Kim Cương Khế Ước

Chương 211


Edit: Băng Nguyệt
Beta: N.P
Lời này quả thật không sai, nếu không phải là đang đi du lịch, hai người sao có thể tự do tự tại thế này, còn nếu đang ở nhà, thì phải bận rộn chúc Tết cả gia tộc, rồi khách hàng lui tới, ngày đêm cứ như con quay xoay chuyển không ngừng, thời gian ở bên đối phương, ở bên người nhà phải nói là càng lúc càng ít. cô không thể không bội phục người đàn ông này, không chỉ hoàn mỹ trong công việc, ngay cả khi thu xếp chuyện nhà, cũng hoàn mỹ trăm phần trăm.
Mặc Thiên Trần rút tay ra khỏi tay anh, “Em muốn thay quần áo, tối nay có tiết mục gì?”
“đi ăn ở nhà hàng Dân Dĩ Thực Vi Thiên, ăn tối xong lại có tiết mục khác.” Cúc Như Khanh lại thần thần bí bí, làm cô không khỏi đoán già đoán non.
Lại thừa nước đục thả câu! cô đi thay đồ, thấy trên người đầy dấu vết nông nông sâu sâu, nhìn giống như ngọn lửa từng hồi thiêu đốt.
Hai người ôm nhau ra khỏi phòng ngủ, Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn đang ngồi trên sofa đại chiến, khắp phòng đều là đồ chơi, trong phòng hỗn độn hết cả, Mặc Thiên Trần nhìn về phía Cúc Như Khanh, bọn trẻ chơi đến như thế, cô lại không biết gì.
“Chứng tỏ anh có mị lực!” Anh lại khẳng định.
Đầu năm mồng một có nhiều mị lực thật đó, lại là lúc đang ở trên giường, Mặc Thiên Trần không nhịn được trợn mắt nhìn anh, người đàn ông này còn dám tuyên bố lớn lối như thế.
“Mẹ, năm mới vui vẻ!” Cúc Cầm Du chạy tới.

Mặc Thiên Trần cúi thấp người, hôn gò má cậu bé, “Cầm Du, năm mới vui vẻ!”
Vừa may trước khi đi du lịch cô có chuẩn bị bao lì xì, bây giờ có thể lấy ra lì xì cho bọn trẻ.
“Mẹ thiên vị, của con đâu?” Cúc Hoài Cẩn mím miệng nhỏ.
Cúc Cầm Du vui vẻ giơ lên bao tiền lì xì của cậu, “Bao lì xì của cậu hồi sáng ba cho rồi, tôi còn chưa nói ba thiên vị!”
“Đó là dĩ nhiên, chú Cúc tốt nhất với tôi mà!” Cúc Hoài Cẩn dương dương đắc ý.
Mặc Thiên Trần thấy hai đứa cãi vã, lại thấy Cúc Hoài Cẩn đối với Cúc Như Khanh càng lúc càng khó rời, lần dã ngoại trước, còn có ý kiến này nọ, nhưng bây giờ đã thành người tốt nhất với nó.
Cúc Cầm Du cố ý trêu chọc cái tính dương dương tự đắc của Cúc Hoài Cẩn, cậu trở lại hôn lên gò má Mặc Thiên Trần, khoe khoang, “Mẹ đối với tôi tốt nhất!”
“Hừ!” Cúc Hoài Cẩn ôm chân dài của Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh ôm tiểu công chúa lên, cô lập tức ôm cổ Cúc Như Khanh, “Cậu xem, ba đối với tôi rất tốt!”
Cúc Như Khanh không phản ứng gì với cách xưng hô đó, Mặc Thiên Trần lại ngẩn ra, lúc này Cúc Cầm Du phồng má lên, “Này này! Sao cậu có thể gọi ba tôi là ba chứ?”
Cúc Hoài Cẩn đâm lao phải theo lao, cô viện lý do: “Cậu có thể gọi mẹ tôi là mẹ, sao tôi không được gọi ba cậu là ba? Tôi muốn gọi đó thì sao, ba ba ba…”
Cúc Như Khanh cười mà không nói, để mặc cho bọn trẻ náo loạn, Mặc Thiên Trần hoài nghi nhìn anh, sau đó lại nhìn về Cúc Cầm Du đang dựa vào ngực mình cô quá đa nghi rồi?
Cúc Như Khanh thật lòng với cô như vậy, sao cô có thể nghi ngờ anh?
Lúc này, Cúc Hoài Cẩn bắt đầu cáu kỉnh, từ trong ngực Cúc Như Khanh chạy đến, lôi kéo tay Mặc Thiên Trần, “Mẹ, Cầm Du bắt nạt con, chúng ta không chơi với cậu ta nữa, đi thôi!”
“Hả…” Mặc Thiên Trần bắt đầu đau đầu, vừa rồi còn tình hình còn tốt mà, sao đột nhiên lại thay đổi như vậy, mặc dù cô ngày ngày nhớ thương con gái, nhưng chưa từng có kinh nghiệm nuôi dưỡng thực tế, bây giờ không khỏi bắt đầu khó xử, “Bảo Bảo, đừng giận mà, Cầm Du đùa con thôi! Con xem, mẹ có chuẩn bị lì xì cho con này, chúc Bảo Bảo khỏe mạnh chóng lớn!”
“Mẹ mang lì xì ra sớm có phải tốt rồi không? Hại con phải diễn trò mới bằng lòng cho con!” Cúc Hoài Cẩn lập tức nở nụ cười, buông tay cô ra, sau đó lại chạy về phía Cúc Cầm Du khoe khoang.
Mặc Thiên Trần không biết nên làm sao, Cúc Như Khanh đưa tay đỡ cô dậy, “Sao vậy?”
“Em thấy Hoài Cẩn cũng có chút giống cha nó, có chút khó hiểu.” Mặc Thiên Trần than nhẹ, cô thật cũng không thể hiểu thấu được con bé.
Cúc Như Khanh sắc mặt trầm xuống, “Ở bên cạnh anh mà dám nghĩ đến người đàn ông khác?”

