Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 50

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, không buồn không giận, cười nhạt lắc đầu.

Nam nhân mà, đều là như vậy, ăn trong chén, nhìn trong nồi, bên cạnh đã có người khuynh quốc khuynh thành, vẫn nhớ mong đến sắc đẹp tuyệt trần.

Hi vọng cô nương bên cạnh, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, vừa có thể trái ôm phải ấp, ngồi hưởng tề nhân chi phúc.

Ngươi dịu dàng hiền thục, hắn nói ngươi không thú vị, ngươi mạnh mẽ kiên nghị, hắn nói ngươi hung dữ giống như hổ.

Nhưng hỏi cô nương thế gian, nếu có một người nam nhân, nâng ngươi ở trong lòng bàn tay, miễn ngươi hoảng, miễn ngươi sợ, miễn ngươi không nơi có thể dựa vào, ai nguyện ý kiên cường ngụy trang mình?

Quân Vũ Nguyệt thấy Phượng Khuynh Thành lắc đầu, lại hỏi, "Khuynh Thành cảm thấy Lam Nguyệt cô nương này đánh đàn như thế nào?"

"Cực tốt!"

Có tám phần tinh túy, tám phần câu hồn.

Quả thực là cực tốt!

"Lam Nguyệt cô nương người ở đâu?"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Vũ Nguyệt, cười, vừa cẩn thận quan sát Lam Nguyệt, mới lên tiếng, "Làn da như mỡ đông, tinh khiết hoàn mĩ, mặt như Phù Dung, thanh tân thoát tục (tinh khiết không dính bụi trần), cầm kỹ cao siêu, tuyệt không thể tả!"

Thấy Phượng Khuynh Thành khen Lam Nguyệt như vậy, khóe môi Quân Vũ Nguyệt nhẹ nâng lên, con ngươi híp lại, lại hỏi, "Khuynh Thành cảm thấy, Lam Nguyệt có thể so sánh với ngươi?"

So sánh?

Phượng Khuynh Thành hơi trầm tư, "Có!"

"A, nói thế nào?"

"Bàn về dịu dàng hiền thục, Khuynh Thành không bằng ba phần của Lam Nguyệt cô nương, bàn về ngang ngược càn rỡ, Lam Nguyệt không kịp một phần của Khuynh Thành!"

Quân Vũ Nguyệt nghe vậy im lặng, một hồi lâu mới cười ha ha, "Hay cho một câu có thể so sánh, vậy Khuynh Thành cảm thấy, ta thu lấy Lam Nguyệt này được không?"

Trong lòng bỗng nhiên xoắn lại.

Phượng Khuynh Thành nhìn về phía Quân Vũ Nguyệt, thấy hai mắt hắn đen nhánh, thâm thúy không thấy đáy, cho dù ai cũng nhìn không thấu, đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.

"Chúc mừng!" Diễn đàn L -= ê Q [úy] Đ ^ ôn

Đơn giản, không chút do dự, nói lời chúc phúc.

Quân Vũ Nguyệt nhìn, lại thấy sắc mặt Phượng Khuynh Thành như thường, không có tức giận, không có ăn chua uống dấm, chỉ có lạnh nhạt.

Nhưng hắn, rõ ràng cảm thấy, trong nháy mắt hắn mở miệng hỏi chuyện này, nàng và Phượng Khuynh Thành lập tức trở nên lạnh nhạt, nhưng cũng có gì đó không giống với lúc trước.

Phượng Khuynh Thành vẫn cười với hắn, vẫn khách khí như vậy, nhưng trong nháy mắt có gì đó không giống với lúc trước.

Quân Vũ Nguyệt vừa muốn nói chuyện, Quân Vũ Thường ngồi một bên lại mở miệng, "Vương huynh, Lam Nguyệt cô nương này, ta muốn!"

Quân Vũ Nguyệt nhìn về phía Quân Vũ Thường, lại thấy mặt Quân Vũ Thường đỏ lừ lừ, hai mắt rực cháy.

Quân Vũ Nguyệt vừa định cự tuyệt.

"Vương huynh, mới vừa rồi lsuc mấy Vương huynh chọn, Vương huynh cũng không cự tuyệt, Vương huynh sẽ không cự tuyệt Vũ Thường, đúng không?"

