Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 6

Xe ngựa dừng lại trước một đại môn hoa lệ trên đường cái phồn hoa của kinh thành, nam tử đứng chờ ở cửa ra vào lập tức kích động không thôi, cười đến mức mắt cũng híp lại.

Đợi xe ngựa dừng lại, nam tử lập tức tiến lên, hành lễ chào hỏi, "Tiểu thư!"

Thiêm Hương vén rèm che trên xe ngựa lên, Phượng Khuynh Thành xuống xe ngựa trước, rồi ôm Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm xuống xe ngựa.

"Tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia!"

Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ nhìn thấy nam tử, cũng cười đến híp mắt lại, "Âu Dương thúc thúc!"

Sau đó chạy lên trước, kéo bọn họ hỏi lung tung.

Phượng Khuynh Thành cười nhạt, "Đi vào rồi lại nói!"

Sau đó đi vào đại trạch, xe ngựa được hạ nhân dắt qua một bên, đi vào từ cửa nhỏ.

Ngồi ở đại sảnh, Phượng Khuynh Thành ngồi ở chủ vị, lập tức có nha hoàn cung kính bưng nước trà lên.

Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ đông sờ sờ, tây sờ sờ, vô cùng tò mò, trong đôi mắt to đen bóng, tràn đầy hiếu kì.

"Thiêm Hương, ngươi dẫn Mặc Hàm, Mạt Vũ đi dạo xung quanh!"

Phượng Khuynh Thành vừa dứt lời, hai hài tử lập tức xông tới ôm lấy Phượng Khuynh Thành, một trái một phải hôn lên trên mặt Phượng Khuynh Thành, kéo Thiêm Hương đi ra khỏi đại sảnh.

Phượng Khuynh Thành giơ tay, ý bảo tất cả nha hoàn lui xuống, tất cả nha hoàn kinh ngạc nhìn vị khách Phượng Khuynh Thành, dáng vẻ lớn lối như vậy, nàng ngồi, Âu Dương Hạo chủ tử lại đứng.

Rối rít suy đoán thân phận của Phượng Khuynh Thành.

Âu Dương Hạo lại quát lớn một tiếng, "Đi xuống!"

Nha hoàn không dám dừng lại, lập tức lui ra.

Bên trong đại sảnh, chỉ còn lại Phượng Khuynh Thành và Âu Dương Hạo!

"Hồng Tụ có truyền tin tức đến?" Phượng Khuynh Thành hỏi, âm thanh lành lạnh, nghe không ra cảm xúc gì.

Một tay bưng ly trà, một tay còn lại, cầm nắp ly, nhẹ nhàng đẩy những lá trà lơ lửng!

"Hồi tiểu thư, tạm thời Hồng Tụ vẫn chưa truyền tin tức đến, hình như bị ngăn ở ngoài kinh thành, không vào kinh thành được......"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, tay nắm nắp ly khẽ run lên, ngay sau đó đậy nắp ly trà lên, đặt lại trên khay trà, ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Hạo.

"Phái người đi tiếp ứng rồi sao?" diễn đàn L ////// ê Q,,,,,,, uý Đ..... Ôn

"Có, thuộc hạ đã phái toàn bộ những người có thể phái đi rồi, nhưng mà......" Âu Dương Hạo nói xong, có chút do dự.

"Nói!" Phượng Khuynh Thành quát khẽ.

Rũ mí mắt xuống, khiến Âu Dương Hạo không thấy rõ cảm xúc trong mắt nàng.

"Người ta phái đi, đều bị một thế lực mạnh mẽ ngăn cản, không tiếp ứng cho Hồng Tụ được!" Âu Dương Hạo nói xong, không khỏi lo lắng cho Hồng Tụ.

Cô nương luôn hấp tấp đó.

"Nếu như liên lạc được, báo cho Hồng Tụ, để cho nàng rút lui, Tuyết Liên, ta tự có biện pháp, ngoài ra, dùng bồ câu đưa tin cho Lâm Phong Lâm Nguyên, gọi bọn họ mau vào kinh, để Triệu Hằng đi đến Quỷ Cốc, mời lão già đến Kinh Thành, nói lại ý của ta, kêu hắn đi đến bảo vệ Mặc Hàm, Mạt Vũ!"

