Kim Cương Khế Ước

Chương 227


Edit:
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần lại đút một miếng bánh vào miệng anh, cười nói: “Em không có dặn ông chủ cho thêm đường vào bánh nha, sao anh càng nói càng ngọt vậy?”
cô thấy biểu hiện của anh vẫn bình thường, nhưng lại ẩn giấu tất cả ý nghĩ đi, đây mới đúng là Cúc Như Khanh, bất kể anh làm chuyện gì, cũng chưa bao giờ biểu lộ rõ ràng với người khác, đương nhiên cũng không nói ai biết, vì thế, anh thà để người khác hiểu lầm, cũng không bao giờ nói ra, anh chính là anh, trước mặt cô anh luôn bày ra biểu tình vui vẻ, không bao giờ để cô nhìn thấy vẻ bi thương của mình, có điều, anh cũng là người, làm sao lại không có lúc thương tâm!
“Bởi vì ngón tay của bà xã có thêm đường, anh ăn vào mới càng lúc càng ngọt.” Anh nhẹ nhàng cười, sau đó thoải mái nằm ra sofa.
Mặc Thiên Trần cũng không ăn nữa. Anh nghỉ ngơi một lát, “Chúng ta về thôi.”
“Được!” cô đứng lên, ném hộp bánh vào thùng rác, kéo tay anh ra ngoài.
Hai người xuống bãi đậu xe lấy xe, bỗng có một bóng người vọt lên, chạy đến đánh Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh lập tức đẩy Mặc Thiên Trần về sau, không đợi kẻ đó đánh tới, anh đã lập tức phản kích.
“Cúc Như Phong, cậu nổi điên cái gì?” Cúc Như Khanh một quyền đánh lui hắn.
Cúc Như Phong lại đánh tới, “Tại sao anh chặt ngón tay chú Lý? Tại sao anh làm thế?”

Cúc Như Khanh bảo vệ Mặc Thiên Trần, “Lui lại, chờ anh!”
“Anh cẩn thận, Như Khanh.” Mặc Thiên Trần lập tức lui ra, nhỏ giọng nói.
Cúc Như Khanh không nói thêm gì nữa, tung ra hai đấm nhanh như gió, đá hai cước công kích Cúc Như Phong, anh đang một bụng lửa giận không biết ph.át tiết đi đâu, bây giờ có người tự dâng đến miệng, sao anh có thể không đánh ấy quyền, đá ấy đá chứ.
Anh em họ từ nhỏ đã không hòa thuận được với nhau, Cúc Như Phong cũng có luyện quyền cước công phu, nhưng dù sao cũng là thân thể thiếu gia, không bì được với Cúc Như Khanh lớn lên trong đao mưa gió kiếm, rất nhanh, Cúc Như Khanh phải chịu rất nhiều quyền của Cúc Như Khanh, gương mặt tuấn tú bị đánh đến sưng hết lên, Cúc Như Khanh mới đẩy hắn ra.
“Cút xa một cho chút cho tôi!” Cúc Như Khanh lạnh lùng.
Cúc Như Phong nhìn anh, chỉ tay, “Vị trí đó vốn không thuộc về anh, chúng tôi nhất định sẽ giành lại được.”
Cúc Như Khanh nhìn tay đang lay động của hắn, “Muốn biết vì sao tôi hạ lệnh chặt ngón tay của chú Lý không?”
Cúc Như Phong ngẩn ra, rút lại ngón tay giữa.
“Giết gà để cho khỉ thấy, chém hắn chính là để cho cậu xem!” Cúc Như Khanh giương khóe môi lãnh khốc.
“Anh…” Cúc Như Phong lập tức ngã xuống.
Mặc dù đã sớm lĩnh giáo thủ đoạn của Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần cũng không nhịn được cảm thán, người đàn ông này làm việc luôn luôn không để lọt dù chỉ là một giọt nước, dù cô cũng sớm đoán được ngón tay Lý Hùng không phải là tự mình chém, cũng chính là cái đêm anh đi đến hơn bốn giờ sáng mới về, anh nhất định không cho cô theo, vì anh sớm biết chuyện gì sẽ xảy ra, nếu có sự xuất hiện của cô, anh sẽ bị bó tay bó chân.
“Sợ sao?” Anh cũng không thèm nhìn Cúc Như Phong nữa, xoay người lại bước tới trước mặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, giọng nói vẫn lạnh như cũ.
Mặc Thiên Trần ngắm nhìn anh, cứ nhìn anh như vậy một lúc, mới vươn tay, nắm bàn tay to của anh, “Như Khanh, em không sợ.”
Cúc Như Khanh cũng chỉ nhìn cô, lúc anh giải quyết những chuyện thế này, luôn hy vọng cô không nhìn thấy, anh cũng hy vọng có thể để cô luôn thấy mặt tốt đẹp của mình. Chỉ là, luôn có một số chuyện, cô vẫn biết.
“Em hiểu anh đang nghĩ gì, em cũng hiểu trong lòng anh có ai, em cũng biết Như Khanh có cách làm của Như Khanh, trong cuộc đời em, Như Khanh mãi mãi là một người tốt, đối với em là tốt nhất.” cô nhìn anh, thâm tình nói, nhẹ nhàng mỉm cười.
Cúc Như Khanh hơi nhẹ gật đầu, kéo tay cô đi, “Chúng ta về thôi.”
Đúng lúc hai người rời đi, điện thoại Cúc Như Khanh vang lên, là Nghiêm Tiểu Huệ gọi.
“Chúng ta đi gặp một người trước.” Anh lái xe rời khỏi công ty, đi thẳng tới chỗ Nghiêm Tiểu Huệ.

