinh sủng giam cầm nàng, sau đó, bẻ gãy đôi cánh bay lượn của nàng, từng bước từng bước, để cho nàng không có năng lực chống cự, cuối cùng sống không bằng chết.

Hoặc có thể, đây chính là sự trả thù của hắn.

"Bởi vì không có tình yêu, chỉ có phát tiết dục vọng, cho nên, ta không đồng ý!"

Tình yêu? Diễn đàn l <> ê Q !@ úy Đ *& ôn

Trong lòng Quân Vũ Nguyệt tự hỏi, tình yêu là thứ gì?

Từ nhỏ đến lớn, không có người nói cho hắn biết, hoặc là dạy hắn, như thế nào mới tính là yêu.

Hắn chỉ biết, bởi vì hắn không bài xích nàng đến gần, cùng nàng ở trên giường cũng có thể vui thích chí cực, thậm chí lúc cá nước thân mật, nàng cũng vui vui mừng mừng, chẳng lẽ, đây không phải là tình yêu?

"Nhưng mà, mấy ngày kia, ngươi rõ ràng nói. . . . . ."

Phượng Khuynh Thành lắc đầu, "Không, Vũ Nguyệt, đó không phải là tình yêu, lần đầu tiên, ta trúng mị dược, là bất đắc dĩ, lần thứ hai, Thư Mộ Bạch bỏ thuốc ta, có lẽ duyên phận sắp đặt, Vương phủ nhiều nam tử như vậy, ta không đụng ngã, lại trong một ngàn người mới chọn được một người là ngươi, lần thứ ba, Quân Vũ Thường bỏ thuốc ta, ta hoàn toàn không biết nam tử lần đó là ai, chỉ có thể thuận theo bản năng, lần lượt trầm luân, về phần sau đó, ta là vì Thiên Sơn Tuyết Liên. . . . . ."

Sự thật, rất tàn khốc, lại chân thật.

Nhưng Quân Vũ Nguyệt khó có thể tiếp nhận, sau đó, đến giày cũng không mang, chân không chạy vội tới bên cạnh Phượng Khuynh Thành, bắt được cánh tay của Phượng Khuynh Thành, ánh mắt vô cùng lo lắng, giọng nói nôn nóng, "Khuynh Thành, không phải như vậy, thật sự không phải!"

Lần đầu tiên, mặc dù người bị thương nặng, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, bị buộc chịu đựng, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự vui thích cực hạn.

Nếu không, sau khi liều mạng cũng sẽ không, muốn đổi một nhân chứng sống.

Có lẽ khi đó, hắn liền muốn, có lẽ, cuộc sống, có nữ tử này ở bên cạnh, cũng rất tốt.

Lần thứ hai, ba, dưới tình huống ý chí thanh tỉnh, khoái cảm cực hạn đó, càng không cần phải nói.

"Vũ Nguyệt, một chữ tình, chú trọng lưỡng tình tương duyệt, vậy mà hôm nay, hai người chúng ta, vốn chưa nói tới lưỡng tình tương duyệt, cho nên, đàm hôn luận gả, có chút quá sớm!"

"Nhưng. . . . . ."

"Cám ơn ngươi vẫn tôn trọng, không có thừa dịp người gặp nguy, cáo từ!"

Phượng Khuynh Thành nói xong, khẽ gật đầu với Quân Vũ Nguyệt, tránh Quân Vũ Nguyệt, hoảng hốt mà chạy, vừa ra ngoài bao gian, Phượng Khuynh Thành đã ra quyết định, điều quan trọng hiện giờ là mau chóng tìm được Mặc Hàm, Mạt Vũ, sau đó rời khỏi Kinh thành, bởi vì người kinh thành quá điên cuồng.

Hồng Tụ Thiêm Hương thấy Phượng Khuynh Thành ra ngoài, lập tức tiến lên, Phượng Khuynh Thành khẽ lắc đầu, bày tỏ mình cũng không thua thiệt, ba người một trước hai sau chuẩn bị đi xuống dưới lầu.

"Phượng Nhi, chúng ta lại gặp mặt, thật sự là duyên phận!"

Người chưa tới, âm thanh tà mị mang theo phóng đãng đã truyền đến, Phượng Khuynh Thành nghe tiếng, mày khẽ cau, ngước mắt nhìn lại, lại thấy cả người Quân Vũ Thường mặc xiêm áo đỏ vô cùng khoa trương, trong tay cầm một cây quạt ngọc, bộ dạng phong lưu, cất bước đi tới.

Hai mắt Phượng Khuynh Thành híp lại, đầu cúi thấp, tính toán giả bộ không biết Quân Vũ Thường, rời đi.

Cố tình. . . . . .

Tay cầm quạt của Quân Vũ Thường, ngăn Phượng Khuynh Thành lại, "Phượng Nhi, Bổn vương vì ngươi mà bị thương, còn đắc tội Vương huynh, ngươi lại làm như không thấy Bổn vương, giả bộ không thấy, cũng không tốt đâu!"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Vũ Thường, nhếch môi mỉm cười, "Cẩm Vương gia, có lẽ trí nhớ của ngươi cũng không đủ tốt!"