Phượng Khuynh Thành nói nhẹ nhàng linh hoạt, Âu Dương Hạo nghe thấy lại kinh sợ, liền vội vàng hỏi, "Tiểu thư, đã xảy ra chuyện lớn gì?"

"Ta nhận được tin tức, Thiên Sơn Tuyết Liên đã bị cướp đi, Hồng Tụ dẫn người đuổi theo, nhưng mà, nếu đối phương có thể chuẩn bị ba vạn người, lặng yên không một tiếng động suốt ba năm rồi cướp Tuyết Liên đi, chắc chắn không phải hạng người thông thường, để Hồng Tụ quay về trước đã, chuyện này ta có tính toán khác!"

Âu Dương Hạo gật đầu, lập tức nói, "Tiểu thư, thuộc hạ sẽ đi an bài ngay!"

"Đợi đã nào...!"

"Tiểu thư còn gì muốn phân phó?"

Phượng Khuynh Thành trầm tư một lát, mới lên tiếng, "Ngươi đi tra cho ta một chuyện, xem thử mùa xuân năm năm trước, có vị Vương gia nào ở trong núi lớn Tây Giao bị đuổi giết, ngoài ra, tìm người nói cho ta biết thế cục trong triều!"

"Thuộc hạ có cần phải gọi nằm vùng tới?"

Phượng Khuynh Thành lắc đầu, "Không cần, thật vất vả mới sắp xếp được người vào nằm vùng, tạm thời đừng manh động, chỉ cần ăn nói rõ ràng, ít nhiều gì cũng có thể biết được thế cục triều đình!"

Âu Dương Hạo gật đầu, đi xuống.

Phượng Khuynh Thành dựa vào ghế, hít một hơi thật sâu.

Ban đêm, hai hài tử ngã xuống giường, rất hưng phấn, Thiêm Hương ở một bên sửa sang lại xiêm áo cho bọn chúng, Phượng Khuynh Thành dựa vào bên giường, kể chuyện xưa cho chúng nghe.

"Hôm nay, chúng ta kể tiếp truyện lần trước, lại nói Tôn Ngộ Không, Đường Tăng, Trư Bát Giới, Sa Tăng hòa thượng đi tới Nữ Nhi quốc......"

Chuyện xưa còn chưa kể xong, Phượng Mạt Vũ đã im lặng ngủ, Phượng Mặc Hàm lại nắm lấy tay Phượng Khuynh Thành, non nớt hỏi, "Nương, bỗng nhiên con phát hiện trong truyện xưa, là lạ......"

"Như thế nào?"

Phượng Khuynh Thành hỏi, ngay cả Thiêm Hương cũng hứng thú!

"Giống như những yêu quái ở trên thiên đình lén đi xuống hạ phàm đều bị bắt về, mà những yêu quái vốn ở thế gian lại bị Tôn Ngộ Không đánh chết, nương, ngươi nói có kì lạ hay không?"

"Thật ra cũng không có gì thật sự khác thường, việc đời chính là như vậy, Mặc Hàm, con còn nhỏ, không hiểu được sự ảo diệu trong đó, chờ con lớn hơn một chút, tiếp xúc với nhiều người hơn, sẽ rõ ràng, sắc trời không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai, nương dẫn con và tỷ tỷ đi chơi!"

Phượng Mặc Hàm gật đầu một cái, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngủ say sưa.

Nhẹ nhàng đóng cửa.

Một nam tử đứng ở cửa viện, cung cung kính kính.

"Tiểu nhân Đái Vân, ra mắt tiểu thư!"

Phượng Khuynh Thành nhìn hắn một cái, giọng lạnh nhạt hỏi, "Là Âu Dương Hạo kêu ngươi đến sao?"

