Kim Cương Khế Ước

Chương 116


Chương 116 : đem yêu: hoàn mỹ yêu (1)
Edit: BẠCH DƯƠNG & QUẢNG HẰNG
Beta: Nghi Phương
“Khang Hạo, Cúc tiên sinh đâu? Anh ấy không về cùng anh sao? Bình thường anh ấy không phải đều ở cùng với anh sao? Sao bây giờ lại tách ra đây? Anh mau nói tôi biết, Cúc tiên sinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Anh ấy bây giờ đang ở nơi nào?” Mặc Thiên Trần gấp gáp hỏi.
Khang Hạo lắc đầu: “Cúc tiên sinh? Suốt cả tối tôi đâu có ở cạnh Cúc tiên sinh! Tôi cũng không biết Cúc tiên sinh đi đâu? Thiếu phu nhân, hay là cô đi ngủ trước đi!”

“Vậy chúng ta ra ngoài tìm anh ấy đi! Điện thoại di động của anh ấy tắt máy, tôi nghe trên tin tức nói, tối nay có hai bang phái lớn đánh nhau trên đường, có chết người có thương tích, bây giờ cảnh sát vẫn còn đang xử lý.” Mặc Thiên Trần nhìn hắn.
Khang Hạo lập tức cầm điện thoại ra ngoài gọi cho Cúc Như Khanh, quả nhiên là tắt máy, thần sắc trên mặt hắn cũng nặng nề, hắn biết rõ, Cúc Như Khanh không phải là người lăng nhăng ở bên ngoài đến mức không trở về nhà, tối nay Khang Hạo tới vịnh Aegean Sea, xe của hắn để gần đây, cho nên hắn mới đội mưa trở lại nơi này.
“Thiếu phu nhân, cô trở về phòng thay quần áo đi, tôi đi lấy xe.” Khang Hạo cũng lo lắng cho Cúc Như Khanh.
Mặc Thiên Trần lúc này mới chú ý tới mình đang mặc áo ngủ, cô lập tức trở về phòng thay quần áo.
Khang Hạo cũng không kịp để ý mình bị mưa làm cho ướt nhẹp cả người, hắn vừa đi vừa không ngừng gọi điện cho Cúc Như Khanh, mới vừa đi xuống lầu dưới, đã thấy Cúc Như Khanh lên lầu, hắn lập tức hưng phấn nói: “Cúc tiên sinh, ngài trở lại rồi! Thiếu phu nhân đang gấp rút muốn đi ra ngoài tìm ngài.”
Cúc Như Khanh buổi tối đến xưởng để kiểm tra, sản phẩm của Cúc thị gần đây đang trong tình trạng cháy hàng, ban ngày hay buổi tối luân phiên thật không có thời gian nghỉ ngơi, trong xưởng rất nhiều chuyện phải xử lý, vì vậy rất khuya mới từ xưởng lái xe về nhà. Anh nghe Khang Hạo nói chuyện vừa rồi, gật đầu, sau đó nói Khang Hạo đi nghỉ ngơi, anh lặng yên không tiếng động trở lại gian phòng.
Lúc này, Mặc Thiên Trần đang cởi áo ngủ ra, chỉ mặc bộ áo ngực và quần l.ót màu đen, đang chuẩn bị lấy quần áo trong tủ để thay đồ. Thân thể của cô trắng noãn trong suốt mềm mại cùng đường cong màu đen tạo thành hình ảnh rất đẹp, mặc dù vóc người mảnh mai, nhưng vẫn là thân hình chữ S.
Cúc Như Khanh vừa đẩy cửa vào liền thấy hình ảnh khiến máu huyết sôi trào này, cô đưa lưng về phía anh, mái tóc dài xõa xuống tấm lưng ong trơn bóng, hai cánh tay nho nhỏ đưa vào trong tủ quần áo, vòng eo mảnh khảnh đầy một nắm tay, mông ngạo nghễ ưỡn lên được chiếc quần l.ót tơ màu đen bao lại, hai chân trắng noãn trơn mềm như củ sen. cô không phát hiện ra anh, còn anh thì giống như sói xám đang săn mồi, từng bước từng bước tiến về phía cô.
Mặc Thiên Trần đương nhiên không phát hiện có người đi vào, hơn nữa Cúc Như Khanh cố ý khống chế tiếng bước chân, trong lòng cô đang nóng như lửa đốt, cũng không ý thức được mình đã bắt đầu trở thành miếng mồi =.=, trong đầu cô chỉ ong ong về những tin tức ban chiều, lo lắng tại sao anh vẫn chưa về nhà. đang lúc cô vội vội vàng vàng lấy quần áo mặc thì sau lưng lại bị người ôm lấy!
“A…” Mặc Thiên Trần bỗng dưng hét to một tiếng, nhưng rất nhanh nhận ra bàn tay đang trực tiếp ôm cô, quần áo trên tay cô rơi trên đất, cô biết là anh đã về!

