Kim Cương Khế Ước

Chương 263


Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Hôm nay, ngày một tháng năm.
Là sinh nhật Cúc Như Khanh ba mươi mốt tuổi, cũng là ngày Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du ra đời, hai đứa năm nay đã sáu tuổi rồi, thời gian xa Mặc Thiên Trần cũng đã là năm năm.
Hôm nay, ngày đặc biệt, Cúc Như Khanh đi đón Cúc Hoài Cẩn về nước, vốn dĩ đã định hôm nay cả nhà cùng đi Anh thăm tiểu công chúa, và cũng xem như là đi du lịch, nhưng Mặc Thiên Trần vừa tiếp nhận công ty, phải có thành tích.
“Ba, con về rồi!” Cúc Hoài Cẩn ở sân bay chạy như bay vào ngực Cúc Như Khanh, “Con rất nhớ ba mẹ, mẹ đâu?”
“Mẹ còn bận việc công ty, chúng ta bố trí tiệc sinh nhật trước.” Cúc Như Khanh ôm cô về nhà, “Tiểu công chúa của ba đúng là càng lớn càng xinh đẹp!”
“Đương nhiên rồi, con là con của ba mẹ, đương nhiên phải có sắc đẹp chim sa cá lặn.” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ cười.
Lời này của cô chọc Cúc Như Khanh cười ha ha, anh dẫn đứa bé về khu biệt thự mới, Cúc Cầm Du đã ở đây làm bài tập.
“Hi, Cầm Du, chị về rồi!”

Cúc Cầm Du tiến lên siết chặt gương mặt của cô, “Quả nhiên đẹp lên không ít!”
Được hai người đàn ông một lớn một nhỏ tự nhiên lời nói lại giống nhau, Cúc Hoài Cẩn ngược lại đi chọc cậu, “Chị đẹp rồi, thì em không có phần của ba đâu!”
Đáp lẽ, thay vì khen em trai đẹp trai, cô lại cố tình chọc tức cậu.
Cúc Cầm Du không phải người nhỏ mọn, cậu đáp lễ, “Ở Anh khí trời ấm áp như vậy, sao chị không giống cương thi nhỉ!”
“Lâu không gặp như vậy, hai đứa vẫn vừa thấy mặt nhau đã cãi nhau rồi à?” Cúc Như Khanh nhìn hai đứa.
không ngờ, hai chị em vừa rồi còn tranh cãi, bây giờ đồng thanh đồng khí, “Nếu quá tốt với em (chị), ba mẹ sẽ quên mất con.”
Vì thế, nhất định phải làm cho đối phương hư một chút, mới có thể khiến đối phương nhớ đến mình, sẽ không quên mình.
“Được rồi.” Cúc Như Khanh cười nói, “Hoài Cẩn, con vừa xuống máy bay nên đi rửa mặt trước đi, tối đến mẹ mới về đây được, Cầm Du, con cũng đi làm bài tập đi.”
“Dạ! Ba!” Hai đứa tay trong tay chạy lên lầu.
Cúc Như Khanh nhìn hai đứa, nhớ lại Mặc Thiên Trần từng nói, hai người con gái này, chính là tài sản lớn nhất của anh.
Bọn họ, đúng là tài sản quý nhất của cuộc đời anh.
Trần Ích mang một cái bánh ngọt to đến, bố trí phòng khách xong xuôi, mới rời đi.
Cúc Như Khanh ngồi trong phòng khách, chờ Mặc Thiên Trần về.
Hôm nay là sinh nhật Cúc Như Khanh, Cúc Cầm Du và cả con gái, Mặc Thiên Trần cảm thấy đây cũng là một loại duyên phận, bọn họ có thể cùng mừng sinh nhật một ngày, hôm nay cô bận việc, dĩ nhiên mong chờ nhất chính là vừa về đến nhà là có thể nhìn thấy cả ba người họ.
Buổi trình diễn hôm nay, mặc dù không được như ý lắm, nhưng dù thế nào đi nữa không thể so được với thời khắc người một nhà đoàn tụ kia.
Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh trở lại công ty xử lý công việc xong, đang chuẩn bị về nhà thì thấy Khang Hạo đang ở dưới lầu đợi cô.
“Khang Hạo, sao anh lại đến đây?” Mặc Thiên Trần đi tới.
“Thiếu phu nhân, cô cũng biết, hôm nay sinh nhật tiên sinh vui nhất, mấy người chúng ta cũng đặc biệt vui vẻ, nhưng tiên sinh nói chỉ ăn mừng với cô, cho nên tôi phải tự tìm niềm vui cô thấy đúng không?” Khang Hạo cao hứng.