"A, thật sao? Vậy Phượng Nhi nói cho Bổn vương, Bổn vương quên mất chuyện gì?" Quân Vũ Thường nói xong, cười ha ha, tiếp tục nói, "Chẳng lẽ là Bổn vương đồng ý nạp Phượng Nhi làm thiếp, rồi lại không đồng ý? Hay là, Bổn vương hứa tặng Phượng Nhi vàng bạc châu báu, nhưng lại chưa cho ~?"

Phượng Khuynh Thành lắc đầu, "Không phải!"

"Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, vậy Phượng Nhi có thể nhắc một tiếng hay không, tránh cho Bổn vương, tổn thương lòng của Phượng Nhi!"

"Cẩm Vương gia quên cũng không sao, chỉ cần ta không quên là tốt rồi!"

Mấy ngày nay, vội vàng tìm Thiên Sơn Tuyết Liên, chờ Thiên Sơn Tuyết Liên tới tay, Mặc Hàm, Mạt Vũ lại bỏ nhà ra đi, ngược lại nàng quên mất hận cũ với Quân Vũ Thường.

Rõ ràng nàng đều quên, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại huênh hoan đến trước mặt nàng, nhắc nhở nàng.

Không được quên.

Quân Vũ Thường lại cười lên ha hả, "Phượng Nhi đúng là thú vị, nhưng mà, Phượng Nhi à, ngươi nói, Bổn vương vì ngươi mà bị thương, ngươi muốn bồi thường cho Bổn vương như thế nào?"

Bồi thường? Diễn đàn l <> ê Q !@ úy Đ *& ôn ngôn tình

Tâm tư Phượng Khuynh Thành hơi đổi, chợt cười.

Trên bộ mặt tuyệt mỹ, khéo cười tươi đẹp làm sao, nụ cười của Quân Vũ Thường trong nháy mắt có chút khó đoán, lại nghe Phượng Khuynh Thành nói, "Cẩm Vương gia, hôm nào không bằng hôm nay, hôm nay, ta mời Vương gia uống vài ly rượu, coi như là Khuynh Thành bồi tội với Vương gia, được không?"

"Ha ha, được, được, thật tốt!"

Hai người đã xác định, Phượng Khuynh Thành lập tức để Hồng Tụ đi chuẩn bị nhã gian, Quân Vũ Thường thấy dáng dấp Hồng Tụ mắt ngọc mày ngài, mặc dù không tuyệt mỹ như hoa giống Phượng Khuynh Thành, cũng có phong tình khác, lại nhìn Thiêm Hương đứng ở bên cạnh Phượng Khuynh Thành, mặt trái xoan tinh xảo, mắt hai mí, mày lá liễu, đôi môi trề đỏ mọng, cũng xinh đẹp không gì sánh được, "Không ngờ Phượng Nhi tuyệt mỹ, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng hết sức xinh đẹp!"

"Vậy sao, Cẩm vương thật sự cảm thấy họ tốt?" Phượng Khuynh Thành kéo dài âm thanh hỏi.

"Tất nhiên, từ trước đến giờ Bổn vương không nói dối!"

"Ha ha, Vương gia, ta nghĩ, hai nha hoàn của ta, nhất định sẽ nhớ sự khích lệ hôm nay của ngươi, cảm tạ ngươi thật tốt!"

Tiến vào nhã gian, hai người vừa ngồi xuống, Quân Vũ Thường mở miệng liền hỏi.

"Phượng Nhi, ngươi rời khỏi Nhiếp Chính Vương phủ như thế nào, Ngũ Vương huynh hắn có làm khó dễ ngươi?"

Phượng Khuynh Thành cười, "Cẩm Vương gia, nói đến, thật ra thì cũng muốn cảm tạ ngươi, nếu không phải nhờ Vương gia ngươi, hôm đó hạ độc ta, ta sẽ không có biện pháp đến gần Nhiếp Chính vương, cho nên, ngày hôm nay, ta nhất định sẽ cảm tạ Vương gia thật tốt!"

Quân Vũ Thường vừa nghe những lời này của Phượng Khuynh Thành, liền khó chịu giống như ăn phải một con ruồi như vậy, ghê tởm.

Tình cảm, hắn chịu nhìu đau khổ, làm quần áo cưới cho Quân Vũ Nguyệt.

Trong lòng buồn phiền, bưng ly rượu lên uống..., Phượng Khuynh Thành vội vàng rót, lại khích Quân Vũ Thường mấy chén, Quân Vũ Thường được mỹ nhân mời rượu, choáng váng nhưng lại không chú ý, Phượng Khuynh Thành bưng ly rượu lên, giọt rượu cũng không dính, bên môi nâng lên một nụ cười khát máu.

Hồng Tụ Thiêm Hương nhìn, không kìm hãm được giật mình.

Sau đó lại đồng tình với cảnh ngộ của Quân Vũ Thường. . . . . .


Bình Luận (0)
Comment