Cúc Như Khanh ôm thân thể mềm nhũn của cô, ngửi hương thơm của cô, tất cả mệt mỏi, tất cả buồn ngủ vào giờ khắc này hết thảy đều tiêu tan, tinh thần anh phấn chấn hẳn lến, vận sức chờ phát động, nhiệt tình của anh vẫn còn đang chờ kia. Anh tựa đầu bên cổ của cô, thân thể cao lớn đem thân thể nhỏ bé của cô nhốt chặt từ phía sau, mặc dù không nói chuyện, nhưng bàn tay ôm eo cô, lại càng ngày càng gấp.
Anh biết, bình thường cô bất luận không quan tâm anh đến cỡ nào, nhưng thật ra từ đáy lòng của cô, anh đã thành công vào ngụ trong đó, cũng lấy được thẻ xanh đạt được quyền tạm trú rồi. Cho nên, giờ khắc này anh đang cao hứng dị thường, thời điểm ôm cô, tâm tình cũng liền bay vút lên.
Lòng Mặc Thiên Trần đang run rẩy, lúc cô thấy anh không trở về, trái tim lúc đó vẫn luôn lúc cao lúc thấp, còn khi anh ôm cô, cô cũng có chút run rẩy, nhưng là là quá kích đ.ộng mà run rẩy, cảm giác đó khác xa với run rẩy lo lắng kia. cô ở trong vòng tay anh xoay người, sau đó nổi giận nhìn anh chằm chằm.
Cúc Như Khanh lập tức cúi đầu hôn lên môi cô, bàn tay dời đến phía sau lưng cô, ra sức vu.ốt ve, ngón tay mềm mại mang đến cho cô ngọn lửa nhiệt tình, hôn cũng là kích tì.nh nở rộ, vừa mới bắt đầu liền bá đạo cậy bờ môi cô ra, vừa vào đã tiến hành công thành chiếm đất.
“Anh…” Mặc Thiên Trần còn đang tức giận! Anh lại đã bắt đầu “bạo hành”…
Mặc Thiên Trần chỉ có thể trợn to hai mắt, môi cô bị người đàn ông này hôn, cả người cũng bị anh xiết vào trong ngực, cô chỉ cảm thấy lửa càng ngày càng nóng, có khuynh hướng muốn đem cô thiêu đốt luôn, anh không chỉ công thành chiếm đất, còn muốn phóng hỏa đốt cô…
Tối qua Cúc Như Khanh không muốn cô vì tối hôm qua cô vẫn còn đang do dự, chính phần do dự không quyết đó khiến cô xao lãng, nên anh tạm thời bỏ qua cô, chỉ ôm cô ngủ cả đêm, anh là người đàn ông bình thường, nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực, nào có lý do gì không ăn! Mà tối hôm nay cô không chỉ chờ anh về nhà, còn muốn cùng Khang Hạo ra ngoài tìm anh, phần tình cảm này, cho dù trong lòng cô còn có Thần Phong, cho dù cô không muốn thừa nhận trong lòng cô yêu anh, anh cũng có thể bỏ qua tất cả. Cho nên, giờ phút này, bắt được vẻ đẹp quyến rũ này của cô, làm gì còn có lí trí bỏ qua?
Nụ hôn của anh từ trong môi lưỡi dời ra, sau đó trở về chiếc cổ trắng như tuyết của cô, một hình ảnh xinh đẹp giống như thiên nga đang hiện ra trước mặt anh, đôi môi lửa nóng của anh ấn xuống một đường, in dấu trên xương quai xanh của cô, dừng lại chốc lát ở nơi nào, cũng nhẹ nhàng m.út lấy nơi đó...

Môi của Mặc Thiên Trần lấy được tự do, cô liền nổi giận quát: “Cúc Như Khanh, sao vừa về đã động d.ục rồi? Trễ thế này anh đã đi đâu vậy? Tại sao anh tắt điện thoại di động? Còn nữa, tại sao phải đánh nhau với người ta?”
Cúc Như Khanh không để ý tới cô đang vấn tội anh, bờ môi lại tiếp tục dời xuống, từ xương quai xanh trực tiếp tiến đến bầu ng.ực xinh đẹp đang bị áo lót bó buộc lại, cô mặc loại áo ngực nâng bầu, dù cô chỉ là một cô gái bình thường, nhưng độ cong quyến rũ cũng là trong trăm có một.
Mặc Thiên Trần mắc cỡ giơ hai tay lên gõ vào lồng ng.ực của anh, cô chỉ mặc áo ngực và quần l.ót, nhưng không cảm thấy lạnh, ngược lại bị anh trêu chọc càng ngày càng nóng như lửa, mà lúc này, bàn tay của nam nhân dời đến phía sau nơi nút áo ngực của cô, đang muốn đem nó bóc ra.
“nói chuyện đã? Cúc Như Khanh… không cho phép anh động chân động tay với em...” Mặc Thiên Trần giùng giằng, làm gì có loại đàn ông như thế này, vừa về nhà liền âm thầm làm loạn với cô, cô nhớ lại tình cảnh anh tức giận lúc muốn cô lần trước, cô hơi sợ: “Có phải anh bị chọc tức ở đồn cảnh sát không? Hay bang phái kia chọc giận anh, nên về tìm em ph.át tiết?”
Cúc Như Khanh đang mênh mông nhiệt tình thiêu đốt bị câu nói của Mặc Thiên Trần làm ngưng lại, bàn tay to của anh cũng không cởi móc áo ngực nữa, mà từ phía sau lưng thu lại, đưa đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, khóe môi nhếch lên thành cười, trong đôi mắt thâm thúy, hiện lên hình dáng cô vừa tức vừa sợ, vừa nũng nịu lại vừa thẹn thùng.

Bình Luận (0)
Comment