“Tổng tài, phu nhân, xin chào!” Nghiêm Tiểu Huệ chào hỏi.
“Nghiêm tiểu thư, chào cô!” Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Như Khanh, hai người nói chuyện đi, em ra sau ngồi.”
“không cần!” Cúc Như Khanh kéo ghế, “Ngồi ở đây chờ anh.”
Mặc Thiên Trần không còn cách nào đành ngồi xuống, Cúc Như Khanh ngồi bên cạnh cô.
“Tổng tài, Phí thị giành khách hàng của chúng ta, đúng ngày thứ hai sản phẩm của chúng ta xảy ra vấn đề.” Nghiêm Tiểu Huệ cũng không lãng phí thời gian, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi biết, đó là tôi đề nghị khách hàng.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt nói.
Nghiêm Tiểu Huệ ngẩn ra, lập tức hiểu được, để sản phẩm tương tự do Phí thị sản xuất bán chạy, đây cũng là mưu kế?
“Tôi đã thiết kế năm loại sản phẩm mới, ngài nhìn xem, dùng cái nào đầu tư vào Phí thị?” Nghiêm Tiểu Huệ lấy bản thiết kế xoay ngược lại đưa đến trước mặt Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh không nhìn, “Tôi tin tưởng con mắt chuyên nghiệp của cô, cô chọn đi.”
“Dạ! Tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ thu hồi bản thiết kế, “Phí thị đang chuẩn bị ra thị trường, hỏi chúng ta còn muốn đầu tư không?”
“Chúng ta nắm 30% cổ phần, chuyện tiền bạc cứ gặp Khang Hạo nói một tiếng.” Cúc Như Khanh đồng ý.
“Tôi hiểu rồi, tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ khẽ mỉm cười.

Cúc Như Khanh đứng lên, “Trần, chờ anh, anh vào phòng rửa tay một lát.
“Vâng!” Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt.
Lúc cô thu hồi ánh mắt, lại nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Tiểu Huệ cũng đang rút lại từ bóng lưng Cúc Như Khanh, loại mến mộ mơ hồ của cô gái này khiến Mặc Thiên Trần hơi chấn động.
Nghiêm Tiểu Huệ thu dọn bản thiết kế, bỏ vào túi xách, không ở lại nữa, đứng dậy, “Phu nhân, hẹn gặp lại!”
“Nghiêm tiểu thư, hẹn gặp lại!” Mặc Thiên Trần lễ phép gật đầu.
Nhìn Nghiêm Tiểu Huệ từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Mặc Thiên Trần cũng hiểu Nghiêm Tiểu Huệ là trợ thủ đắc lực trong công việc của Cúc Như Khanh, cô ấy tài năng nhưng lại khiêm nhường, xinh đẹp cũng rất cơ trí, tài hoa hơn người lại rất trung thành, Mặc Thiên Trần không biết Cúc Như Khanh tìm ở đâu lại được nhân viên như vậy, Mặc Thiên Trần dám cam đoan mình tuyệt đối không lầm, cô thấy được trong mắt Cúc Như Khanh cũng có Nghiêm Tiểu Huệ!
“Nghĩ gì thế? Mất hồn như vậy!” Cúc Như Khanh đứng hơn một phút, cũng không thấy Mặc Thiên Trần có phản ứng.
“Như Khanh.” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh, “Chúng ta về.” cô không muốn nói chuyện tình cảm với anh ở đây, anh đã gặp đủ phiền phức, sao cô còn nghĩ lung tung như vậy được!
Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ, Mặc Thiên Trần đưa tay chạm vào gương mặt tuấn tú của anh, cô nguyện dùng bàn tay nhỏ bé của cô, xoa dịu tất cả bi thương của anh.
cô nhìn gương mặt say giấc của anh, bàn tay nhỏ bé lướt qua từng tấc từng tấc chân mày thỉnh thoảng nhíu chặt kia, không biết nhiêu lần khẽ vuốt, để anh trong giấc mộng không còn thương tâm, không còn khổ sở.

Bình Luận (0)
Comment