"Ừm!" Quân Vũ Nguyệt lên tiếng, cũng trong lúc Quân Vũ Thường vui vẻ, lại mở miệng, "Nếu người nhà Lam Nguyệt cô nương cự tuyệt, Vương đệ cũng chớ có tốn sức dây dưa mới phải!"

"Vũ Thường hiểu!"

Quân Vũ Thường nói xong, lại đứng lên, phi thân nhảy một cái, rơi xuống trên đài, đi về phía Lam Nguyệt.

Càng đến gần, Quân Vũ Thường đã cảm thấy, Lam Nguyệt xinh đẹp kinh người.

Mà Lam Nguyệt lại bắt đầu khẽ phát run, tiếng đàn cũng rối loạn, gần như hủy đi một bài nhạc hay.

Quân Vũ Thường đứng ở trước mặt Lam Nguyệt, không có đi về phía trước. . . . . .

Lam Nguyệt tiếp tục đánh đàn, hai mắt rưng rưng, khẽ nhìn xuống dưới đài.

Thân thể Phượng Khuynh Thành hơi nghiêng, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tóc của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, dần dần, nụ cười mở rộng.

Quyến rũ từ xương.

Trong nháy mắt, Lam Nguyệt đã hiểu, nhiệm vụ của nàng khi tới kinh thành là gì.

Mắt khép hờ, đắm chìm trong tiếng đàn.

Nếu ngay từ đầu tiếng đàn chỉ có tám phần câu hồn, như vậy giờ phút này, chính là hết sức.

Càng thêm thông suốt biến hóa một cách thông minh mà phát huy Cao Sơn Lưu Thủy đến mức vô cùng tinh tế.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Quân Vũ Thường mặc xiêm áo đỏ thẫm, nhanh chóng cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai!

Một khúc cuối cùng.

Lam Nguyệt đứng lên, nhẹ nhàng cúi đầu với mọi người.

Quân Vũ Thường tiến lên vài bước, vươn tay về phía Lam Nguyệt, "Có nguyện đi cùng bản vương?"

"Đi đâu?" Lam Nguyệt hỏi.

"Cẩm Vương phủ!"

Lam Nguyệt khẽ phúc thân với Quân Vũ Thường, "Cẩm vương, không người làm mai quan hệ bất chính với nhau, Lam Nguyệt sẽ là người không biết xấu hổ, còn nữa, sính lấy làm thê, chạy trốn làm thiếp, thứ cho Lam Nguyệt không thể làm theo!"

Quân Vũ Thường liếc mắt nhìn Lam Nguyệt, a ha ha cười to, vươn tay, ôm eo Lam Nguyệt, bay xuống đài, rơi xuống trước mặt Quân Vũ Nguyệt, "Vương huynh, Vũ Thường quyết định sính cưới đại tiểu thư Lam Nguyệt của Thanh Vân Sơn Trang làm trắc phi, ý Vương huynh như thế nào?"

Quân Vũ Nguyệt nhìn về phía Lam Nguyệt, thấy Lam Nguyệt thẹn thùng cúi đầu, gật đầu cam chịu.

"A ha ha, các vị đại thần đang ngồi, ba ngày sau, đám cưới Bổn vương, mở tiệc chiêu đãi chúng đại thần, các vị đại thần phải nể mặt đó!"

Cẩm Vương gia tự mình mở quý miệng, các đại thần nào dám cự tuyệt, từng người một  không ngừng lên tiếng chúc mừng.

Mặt mày Quân Vũ Thường hớn hở, nhìn về phía Phượng Khuynh Thành, "Phượng cô nương, ba ngày sau, sẽ không vắng mặt chứ?"

"Tất nhiên sẽ không!" Phượng Khuynh Thành đáp.

Nàng không chỉ không tham gia, còn sẽ tặng hậu lễ.

Những màn so tài tiếp theo, có Lam Nguyệt kinh diễm trước đó, phía sau chỉ có thể dùng từ bình thường mà nói, nhưng mà, vẫn có nhiều cô nương bị chọn trúng.

Quân Vũ Nguyệt cũng chỉ vài cửa hôn sự.

Nhưng gần như, đều là cô nương thấp gả đi.