“Em…” Mặc Thiên Trần không khỏi cười khổ, “Em chỉ tùy tiện nghĩ ngợi vài chuyện thôi, sao anh…”
“không được!” Anh ngưng mắt nhìn cô, “Hôn anh một cái đền cho anh đi.”
Mặc Thiên Trần nhìn anh, sau đó nhón chân hôn lên khóe môi anh một cái, rồi làm nũng, “Em đói rồi!”
“Phải rồi! Hôm qua bận suốt cả tối, hôm nay lại chưa ăn sáng, mau đến đây ăn tối.” Cúc Như Khanh ôm cô đi về phía bàn ăn.
Hai đứa bé cũng đến bàn ăn, Cúc Cầm Du đến chỗ bên cạnh Mặc Thiên Trần ngồi xuống, “Mẹ, nếu mẹ không hiểu được Hoài Cẩn nghĩ gì, con giúp mẹ giải đáp, nó chính là không cam lòng rời khỏi đây. không đấu lại con nên uy hiếp con đó thôi.”
Mặc Thiên Trần đang ăn canh, liền bị sặc, Cúc Như Khanh vội vàng đưa tay vỗ vỗ lưng cô, “Biết em đói rồi, ăn chậm thôi…!”
Sao không nhìn lại là ai hại cô đói đến nỗi ngực muốn dán vào lưng rồi, còn ở đây giả vờ đóng vai người tốt! Mặc Thiên Trần mắt trợn trắng, sau đó gọi Cúc Hoài Cẩn đến ăn cơm.
Cúc Hoài Cẩn mang bộ mặt phớt tỉnh đến ngồi vào bàn, uống canh, sau đó chỉ chỉ vào đĩa rau chân vịt, vừa lúc Cúc Cầm Du đang gặp một ít bỏ vào miệng, cô chậm rãi nói: “Phía trên rau chân vịt có côn trùng kìa.”
“Ọe…” Cúc Cầm Du lập tức nôn mửa, chạy nhanh như khói đi rửa mặt.
“Con đó, con đó…” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Cúc Hoài Cẩn, Cúc Hoài Cẩn đang gắp rau chân vịt ăn say sưa ngon lành, ván này, cuối cùng cũng thắng rồi!
Mặc Thiên Trần vội vàng chạy đến bồn rửa mặt, “Cầm Du, con sao vậy? Còn khó chịu không?”
Cúc Cầm Du khó chịu cố gắng nôn ra, “Mẹ đừng tới đây…”
Mặc Thiên Trần lập tức bưng một ly nước ấm đến cho cậu súc miệng, “Cầm Du, rau dưa đôi khi có côn trùng là chuyện bình thường, mang đi rửa sạch là được rồi, đừng lo quá như vậy.”

“Mẹ, con biết rõ là Hoài Cẩn cố ý trêu con, nhưng có một lần bạn Đồng Tâm Nguyện ăn phải đồ ăn có côn trùng, sau đó phải nhập viện.” Cúc Cầm Du súc miệng xong, bình tĩnh lại, mới lên tiếng.
Mặc Thiên Trần an ủi cậu, “Do đồ ăn chế biến không đảm bảo vệ sinh, bạn Đồng Tâm Nguyện mới bị như thế, còn tất cả đồ ăn hôm nay, mẹ đảm bảo không có côn trùng, nếu có, Hoài Cẩn đã không ăn rau chân vịt rồi.”
“Đó là đương nhiên, con muốn rau chân vịt, con muốn trở thành thủy thủ dũng mãnh.” không biết từ lúc nào, Cúc Hoài Cẩn đã đứng ngoài cửa, tiếng cười truyền vào.
“Con không lo ăn, lại ra đây làm gì?” Mặc Thiên Trần đau đầu nhức óc.
Cúc Hoài Cẩn vui vẻ nâng ngón tay út lên, “Đương nhiên là con đến xem bộ dạng Cầm Du lúc bại trận rồi, rất thú vị nha! Hừ! Ai bảo lúc nào cũng đùa giỡn con!”
“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân cũng như nữ nhân đều là một, lời nói của ông nội quả nhiên không sai mà!” Cúc Cầm Du cảm thán.
Mặc Thiên Trần vội vàng đưa tay chặn ở giữa, ý bảo hai đứa ngưng chiến, “Bảo bối, mẹ đói rồi, chúng ta về bàn ăn đi.”
“Mẹ, con no rồi!” Cúc Hoài Cẩn tuyên bố.
“Mẹ, con cũng không ăn được nữa đâu.” Cúc Cầm Du cũng không chịu ăn nữa.
“Các con…” Mặc Thiên Trần lời nói chưa dứt, đã bị một đôi bàn tay ôm chặt.

Bình Luận (0)
Comment