"Hồi, tiểu thư, dạ!" Eri diễn đàn l -= ê Q |+_úy Đ [] ôn

"Vào thư phòng nói chuyện!"

Đái Vân gật đầu, "Tiểu nhân xin được dẫn đường cho tiểu thư!"

Thư phòng.

Phượng Khuynh Thành ngồi ở trên ghế, Thiêm Hương đứng ở một bên, Đái Vân đứng ở phía dưới, ngẩng đầu liếc nhìn Phượng Khuynh Thành khí sắc thần định, đúng mực nói, "Năm năm trước Tiên Hoàng đi về cõi tiên, Đương Kim Hoàng thượng năm đó mới ba tuổi, trước khi Tiên Hoàng lâm chung, hạ chỉ, huynh đệ đồng mẫu (*) duy nhất Quân Vũ Nguyệt làm Nhiếp Chính Vương, trông coi triều chính, thống lĩnh tam quân, nhưng mà, Tiên Hoàng còn có bốn huynh đệ dị mẫu (**), chia ra làm Trần vương, Đại Vương, Chu Vương, Cẩm vương!"

(* Anh em cùng mẹ

** Anh em khác mẹ)

"Những thân vương này, sợ đều không phải là đèn đã cạn dầu, không phải là hạng người thiện lương gì!" Phượng Khuynh Thành nói.

"Dạ, những thân vương này, đều lén lút, xây dựng thế lực thuộc về mình, ai cũng rục rịch ngóc đầu dậy, đang tìm thời cơ!"

Phượng Khuynh Thành không nói gì, vừa đúng lúc Âu Dương Hạo trở lại.

"Đái Vân đi xuống đi!"

"Dạ, tiểu thư!" Đái Vân hành lễ với Phượng Khuynh Thành, Thiêm Hương, khi đi ngang qua Âu Dương Hạo, hành lễ với Âu Dương Hạo rồi đi xuống.

Không hỏi nhiều một câu, nói nhiều một câu.

Sau khi Đái Vân rời đi, Phượng Khuynh Thành mới hỏi Thiêm Hương, "Thiêm Hương, ngươi cảm thấy Đái Vân như thế nào?"

Thiêm Hương nghe vậy, trầm tư một lát, "Làm việc chững chạc, là người trầm ổn, nói chuyện không kiêu ngạo không tự ti, ngược lại có tố chất của nhân tài!"

"Ừ, vậy sau này, để cho hắn làm thủ hạ của ngươi, có thêm người trợ giúp ngươi!"

"Tạ tiểu thư!"

Âu Dương Hạo cười cười, nói với Thiêm Hương, "Chúc mừng Thiêm Hương, lại có thêm một viên đại tướng!"

"Không trách ta đoạt người của ngươi?" Thiêm Hương nhíu mày hỏi.

"Đái Vân ở chỗ của ta, dù sao khả năng phát triển cũng có hạn, hắn có thể đi theo bên cạnh Thiêm Hương, là phúc khí của hắn, sao ta lại oán trách?"

Thiêm Hương nghe vậy, mím môi cười, nhìn về phía Phượng Khuynh Thành, ai oán nói, "Tiểu thư, ngươi xem hắn kìa, ta cho rằng mấy năm không gặp, chắc chắn miệng mồm vẫn vụng về, nào có thể đoán được, ngược lại càng ngày càng biết ăn nói!"

"Biết ăn nói là chuyện tốt, bộ dạng kia, mới có thể lừa được trái tim các cô nương!" Phượng Khuynh Thành nói xong, nhìn về phía Âu Dương Hạo, cười như không cười nói, "Âu Dương, ngươi thấy đúng không!"

"Ặc, chuyện này......"

Âu Dương Hạo bị Phượng Khuynh Thành làm cho cứng họng.

Tiểu thư của hắn, cũng không phải là người dễ chọc!

Phượng Khuynh Thành thấy Âu Dương Hạo không nói, liền cùng truy mãnh đả (điều tra đến cùng), nói, "Nói thử xem, ngươi hỏi thăm được chuyện gì?"
Bình Luận (0)
Comment