Nhưng mấy cô nương kia, đều xấu hổ, mừng rỡ như điên, hình như. . . . . .

Chân mày Phượng Khuynh Thành nhíu nhẹ, lại cảm thấy có người không chút kiêng kỵ quan sát nàng, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên vóc dáng gầy gò, ngoài bốn mươi, nheo mắt lại quan sát nàng.

Phượng Khuynh Thành sững sờ.

Ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Tụ.

Hồng Tụ lập tức cúi người nói bên tai Phượng Khuynh Thành, "Tiểu thư, đó là Thừa Tướng, Phượng Lâm An!"

Họ Phượng? TRuyện được đăng tải duy nhất trên diễn đàn L (ê) Q/., uý Đ &* ôn

Chẳng lẽ?

Phượng Khuynh Thành gật đầu một cái, không hỏi nhiều, lại cười một tiếng với nam tử trung niên kia.

Nam tử sững sờ, ngay sau đó cúi đầu, giả bộ uống trà.

Phượng Khuynh Thành nhìn, chỉ cười không nói. . . . . .

Hậu hoa viên Nhiếp Chính Vương phủ

Quân Ngang mang theo Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ đi dạo xung quanh.

Lúc mới bắt đầu hai oa nhi còn nhìn say sưa ngon lành, nhưng mà mới đi nửa vòng, lại cảm thấy vô vị tẻ nhạt, lại lo lắng Phượng Khuynh Thành bị Quân Vũ Nguyệt khi dễ, càng thêm không yên lòng.

Nhiều lần Quân Ngang đang nói chuyện, cũng không có để ý tới.

Dần dần, bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Tiểu thái giám bên cạnh Quân Ngang, lại đần độn, càng không biết phải làm gì để hóa giải bầu không khí.

"Hoàng đệ, thì ra các ngươi ở đây, làm hại vi huynh dễ dàng tìm được!"

Chỉ thấy một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi mặc áo gấm đi ở phía trước, phía sau có khoảng hai mươi nam nam nữ nữ đi theo.

Phượng Mạt Vũ cùng Phượng Mặc Hàm liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.

Quân Ngang nhìn thấy người tới, thân thể khẽ run rẩy, không kìm được muốn tránh vào trong góc, Phượng Mạt Vũ là người đầu tiên nhìn thấy, vươn tay kéo Quân Ngang lại, dùng sức lôi kéo, bắt lấy hắn kéo đến trước mặt.

Quân Ngang hoảng hốt, sắc mặt càng trắng bệch.

Quân Ngang bất đắc dĩ, lắp bắp mở miệng, "Tử Ngọc đường huynh khỏe, các vị đường huynh, đường đệ, đường tỷ, đường muội khỏe!"

"Hoàng đệ vẫn khách khí như vậy, lễ độ!" Quân Tử Ngọc ha ha nói.

Nhưng cũng gián tiếp chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm vô lễ.

Hai oa nhi cố tình xoay đầu đi, giả vờ nghe không hiểu.

Ngược lại Quân Ngang mở miệng, "Tử Ngọc đường huynh, Mặc Hàm đệ đệ, Mạt Vũ muội muội còn nhỏ, không hiểu quy củ lắm!"

Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm nghe vậy kinh ngạc.

Nếu bọn họ đoán không lầm, Quân Ngang chính là Hoàng đế mà.

Dù tuổi hắn nhỏ, nhưng chính là Hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, cần gì phải khách khí với Thế tử gia nhà Thân Vương.

Hắn hoàn toàn có thể, tự cao tự mãn, lỗ mũi hướng lên trời, hừ hừ hai tiếng, kêu bọn họ quỳ xuống thỉnh an.

"Hoàng đệ thật là tốt bụng, hai người không quan trọng cũng muốn che chở, nhưng mà hoàng đệ, không phải đường huynh ta nói ngươi...ngươi còn không bản vệ bản thân mình được, làm sao có thể bảo vệ người khác?"

"Đường huynh, không...không nên, bọn họ còn nhỏ, thật sự còn nhỏ!" Quân Ngang nói xong, bảo hộ Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ ở sau lưng.

Mặc dù bản thân hắn đang sợ phát run.
Bình Luận (0)
Comment