Mặc Thiên Trần cười nói, “Cho nên, muốn tôi giúp cậu hẹn Tuyết Hội ra ngoài đúng không?”
“Thiếu phu nhân đúng là thiếu phu nhân, đoán trúng tâm tư của tôi rồi!” Khang Hạo vui vẻ không dứt.
“Anh cũng biết, Tuyết Hội mới mười bảy, anh từng nói không dám đi chung với nó mà.” Mặc Thiên Trần híp híp mắt.
Khang Hạo lập tức vỗ vỗ lồng ng.ực, “Tôi tuyệt đối không đụng đến cô ấy, hôm nay, chỉ hôm nay thôi, tôi dẫn cô ấy đi chơi đu quay, lần tước tôi hứa với cô ấy rồi.”
“Hai người các người rất lãng mạn nha!” Mặc Thiên Trần lên xe của hắn, “Đưa tôi đến nhà dì đi, tôi dẫn Tuyết Hội ra.”
Khang Hạo đi đón Lộ Tuyết Hội xong, Mặc Thiên Trần đón taxi về nhà, ngồi trên xe, cô cố ý gọi cho Cúc Như Khanh, “Như Khanh, bây giờ em còn bận, sợ rất muộn mới về!”
“không sao, muộn anh cũng đợi em.” Cúc Như Khanh nói trong điện thoại.
“Vậy… Tiệc sinh nhật chuẩn bị thế nào rồi?” Mặc Thiên Trần làm bộ không để ý đến lời nói của anh.
Cúc Như Khanh cười ha ha, “Tất cả đang chuẩn bị, Trần, em không phải bận sao? Em nhanh xong đi, về nhà sớm.”
nói xong anh liền cúp máy, Mặc Thiên Trần biết người đàn ông này nhìn xa trông rộng, cô nói gì cũng không chịu khai ra, cô đã hỏi Khang Hạo, Khang Hạo nhún nhún vai, nói hắn không tham dự kế hoạch sinh nhật của Cúc Như Khanh.
Mặc Thiên Trần lẳng lặng về Aegean Sea, nhưng không thấy bóng dáng Cúc Như Khanh và bọn trẻ, cô đi hỏi thím Lục, thím Lục nói: “Thiếu phu nhân, sáng sớm nay tiên sinh đã đi, đến giờ vẫn chưa quay về, tiểu thiếu gia nghỉ học hôm nay, đi ra ngoài với Cúc tiên sinh rồi.”
Thần bí vậy sao? Mặc Thiên Trần mặc dù mệt chết, nhưng cũng đặc biệt mong đợi tiệc sinh nhật này, cô nhìn một lượt, trong Aegean Sea không có ai, giờ này năm ngoái đã sớm mở tiệc rồi, vậy năm nay, Cúc Như Khanh nhất định là chỉ cần bốn người ở cùng nhau, nên đã chuyển nơi.

Mặc Thiên Trần nghĩ vậy, lập tức vào nhà để xe lái xe đến khu biệt thự mới.
Lúc cô đến thì lén lén lút lút đi vào, quả nhiên thấy trong phòng khách để một chiếc bánh ngọt khổng lồ, xem ra cô thật đoán không sai, anh là người có quan niệm đặc biệt, không thích người ngoài tham gia, ồn ào náo nhiệt, chỉ thích không gian ấm áp chỉ dành cho bốn người bọn họ.
Vào phòng khách, cô thấy phòng khách không có người, đang chuẩn bị đi lên lầu thì Cúc Như Khanh vừa lúc từ trong bếp đi ra, hài hước quát lên, “Ăn trộm, đứng lại!”
“Em, cái gì cũng không có trộm!” Mặc Thiên Trần đáng thương quay đầu lại.
Cúc Như Khanh đi tới cạnh cô, “Vậy để anh lục soát xem, trên người em có đồ của anh không?”
Mặc Thiên Trần mở đôi mắt to, mặc cho bàn tay của anh đang di động ngang hông, “Em thật sự không có trộm!”
“Có!” Anh khẳng định, bàn tay to đặt lên tim cô, “Em trộm tim của anh!”
“Vậy em xong đời rồi.” Mặc Thiên Trần cười đắc ý.
“Đúng là một tên trộm càn rỡ!” Cúc Như Khanh dùng tay khác đặt lên ngực cô, “Hôm nay tên trộm tim này không chạy thoát rồi.”
Hôm nay cô chỉ mặc đồ công sở về nhà luôn, Mặc Thiên Trần xin lỗi, “Đúng là không ý tứ gì hết! Em bận nên không kịp chuẩn bị mà! Hơn nữa hôm nay có bọn trẻ ở đây, chuyện kia tình gì thú gì thì miễn đi!”

Bình Luận (0)
Comment